Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Hồng Hài Nhi theo lời lão cha, mang sáu viên kim đan này tới cho nương. Hắn biết chắc chắn rằng lão đang dỗ dành vợ mình. Nhìn tới cảnh ấy, hắn có phần rùng mình, thầm thề rằng bản thân sẽ không lấy vợ.
- Nương. - Nhìn thấy nương ngồi bên cửa sổ, Hồng Hài Nhi lon ton chạy tới gần.
- Nương lại lo lắng chiến tuyến sao? - Vẻ mặt u sầu của Thiết Phiến công chúa đã nói lên điều đó.
- Không hẳn, tên Ngưu Ma Vương c·hết tiệt đó không thèm để tâm tới ta. Ta đã đi hơn hai tháng rồi mà chẳng thèm gửi một bức thư tới. - Thiết Phiến nổi giận, khí thế cả người tràn ra khiến Hồng Hài Nhi như đứng trước một hầm băng.
- Đâu có, nay cha bảo con tới đưa cho nương thứ này. - Hắn lấy trong người ra sáu viên kim đan. Thiết Phiến nhận lấy rồi nhìn lại con trai mình.
- Cha bảo đây là kim đan giúp nương giữ sắc đẹp này mãi mãi. - Hồng Hài Nhi thêm chút mắm muối vào trong.
- Ta biết rồi, con cứ để đó đi. - Thiết Phiến như không quan tâm, nhưng thực chất lại vô cùng cảm động, thầm nhủ sau chuyện này phải về thăm lão một chút.
Nhưng lại nghĩ tới lúc mình không có ở đó, lão đầu làm chuyện gì với ả hồ ly tỉnh lại càng sôi máu.
Nhìn nương như vậy, Hồng Hài Nhi không dám hó hé nửa lời. Thầm rút lui.
Ngay lúc bước ra cửa, Hồng Hài Nhi bắt gặp Minh Hà lão tổ nét mặt không hài lòng đang tới.
- Gia gia! - Hắn lên tiếng gọi.
- Thánh Anh của ta đấy à. - Minh Hà lập tức rạng rỡ vui mừng bế đứa cháu này lên trên vai.
- Gia gia tới tìm nương con có chuyện gì ạ?
- Chiến tuyến lại càng khắc nghiệt. Từ sau trận chiến có cậu Trường Bạch giúp đỡ, chúng lại càng ngang ngược, toàn những tỉnh nhuệ cấp Tiên ra trận. Ngoài Thập Điện Diêm Vương có thể cầm chân chúng, thì chúng ta cũng không có cách nào phong ấn như hồi đó.
Minh Hà kể, rất mong có sự trợ giúp của Trường Bạch.
- Đại ca sau trận đó đã nói đi đầu thai, con sợ là sẽ khó mà gặp lại. Nhưng con vẫn sẽ đi tìm huynh ấy bằng được. - Hồng Hài Nhi đã lâu không được đối luyện cùng đại ca, có chút ngức tay. Nhưng lên chiến trường đánh toàn những kẻ yếu ót, trận to thì không thể tham gia vào.
- Con xây dựng tiên vị tới đâu rồi? - Minh Hà lão tổ hỏi. Biết đứa cháu này đạt tới Tiên cảnh nhưng không dám cho hắn ra trận cũng vì tiên vị chưa vững và cũng không muốn để đứa cháu này chịu khổ.
- Con có việc rồi, gia gia nói chuyện với nương nhé.
Hồng Hài Nhi lảng tránh câu hỏi của lão rồi nhanh chân chạy mất.
Những năm này không phải ở bên đại ca nói chuyện thì cũng là dạy pháp thuật cho đám tiểu tử kia hoặc tìm tung tích của đại ca. Làm gì có thờ gian đi xây dựng tiên vị hưởng thụ hương hỏa nhân gian cung phụng.
Trường Bạch hiện giờ đang được Đường Cao Tổ tới gặp sau trận kinh biến đó. Vừa nhâm nhi chén trà, vừa nhìn lão già trước mắt.
- Ông tới là để làm chuyện gì? - Trường Bạc thấy ông ta ngồi lâu như vậy cũng không thể mở miệng ra, bèn hỏi.
- Đại sư, mong ngài nhận ta làm đệ tử. Ta muốn theo ngài học pháp ngộ đạo. - Đường Cao Tổ quỳ xuống nói ra lời trong lòng.
- Không được. Bây giờ vẫn chưa tới lúc, trong chuyện triều chính ngươi vẫn còn vướng bận. Không thể nào chuyên tâm tu hành được. - Trường Bạch nói xong, Đường Cao Tổ hiểu chuyện rời đi.
Hiện giờ đã đạt tới Nguyên Anh cảnh viên mãn, trên nữa sẽ là Hóa Thần. Nhưng làm cách nào đột phá tới Hóa Thần, cậu vẫn chưa rõ.
Cậu nghĩ tới việc làm theo cách đột phá mà sư phụ Thiên Tôn chỉ dạy. Là tỉnh khí thần hợp nhất sẽ đạt tới Hóa Thần. Nhưng sư phụ chỉ dạy Phật pháp cho cậu lại nói rằng trải qua khổ hành, đạt được viên mãn tâm cảnh ắt sẽ hanh thông mọi việc.
Nghĩ một hồi lâu, cậu quyết định theo cả hai. Vừa hợp nhất tinh khí thần vừa trải qua khổ hành.
Dứt lời, cậu chỉ mang người không, một chiếc áo cà sa trên thân rồi rời khỏi ngôi chùa cậu theo học bấy lâu nay.
Cậu nhớ lại ngày mà nhìn ra được Kiến Thành là một phân thân của Ngộ Không, không biết hiện giờ hai tên đó đang làm gì. Nhưng rồi cậu cũng không để tâm tới.
Theo hành trình của cậu thì đầu tiên sẽ tới một ngôi làng nhỏ.
Khi bước vào làng, cậu cảm nhận được một không khí chẳng mấy thoải mái. Nhìn quanh thì ai nấy cũng xa lánh cậu. Chẳng lẽ là cậu làm gì khiến họ ghét sao?
Kim quang quanh thân cậu nở rộ, lúc đó cậu mới thấy thoải mái hơn đôi phần. Nhìn vào trong từng ngôi nhà mà cậu đi qua. Trông họ chẳng có chút thần sắc nào, y như mấy con hình nhân.
Cậu quyết định dừng chân tại nơi này xem chuyện gì diễn ra. Ngay lúc đặt mông ngồi xuống. Trên thân cậu xuất hiện những đốm đen nhỏ, nhưng chỉ cần tản ra chút kim quang để bảo hộ thân thể thì chúng lại biến mất không dấu vết.
- Sư thầy. Không biết sư thầy tới là vì chuyện gì? - Một bà lão can đảm tới gần hỏi thăm cậu.
Nhìn lão, dù là trời hè nóng bức nhưng đều che kín mít, chỉ để hở đôi mắt. Ai trong làng cũng thế, người già trẻ nhỏ cùng giống nhau. Từ giọng nói và cách bước đi thì cậu đã nhận ra điều ấy.
- Lão cho tiểu tăng biết ngôi làng này xảy ra chuyện gì được không?
- Thứ lỗi cho lão, lão đây không rõ chuyện gì, từ lúc tổ tiên lão sinh ra đều đã lan truyền xuống rồi.
- Lan truyền? Là căn bệnh này hay...
Chưa nói xong, bà lão nhìn Trường Bạch bằng ánh mắt sắc lẹm.
Vừa lúc ấy, mặt trăng tròn vừa lên. Cửa nhà rầm rầm đóng lại. Ngay cả người già trước mặt này cũng bị các thanh niên mang về nhà.
Không ai dám mở đèn điện, như đi ngủ hết hàng loạt.
Con gió nhẹ thổi qua. Hàng loạt chiếc lá rung bay cùng tiếng rít xé gió lao qua ngôi làng.
Keng! Keng! Keng!
Đám lá như kiếm sắt chém lên trên thân thể cậu. Những ngôi nhà phía xa kia đều làm từ đất gạch và gỗ nên khi chúng đi qua đều ghim chặt lên trên tường.
Trường Bạch lại gần bức tường gần đó nhất, nhìn lên trên thì phát hiện ra những vết chém nhỏ bằng với kích thước của đám lá đặt lên trên tường.
Chúng bay qua đi, không để lại trên thân cậu bất kỳ thứ gì, ngay cả một vết thương cũng không có.
Cứ nghĩ tới đây là hết rồi nhưng chưa, chỉ một lúc lâu sau thì rất nhiều yêu ma quỷ quái dị hình dị dạng mò tới.
Yêu quái từ trên mái nhà nhảy xuống nhìn quanh, rồi lại ngửi trong không khí. Khi phát hiện ra điểm lạ kỳ, chúng há miệng nhỏ dãi rồi kêu lên những tiếng kinh dị, nhức đầu nhức óc.
- Nương!! Con sợ quá!! Hu hu... - Bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc rống lên ở đâu đó, thu hút đám yêu ma tới.
Trường Bạch nghe vậy cũng tới trước mặt đứa trẻ. Không biết tại sao những người trong làng lại bỏ rơi đứa bé này ở đây.
- Đừng sợ. - Cậu chạm nhẹ vào đứa bé tản ra kim quang như mặt trời.
Đứa bé sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, đối điện với đám yêu quỷ kia. Trường Bạch chỉ dùng một chưởng, một hư ảnh thủ ấn hiện ra đánh về phía trước. Cậu gọi đây là Kim Cang Chưởng.
Chưởng lực đi qua đâu thì yêu quái tan thành trc bụi lúc ấy.
Chỉ vài chưởng thôi, chẳng còn một mống nào còn sống mà đứng trước mặt Trường Bạch gầm gào.
Quay lại nhìn đứa trẻ ở phía sau lưng, hỏi thăm xem có ổn không thì đôi mắt nó đỏ như máu nhìn chằm chằm Trường Bạch
Đứa bé là do yêu ma hóa thành? Trường Bạch sẽ làm gì?
Chương sau sẽ rõ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!