Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch
Ngay sau đó, Vương Lâm lại giơ tay phải lên. Hoàng Tuyền liền xuất hiện. Hắn dẫm lên Hoàng Tuyền tiếp tục đi thêm được mấy bước. Toàn bộ thủ đoạn thần thông lập tức ngưng tụ oanh kích về phía thần niệm của Lăng Thiên Hậu.
Vương Lâm vẫn có cảm giác uy lực không đủ. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Trăm vạn sinh ấn liền hóa thành khí g·iết chóc. Ngoại trừ một ít lưu lại trong nguyên thần ra. Tất cả tụ hết vào ngón tay của Vương Lâm mà lao ra.
Về phần kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Vương Lâm không ngu đến mức đem ra sử dụng trước mặt thần niệm của Lăng Thiên Hậu. Chỉ sợ vừa mới xuất hiện đã trở thành vật của đối phương.
Vào lúc này, toàn bộ Triều Tịch vực cũng hoàn toàn rung chuyển. Trên vách vực những tảng đất đá giống như bị một thứ lực lượng nào đó bao phủ, thoát ra khỏi vách vực mà bay lên.
Tất cả thần thông v·a c·hạm với thần niệm của Lăng Thiên Hậu. Trong khoảng khắc đó, Lôi thú chợt rống lên một tiếng, hóa thành một đạo lôi điện thật lớn, bám theo thần thông của Vương Lâm mà lao về phía thần niệm của Lăng Thiên Hậu.
Nơi cửa vào Triều Tịch vực bên trong Thủy Yêu quận lập tức phát ra những âm thanh nặng nề. Dưới sự lan tỏa của những làn âm thanh đó, mặt đất không ngừng chấn động.
Vào lúc này, ngay cả Mộ Dung Trạc dưới vực sâu cũng cảm nhận được sự dao động đáng sợ bên trên. Về phần hai người con cái Triệu, Từ bên cạnh hắn cũng kinh hãi, vội ngẩng đầu lên.
- Thật đáng sợ! Đây chẳng lẽ là do Vương Lâm phát ra. - Từ Phi hít một hơi thật sâu. Trong lòng nàng vốn vẫn không chấp nhận chuyện một tia thần thức bị Vương Lâm hủy đi đã hoàn toàn biến mất. Nàng thầm nhủ người như vậy không phải là kẻ mà bản thân có thể trêu chọc.
Những chấn động tiếp tục theo vách đá mà truyền ra xa tới tận đáy của vực sâu. Đáy của Triều Tịch vực chính là một cái hành lang để quay về. Tiếng động vọng tới đây liền trở nên vang vọng.
Hình dạng của hành lang chính có dạng của chữ "Hồi". Ở giữa còn có một cái động đen ngòm không biết đi tới đâu.
Trên hành lang quay về có một thanh cử kiếm cắm một nửa xuống mặt đất. Vào lúc này, những cơn chấn động lan đến, thanh kiếm cũng bị lung lay.
Gợn sóng đi theo hành lang rồi quay trở lại, tản ra xa. Vào lúc này, ở nơi đi ra khỏi Hỏa Yêu quận, Văn thú và làn khói đen đang vây khốn Đại La kiếm tông, Tham Lang vẫn đang nhắm chợt chợt mở ra. Trong ánh mắt tỏa ra một đạo tinh quang.
- Hơi thở của Lăng Thiên Hậu. Chẳng lẽ hắn đã tới đây? Không phải. Mặc dù hơi thở đó của Lăng Thiên Hậu nhưng chỉ có một phần. Ngoài ra còn có một hơi thở xa lạ khác. Nhưng chúng xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ là đến vì lệnh bài?
Tham Lang liếc nhìn qua đám đệ tử của Đại La kiếm tông rồi lại nhắm mắt.
Làn sáng lan tới đây rất nhỏ. Ngoại trừ Tham Lang ra, không còn người nào phát hiện ra nó.
Lăng Thiên Hậu mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi ở Đại La kiếm tông chợt mở mắt.
- Phong ấn Kiếm linh. - Lăng Thiên Hậu mặc đạo bào liền ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm.
- Vị trí lão phu phong ấn hết sức bí ẩn, làm sao mà lại có người phát hiện được? Nhưng chỉ cần tâm của Kiếm linh vẫn còn ý muốn c·hết thì không thể giải thoát khỏi phong ấn. - Lăng Thiên Hậu trầm ngâm một lát rồi nhắm mắt lại.
Trong Triều Tịch vực, nơi cái khe có phong ấn Chu Dật, quần áo của Vương Lâm bị cuồng phong thổi nát, phát ra những tiếng phành phạch. Hắn loạng choạng lui lại mấy bước, tóc tai tán loạn. Ánh mắt lóe lên hàn quang.
Để hóa giải đợt thần niệm thứ ba của Lăng Thiên Hậu, hắn đã tốn không biết bao nhiêu là pháp bảo. Ngay cả Lôi thú cũng tan ra bắt bược phải bay vào trong Xạ thần xa.
Có điều thần niệm của Lăng Thiên Hậu cũng xuất hiện một cái lỗ hổng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lỗ hổng đó liền lập tức co lại, chực biến mất.
Máu trong người Vương Lâm chỉ chực trào ra khỏi miệng. Kinh mạch nhiều chỗ bị tắc nghẽn. Tiên lực lưu chuyển không được thông suốt. Hắn hít một hơi thật sâu, không vội điều hòa mà nhanh chóng hóa thành một tia chớp lao qua lỗ hổng của thần niệm mà chui vào sâu trong khe.
Vương Lâm lao tới với tốc độ cao nhất khiến cho không khí phát ra những t·iếng n·ổ giống như tiếng sấm.
Cái khe cũng không dài như sự tưởng tượng của Vương Lâm. Thoáng cái hắn đã vào sâu trong cái khe. Ở đây, hơi thở của Chu Dật tản mát như có như không.
- Người xông vào! C·hết! - Thần niệm của Lăng Thiên Hậu lại tiếp tục phủ xuống. Lần này, trong thần niệm phát ra một thanh âm bá đạo, đánh thẳng vào tai của Vương Lâm khiến cho hắn bất đắc dĩ phải lui lại sau.
Khắp cái khe vào lúc này tràn ngập thần niệm, phát ra những tiếng răng rắc. Từng vết nứt nhỏ xuất hiện trên vách đá.
Nguyên thần của Vương Lâm bị thanh âm đó làm cho chấn động. Hắn uể oải phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Lăng Thiên Hậu quá mạnh. - Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Đây mới chỉ là nơi phong ấn thần thức của Chu Dật mà đã có thần thông mạnh như vậy. Nếu Lăng Thiên Hậu thực sự có mặt ở đây thì sẽ như thế nào.?
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái bút lông sáng lấp lánh. Cầm tiên bút trong tay, hắn nhanh chóng vẽ lên trước mặt. Lập tức ánh sáng vàng lóe lên, một cái ký hiệu liền xuất hiện.
Ký hiệu vừa xuất hiện lập tức trong cái khe chở nên sáng sủa.
Vương Lâm chẳng hề do dự hắn vẽ liên tục hai, ba, bốn nét. Cuối cùng, hắn vẽ ra một cái ký hiệu gồm có bảy nét.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm sử dụng tiên bút mà gia tăng ký hiệu. Lần trước để thu hút phi trùng, hắn cũng chỉ vẽ một nét mà thôi.
Mỗi một bút vẽ ra, Vương Lâm cảm giác rõ ràng nguyên thần của mình bị rút ra theo nét bút mà dung nhập vào trong ký hiệu. Cái ký hiệu có bảy nét đó cũng đồng thời dung nhập bảy tia nguyên thần của hắn.
Bảy nét cũng là cực hạn của Vương Lâm. Đối với việc sử dụng tiên bút, sau khi tế luyện ở bộ lạc Luyện Hồn hắn không thể vẽ được tới nét thứ tám. Bởi vì nguyên thần của hắn không thể chia được ra thành chín phần.
Trong thân thể còn có một phần. Bảy nét bút, mỗi nét đều có một phần không thể chia lìa. Trừ phi, hắn bỏ qua thân thể để cho nguyên thần dung nhập hết vào trong ký hiệu thì mới có thể vẽ được nét thứ tám.
Sau khi vẽ xong nét thứ bảy, tiên lực của hắn giống như một con ngựa hoang cuồn cuộn từ trong cơ thể chảy ra, dung nhập vào trong cái ký hiệu có bảy nét.
Bảy nét bút dung hợp làm một, hóa thành một cái ký hiệu hình tròn. Tổng quan cái ký hiệu đó có một vẻ kỳ dị. Bên trong giống như ẩn chứa càn khôn. Sự xuất hiện của nó chẳng khác gì mặt trời từ trên cao hạ xuống đất, rơi vào trong cái khe này. Từng luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra khiến cho ngay cả Nguyên Thần cũng cảm thấy đau đớn.
Tiên bút phối hợp với phù chú của tiên gia. Bảy nét bút đó hoàn toàn là thần thông của tiên nhân. Ánh sáng của nó xuyên qua toàn bộ vách đá nơi vực sâu, giống như một thanh kiếm sắc bén mà xuyên quan tất cả.
Vào lúc này, nếu đứng ngoài cái khe có thể thấy được trên các vách đá của vực sâu tỏa ra từng luồng ánh sáng. Ánh sáng không ngừng xâm chiếm khiến cho trong phút chốc Triều Tịch vực trong Thủy Yêu quận vốn quanh năm âm u trở nên sáng rực.
Cái ký hiệu có bảy nét đó chứa đựng cả bảy đạo thần thức của Vương Lâm. Vì vậy mà đối với việc điều khiển ký hiệu chẳng khác gì điều khiển một bộ phận thân thể. Hắn khống chế cho nó bay thẳng vào sâu trong cái khe.
Thần niệm của Lăng Thiên Hậu khi bị ánh sáng của ký hiệu đó xuyên qua cũng có dấu hiệu tiêu tán. Nhưng ngay lập tức, việc tan biến đó dừng ngay lại. Từ trong thần niệm của Lăng Thiên Hậu phát ra một tiếng gầm nhẹ. Lúc này, thần niệm chợt biến ảo thành hình ảnh của Lăng Thiên Hậu.
Lăng Thiên Hậu mặc đạo bào, ánh mắt bá đạo. Chân hắn khẽ bước lên một cái, toàn thân lại hóa thành một đạo kiếm khí rồi bay thẳng tới ký hiệu.
Sau khi ký hiệu và kiếm khí v·a c·hạm với nhau, toàn bộ Triều Tịch vực phát ra những chấn động đáng sợ. Ngay lập tức vô số cái khe xung quanh liền s·ụt l·ún. Chấn động quá mạnh khiến cho trong toàn bộ Thủy Yêu quận cũng phải rung rinh. Vô số yêu linh đều cảm thấy kh·iếp sợ.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt liên tục phun ra sáu ngụm máu tươi. Trong máu tươi ẩn chứa cả tiên lực rơi xuống mặt đất liền tạo thành những dấu vết thật sâu.
Ký hiệu b·ị đ·ánh cho tan nát. Trong bảy đạo nguyên thần thì có sáu đạo bị hủy. Chỉ còn một đạo cuối cùng trong khoảng khắc khi ký hiệu bị hủy, kịp quay trở về với Vương Lâm.
Về phần thần niệm của Lăng Thiên Hậu sau khi hóa thành kiếm khí cũng nhạt đi rất nhiều. Nhưng những tia sáng lóe lên vẫn không giảm. Mặc dù ký hiệu tan vỡ nhưng dù sao cũng là thần thông của tiên nhân. Vào lúc này, tuy nói ký hiệu bị hỏng mất nhưng nó cũng hóa thành vô số kim quanh vây quanh kiếm khí hình thành một cái kén bằng ánh sáng vàng.
Tuy nói không thể bao vây được kiếm khí trong một khoảng thời gian dài nhưng cũng được một chút. Nguyên Thần bị hao tổn khiến cho người tu đạo b·ị t·hương nặng.
Ánh mắt Vương Lâm chỉ có một màu đỏ. Lúc này, tâm tính g·iết chóc đã xuất hiện. Nếu đã tới đây thì không còn đường lui nữa. Thân thể của hắn lao về phía trước, vọt qua vị trí thần niệm đang bị bao vây mà tới chỗ sâu nhất của cái khe.
Trên mặt đất trước mặt hắn, có một linh thể màu tím. Linh thể đó đúng là Chu Dật.
Hai mắt Chu Dật nhắm nghiền, nét mặt hoàn toàn ngơ ngác. Toàn thân của hắn ngoại trừ mi tâm ra đều có màu tím. Màu tím đó như có linh tính không ngừng chuyển động xung quanh thân thể của Chu Dật. Chúng giống như những sợi tơ cố gắng cắn nuốt một chút điểm sáng cuối cùng ở mi tâm.
Trên mặt đất dưới thân của Chu Dật có một pháp trận. Từ pháp trận có những làn khí tím đang bốc lên, hóa thành một loạt các ký hiệu mà chui vào trong người Chu Dật.
Bốn phía của trận pháp có cắm bốn thanh bảo kiếm. Từng tia chớp từ bốn thanh bảo kiếm lan ra, chui xuống nền đất.
Đồng thời, trong bốn thanh bảo kiếm đó, trên ba thanh đều có một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay. Một luồng thần niệm khổng lồ từ ba quả cầu đó lan ra.
- Chu Dật tiền bối. - Qua bao nhiều năm, cuối cùng Vương Lâm lại thấy được Chu Dật một lần nữa. Nhưng vào lúc này, toàn thân Chu Dật bị một làn khí màu tím bao phủ. Nếu không phải chút ánh sáng trên mi tâm vẫn còn thì đã hoàn toàn trở thành vật của Lăng Thiên Hậu, chẳng còn có thể tỉnh lại được nữa.
Phong ấn và trận pháp luyện hóa Chu Dật là do Lăng Thiên Hậu tự nghĩ ra. Trận pháp này được hắn gọi là Luyện Tiên Hóa Ma đại trận. Mặc dù uy lực của trận pháp mạnh nhưng điểm quan trọng của nó vẫn là bốn thanh kiếm cắm trên mặt đất.
Lăng Thiên Hậu từng luyện hóa bốn tiểu Thiên Địa trở thành bốn thanh kiếm Nguyên Thần. Vào lúc này, bốn thành kiếm đó chính là hình ảnh của Nguyên Thần. Để gia tăng uy lực, Lăng Thiên Hậu lại phân bốn đạo thần niệm bay xung quanh. Vì vậy mà khiến cho uy lực của trận pháp lớn hơn nữa.
Về phần trong trận pháp xuất hiện là khí màu tím thì đó chính là yêu khí. Yêu khí nơi đây phát ra có liên quan đến tàn hồn của Cổ Yêu ở Thủy Yêu quận.
Sở dĩ nhiều năm trước Lăng Thiên Hậu lén tới mảnh đất Yêu Linh để phong ấn Chu Dật tại đây cũng bởi vì hắn có một chút quan hệ với tàn hồn của Cổ Yêu ở Thủy Yêu quận.
Mà trong cái khe này còn có một cái mạch ngầm. Mạch đó ẩn dưới lòng đất, thông tới miếu của Cổ Yêu ở đế đô của Thủy Yêu quận. Điều này khiến cho Tàn hồn của Cổ Yêu ở Thủy Yêu quận lúc nào cũng có thể truyền ra yêu khí theo cái mạch nhầm đó đến trận pháp, ăn mòn linh thể của Chu Dật.
Lăng Thiên Hậu và tàn hồn của Cổ Yêu ở Thủy Yêu quận từng có một sự giao dịch. Mà giao dịch sau khi Lăng Thiên Hậu đặt phong ấn Chu Dật ở đây coi như đã được hoàn thành.
Trong chín quận ở mảnh đất Yêu Linh, chín tàn hồn của Cổ Yêu đều có tâm tư riêng. Cổ Yêu ở Thủy Yêu quận có ý định tìm một thân thể có thể chịu được yêu lực linh thể. Khiến cho nó có thể chui ra. Quá trình đó tương đối thong thả nhưng rất ổn định.
Chỉ cần ánh sáng ở mi tâm của Chu Dật bị thôn phệ là có thể trở thành thân thể của Cổ Yêu.
Lăng Thiên Hậu cũng không phải là bậc tiên tri. Do hắn bị Chu Dật từ tiên giới đuổi theo đến tận đây không chịu từ bỏ. Chu Dật được t·hi t·hể người con gái áo trắng sử dụng tiên lực khiến cho tăng lên tới kiếm linh của tiên kiếm mà có được thần thông to lớn. Hơn nữa, sau khi Lăng Thiên Hậu ra tay đấu với nữ thi liền bị Tiên ấn làm cho b·ị t·hương. Hai bên giao đấu mấy lần khiến cho Lăng Thiên Hậu rất vất vả.
Theo cảm nhận của Lăng Thiên Hậu thì kiếm linh chỉ muốn c·hết. Thậm chí nó không tiếc tất cả mà tản ra bản mệnh kiếm khí có hạn. Phải biết rằng Vũ tiên kiếm chính là bảo vệ số một ở tiên giới. Lăng Thiên Hậu tuy tóm được một thanh nhưng thanh kiếm đó hắn không dám xuất ra trước mặt Chu Dật. Hắn biết, một khi xuất ra sẽ bị Chu Dật điều khiển.
Tuy Lăng Thiên Hậu rất mạnh, nhưng vẫn bị thần thông của tiên ấn g·ây t·hương t·ích. Uy lực của tiên ấn quá mạnh, uy danh cũng cực lớn. Với kiến thức của Lăng Thiên Hậu sau khi hình dung lại gần như có thể kết luận Tiên ấn đó không phải là thứ mà Tiên quân có thể thi triển. Tiên thuật mức độ đó chắc chắn là thượng phẩm tiên thuật. Chỉ có Tiên đế mới có thể thi triển.
Chỉ một ngón tay đã làm cho hắn b·ị t·hương. Sau đó, Chu Dật lại không để ý tới kiếm khí bổn mạng của kiếm linh trong Vũ tiên kiếm nên khiến cho Lăng Thiên Hậu rất vất vả.
Nhưng sức mạnh của Lăng Thiên Hậu là không thể nghi ngờ. Hắn cũng chỉ vất vả mà thôi. Hơn nữa, sau đó, hắn dẫn Chu Dật tới mảnh đất Yêu Linh, mượn sự kỳ dị ở đây mà bắt được Chu Dật. Sau đó cũng đạt được ước định với Cổ Yêu của Thủy Yêu quận.
Như thế là nhất cử lưỡng tiện. Tuy nhiên, Lăng Thiên Hậu cũng không tính được, mấy trăm năm sau, sự xuất hiện của Vương Lâm làm cho tất cả mọi thứ thay đổi.
Trong cái khe, Vương Lâm nhìn trận pháp bao phủ Chu Dật. Trên người Chu Dật, tử khí bao phủ. Trái tim của hắn vào lúc mà Đình nhi biến mất cũng đ·ã c·hết theo.
- Chu Dật tiền bối! - Vương Lâm thấp giọng nói.
Hắn có thể cảm giác được tử khí trên người Chu Dật một phần do yếu tố bên ngoài tác động ra thì phần còn lại là do Chu Dật không có ý niệm sống. Hắn chỉ có ý muốn c·hết mà thôi.
Trận pháp trước mặt, Vương Lâm sau khi quan sát cũng biết với tu vi của hắn không thể phá được nó. Người có thể phá được trận pháp đó có lẽ cũng chỉ có một mình Chu Dật.
Thanh âm của Vương Lâm mặc dù nhỏ nhưng vẫn vang vọng xung quanh cái khe. Mi mắt của Chu Dật chợt run run rồi chầm chậm mở ra. Ánh mắt trống rỗng của hắn chỉ có một sự đau thương che phủ. Nét mặt của hắn vẫn ngơ ngác như trước.
Đúng lúc này, thần niệm của Lăng Thiên Hậu ở phía sau Vương Lâm thoát ra khỏi sự bao vây của vầng sáng liền hóa thành kiếm khí mà lao tới Vương Lâm.
Một tiếng thở dài của Chu Dật chợt vang lên quanh quẩn trong cái khe. Khoảng khắc thanh âm của tiếng thở dài phát ra, thàn niệm của Lăng Thiên Hậu hóa thành kiếm khí đang lao tới sau lưng Vương Lâm chợt biến mất.
Kiếm khí tan biến liền biến thành một quả cầu ánh sáng bay đến trên thanh kiếm thứ tư mà đứng im tại đó.
- Ngươi đi đi. - Chu Dật vẫn không nhìn Vương Lâm mà nhắm mắt lại.
Vương Lâm cố gắng tới được đây, nguyên thần đã b·ị t·hương nặng. Bây giờ, ngay cả thân thể di chuyển cũng không thể được. Nguyên Thần của hắn lại càng yếu ớt chẳng khác gì trẻ con. Hắn sử dụng tất cả thần thông, tốn bao nhiêu công sức đi tới đây cũng chỉ là vì Chu Dật có ân với mình. Nhưng bây giờ, đổi lại chỉ là ba tiếng bình thản của Chu Dật.
- Ngươi đi đi.
Nét mặt của Vương Lâm chỉ có một sự chế nhạo. Sự chế nhạo đó không phải là nhằm vào người khác mà là chế nhạo chính bản thân mình.
- Tâm của ngươi đ·ã c·hết. Đúng ra ta không nên tới đây. - Vương Lâm lắc đầu, xoay người đi ra ngoài. Cái ân của Chu Dật sau khi hắn bước vào trong cái khi, đánh mất cả sáu đạo nguyên thần đã hoàn toàn báo đáp.
- Tâm đ·ã c·hết ư. Ngay vào lúc Đình nhi rời khỏi, trái tim của ta thực sự đ·ã c·hết. - Nét mặt ngơ ngác, cũng với ánh mắt đau thương của Chu Dật càng rõ hơn.
Hắn bị Lăng Thiên Hậu phong ấn ở đây trong thời gian mấy trăm năm vẫn hoàn toàn ngơ ngẩn để cho tàn hồn của Cổ Yêu xâm nhập. Mặc dù biết được điều đó nhưng hắn vẫn không có ý ngăn cản. Chỉ có chút ánh sáng ở mi tâm đó chính là sự si mê đối với Đình nhi mà hắn không bỏ đi được.
Than nhẹ một tiếng, Chu Dật giơ cánh tay phải đã chuyển thành màu tím búng nhẹ một cái về phía trước. Một luồng ánh sáng vàng chợt bắn ra. Trong ánh sáng vàng đó ẩn chứa một thứ kiếm khí cực mạnh. Cho dù là Lăng Thiên Hậu thì khi đối diện với nó cũng hết sức vất vả. Đó chính là Bản mệnh kiếm khí của kiếm linh trong Vũ chi tiên kiếm. Mà Kiếm khí đó, Chu Dật cũng chỉ có chín mươi chín đạo.
Năm đó đuổi g·iết Lăng Thiên Hậu, hắn đã phóng ra hơn nửa. Bây giờ trong người cũng chỉ còn có bốn đạo. Kiếm khí đâm thẳng qua quả cầu ánh sáng thứ tư trên mặt đất.
Thần niệm của Lăng Thiên Hậu tuy mạnh nhưng so với bản mệnh kiếm khí của Chu Dật vẫn không thể bằng.
Quang cầu vỡ nát cũng khiến cho thần niệm của Lăng Thiên Hậu bị kiếm khí đánh tan, hóa thành những điểm sáng trong suốt. Sau khi bị kiếm khí quét qua, chúng giống như một dải ngân hà mà bay vào người Vương Lâm.
Trong nháy mắt, Nguyên thần của Vương Lâm được những điểm sáng đó dung nhập liền nhanh chóng hồi phục.
Mà thậm chí, Nguyên Thần chẳng những khôi phục còn có một chút tăng trưởng. Đến lúc này nó mới chậm rãi dừng lại. Tuy nhiên, vô số điểm sáng vẫn chưa biến mất. Những điểm sáng còn thừa tự động tìm được kiếm khí của Lăng Thiên Hậu còn sót trong nguyên thần của Vương Lâm mà hòa tan.
Trong chớp mắt, đạo kiếm khí trở nên dữ dội hơn trước mấy phần.
- Bản mệnh kiếm khí của ta không thể để trong người ngươi. Cũng không cấp cho ngươi được. Ngươi vì ta b·ị t·hương thì ta giúp ngươi bình phục. Ngươi đi đi. Sau này cũng không cần phải tới nữa. - Thanh âm của Chu Dật chầm chậm vang lên.
Vương Lâm thầm than. Hắn đi thẳng ra bên ngoài, đồng thời tay hắn vỗ túi trữ vật. Bảo tháp có thần thức của Chu Dật chợt xuất hiện. Vương Lâm liếc nó một cái rồi ném về phía sau.
- Lời hứa năm đó, Vương Lâm đã hoàn thành. Bảo tháp này không thể bảo vệ được nữa.
Chu Dật mở mắt, đau thương nhìn bảo tháp ở bên cạnh.
- Đình nhi.
Vương Lâm chợt dừng lại nhưng vẫn không quay đầu nói:
- Nàng không phải là Đinh nhi. Nếu ta đoán không nhầm thì tên của nàng là Thanh Sương.
Linh thể của Chu Dật chấn động. Hắn ngẩng đầu. Sự trống rỗng trong mắt biến mất, chỉ còn một sự hung dữ.
- Thanh Sương?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiên Nghịch,
truyện Tiên Nghịch,
đọc truyện Tiên Nghịch,
Tiên Nghịch full,
Tiên Nghịch chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!