Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 40: Xuất sư!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Tôn Ngộ Không đang trong hình dạng của gã đạo sĩ, ngồi trên bồ đoàn giảng đạo cho Lý Kiến Thành. Kiến Thành chăm chú nghe rồi lại mở mắt hỏi.

- Sư tôn, khi nào thì con được học pháp thuật?

- Ngươi theo ta đã bao lâu rồi?

Kiến Thành dùng tay tính toán rồi mới trả lời.

- Sư phụ, con theo ngài tới nay đã được bảy năm.

- Bảy năm vẫn chưa là gì. Pháp thuật? Ngươi còn chưa ngộ đạo xong thì học cái gì?! - Tôn Ngộ Không gõ ba cái vào đầu hắn như trước đây từng bị sư phụ gõ.

Bên ngoài người người huyên náo ồn ào khiến Ngộ Không bực mình. Nhưng vì lời của Ngưu Ma Vương chính là mượn nhờ hương hỏa để đột phá thành tiên nên cậu ta mới để cho họ tiến vào cung phụng.

Đồng thời cũng lấy hai tiểu hầu tôn tới làm tiểu đồng trông quán. Kiến Thành mới đầu gặp mặt chúng thì không hiểu ý của sư phụ nên không dám hỏi. Cứ để vậy nên giờ đạo quán có tên Minh Hầu quán.

Người dân dưới núi lên dâng hương cũng rất tốt. Rất giống cảm giác khi còn ở Hoa Quả Sơn nên cậu ta cũng cho qua, thi thoảng người dân nhờ giúp thì hắn cũng sẵn sàng xuống núi trừ yêu làm phép.

Bởi vậy mà lúc đó hắn thành thạo được khá nhiều loại phép thuật khác.

Một số loại đã quên từ lâu giờ được tận dụng đổi lấy hương hỏa nguyện lực thì đều xứng đáng.

Lạch cạch!

Trời chưa hửng sáng, Ngộ Không ngồi trong phòng tu luyện cả đêm hôm qua. Tiếng cửa mở ra, Kiến Thành đi vào.

- Mới sáng sớm ngươi tới làm gì? - Ngộ Không hỏi vẫn vẻ tiên phong đạo cốt thần bí ấy.

- Sư phụ, không phải người bảo con canh ba tới sao?

Ngộ Không mở mắt khi nghe được lời này, tên nhân loại này thật thông minh. Hắn thầm khen trong lòng.

- Ta chỉ có bảy mươi hai phép biến hóa, ngươi có muốn học? Nhưng ngươi phải thề với bổn đạo, không sát sinh, không làm chuyện thương thiên hại lý, trừ ác vì dân. Ta mới chỉ dạy cho ngươi.



- Đệ tử thề, nếu đệ tử sử dụng bảy mươi hai phép học từ ngài làm chuyện sát sinh, thương thiên hại lý, ắt sẽ bị thiên lôi trừng phạt đạo tâ·m đ·ạo quả tới thần hồn câu diệt. - Kiến Thành thề với tất cả lòng thành của mình.

Ngộ Không thấy thế thì gật đầu, nguyện ở lại thêm vài năm nữa chỉ dạy cho hắn bảy mươi hai phép.

Sau khi thành tài, hắn đuổi Kiến Thành xuống núi vì nơi này không còn gì để cho hắn học.

Khi xuống núi, vẻ mặt Kiến Thành vẫn mang vẻ u buồn, nhưng rồi hắn lại mừng rỡ vì học được bảy mươi hai phép từ Tôn Ngộ Không.

Hắn cưỡi mây bay đi. Cả người biến đổi thành hình dạng khác, giống hệt với Ngộ Không, chỉ là tai hắn có sáu cái lận.

- Từ giờ ta chính là Lục Nhĩ Mỹ Hầu.

Con khỉ này hét một tiếng sung sướng, bay thẳng về phương Nam.

Trường Bạch sau khi bàn giao xong cho dân làng, ruộng đã có nước, dân làng không phải lo lắng chuyện gạo lúa c·hết khô nữa.

Bọn họ quỳ lạy với cậu nhưng cậu vội đỡ họ đứng lên. Nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, xuống thăm Nam Hải Long Vương xem chuyện gì đang diễn ra.

Khi vừa tới Long Cung, cậu bị ngạc nhiên bởi cảnh tượng hỗn loạn này.

Tiến vào trong chính điện, thấy Long Vương ngồi đó rầu rĩ không thôi thì mở miệng hỏi thăm.

- Long Vương có chuyện gì buồn phiền sao?

- Đại Tăng ấy à, ta vừa b·ị c·ướp mất chí bảo trấn hải. - Long Vương nhìn Trường Bạch tới, nhận ra cậu ta là người đã gọi thiên kiếp cho con Giao mà trả lời.

- Chí bảo trấn hải? Ai lại có gan c·ướp c·ủa Long Vương như vậy chứ. - Trường Bạch bất ngờ.

- Giống với Đông Hải ngày trước, bị lấy mất Định Hải Thần Châm thì Nam Hải cũng mất Trấn Vũ Thần Châm. Giống Ngao Quảng, lần này ta bị một con khỉ lấy mất.



- Vậy sao ông không lên Thiên Đình báo tin?

- Ta có lên báo rồi nhưng lại gặp Bắc Hải Long Vương cùng Tây Hải Long Vương cũng bị tình trạng tương tự. Giờ chúng ta vẫn phải đợi tin từ Ngọc Đế.

- Bắc Hải và Tây Hải cũng bị lấy mất. - Trường Bạch rơi vào đăm chiêu. Chuyện này thật sự rối rắm, nhưng chưa ảnh hưởng nhiều tới cậu thì cậu cũng không để ý quá nhiều.

Con khỉ thì sẽ không phải là Ngộ Không, vì Ngộ Không đã có v·ũ k·hí của mình, không nhất thiết phải lấy thêm.

- Long Vương nên dựng lại Long cung, không nên để nó như thế này. - Trường Bạch khuyên bảo một câu rồi rời đi. Hiện tại không phải lúc hỏi thăm nữa rồi.

Hai tháng sau, Trường Bạch cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn. Đồng thời cảm nhận được lực lượng từ dân gian truyền tới đã đủ. Cậu quyết định dừng chân, tĩnh tâm nhìn lại chính mình, về hành trình đã trải qua.

Ngàn vạn loại gian khổ trên đường đều được cậu trợ giúp, những khúc mắc trong lòng đều được giải đáp.

Hơn canh giờ sau, một cột sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống người Trường Bạch, cậu cảm nhận được sự liên kết của mình với những ngôi miếu mà người dân dựng cho mình. Lực lượng trong đó từ hương hỏa trở thành tiên lực chảy vào trong cơ thể.

Đột phá Tán Tiên lúc này so với là yêu tộc rất khác biệt. Thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với yêu tộc.

Nếu cứ thế này thì chỉ cần hưởng nhân gian cung phụng hương hỏa thôi cũng sẽ liên tục đột phá.

Một cuộn giấy vàng từ trên trời bay xuống, nằm gọn trong tay cậu. Vì tính tò mò nên cậu mở ra xem.

- Lời mời từ Thiên Đình sao? - Trường Bạch không có ý gia nhập Thiên Đình, nhưng họ đã mời thì vẫn nên tới.

So với lúc đột phá Tiên cảnh khi làm yêu thì chẳng có lời mời ấy.

Trường Bạch đứng dậy, phủi nhẹ quần áo trên thân.

- Đứng lại! Tiểu hòa thượng!

Một tiếng gầm từ xa truyền tới. Trường Bạch quay đầu nhìn thì gặp đám tiểu yêu cầm đao chĩa về phía mình. Chỉ hơi nghiêng đầu chút nhưng vì xem chuyện gì diễn ra nên cậu rất phối hợp bị chúng bắt về trong động.

Động của chúng tương đối rộng rãi, nhưng rất nhiều xương chất thành đống.



Trong lòng cậu thầm nghĩ chuyện này không thể bỏ qua được rồi.

- Đại Vương, chúng ta lại bắt được một tên hòa thượng tới.

- Các ngươi không sợ quan binh tới bắt sao?

Trường Bạch hỏi, rồi nhìn tên đại vương ở trên bảo tọa ngồi. Một con sư tử màu lông xanh. Như nhớ được kẻ nào, hắn chính là Thanh Sư Vương hồi đó bị một mình cậu tới quậy banh chành cái động. Đại ca Kim Sí Đại Bằng b·ị b·ắt đi, Bạch Tượng b·ị đ·ánh nhưng không tới mức biến mất như thế.

Hẳn là Thanh Sư làm tam đệ đã lâu, không chịu được ở dưới người khác nên ra tay s·át h·ại Bạch Tượng Vương.

Thanh Sư vừa ăn xong, nhìn hòa thượng mới được đưa tới thì có vẻ chán ghét. Nhưng nhìn mặt của cậu ta thì lại giật mình.

Đợt nổi gai tóc qua đi thì lại quan sát kỹ, nhìn lớp da bóng mịn. Bên dưới lớp áo cà sa là thịt cơ đầy đặn.

- Nổi lửa lên, ta muốn nhúng hắn vào rồi làm thịt trực tiếp.

Trường Bạch vẫn để cho bị trói, ngay khi chúng mang nồi nước tới. Cậu bị ném thẳng vào trong, dưới chân dần nóng lên nhưng chút nhiệt độ ấy không thể làm cậu bị sao cả.

Đám tiểu yêu thì cứ dìm xuống nhưng cậu vẫn đứng thẳng.

Thanh Sư Vương thấy vậy, đập tay vào ghế đứng dậy tới gần. Bàn tay to lớn tóm vào đầu cậu ấn xuống nhưng không thể làm gì được. Ngay cả cái nồi cũng ngay lập tức vỡ thành nhiều mảnh.

Nước tràn ra dập tắt ngọn lửa, đám tiểu yêu bị văng phải đều kêu nóng rồi bỏ chạy.

- Có vẻ như ngươi làm nhiều điều ác rồi. Để ta dạy dỗ ngươi.

Trường Bạch gồng cơ thể, sợi dây trói bị giật đứt, bay phăng ra.

--------------------

Trường Bạch sẽ xử lý hắn thế nào?

Chương sau sẽ rõ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top