Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 38: Ngư vương nhiễu loạn.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Qua ngày đó, Trường Bạch cũng hiểu được đạo của Thiên Tôn ra làm sao. Người chỉ thu nhận thiên tài dị bẩm, thiên địa dưỡng sinh ra. Nếu Ngộ Không bái nhập, hẳn là cũng có thể gia nhập vào trong.

Còn cậu thì Trường Bạch cũng không thể hiểu được tại sao mình lại được sư phụ đồng ý thu nhận vào. Vì phải mất hơn chục năm để đạt được Tán Tiên, lại thêm hai chục năm để đập đi xây lại tới Hóa Thần hiện tại.

Nhìn về đỉnh Côn Lôn có tòa cung điện mập mờ ẩn hiện trong mây, Trường Bạch không khỏi nhớ lão đầu tử cùng các sư huynh.

Viu viu!! Những mũi tên xé gió bay qua mặt Trường Bạch.

- Này! Đứng lại!!

Cậu nghe thấy tiếng phía sau, quay đầu nhìn thì thấy người bắn ra mũi tên là một thợ săn, trên người mặc áo lông thú, đầu đội chiếc mũ gài đầy lá. Lại nhìn về phía mũi tên, phía đầu mũi đã găm lấy hai con vật nhỏ bé không thể thoát khỏi tay của ông ta.

- Tiễn xạ tuyệt hảo. - Trường Bạch khen ngợi.

- Đa tạ đại sư. Đại sư suýt nữa thì đuổi mất con mồi của tôi đi rồi. - Gã thợ săn lại gần cậu rút ra hai mũi tên rồi ném hai con thỏ vào trong giỏ tre.

- Tiểu tăng mong thí chủ thứ lỗi. Tiểu tăng đang tu hành.

- Vậy sao, phía trước không đi được đâu, quan binh chặn nơi đó rồi. Ngươi nên đi đường khác đi.

- Chặn đường? Phía trước đó xảy ra chuyện gì? Thí chủ có biết không?

- Ta cũng không rõ, chỉ biết là sáng nay khi rời khỏi nhà thì quan binh đã ập tới chỗ đó, phong tỏa hết rồi. Hại ta phải ra tới nơi khó khăn này săn thú. - Nói rồi, gã cầm tai hai con thỏ kéo lên lại hạ xuống. - Dù sao thì cũng may mắn bắt được hai con.

- Vậy thì tiểu tăng không làm phiền thí chủ nữa.

Trường Bạch nói rồi rời đi.



Đoàng!!

Vừa bước được một bước, t·iếng n·ổ lớn từ phía trước phát ra khiến cậu có phần rụt rè không dám bước tiếp. Thật khó hiểu khi chuyện này xảy ra trong khi cậu là người tu hành chứ có phải là người phàm đâu.

Cậu vẫn bước về nơi đó, nhưng vừa được vài mét thì có người chặn lại.

- Đứng yên đó. Không có phận sự không được tiến tới. - Binh lính mặc giáp trụ cầm thương chắn ngang đường Trường Bạch.

Trường Bạch khó hiểu nhìn về phía sau đó.

Một bên bờ sông mà rất nhiều người đang đứng. Đa số là binh lính triều đình, còn một vài người theo pháp đạo khiến cậu phải ngạc nhiên khi thấy họ tu tập lại một chỗ đông đúc như thế.

- Thí chủ, xin cho tiểu tăng qua. - Trường Bạch nói xong, lính canh còn chưa kịp đáp lại thì cậu đã đứng sau lưng hắn.

Lính canh chỉ biết đứng nhìn, muốn đuổi theo nhưng bị một lực lượng vô hình cản trở, không thể nào tiến lại gần.

- Các vị đang làm gì vậy? - Trường Bạch tới gần một sư thầy hỏi.

Nhìn người đồng đạo trước mặt, tăng nhân này cũng sẵn sàng chia sẻ thông tin ở đây.

- Triều đình có thưởng ai bắt được yêu quái dưới sông này sẽ ban cho ngàn lượng vàng cùng ngàn tấm lụa, hai chục tấn gạo.

- Yêu quái? Có yêu quái gì mà động tĩnh lớn như thế?

- Nó là con ngư yêu, gần đây rút nước sông làm ảnh hưởng hạ nguồn canh tác. Triều đình tra tới thì là do con yêu quái này làm ra nên nhờ nhân sĩ thiên hạ tới trừ ác.

Trường Bạch nhìn xuống dưới sông, dưới đó đục ngầu toàn bùn với nước xiết. Làm sao phát hiện được yêu quái chứ. Bên bờ sông rất nhiều pháp đàn được lập ra.



Rầm!!

Một người trong đó ném bùa xuống sông nhưng có vẻ không ăn thua, chút tung tích của ngư yêu cũng không lộ ra tí nào.

Đôi mắt Trường Bạch sáng lên ánh kim quang, nhìn dòng nước đục bên dưới chẳng khác nào nhìn vào nước trong, những gì ở dưới đáy đều thấy rõ mồn một.

Chẳng những không có yêu quái, ngay cả một con cá cũng chẳng có. Vậy thì tìm yêu quái ở đâu ra.

Trường Bạch mỉm cười quay người đi về phía hạ nguồn.

Cuối nơi đó là chảy ra biển, cậu đi mất hơn một tháng mới xong. Mà một tháng đó biết bao nhiêu tin tức truyền tới, nào là Đường Cao Tổ nhượng vị cho Thế Dân, hiệu là Thái Tông. Nào là yêu ma hoành hành khắp nơi, chúng dân lầm khổ. Đặc biệt còn một tin nữa, cậu thực sự không ngờ tới nó liên quan đến Tôn Ngộ Không.

Suốt dọc đường đi không phát hiện yêu quái nào, nhưng trước mắt là cánh đồng h·ạn h·án. Trông cực kỳ lạ lùng. Nước chảy xuống biển nhưng những ngôi làng này trồng lúa gần sông nhất, nước sông lại không tiến vào dù làm bất kỳ điều gì để điều hướng dòng chảy.

- Sư phụ, ngài tới để giúp chúng tôi đúng không? - Một người trong làng chạy lại kéo tay áo. Nhìn người ấy yếu ớt không chút sức sống, thể xác khô khốc, ánh mắt đục mờ nhìn cậu.

- Tiểu tăng đã ở đây, ắt sẽ giúp các vị cải thiện.

- Ai tới mà không nói thế, cuối cùng cũng đều bất lực rời đi. Chúng tôi đã nhìn phát chán rồi!!

- Cút đi, bọn ta không cần đám ngụy đạo các ngươi.

Bọn họ cầm đất đá ném về phía Trường Bạch.



- Ấy, mọi người bình tĩnh lại nào, cậu ấy đã nguyện tới giúp thì chúng ta tin tưởng một lần không được sao? - Lão già làng đứng ra giải vây cho cậu.

- Tin tưởng?! Tin tưởng cái đầu ông! Ông không thấy bao nhiêu người tới làm đàn cầu mưa bắt tôm cá sao. Được mấy hôm bọn họ lấy của chúng ta bao nhiêu? Ông là người rõ nhất mà!

- Hay ông thông đồng với bọn người đó lấy c·ướp đồ của cả làng.

Dân làng quá khích, phẫn nộ liền tục chút giận lên trên người Trường Bạch và ông lão.

Trường Bạch kéo lão ra phía sau, sợ là thế này thì lão không chịu được mà nằm lại tại đây vì đống gạch đá đó ném lên người.

- Các vị cứ bình tĩnh, đợi ta làm xong chuyện ắt để các vị không phải chịu khổ nữa. - Trường Bạch hét lên làm bọn họ sợ hãi, bình tĩnh lại một lúc rồi lại nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Biết mình không làm ra điều gì thì khó mà thuyết phục được. Cậu giơ tay lên trên trời vẽ một chút, hàng loạt mây đen tụ lại. Dân làng nhìn trời cao dần sầm tối trong nháy mắt. Họ cảm nhận được trong không khí rằng trời sắp mưa. Thế là ai nấy cũng về nhà lấy ra những chum vại đựng nước mưa.

Chỉ vài giây sau mưa ào ạt rơi xuống nặng hạt. Mái nhà kêu tiếng độp độp như đá rơi trúng. Dân làng nhảy múa trong mưa vô cùng thích thú. Cả ông lão cũng ngửa mặt lên trời, cảm nhận hạt mưa rơi xuống mặt mà đầy thỏa mãn. Thậm chí còn hơn cả hoàn thành tâm nguyện bấy lâu.

Trường Bạch nhìn đám người này vui sướng, cũng không ngắt đợt mưa này, mà cứ để chúng không ngừng mưa rất lâu. Tới khi ruộng chứa đầy nước thì trời vừa kịp tối.

Dân làng vì mưa nên rất vui, kể cả có tắm mưa suốt chục phút hay nửa tiếng cũng không hề thấy mệt mỏi. Cậu cũng không thích tra cứu ngọn nguồn vào buổi tối nên đã nghỉ ngơi gần đó rồi đợi sáng hôm sau.

Vừa mở mắt ra, rất nhiều người đã tụ tập trước mặt cậu như đang muốn hỏi gì đó.

- Sư phụ, nước ở ruộng rút hết rồi.

Thấy cậu mở mắt, họ lên tiếng hỏi.

- Sao?! - Trường Bạch bất ngờ, đi tới chiếc ruộng nhìn nó khô cạn như lúc cậu mới tới đây. Trong lòng không khỏi chán nản. Dù chưa có tổn thất nào về mặt cây giống nhưng cứ thế này thì không ổn.

--------------------

Trường Bạch làm thế nào để giải quyết chuyện này?

Chương sau sẽ rõ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top