Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiên Nghịch
- Hầu hết tộc nhân Tiên Di tộc đang tập trung ở Chu Tước đại lục, hiện tại ở đây chỉ e là không còn nhiều tộc nhân lắm.
- Tiên Di tộc dự trữ hàng vạn năm chắc hẳn không thiếu thứ gì, lần trước đã tiến vào tầng thứ ba, lần này ta nếu phải rời khỏi Chu Tước tinh thì cũng nên vì tương lai mà tiến vào tìm kiếm một phen!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, trầm ngâm trong chốc lát, thân thể nhoáng lên bay về phía hố sâu của của Tiên Di tộc. Với tốc độ của hắn chỉ trong nháy mắt đã tới bên ngoài hố sâu của Tiên Di tộc. Bên ngoài đó, cái cây khổng lồ vươn cao chọc trời mang khí tức vô tận kia hoàn toàn bao phủ cái hố, Vương Lâm căn bản không thể đi vào. Hắn đứng trước cái cây này, thân hình chẳng khác gì con kiến. Hắn nhìn thân cây không chớp mắt, đột nhiên tay phải bắt quyết, đánh về phía trước. Thân hình hắn sau đó biến mất. Một lát sau, một Thuật Chú Sư ngũ diệp từ trong đó bay vọt ra, hóa thành một luồng hắc vụ gầm thét lao đi.
Hắn đi rồi thân hình Vương Lâm lại hiện ra. Ánh mắt hắn hướng về phía trước, tay phải điểm một cái. Một đạo linh quang từ ngón tay hắn xuất hiện bay v·út về phía cái cây khổng lồ kia. Trong nháy mắt khi linh quang chạm vào cái cây liền tan biến, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán khắp bốn phía.
- Thú vị!
Khóe miệng Vương Lâm lộ một nụ cười lạnh. Hắn vỗ túi trữ vật, một cái tượng khắc gỗ xuất hiện trong tay hắn. Hắn vỗ nhẹ một cái, khẽ thốt lên:
- Hóa!
Tượng khắc gỗ lập tức chấn động, bên ngoài lóe lên thanh mang. Trong nháy mắt thanh mang liền hóa thành một hình người, nhanh chóng ngưng thật. Chỉ sau vài nhịp thở đã biến thành một phân thân giống Vương Lâm như đúc. Đây là một thần thông của tu sĩ Anh Biến kỳ, lấy vật hóa thân. Phân thân nọ sau khi xuất hiện không chút do dự lao thẳng vào cái cây khổng lồ đang bao trùm hố sâu. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào phân thân đó. Trong nháy mắt khi phân thân chạm vào thân cây, trên vỏ cây chợt lóe lên những phù hào màu đen, lấy tốc độ cực nhanh đánh xuống, chui thẳng vào trong phân thân. Thân thể phân thân run lên, ánh mắt ảm đạm đi, sau đó hóa thành một cái tượng khắc gỗ rơi xuống đất. Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Khó trách Tiên Di tộc lại có thể bỏ mặc nơi này mà đi. Hóa ra là vì có cái cây kỳ dị này bảo vệ, thân thể bình thường rất khó có thể đi vào. Vương Lâm trầm mặc một chút, tay phải vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền hiện ra một cây Hồn Phiên màu vàng. Đây cũng không phải cây Hồn Phiên chứa mười vạn tử hồn với chủ hồn là Kỳ Lân thú. Trong túi Vương Lâm có tổng cộng ba cây Hồn Phiên, trong đó một là Hồn Phiên của Triệu Tôn trong đó có một tàn hồn của Kỳ Lân thú, một là cây Hồn Phiên có chủ hồn là Kỳ Lân thú và một cây chính là cây thiên Hồn Phiên bình thường mà năm đó hắn luyện chế. Đây chính là một cây thiên Hồn Phiên. Hắn khẽ phất cây Hồn Phiên. Từ trong đo bay ra một hồn phách có tu vi Kết Đan kỳ. Trong lòng Vương Lâm khẽ động, hồn phách này lập tức bay về phía cái cây khổng lồ kia. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào hồn phách đó.
Hắn thấy hồn phách này không hề gặp bất cứ trở ngại nào, dễ dàng xuyên qua cái cây, đi tới tận trung tâm cũng không thấy có phù văn lóe lên. Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, xuất ra mấy cái hồn phách thử lại cũng không thấy có gì khác biệt, đều dễ dàng đi xuyên qua.
- Thú vị, chỉ ngăn người có linh lực, ngăn cản tượng khắc gỗ nhưng lại không ngăn trở, để hồn phách tùy ý di chuyển. Cái cây này thú vị thật!
Hồn Phiên trong tay Vương Lâm phất lên. Hơn hai ngàn hồn phách trong Hồn Phiên bay ra, kể cả tàn hồn của Kỳ Lân thú nọ. Vô số hồn phách liền hướng về phía Vương Lâm tụ lại, tạo thành một bộ khải giáp bao quanh nhục thân của hắn. Tàn hồn của Kỳ Lân áp vào trước người Vương Lâm, trên thân nó phát ra từng trận kim mang. Vương Lâm không hề do dự, thân thể nhoáng lên nhằm thẳng vào thân cây khổng lồ kia. Hắn cảm thấy một cỗ khí tức lạnh như băng đảo qua thân thể, sau đó thân thể hắn xuyên qua, bay vào bên trong. Trong thân cây là một thế giới trong suốt, từ trong hố sâu lan ra một luồng khói đen, không ngừng bốc lên, bị cái cây khổng lồ hấp thu. Không gian bên trong là một mảnh yên tĩnh. Vương Lâm quay đầu nhìn xung quanh, thấy bên trong thân cây lấp lánh quang mang, vươn thẳng lên trời cao, không nhìn thấy điểm cuối. Chỉ có thể thấy phần thân cây cự đại xung quanh cái hố có rất nhiều cành nhánh lớn.
Bên dưới chính là cái hố sâu mà Vương Lâm đã từng tới. Bên trong đó hiện giờ đen kịt, khói đen không ngừng bốc lên. Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể nhoáng lên, nhảy vào hố sâu. Tiếng gió gào thét bên tai, Vương Lâm nhanh chóng rơi xuống tầng thứ nhất. Thân thể hắn vừa chạm đất liền biến mất. Tu vi gần đạt Anh Biến sơ kỳ khiến thần thức của Vương Lâm có thể bao phủ trong một phạm vi lớn hơn, thuấn di cũng trong khoảng cách xa hơn. Chỉ một lần thuấn di hắn liền đã tới cửa vào tầng hai. Thần thức hắn quét qua cả tầng thứ hai, chỉ thấy còn lại mấy Thuật Chú Sư đều có tu vi tam diệp. Vương Lâm không dừng lại, thuấn di nhanh chóng tới tầng ba, đến vị trí năm đó đám người lão giả ngưng luyện Luân Hồi quả.
Nơi này vắng lặng chẳng có một vật gì, chỉ còn cái hố trên mặt đất là vết tích nơi năm xưa Luân Hồi thụ sinh trưởng. Nhìn quanh bốn phía, thân thể Vương Lâm lại biến mất. Khi hắn xuất hiện đã ở cửa vào tầng thứ tư. Thân thể hắn vừa hiện ra ở nơi này đã nhoáng lên rồi biến mất.
Không lâu sau, chỉ thấy từ xa bay tới một cái mặt người thật lớn, tiến vào lối vào tầng thứ tư liền hóa thành một Thuật Chú Sư lục diệp. Người này tuổi đã trung niên, hầu hết thân thể đều có phù văn. Sau lưng hắn là hơn mười tu sĩ, hai mắt vô thần. Lục diệp Thuật Chú Sư nhảy vào cửa tầng thứ tư. Mấy tu sĩ kia lập tức đi theo. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, lặng yên theo sau mấy tu sĩ này.
Thế giới ở tầng thứ tư có sáng sủa hơn so với tầng thứ ba một chút. Chỉ thấy lục diệp Thuật Chú Sư lại hóa thành khuôn mặt khổng lồ một lần nữa, đem bao phủ mấy tu sĩ kia trong hắc vụ rồi bay về phía xa. Với tu vi của lục diệp Thuật Chú Sư tất nhiên không thể phát hiện ra Vương Lâm. Tốc độ của Thuật Chú Sư cực nhanh, chỉ sau thời gian một nén nhang đã tới trung tâm tầng thứ tư.
Nơi đó có một cây Luân Hồi thụ cao tầm ba trượng. Chỉ có điều cây Luân Hồi thụ này có chút quỷ dị. Trên thân nó có một khối cầu sáng, bên trong là một lão giả, toàn thân xích lõa. Trên ngực hắn có một v·ết t·hương to cỡ nắm tay, trên thân hắn hầu như chỗ nào cũng có phù văn, trên trán hắn có bát diệp lóe sáng. Trên đầu người này có một loạt phù văn tỏa ra khí tức t·ang t·hương, trông cực kỳ phức tạp, nhìn vào không khỏi hoa mắt. Dưới tàng cây là mười một lục diệp Thuật Chú Sư, theo sau bọ họ đều có hơn mười một tu sĩ.
Vương Lâm âm thầm đi theo lục diệp Thuật Chú Sư kia. Hắn sau khi tới nơi liền lập tức trở lại hình người, hạ xuống một bên. Vương Lâm trong nháy mắt khi đối phương biến ảo, thân hình cũng biến mất.
Với tu vi của hắn, những người ở đây quyết không thể phát hiện ra. Chỉ có bát diệp Thuật Chú Sư đang ngồi trên Luân Hồi thụ mới có tư cách phát hiện ra Vương Lâm.
Vương Lâm liếc mắt một cái, lập tức nhận ra bát diệp Thuật Chú Sư kia đang b·ị t·hương cực nặng, thân thể cực kỳ suy yếu.
Đúng lúc này, lục diệp Thuật Chú Sư xung quanh đều khoanh chân ngồi xuống, trong miệng truyền ra hàng loạt những chú ngữ phức tạp. Phù văn trên đám người này bắt đầu khởi động, cuối cùng thoát khỏi thân thể họ bay lên không trung.
Lúc này những tu sĩ phía sau đám Thuật Chú Sư hai mắt mờ mịt đi về phía Luân Hồi thụ. Ngồi dưới tàng Luân Hồi thụ lúc này đã có tới chừng hơn trăm tu sĩ.
Vương Lâm sớm đã nhìn ra tu vi của những tu sĩ này, đều là Kết Đan kỳ.
Giờ phút này hơn trăm tu sĩ này vừa ngồi xuống, lập tức những lục diệp Thuật Chú Sư xung quanh đồng thời hét lớn một tiếng. Thanh âm vang dội mang theo chút quỷ dị. Theo tiếng hét của họ, những phù văn đang bay bốn phía xunh quanh lập tức điên cuồng phóng về phía Luân Hồi thụ.
Trong nháy mắt, phù văn đó liền dung nhập trong Luân Hồi thụ, biến mất hoàn toàn. Đột nhiên Luân Hồi thụ chấn động, những cái rễ mềm mại từ dưới đất chui lên, nhanh chóng dài ra, uốn éo như những con rắn bay về bốn phía, lập tức quấn lấy đám tu sĩ xung quanh.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, những tu sĩ ở dưới tàng Luân Hồi thụ đều bị những cái rễ này túm lấy, nhấc lên không trung.
Cảnh tượng này Vương Lâm thấy cực kỳ quỷ dị. Trên Luân Hồi thụ cao ba trượng kia, mỗi một cái rễ đều quấn chặt một tu sĩ, nhúc nhích. Giờ phút này Luân Hồi thụ như sống lại vậy.
- Hắn đang muốn chữa thương!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
Chỉ thấy trên thân cây xuất hiện mấy cái phù văn, sau khi lóe lên, thân thể những tu sĩ đang bị quấn chặt kia chấn động kịch liệt, tinh hoa huyết nhục toàn thân dùng mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng bị hút cạn.
Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể những tu sĩ này cũng như ngựa hoang đứt cương, không thể khống chế, lao ra khỏi thân thể, dung nhập vào trong Luân Hồi thụ.
Tinh hoa huyết nhục và linh lực sau khi bị Luân Hồi thụ hấp thu liền dùng một phương pháp kỳ dị chuyển hóa trở thành một lực lượng giúp bát diệp Thuật Chú Sư kia khôi phục thương thế, mạnh mẽ tuôn vào trong cơ thể bát diệp Thuật Chú Sư.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiên Nghịch,
truyện Tiên Nghịch,
đọc truyện Tiên Nghịch,
Tiên Nghịch full,
Tiên Nghịch chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!