Tiên Nghịch

Chương 1795: Chương 1786 Ôm quyền nhất bái trần thổ tán


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch

Đại môn đã hoàn toàn mở ra!

Trong động phủ giới, trong cánh cửa huyễn hóa ra ở La Thiên, cái đỉnh khổng lồ

bị hắc khí bao phủ lúc này ầm ầm chấn động, hắc khí bên ngoài sụp đổ. Tiêu tán

hoàn toàn.

Cái đỉnh khổng lồ này xuất hiện những khe nứt lớn, từ trong đó có kim quang

lan ra. Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cái khe càng lúc càng lớn, cuồi cùng

hoàn toàn chia lìa đại đỉnh, khiến đại đỉnh này vỡ ra đổ về hai bên.

Trong khi vỡ ra, một cánh cửa cao chọc trời màu vàng từ từ huyễn hóa ra. Cánh

cửa này mở rộng, bên ngoài là một vùng mây mù, khi thì có thể nhìn thấy một

vùng đại lục xa lạ, lúc lại chỉ thấy một vùng mông lung mơ hồ.

Cùng với sự xuất hiện của cánh cửa này, tại trung tâm của động phủ, đống đổ

nát của đại đỉnh tan rã hòa toàn, hóa thành tinh không, nối liền với tinh

không của động phủ giới.

Trong động phủ giới, tất cả tu sĩ chú ý tới nơi này giờ đây đều lập tức cảm

nhận được một sự chấn động tràn ngập động phủ giới. Trong sự chấn động này,

cánh cửa tiến vào động phủ giới từ La Thiên ầm ầm tiêu tán. Đại đỉnh kia lại

xuất hiện!

Cánh cửa hoàng kim bên trong đại đỉnh tỏa ra kim quang vô tận, bao phủ cả động

phủ giới!

Bên ngoài kim môn, hư ảnh một đám người biến ảo ra. Đây đều là những người

tiến vào bên trong đó mà chưa chết. Trong đó có Thác Sâm, có Lam Mộng đạo tôn,

có Tam Phi Đường San, có người của Ngũ Hành Tinh.

Còn có Vương Lâm.

Ngoài kim quang và đại môn đang mở ra ầm vang, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh,

không có ai nói năng gì. Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng tụ vào kim môn

kia, nhìn thế giới khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng nọ.

Vương Lâm nhìn đại môn, ánh mắt lộ ra vẻ cảm khái hơn hai ngàn năm.

- Đại môn cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!

Vương Lâm đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, hầu như khi hắn biết thiên địa này

chỉ là một động phủ, hắn đã tưởng tượng ra một ngày mình có thể mở đại môn của

động phủ này, bước vào thế giới chính thức, Tiên Cương đại lục!

Hôm này nhìn kim môn này, Vương Lâm hình như hơi hoảng hốt. Ký ức hơn hai ngàn

năm lại trở về trong đầu hắn. Hắn từ một hài đồng tầm thường ở sơn thôn, đi

tới bước này, mở ra đại môn của động phủ.

Quá trình gian khổ này rất ít người có thể hiểu được. Ngoài sự gian khổ còn có

sự cố chấp, còn có tình, có ân, lần lượt thay đổi vận mệnh.

- Uyển nhi, cánh cửa do đã bị ta mở ra rồi. Ở nơi đó ta sẽ có thể khiến nàng

thức tỉnh... Đây là lời hứa của ta đối với nàng.

Vương Lâm nhìn cánh cửa, nội tâm đau thương. Hắn nhớ tới Lý Mộ Uyển.

- Tạ Thanh, ta hứa sẽ làm ngươi sống lại một lần nữa, nhất định thế!

Vương Lâm nhìn vào kim môn, lờ mờ hắn như thấy được cả cuộc đời mình.

Tam Phi Đường San cắn môi, kinh ngạc nhìn kim môn, khóe mắt ngân ngấn nước.

Nàng nhớ quê hương, nhớ tông môn, nhớ sư tôn và thân nhân của nàng. Trong động

phủ giới này nàng đã tồn tại lâu lắm rồi. Nàng vốn đã nên tê dại đi nhưng nỗi

nhớ trong lòng nàng đã hóa thành chấp niệm.

Nàng cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.

Lão già họ Mã của Ngũ Hành Tinh vào Vân Dật Phong nhìn vào kim môn, thần sắc

cảm khái. Bọn họ tới động phủ giới này đã vô số năm tháng, chẳng qua cuối cùng

cũng không có chút thu hoạch. Lão già họ Mã quay đầu nhìn thoáng qua Vân Dật

Phong bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ hiền từ.

Hắn còn nhớ rõ năm đó Vân Dật Phong vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuối

nhưng hôm nay trừ diện mạo không biến hóa mấy thì thực tế Vân Dật Phong đã rất

tang thương.

- Về nhà thôi...

Lão già họ Mã than nhẹ.

- Về nhà...

Vân Dật Phong nhìn kim môn, mặc dù luôn tỉnh táo, tính toán trước rồi mới hành

động, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng rất phức tạp, gần như mê man. Hắn mơ

hồ không phân biệt được rõ ràng, Tiên Cương đại lục là nhà hay Ngũ Hành Tinh

trong động phủ giới mới là nhà...

Phía sau lão già họ Mã, hai nam tử trung niên đến từ Ngũ Hành Tinh nhìn kim

môn cũng cảm khái vô cùng, không nói lên lời.

Còn có Huyền Vũ chiến tướng và Chu Tước chiến tướng. Hai người trầm mặc, nhìn

kim môn, nội tâm khổ sở, hồi tưởng lại Thất Đạo Tông năm xưa, nhớ cảnh tượng

tứ đại chiến tướng bọn họ và Thất Thải Tiên Tôn quen biết.

Hôm nay bọn họ sắp sửa trở lại Tiên Cương đại lục nhưng Thất Đạo Tông sợ rằng

đã sớm tan thành mây khói rồi.

So với đám người không thuộc về động phủ giới này thì ánh mắt Lam Mộng đạo tôn

nhìn về kim môn có chút chần chừ. Hắn dù không biết nhiều việc lắm nhưng cũng

sớm rõ ràng nơi này chỉ là một cái động phủ. Nhưng hôm nay khi đối mặt với đại

môn này, hắn lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Nên rời đi hay nên lưu lại...

Thác Sâm hoặc là Đồ Ti cũng trầm mặc, nhìn kim môn nọ không biết đang nghĩ

điều gì.

La Thiên tinh vực, bên ngoài kim môn trong đại đỉnh, xa xa trong tinh không

lúc này có rất nhiều đạo cầu vồng gào thét bay tới. Đây đều là tu sĩ trong

động phủ giới, từ xa bay tới. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy cánh cửa đều

rung động.

Ánh mắt Vương Lâm một hồi lâu sau mới thu lại từ trên kim môn. Trong tích tắc

khi hắn cảm nhận được thân thể của mình hiện ra trong tinh không, tám bổn

nguyên chân thân liền tiêu tán. Thủy bổn nguyên lại chỉ còn lại chút thành

tựu. Bảy đạo bổn nguyên của hắn lúc này đều ần trong thân thể. Tất cả đều trở

lại như trước khi có biến hóa ở Đông Lâm Trì.

Dù đã sớm biết mọi chuyện phải như vậy nhưng giờ phút này nội tâm Vương Lâm

vẫn có một tia không nờ. Nhưng nó nhanh chóng bị Vương Lâm đè nén xuống, thoát

thành một sự chờ mong đối với Đông Lâm Trì trên Tiên Cương đại lục.

Chúng ta có lẽ còn một số cừu oán, có lẽ vốn phải quyết một trận sinh tử.

Nhưng lúc này đại môn của động phủ giới này đã mở, những ân oán trước kia của

chúng ta nên xóa bỏ!

Các ngươi nếu muốn rời khỏi động phủ giới này thì Vương Lâm sẽ ở nơi này đưa

tiễn!

Vương Lâm ôm quyền hướng về phía những người vừa xuất hiện bốn phía, vái một

cái!

Lời nói của hắn vô cùng thành khẩn, không chút giả dối. Vương Lâm đã mệt mỏi

rồi.

Hơn hai ngàn năm nay, cho tới giờ phút này khi cửa động phủ mở ra, tất cả

những cảnh tượng cũ lại hiện lên trong trí óc hắn. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến

hắn cảm thấy uể oải vô cùng.

Chẳng nhưng hắn cảm thấy uể oải mà giờ phút này những người ở nơi đây cũng đều

như vậy. Lam Mộng đạo tôn vì nữ nhi nên hôm nay đã thụ thương. Thác Sâm chưa

phân địch ta với Vương Lâm, thời khắc mấu chốt vẫn ra tay giúp đờ. Lúc này tâm

thần uể oải rồi.

Đường San cũng tốt, Huyền Vũ chiến tướng. Chu Tước chiến tướng cũng được, cả

đám người Ngũ Hành Tinh đều đã mệt mỏi rồi. Phải nói trận chiến ở trung tâm

động phủ kịch liệt vô cùng!

Lão già họ Mã của Ngũ Hành Tinh trầm mặc, là người thứ nhất đi ra, hướng về

phía Vương Lâm ôm quyền, hai mắt lộ ánh sáng, mang theo chút phức tạp, nhìn về

phía Vương Lâm. Một hồi lâu sau hắn chậm rãi mở miệng.

- Vương đạo hữu, lão phu xin đi trước một bước. Ngày sau nếu đi tới Tiên Tộc

thì có thể tới Quy Nhất Tông một phen!

- Đa tạ tiền bối vừa rồi đã ra tay tương trợ. Vương Lâm nếu có thể tới Quy

Nhất Tông thì nhất định sẽ tới gặp mặt.

Vương Lâm gật đầu, bình tĩnh mở miệng.

Vân Dật Phong ở phía sau lão già họ Mã, nội tâm thầm than, lưu luyến nhìn bốn

phía, cuối cùng nhìn về phía Vương Lâm, ôm quyền vái một cái.

- Vương huynh, bảo trọng! Trận đánh của ngươi và ta còn chưa chấm dứt, ở Tiên

Cương đại lục hẹn sẽ phân thắng bại!

- Vân đạo hữu, bảo trọng.

Vương Lâm nhìn Vân Dật Phong. Người này tâm cơ rất sâu, Vương Lâm ở trong động

phủ giới có thể nhìn ra được. Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vương Lâm rơi về

phía trên người hai nam tử trung niên của Ngũ Hành Tinh, gật đầu coi như chào

hỏi, giống như nhớ ra điều gì, tay phải vung lên hướng về phía tinh không phất

một cái.

Chỉ thấy tinh không có sóng gợn xuất hiện. Bạch Hổ chiến tướng cùng với một tu

sĩ trung niên khác của Ngũ Hành Tinh hiện ra. Hai người xuất hiện không hề

khiến lão già họ Mã bất ngờ, giống như hắn sớm đã biết chuyện vậy.

Nhưng Huyền Vũ chiến tướng và Chu Tước chiến tướng lại sửng sốt.

- Các vị đạo hữu của Ngũ Hành Tinh, Vương mỗ xin tiễn biệt ở nơi này!

Trong khi Vương Lâm nói, Bạch Hô chiến tướng liền thả tu sĩ của Ngũ Hành Tinh

kia ra.

Người này trầm mặc, đi tới bên cạnh các đồng môn.

Đoàn người này hóa thành mấy đạo cầu vồng, bay thẳng về phía kim môn. Trong

tích tắc khi tiến vào trong cánh cửa, kim quang lắp lánh. Họ dung nhập vào

trong kim môn, tiên tán hoàn toàn.

Nhìn đám người Ngũ Hành Tinh ra khỏi đại môn, lão già họ Mã thở dài, hướng về phía Vương Lâm vái một cái.

- Vương đạo hữu, chuyện trước kia... ôi.

- Đa tạ đạo hữu đã tha thứ. Chúng ta xin đi trước một bước. Nếu ở trên Tiên

Cương đại lục có cần gì thì chúng ta nhất định sẽ tuân mệnh.

-

Người nói chuyện chính là Huyền Vũ chiến tướng. Tay phải hắn giơ lên. Đưa ra

một ngọc giản, bay về phía Vương Lâm.

Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, gật đầu nhìn về phía Bạch Hố chiến tướng ở xa

xa.

- Ngươi cũng đi đi.

Bạch Hổ chiến tướng sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ cảm kích, hướng về phía Vương Lâm

vái một cái thật sâu, đi tới bên cạnh đám người Huyền Vũ chiến tướng và Chu

Tước chiến tướng, phức tạp nhìn Vương Lâm.

- Cám ơn.

Vương Lâm trầm mặc. Ba người hóa thành ba đạo cầu vồng, bay thẳng về phía kim

môn, chậm rãi biến mất trong đại môn, trở lại Tiên Cương đại lục.

Tam Phi Đường San cắn môi, nhẹ bước tới kim môn, ở cách đại môn mười trượng

liền ngừng lại, xoay người nhìn về phía Vương Lâm.

- Cám ơn ngươi...

- Ngươi cũng đã giúp ta, ta giúp ngươi, không nên cám ơn nữa.

Vương Lâm nhìn Đường San, chậm rãi nói.

Đường San mở miệng giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại trầm mặc. Đi

về phía đại môn, trong tích tắc khi thân ảnh dung nhập vào kim quang, chuân bị

biến mất thì nàng đột nhiên quay đầu lại.

- Chúng ta còn có thể gặp lại không...

Vương Lâm không nói gì. Hai mắt Đường San ảm đạm hẳn, bị kim quang tràn ngập

thân ảnh. khiến cho vẻ ảm đạm trong mắt trừ chính nàng thì không ai biết được,

từ từ biến mất trong kim môn.

Đến lúc này thì tất cả những người không thuộc về động phủ giới đều đã rời đi.

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua đám người Lam Mộng đạo tôn, cuối cùng nhìn về trăm

trượng hư vô phía sau, ôm quyền vái một cái.

Nơi đó là một vùng hư vô, không có một thân ảnh nào, thoạt nhìn vô cùng tầm

thương, cũng chẳng hề có sóng gợn. Nhưng Vương Lâm vái một cái xong liền cất

giọng nói.

- Huyền La Đại Thiên Tôn tiền bối, người theo ta một đoạn đường từ Ngũ Hành

Tinh tới Tiên Giới, lại tới cả trung tâm của động phủ này. Hôm nay thấy ta mở

được đại môn của động phủ, xem thế đã đủ chưa? Còn không hiện thân sao!

Trong tích tắc khi Vương Lâm nói xong, vùng hư vô đó đột nhiên vặn vẹo, mơ hồ

có một thân ảnh xuất hiện. Biến cố đột ngột này khiến cho tâm thần mọi người

chấn động, đồng loạt nhìn lại.

- Ngươi làm sao biết được tên của bổn tôn.

Một giọng nói nhu hòa vang lên từ thân ảnh mơ hồ vừa xuất hiện kia!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top