Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Thời điểm nó ghé qua ngôi nhà đang có hỷ sự ấy, nó thấy lão đạo sĩ đang bày bàn tế lễ. Nó dừng lại quan sát rất lâu, nhưng không có chuyện gì xảy ra, nó đành rời đi tìm kiếm nơi lấp đầy cái bụng này.
Khi ấy, mùi hương thơm ngào ngạt từ phía chợ phát ra. Những con gà đang treo trên sạp, hàng rau quả ngồi dưới đất đang rao gọi. Chồn trắng cùng thạch hầu tiến lại gần đó, nhanh chân cuỗm lấy hai tay hai trái rồi bỏ chạy.
Con khỉ đá cưỡi trên lưng con chồn, tốc độ của nó rất nhanh, chủ sạp vừa mới phát hiện ra nó thì thoắt cái nó đã biết mất ở phương xa. Không có cách nào đuổi kịp, ông ta chỉ có thể cầu nguyện là chúng không quay lại lần nào nữa.
Nhưng dễ gì nó tha cho lão. Chúng ăn xong, lại quay lại đó trộm tiếp hai quả nữa mới ngừng.
Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần thấy chúng, ông ta không thể bắt kịp, đành thỏa thuận cho hai đứa một quả rồi bảo nó đi lấy của người khác.
Nó cũng nghe theo, thế là từng nhà đều bị nó c·ướp qua một lần.
Đến một ngày, hai vị cao nhân một đạo trưởng và một sư phụ trên chùa xuống trấn áp chúng, không để chúng lộng hành làm hại bá tánh. Mà ngay hôm đó trong làng có hỉ, ai cũng vui mừng.
Là ngày vui của cả làng, nhưng lại là ngày tồi tệ với chúng.
Đang đi trên chợ thì bắt gặp cảnh một nhà sư đang được rất nhiều người cho ăn. Tiếp đãi nồng hậu như vậy, nhà sư cũng biết nhiệm vụ của mình, thấy đám tiểu yêu đứng nhìn từ xa, y vẫn niềm nở cười che giấu ý đồ thực sự của mình.
Trực giác mách bảo nó sẽ gặp điều chẳng lành. Nó ngay lập tức xuất hiện ảo cảnh. Trước mắt nó diễn ra cảnh tượng khi chúng đang bỏ chạy nhưng chẳng thể nào thoát khỏi tay vị cao tăng kia.
Chồn trắng xù lông, muốn kiếm thức ăn nhưng hôm nay tổ chức lễ cưới, không còn ai ra chợ bán hàng. Không thể làm gì khác khi nhìn thấy thức ăn dâng tới tận miệng. Nó lao nhanh tới, chỉ thoáng cái, cơm chay trên cái gáo của sư thầy vơi đi một nửa.
Hai con vật vẫn rất vui vì chuyện này, nên trở lại rừng đánh chén một bữa xong xuôi.
Đương lúc định rời đi thì phát hiện ra rằng việc bản thân trở lại lúc buổi chiều, buổi chiều hôm ấy, vẫn cảnh tượng cũ. Con chồn trắng giật mình, không biết bản thân đang gặp phải chuyện gì.
Nó nhìn chằm chằm về phía nhà sư, nhà sư vẫn bộ dạng mỉm cười đó. Sau đó nó trợn tròn mắt nhìn trước mặt mình đang là bộ dạng nhà sư không ngừng to lớn hơn. Ông ta khổng lồ hoá, nó bỏ chạy nhưng càng chạy càng mệt mà không cách nào có thể thoát khỏi ánh mắt ấy. Thấy nó dừng lại, sư thầy không trêu nó nữa.
Chỉ phất tay một cái, chồn trắng lơ lửng trên không trung rồi bay vào trong tay ông ta.
Ngay cả con khỉ đó cũng không thể nào thoát được cảnh tượng đó. Y hệt với đại ca của mình, nó cũng b·ị b·ắt gọn.
Khi tỉnh thần, trước mắt là một đám người bu vây lấy quan sát chúng. Dân làng càng vui mừng vì tiễn được hai tên phá đám bấy lâu nay. Không ngừng tung hô tăng nhân cao tay.
Nhưng tăng nhân cũng không tỏ ra quá nhiều cảm xúc trên mặt, người tu phật như ông ít vương vào thất tình lục dục để sớm giác ngộ vẫn hơn.
- A Di Đà Phật, trừ hại giúp dân là việc bần tăng phải làm.
- Sư phụ có dự định gì với hai con thú này không?
Dân làng bỗng hỏi ông.
- Bần tăng dự mang chúng về Trúc Lâm tự tịnh hóa chúng, để chúng bớt đi phá làng tạo nghiệp.
Sư thầy nói ra lời nào, đều mang hàm ý bên trong, và trạng thái của ông làm họ thấy không thể trách chúng được chút nào. Những nổi giận trước đó của họ cùng từ từ tan biến hết sạch.
Chồn trắng cũng thạch hầu bất lực vì tăng nhân này quá khủng kh·iếp. Dù sức lực của thạch hầu lớn bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào thoát ra khỏi hình tượng ấy.
Trời cũng bắt đầu tối, ông ta ra phía đầu làng, bên dưới một gốc cây ngồi thiền định. Lão đạo trưởng cùng đệ tử thì ở trong làng, một nhà người dân bên đó để tiến hành nốt thủ tục rồi nghỉ ngơi.
Trăng treo lên cao, người người nhà nhà nấu cơm dùng bữa gần như cùng một lúc. Hương thơm bay khắp nơi khiến hai con tiểu yêu bên cạnh cũng phải ham muốn chạy vào trong c·ướp đồ.
Nhưng chỉ vừa mới tiến vào đã bị tăng nhân kéo trở lại.
Chồn trắng cảm thấy người này thật đáng ghét, nó đành trèo lên trên cây gặm lá chống đói. Còn con khỉ kia vẫn dư rất nhiều sức lực, nó qua cái giếng bên cạnh đùa nghịch bùn đất.
Trên nhân gian thì yên bình, nhưng dưới Địa phủ thì không giống vậy, Diêm Vương đang làm công việc thường ngày thì có một con tiểu quỷ hớt hải chạy vào, nó quỳ xuống bẩm báo:
- Bẩm báo đại nhân, phía ngoài đang rất hỗn loạn, mong ngài ra tay trợ giúp.
- Có chuyện gì ? Mau nói!
Diêm Vương vẫn chưa hiểu, kẻ nào dám xuống tận đây náo loạn.
Tiểu quỷ kể lại chuyện xảy ra bên ngoài cho đám quỷ cao cấp hơn nghe. Nghe xong, Diêm Vương lập tức sai Hắc Bạch Vô Thường ra ngoài trấn áp rồi lên nhân gian xem đang có chuyện gì.
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh ra tới Quỷ Môn Quan. Sau cánh cửa ấy có rất nhiều yêu quái đầu gà, thân người, đuôi cáo, Hai bên tay còn có lông giống cánh gà. Hắc Vô Thường dùng xích sắt trên tay quăng ra, quấn lấy đám linh hồn yêu dị kia. Bạch Vô Thường dùng lệnh bài phất một cái hàng loạt ánh sáng vàng bạc hiện ra, tay kia cầm quạt phẩy nhẹ thôi cũng đã khiến ánh sáng đó bay xuyên qua những linh hồn kia.
Linh hồn lập tức biến thành vàng bạc.
- Mau mang đi!
Quỷ sai thấy Hắc Bạch đại nhân ra tay một chút đã trấn áp được đám linh hồn kia, nó sai đám tiểu quỷ đem linh hồn náo loạn kia đi phá để lấy vàng bạc bên trong.
Xong hai quỷ tướng lại lên trên nhân gian theo lối đặc biệt. Xuất hiện trước cánh cổng làng, bên cạnh là một tăng nhân đang ngồi thiền.
Trên cây có con chồn đang không ngừng đung đưa chiếc đuôi, nó cảm thấy nơi này thật nhàm chán và không hề muốn làm gì. Khi thấy hai kẻ lạ mặt tới, nó xù lông, cả người lạnh toát nhưng hai người chẳng thèm động tới nó.
Nó bắt đầu suy nghĩ lung tung, cùng con thạch hầu kia ra trêu đùa. Khỉ vốn đã xấu xí, giờ đứng trước Hắc Bạch làm mặt xấu lại càng thêm buồn cười. Hắc Vô Thường không thèm để ý tới nó, Bạch Vô Thường lại không giống vậy, nó đáp trả bằng một khuôn mặt xấu xí.
Chồn trắng theo tâm trí mách bảo, nó dùng bùn đất mà khỉ đá nghịch trước cái giếng nặn thành cục rồi ném vào người Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường dùng lệnh bài trên tay chặn lại, rồi đánh bay cục đất vừa hóa vàng về phía chồn trắng.
Con chồn thấy cục vàng bay vào người, vô thức tránh né, rồi lại ném đất ngược lại. Hai người cứ thế ném qua đánh lại.
Trong làng, hàng loạt tiếng kêu quái dị vang khắp nơi, vừa như gà lại vừa như cáo. Đôi khi cả tiếng khóc của con người.
Nơi mà lão đạo đang ở đang gặp phải tình huống nguy hiểm. Bên trong căn phòng ấy, lão đạo đang thi triển bùa chú ngăn cản yêu quái tiến vào trong, đồng thời cũng bảo chủ nhà chuẩn bị cho ông một con gà trống, một con dao cắt tiết.
Chỉ một lúc thôi, chủ nhà đã chuẩn bị đầy đủ.
Ông ta cắt tiết gà, dùng một lá bùa vàng, cách không bắt lửa rồi đánh thẳng vào trong bát máu gà trống. Sau khi cháy hết, lão nhúng con dao vào trong rồi dùng phép thuật điều khiển con dao bay lên.
Tất cả người trong nhà đều giật mình và bất ngờ, đồng thời nổi lên hy vọng có thể thoát khỏi cảnh địa ngục này.
- Ta chuẩn bị điều khiển con dao này lao ra ngoài, nhớ chặn cửa chính, nếu không chúng sẽ lao vào.
Dặn xong, lão đạo nhắm chặt mắt. Đệ tử phản ứng nhanh lẹ, lấy hết đồ đạc nặng chắn ngang cửa. Hai vợ chồng kia cũng làm theo, mỗi người một cửa.
Lão dựa vào thần trí của mình, con dao bay xuyên cánh cửa, những bố trí ngăn chặn trước đó đều vô hiệu. Đám kê yêu lao tới nơi này vì ngôi nhà vẫn còn người sống.
--------------------
Chuyện gì đã diễn ra ở ngôi làng? Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện!
Nguyên nhân từ đâu? Tất cả có ở chương tiếp theo.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!