Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Tử Nha vừa mới đặt chân xuống dưới trước cung điện. Chồn trắng thấy toà nhà to lớn nhà cũng phải mở lớn đôi mắt ra mà xem. Phía trên cao ghi rõ ba chữ Ngọc Hư Cung lấp lánh ánh bảy màu.
- Tử Nha, nhiệm vụ xong rồi hả. Sư phụ đang đợi đệ trong đại điện đó. - Một người mặt đen cưỡi trên thân một con báo lông trắng có đốm hoa mai trên thân tiến tới nói.
- Ta biết. - Tử Nha lạnh lùng đáp lại rồi bỏ qua hắn.
Tiến vào trong cung điện, Khương Tử Nha chắp tay cúi người trước người ngồi trên đài toạ cao nhất.
- Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.
Chồn trắng nhìn về phía lão mặc trường bào ngồi trên đài cao đang giảng kinh. Dù biết là Tử Nha trở lại nhưng vẫn không hề ngưng. Người đàn ông họ Khương cũng không nóng vội mà chờ đợi ở một bên.
Nhân lúc họ không chú ý tới, chồn trắng đã nhanh chân chuồn đi mất.
Phía sau cung điện này còn có đạo cư cho đám đệ tử ở lại, mùi hương thơm bay tỏa khắp không gian. Chồn trắng theo mùi hương đó tới trước cửa nhìn vào, trong sân nhỏ có một con chim lớn đầu đen mỏ đỏ đang được hai tên nhóc chăm sóc cẩn thận từng chút một.
Nơi phát ra mùi hương đó là ở phía sau chúng, đằng sau cánh cửa gỗ đang hé mở ấy.
Thật khó để cưỡng lại thứ đang gọi mời nó bày ngay trước mặt, nó nhảy lên trên tường rào, rón rén từng chút tiến lại gần nơi đó. Đồng thời tìm cơ hội lẻn vào trong lúc nào không hay.
Nhìn bên trong, rất nhiều thứ lấp lánh khiến nó hoa mắt. Nó lắc lắc cái đầu nhỏ, theo mùi hương nhìn lên trên cái bàn đang để một bình hồ lô vẫn còn đang mở nắp. Nó trèo lên, đẩy nhẹ chiếc bình nằm xuống.
Chất lỏng màu xanh lục keo dính đổ ra, nó ăn nấy ăn để, không bỏ sót một chút nào rơi vãi ra bên ngoài.
Trong đầu nó bỗng hiện ra vô vàn cảnh tượng mơ hồ, nhưng rồi chỉ một chút đã quay trở lại hiện thực.
Hai tên nhóc chăm con hạc vừa nãy đã ở xung quanh người nó lúc nào không hay.
Nó vốn không hiểu nhiều, không đọc được nhiều tiếng người bỗng như được khai sáng, thông hiểu hết toàn bộ lời chúng nói.
- Sư phụ nói có kẻ tiến vào đúng thời gian này là thật. Nó dám ă·n t·rộm linh dịch của ngài ấy! - Nhóc tóc trắng chống nạnh nhìn.
- Nhưng sư phụ nói... - Tên nhóc tóc đen có chút rụt rè.
- Nói gì? - Tiếng trẻ con phát ra đâu đó nhưng không phải của hai người khiến chúng bất ngờ quay qua quay lại nhìn thì chẳng thấy ai.
Nhân lúc chúng phân tâm, chồn trắng nhanh chóng bỏ chạy. Thoắt cái đã ra ngoài sân, vừa định nhảy lên tường thì bị một ánh mắt khoá chặt lại. Con hạc sải cánh rộng bay tới, chân đạp vuốt mở.
Trong nháy mắt đã bắt được kẻ đột nhập.
Vừa lúc ấy, hai tiểu đồng tử từ trong nhà ra, trên tay cầm một cái lưới, chúng định trói tên đột nhập này giao cho sư phụ xử lý nhưng chỉ vì chút sơ sẩy, chút trắc ẩn trong lòng tên nhóc tóc đen mà để chồn trắng chạy mất.
- Ngươi! Làm sao thế?! Rõ ràng đã bắt được nó, sao lại để nó chạy mất. - Bạch đồng tử nói với vẻ không vui.
- Xin lỗi. Sư phụ nói là phải giao cho sư phụ xử lý nhưng không phải là trói nó vào lưới.
- Tên ngốc này! - Hắc đồng tử chưa nói xong thì Bạch đồng tử chen ngang rồi cốc vào đầu nó một cái.
Hai người vừa định chạy đi bắt nó lại thì đã thấy một người đứng trước cửa.
- Khương Tử Nha sư thúc!
- Ta tới bắt tên nhóc kia đi. - Nói xong, Tử Nha vung tay, chồn trắng vừa chạy ra khỏi đây lại b·ị b·ắt trở lại.
Cũng không quan tâm tới hai tên nhóc kia phàn nàn gì, lập tức mang khỏi đây.
Hai đứa bé cứ gãi đầu không hiểu chuyện gì.
Trở về đại điện, Tử Nha đã xuất hiện lúc nào không hay, sau khi giao lại chồn trắng cho sư phụ thì rời khỏi, thực hiện nhiệm vụ mới.
- Ngươi có đồng ý nhận ta làm sư phụ không? - Bên cạnh sư phụ của Tử Nha còn một người nữa nói ra.
Chồn trắng không thèm trả lời, rõ ràng rất khinh thường hắn ta.
- Sư tôn, nên làm thế nào giờ? Hắn không chịu nhận con làm sư phụ. - Ông ta nói thầm với sư phụ mình.
- Nếu ngươi không đồng ý, vậy ở đây có ai khiến ngươi tự nguyện bái sư? Ngươi cứ bái.
Vị lão nhân ngồi trên đài cao mở miệng, thanh âm vang vọng trong đầu nó dù không ai mở mắt chú ý tới, như chỉ nói cho mình nó vậy.
Nó giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt lão cúi đầu xuống bái sư.
Ha, ha, ha!
- Quả không ngoài dự đoán. - Lão cười lớn xong nói tiếp:
- Nếu ngươi nhận ta làm sư phụ, vậy ta ban cho ngươi đạo hiệu, từ nay về sau ngươi sẽ gắn liền với nó. Đạo hiệu của ngươi là Trường Bạch.
Mới ban đạo hiệu xuống, hàng loạt thông tin xuất hiện trong đầu nó, nó chăm chú nhìn. Từ một hình người khổng lồ đứng giữa không gian đen kịt, dùng tay xé rách không gian, thân thể làm trụ chống đỡ trời đất.
Thân thể hắn ta lập tức phân huỷ thành đất đai núi đồi, máu hoá thành sông biển, mắt hoá thành mặt trời và mặt trăng, linh hồn hoá thành sinh linh cây cỏ muôn thú.
Rồi ngày đêm luân chuyển, một con rồng to lớn, một con phượng và một kẻ dị hình giống hệt với người khổng lồ hắn thấy đang đánh nhau long trời lở đất, chỉ tranh một cái đỉnh.
Khi kết thúc, cái đỉnh đó vỡ thành ngàn mảnh trôi dạt khắp các nơi. Cứ thế trôi qua, tới khi kết thúc, toàn bộ nhận thức từ trước tới giờ của nó đều được làm mới.
- Đa tạ sư tôn. - Nó quỳ xuống cúi lạy sư phụ, lại cảm giác thân thể mình có điểm kỳ lạ mà nhìn xuống.
Thân trần như nhộng, cả cái thứ nhỏ nhỏ kia, tay chân giống hệt với con người.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thấy nó tiếp nhận tri thức, hoá thành người thì phất tay một cái đã mặc quần áo cho nó. Lại cho nó một cái bồ đoàn ở phía cuối cùng bảo nó ngồi xuống.
Ngồi xuống, nghe giảng đạo ngày qua ngày, xong vừa học đạo vừa ngộ thuật pháp.
Tới một ngày, nó thi triển thuật pháp nó ngộ ra trước mặt sư huynh. Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, lôi, vân, vũ, mà tương ứng với nó, bầu trời cũng thay đổi theo. Muốn kết hợp lại với nhau nhưng rất khó, khuôn mặt Trường Bạch nhăn nhó nhìn.
Thấy sợ ai cũng tránh né vì trước giờ cứ tới khi thử pháp thuật là lại có chuyện không hay. Khi thấy pháp thuật nóng lên nó lập tức quăng hết thuật pháp của nó đi.
Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ thì lại có thể dung hợp được với nhau, nhưng bốn loại kia thì lại không giống vậy. Khi ném tới ngoài biển, chúng tạo lại thành giông bão cực lớn, lốc xoáy cuốn hết mọi thứ lên không.
Nó lại ngộ ra một điều nữa!
--------------------
Chồn trắng có đạo hiệu Trường Bạch, pháp lực vô cùng, tiến triển thần tốc.
Không biết con Thạch Hầu năm đó ra sao?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!