Tiên Nghịch

Chương 1861: Chương 1852 Dự đoán


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch

Tông môn của hai châu này có lẽ cũng từng tiến hành chém giết ác liệt, nhưng tới mức trực tiếp luyện hóa Đan Hải, nổ tung đại môn, đánh thẳng vào châu lục của đối phương thì khiến Vương Lâm khó tránh khỏi có suy đoán khác.

Chuyện như vậy đã không còn coi là ân oán giữa các tông môn mà là một trận chiến tranh rồi!

Thú vị...hy vọng suy đoán của ta sẽ không trở thành sự thật, nếu không thì ta đối với Tiên Tộc này cảm thấy có chút không ổn.

Nếu như đúng như ta suy đoán thì tất cả những chuyện này đúng là khiến người ta lạnh lòng! Lục Ma Châu cũng tốt, Thiên Ngưu Châu cũng vậy, có lẽ...

Vương Lâm ngồi trên lưng Văn Thú trầm mặc. Hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới Đại Hồn Môn để lại cho mình ba lễ vật, nghĩ tới lời Thanh Ngưu chân nhân, lão tổ của Đại Hồn Môn tính ra cho mình.

Trên phương diện này có ẩn chứa một mục đích rất lớn. Mục đích này đối với Đại Hồn Môn, đối với Lục Ma Châu mà nói cực kỳ trọng yếu!

Cho nên Lục Ma Châu mới sau khi lần lượt chém giết với Thiên Ngưu Châu trong phạm vi lớn liền trả giá đắt một lần, luyện hóa Đan Hải. Đánh tan màn chắn, xâm lấn Thiên Ngưu Châu!

Cho nên Đại Hồn Môn nhiều năm trước mới di chuyển tới Thiên Ngưu Châu ngày nay, mà lão tổ Đại Hồn Môn tính toán thiên địa, suy đoán biến hóa vạn vật, chỉ là vì chuẩn bị cho một chuyện bí ẩn từ rất lâu này!

Vương Lâm trầm mặc, mở bàn tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một người tí hon. Hắn nhìn kẻ đó, hồi lâu không tiến hành tính toán biến hóa thiên địa nữa mà nắm tay, thu hồi người tí hon này lại.

Biết trước thì đã sao? Mà với đạo thuật của ta căn bản không thể tính toán ra. Lão tổ Đại Hồn Môn lưu lại cho ta ba lễ vật này đều là do hắn tính toán ra. Hắn lưu lại lễ vật có lẽ cũng đã tính ra là ta đoán được, dùng thứ này để cho ta đáp án.

Vương Lâm mỉm cười. Chuyện này hắn không cần tính toán mà từ những đầu mối còn lại cũng đã đoán ra một chút, chỉ cần từ từ kiểm chứng lại phán đoán này, từ đó tìm ra đáp án chính thức!

Nếu chuyện đúng là như vậy thì Vương Lâm cũng không muốn để ý tới trận chiến loạn này nữa, sớm rời đi.

Mười ngày sau thân ảnh Vương Lâm xuất hiện ở bên ngoài sơn môn của Đại Hồn Môn. Trong tích tắc khi hắn xuất hiện, lập tức có mấy đạo cầu vồng gào thét lao ra. Vương Lâm cũng cảm thấy Đại Hồn Môn lúc này dường như mông lung, toàn bộ đều vặn vẹo.

Cả phiến thiên địa này giờ đây vặn vẹo, tỏa ra từng luồng sát khí. Sát khí này cũng không phải nhằm vào hắn mà là một phận của hộ môn đại trận của Đại Hồn Môn.

Do thiên địa vặn vẹo nên từ ngoài không thể nhìn rõ bên trong. Nhưng Vương Lâm mơ hồ cảm nhận được bên trong Đại Hồn Môn lúc này như núi lửa chuẩn bị bạo phát, có chút áp lực.

Chẳng qua ánh mắt Vương Lâm đảo qua một chút liền không thấy nữa, có lẽ là thật, có lẽ là ảo giác của hắn. Mấy đạo cầu vồng bay tới gần cũng tồn tại vẻ cảnh giác và sát khí.

Chẳng qua trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, sát khí của đám người này mới từ từ tiêu tán, nhưng vẫn cẩn thận như trước, hóa thành bảy đạo cầu vồng dừng lại trước người Vương Lâm.

Trong bảy người này có hai trưởng lão của Đại Hồn Môn, còn lại là năm đệ tử nội môn.

Vương trưởng lão. Đắc tội!

Một trưởng lão trong đó đã từng gặp mặt Vương Lâm một lần, chính là người đứng xem Vương Lâm đấu với Viêm Loan.

Lục Ma Châu đánh tan màn chắn của Thiên Ngưu Châu chúng ta, lão tổ có lệnh, tất cả những người xuất ngoại trở về, bất luận là trưởng lão hay đệ tử cũng phải kiểm tra kỹ càng mới có thể cho vào tông môn.

Trưởng lão nọ ôm quyền, chậm rãi nói.

Một trưởng lão khác cũng ôm quyền với Vương Lâm. Bọn họ từ khi chứng kiến Vương Lâm liên tục vượt qua hai tầng bảy tám của Tàng Hồn Các thì đều không muốn đắc tội với hắn.

Năm đệ tử bên cạnh hai người này cũng đều cung kính cúi đầu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Lâm. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chân thân của Vương Lâm.

Không sao, lúc này có chiến sự. Đúng là phải làm như thế.

Vương Lâm nghe vậy mỉm cười gật đầu. Không để ý lắm.

Thấy Vương Lâm mỉm cười, hai trưởng lão nào mới thầm thờ phào một hơi. Hai người này nếu không buộc phải như vậy thì cũng chẳng muốn gây khó khăn cho Vương Lâm. Nếu bởi vì mệnh lệnh của tông môn mà gây sự với người này thì đúng là không đáng giá.

Lúc này thấy Vương Lâm rất phối hợp, hai người vẻ mặt vui mừng hẳn lên, trong lòng thầm có ý kết giao.

Vậy xin mời Vương trưởng lão xuất ra lệnh bài, sau đó đưa lên lệnh bài một dấu ấn truyền tống trận và một giọt máu tươi để kiểm chứng.

Hai trưởng lão ôm quyền, một người mở miệng nói.

Vương Lâm gật đầu, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn xuất hiện lệnh bài khi hắn tiến vào Tàng Hồn Các lúc trước, ở trước mặt hai người. Vương Lâm để lại một đạo thần thức và một giọt máu tươi từ đầu ngón tay lên đó. Vung lên cho lệnh bài bay thẳng về phía hai trưởng lão này.

Một người trong đó nhận lấy, tay trái bắt quyết điểm một cái. Lập tức trận pháp hộ môn của Đại Hồn Môn ầm ầm chấn động, hình thành một luồng uy áp bao phủ cả thân thể Vương Lâm, quét qua thân thể hắn.

Tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn cảm nhận rõ ràng luồng uy áp của trận pháp này cực kỳ quỷ dị. Nó có tác dụng chủ yếu là thanh trừ thần thức và Nguyên Thần khác tồn tại trong cơ thể Vương Lâm, thậm chí trong nháy mắt khi bao phủ thân thể còn mơ hồ phán đoán mức độ dày đặc của Nguyên Thần.

Thông qua việc này mới phán đoán được thân phận của mình. Cùng lúc đó, luồng uy áp này đảo qua thân thể hắn, sau đó bao phủ lên lệnh bài thân phận kia, đồng thời nghiệm chứng, lúc này mới từ từ tán đi.

Cho tới giờ phút này, thần sắc hai trưởng lão kia mới hoàn toàn thư giãn, trả lại lệnh bài thân phận cho Vương Lâm. Một người cười nói:

Vương trưởng lão xin đừng trách, giờ có thể thông qua trận pháp trở lại tông phái rồi. Chúng ta mang nhiệm vụ, còn cần ở lại tọa trấn, không thể đồng hành, mong Vương trưởng lão tha thứ cho.

Tính cách của Vương Lâm, nếu người ta khách khí với hắn thì hiển nhiên hắn cũng vậy. Mà hắn trong động phủ giới đã từng là một đại nho, trên người hiển nhiên có một luồng khí chất kỳ dị, mỉm cười hướng về phía hai người ôm quyền, đang định rời đi. Đột nhiên hỏi:

Có phải trong tông phái gần đây phát sinh chuyện gì hay không...

Hai trưởng lão kia đưa mắt nhìn nhau, một người thấp giọng nói:

Bảy ngày trước, có một tu sĩ Lục Ma Châu lẻn vào trong Đại Hồn Môn, bị Đông Đức trưởng lão phát hiện ra rồi đánh chết!

Việc này khiến lão tổ tức giận, sau đó mới...

Nói tới đây trưởng lão này cười khổ, ôm quyền rời đi.

Vương Lâm trầm mặc, thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo cầu vồng bay vào trong Đại Hồn Môn, tiến vào bên trong tông môn. Cảm giác áp lực lúc này lại càng mãnh liệt.

Bên trong Đại Hồn Môn tràn ngập những đạo cầu vồng. Đám đệ tử nhanh chóng phi hành trong thiên địa, tới lui trong các ngọn núi tại tông môn khổng lồ này. Cả đám tài liệu luyện khí khổng lồ, có lẽ bởi không thể đưa vào trong Không Gian trữ vật nên rất nhiều tu sĩ đang vận chuyển đi tới các ngọn núi.

Còn cả mấy ngọn núi trồng thảo dược lúc này cũng có rất nhiều đệ tử đang thu hái, đưa tới những trưởng lão chuyên luyện đan. Luyện ra một lượng lớn đan dược.

Trong rất nhiều ngọn núi truyền ra những tiếng ong ong. Đám trưởng lão giờ phút này hầu hết đều đã bế quan tu luyện, cố gắng để bản thân bảo trì ở trạng thái đỉnh phong, có thể chấp hành nhiệm vụ của tông môn.

Tất cả các ngọn núi của Đại Hồn Môn lúc này, trừ Viêm Mạch Phong của Vương Lâm đều như vậy. Chỉ có Viêm Mạch Phong của hắn là im lìm không chút tiếng động.

Ánh mắt đảo qua ngọn núi của mình, Vương Lâm thấy Phàn San Mộng vẫn đang khoanh chân ngồi trong động phủ, không nhúc nhích.

Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay áo vung lên, không cất bước về ngọn núi của mình mà đi thẳng tới Thanh Thiên Phong của Thanh Ngưu lão tổ.

Ra mắt Vương trưởng lão!

Đệ tử Đạo Liệu phong tham kiến Vương trưởng lão!

Tàn Thiên phong đệ tử ra mắt Vương trưởng lão!

Cả đường đi hễ đệ tử tông môn nhìn thấy Vương Lâm đều dừng thân, ra mắt hắn rồi mời tiếp tục nhiệm vụ.

Vương Lâm không ngừng bước, sau khi gật đầu liền hóa thành một đạo cầu vồng gào thét, lao vút đi. Tu vi của hắn không tầm thường, lúc này toàn lực phi hành khiến cho rất nhiều trưởng lão trong tông môn chú ý. Nhưng thần thức bọn họ vừa đảo qua một cái, khi thấy Vương Lâm liền lập tức tiêu tán đi.

Không bao lâu sau, phía trước Vương Lâm đã có thể thấy được Thanh Thiên Phong ở xa xa. Thân thể Vương Lâm thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện bên ngoài Thanh Thiên Phong, ôm quyền hướng về ngọn núi này bình tĩnh nói.

Vương Lâm cầu kiến Thanh Ngưu chân nhân!

Thanh Thiên Phong lúc này trong mắt Vương Lâm có chút bất đồng. Giờ phút này nó được bao phủ bởi một vùng sương mù xanh mờ ảo. Trong nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm truyền ra, sương mù quay cuồng, lập tức tạo thành một lồ hổng.

Vào đi!

Giọng nói của Thanh Ngưu chân nhân mơ hồ truyền ra.

Vương Lâm không chút do dự. Bước thẳng vào trong lồ hổng kia. Sau khi hắn tiến vào. Sương mù liền lấp đầy lỗ hồng. Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, theo sương mù này đi tới đỉnh của Thanh Thiên Phong. Hắn thấy Thanh Ngưu chân nhân đang ngồi đả tọa trên một tảng đá xa xa.

Trong lòng bàn tay hắn có một người tí hon ngưng thật giống như Nguyên Thần đang hướng về phía Thanh Ngưu chân nhân vái lạy.

Vương Lâm đứng bên cạnh nhìn người tí hon trong bàn tay Thanh Ngưu chân nhân, không nói lời nào.

Một lát sau. Người tí hon kia sau khi vái lạy ba lần, thần sắc đã có vẻ uế oải thì Thanh Ngưu chân nhân liền nắm tay lại, khiến kẻ này biến mất.

Ngọc giản của ngươi ta đã thu rồi. Việc này ngươi đã lập được đại công!

Thanh Ngưu chân nhân chậm rãi mở đôi mắt, mỉm cười nhìn về phía Vương Lâm.

Lục Ma Châu nhiều lần mạo phạm chém giết vào Thiên Ngưu Châu ta, lần này lại trả giá đắt như vậy, không ngờ bọn chúng lại có thể tìm được phương pháp luyện hóa Đan Hải....

Việc này trong thời gian ngắn sợ rằng không thể chấm dứt. Mà tam đại tông môn của Lục Ma Châu đó có ba lão già tu vi cực mạnh, tương đương với ta. Nhưng việc này cũng không sợ. Một mình ta có thể đánh với hai người bọn chúng!

Trong mắt Thanh Ngưu chân nhân lộ hàn ý, chủ động nói những lời này. Hiển nhiên vừa rồi hắn dùng Hồn Diễn Đạo tính toán ra hình như không lạc quan mấy.

Thần sắc Vương Lâm như thường, khoanh chân ngồi đối diện với Thanh Ngưu chân nhân, đột nhiên mở miệng nói.

Ta muốn Đa Trọng Huyễn Thuật trên tầng thứ chín của Tàng Hồn Các!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top