Tiên Nghịch

Chương 591: Tự tìm đau khổ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch

Huyết dịch ở giữa không trung giống như sôi trào, hóa thành vô số các hạt. Nếu bị nó rơi ở trên người, thì cho dù với tu vi của Vương Lâm, thân thể cũng bị khoét một cái lỗ.

Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn mang, tiên huyết của Đỗ Kiến phun ra, dưới một cái vung tay của hắn, lập tức bị cuốn sang một bên. Loại thần thông lấy tinh huyết dung nhập nguyên thần này cũng không phức tạp, gần như tất cả tu sĩ đều biết. Nhưng một chiêu này cũng là thương tổn nguyên thần nhất, có thể nói đây là phương thức g·iết địch tự mình hại mình.

Đỗ Kiến mượn cơ hội này lập tức lui về phía sau. Hắn vỗ túi trữ vật, một cái bướu thịt màu đen xuất hiện ở trong tay.

Trong mắt hắn lộ vẻ tiếc nuối. Bướu thịt này tuy nói là xấu xí, nhưng là ô uế chi nhục hắn phải hao tổn tâm cơ nhiều năm mới luyện hóa ra. Vật ấy cho dù tu sĩ dính một chút, lập tức sẽ bị l·ở l·oét toàn thân, là thần thông pháp bảo cực kỳ ác độc.

Lúc này, hắn cắn răng một cái, ném hết ra. Những cái bướu thịt này ở trong không trung tự nổ ầm ầm. Một mùi thối lập tức bay thẳng về phía Vương Lâm.

Hàn mang trong mắt Vương Lâm càng đậm. Tay phải hắn xuất ra một đạo Hoàng Tuyền, quét ngang một cái, toàn ô uế toái nhục phun ra lập tức bị cuốn vào bên trong.

Hoàng tuyền vốn là con sông ô uế nhất trong thiên hạ, những cái bướu thịt này tiến vào trong Hoàng Tuyền, chẳng những không làm giảm uy lực của hoàng tuyền, ngược lại càng tăng lên.

Đỗ Kiến trong số những người cùng đẳng cấp, đích xác rất mạnh, chiêu thức pháp bảo bướu thịt ấy, có thể khiến hắn ở vào thế bất bại. Nhưng tu vi này ở trong mắt Vương Lâm nắm giữ đạo niệm lại chưa đủ tư cách. Trừ phi người này có thể hạ quyết tâm, có thể đột phá tâm chướng (chướng ngại tâm lý) bước qua một bước của Vấn Đỉnh kia.

Thế như chẻ tre, tay phải Vương Lâm giống như tia chớp chụp trên người Đỗ Kiến. Hắn không hỏi gì, tiên lực lưu chuyển, lập tức phong ấn nguyên thần của Đỗ Kiến, chặt đứt liên hệ của nó với thân thể. Sau đó vỗ túi trữ vật, Cấm Phiên hóa thành vô số cấm chế bao vây Đỗ Kiến, hình thành quả cầu cấm chế giống như của Diêu Tích Tuyết, bị Vương Lâm thu vào trong túi trữ vật.

Tất cả những việc này, Vương Lâm làm với tốc độ cực nhanh, cho dù là Mộ Dung Trác muốn lên tiếng cũng đã chậm rồi.

Vương Lâm xoay người, tiên bút trong tay vạch một cái. Đám kim phù kia lập tức bay lại, vờn xung quanh thân thể Vương Lâm. Đám phi trùng trên đó lúc này căn bản là mặc kệ việc ngoại giới, toàn tâm toàn ý cắn nuốt kim quang phát ra trên kim phù.

Chỉ có điều kim quang này giống như vô tận, dù cho chúng nó cắn nuốt như thế nào, đều không giảm bớt.



Vương Lâm giơ ngón trỏ tay trái điểm ra, Tịch Diệt Chỉ rít lên xuyên qua một cái kim phù, giống như không có gì trở ngại.

Một màn rõ ràng này lại thêm thần thông của Mộ Dung Trác lúc trước toàn bộ thất bại, lập tức khiến cho hai nữ nhân Triệu, Từ chú ý. Mộ Dung Trác càng thêm kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Vô thị thần thông!

Vừa dứt lời, trong mắt Triệu Y Huyên lập tức thoáng qua một tia tham niệm. Về phần Từ Phi, thần sắc lại như thường, nhưng đồng tử cũng co rút lại. Duy chỉ có Mộ Dung Trác, trong mắt tuy có kinh ngạc nhưng không có tham niệm.

- Ba vị đạo hữu, chúng ta tiếp tục đi!

Vương Lâm vẫn thản nhiên, bên ngoài thân thể hơn mười kim phù bâu đầy phi trùng. Lúc này, Vương Lâm khiến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ rung động.

Vương Lâm tiếp tục hạ xuống phía dưới. Mộ Dung Trác không nói nhiều, đồng dạng như thế. Về phần Triệu, Từ nhị nữ kia, do dự một chút, cũng cùng theo phía sau. Tuy nhiên hai người nới rộng khoảng cách với Vương Lâm, rõ ràng trong lòng có chút kiêng kị.

- Vô thị thần thông sao… Vương Lâm trong khi phi hành âm thầm lắc đầu. Hắn không tin thế gian này có loại yêu thú vô thị thần thông này tồn tại, càng không phải đám phi trùng này. Nếu thực sự có thần thông bị vô thị, vậy chỉ có thể nói thần thông này, không mạnh!

Tay phải Vương Lâm ngưng tụ một tia kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nhẹ nhàng v·a c·hạm với một con phi trùng. Ngay lập tức nó hơi run lên, nhưng không có t·ử v·ong.

Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia kinh ngạc. Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu hắn chỉ còn lại một đạo, lấy một tia không đủ một phần trăm kia thử nghiệm, đã là cực hạn của hắn.



Bốn người không ngừng hạ xuống phía dưới của Triều Tịch thâm uyên. Vương Lâm lấy thủy tinh tra xét mấy chỗ khó có thể đi qua, dưới sự liên thủ của hắn và Mộ Dung Trác, tuy nói có chút chậm chạp, nhưng lần lượt vượt qua.

Phương diện này, Triệu Y Huyên và Từ Phi cũng xuất lực không ít. Nhất là Triệu Y Huyên, thần thông của nàng cực kỳ kỳ dị. Thường thường khi xuất thủ không thấy bất luận manh mối gì, nhưng uy lực của chúng cứ âm thầm xuất hiện.

So sánh thì Từ Phi kia có vẻ không đủ, nhưng sau khi trong lòng Vương Lâm có hoài nghi, dọc đường cẩn thận quan sát. Càng nhìn, hắn càng thêm xác định.

- Không nghĩ tới, ở nơi này, không ngờ còn có thể nhìn thấy người của môn phái kia… Vương Lâm thu hồi ánh mắt, không để ý tới nhị nữ này nữa.

Chỉ cần các nàng không trêu chọc hắn, hắn cũng không nguyện vạch trần chuyện bí ẩn của nhị nữ này.

Về phần Mộ Dung Trác, thần thông của người này càng khiến Vương Lâm phải chú ý. Các loại thần thông đó cực kỳ bác tạp, từ đầu tới cuối, Vương Lâm thậm chí cũng không nhìn thấy người này thi triển một loại thần thông giống nhau.

Vương Lâm tự nghĩ, với tu vi của mình, đấu với người này, tuy nói có thể thắng, nhưng đó là nếu không dùng pháp bảo, lại phải b·ị t·hương mới có thể thắng được. Nhưng người này sao có thể không có pháp bảo.

Nếu thần thông chạy trốn của người này cũng kỳ dị giống như lão giả thấp bé lúc trước, như vậy nếu hắn muốn chạy trốn, Vương Lâm đuổi không kịp.

- Nguyên thần của lão giả kia bị ta khóa ở trong Tôn Hồn Phiên. Chờ sau khi cứu Chu Dật, xử lý xong chuyện của Triều Tịch thâm uyên, nhất định phải hạ quyết tâm, tu luyện tốt một chút những thần thông này!

Dưới sự phối hợp của Mộ Dung Trác, hai người liên thủ, rốt cuộc đã đi tới phía dưới của triều tịch thâm uyên. Tinh thần Vương Lâm có chút kích động, bị hắn áp chế xuống. Xuống thêm một chút nữa, thì cho dù là thủy tinh của Bối La cũng không thể thấy rõ toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.

Tuy nhiên, mục tiêu của Vương Lâm đã rất gần. Cổ yêu Bối La cảm ứng được bản thể của Chu Dật, chính là ở trong này! Chẳng qua chỗ cụ thể, với năng lực của Bối La cũng rất khó tra được chính xác.

- Mộ Dung huynh! Vương mỗ còn có chuyện khác, không theo các ngươi tiếp tục đi xuống.



Vương Lâm ôm quyền nói. Hắn có chút trầm ngâm, liếc mắt nhìn Mộ Dung Trác vẻ mặt bình thản một cái, lại nói:

- Hành trình triều tịch thâm uyên, có thể kết bạn với Mộ Dung huynh, Vương mỗ cảm thấy rất vui mừng. Ngày sau nếu có chỗ cần Vương mỗ, Mộ Dung huynh cứ nói đừng ngại!

Với tính cách của Vương Lâm, nói ra lời này, cực kỳ khó. Mộ Dung Trác này dọc trên đường đi tuy nói trầm mặc ít lời, nhưng khi cần ra tay tuyệt không đắn đo, đối mặt bảo vật trong mắt không tham.

Không có thâm giao, Vương Lâm cũng không nhiều lời. Khóe miệng Mộ Dung Trác lộ ra một tia mỉm cười hiếm có, hướng về phía Vương Lâm gật gật đầu, không nói gì, bay xuống phía dưới. Vương Lâm có chút trầm ngâm, hướng Mộ Dung Trác truyền âm nói:

- Mộ Dung huynh cẩn thận Triệu, Từ nhị nữ. Hai người này nếu Vương mỗ không nhìn lầm, phải là người của Thi Âm Tông. Một người trong đó, nhất định là đã t·hi t·hể phụ nguyên thần!

Mộ Dung Trác không nhìn về phía Triệu, Từ nhị nữ, cũng không làm ra biến hóa gì trên vẻ mặt, coi như không nghe thấy truyền âm của Vương Lâm, bay sâu vào bên trong. Chẳng qua ánh mắt của hắn, khi không có ai nhìn thấy, lóe lên một chút tia sáng, âm thầm cảnh giác.

Thi Âm Tông! Hắn nghe nói qua mức độ mạnh mẽ của tông phái này, xa xa vượt qua tu chân quốc bình thường. Gần như ở trên mỗi một tu chân tinh đều có chi nhánh của Thi Âm Tông tồn tại. Thế lực của bọn họ quá lớn!

Triệu Y Huyên và Từ Phi hướng Vương Lâm cáo biệt, đồng dạng bay xuống phía dưới. Chẳng qua Từ Phi khi cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng tùy ý dứt một sợi tóc, thả xuống nhẹ nhàng dán ở trên vách khe ở bên cạnh.

Đợi sau khi thân ảnh của ba người biến mất ở phía xa, Vương Lâm trong mắt hàn mang chợt lóe, ánh mắt dừng trên vách khe ở chỗ xa, tay phải khẽ triệu, đoạn tóc ngắn kia bay về phía tay hắn, bị hắn lấy hai ngón tay kẹp lại!

- Xem ra cảnh cáo còn chưa đủ!

Vương Lâm hừ lạnh, hai ngón tay chà xát, trên sợi tóc bỗng nhiên bốc lên lục hỏa, một đạo thần thức từ trên đó tràn ra. Nó chưa kịp ngưng hóa thành hình, Vương Lâm há mồm phun ra một đạo nguyên thần chi khí, thổi một cái, đạo thần thức kia lập tức tan vỡ.

Phía dưới triều tịch thâm uyên, Từ Phi đang phi hành, thân mình run lên, khóe miệng chảy xuống một tia huyết dịch đỏ tươi, trong mắt nàng lộ ra một tia kinh hãi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiên Nghịch, truyện Tiên Nghịch, đọc truyện Tiên Nghịch, Tiên Nghịch full, Tiên Nghịch chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top