Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 27: Vì hậu phương!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

- Gần đây thì mọi chuyện bắt đầu khó khăn hơn, những kẻ bị giam cầm trong ngục tối đó bắt đầu rục rịch muốn trỗi dậy. Rất mong tiên hữu có thể ở lại giúp đỡ bọn ta cản chúng lại. Tuy rất khó nhưng nếu có thể thì vẫn mong cậu trợ giúp.

- Người trong ngục mà ông nói là gì?

- Chuyện này phải kể từ khi còn ở thuở sơ khai. Thế giới mà chúng ta đang ở là một trong ba ngàn tiểu thiên thế giới, trên Thiên đình được gọi là Thiên Thượng Thiên. Ra ngoài Thiên đình chính là ra ngoài ngân hà để qua hành tinh khác. Trung tâm đại lục hiện tại là núi Tu Di, nơi nhân gian được phân thành tứ đại châu, Đông Thắng là nơi hiện giờ ta ở, Nam Thiệm, Tây Ngưu, Bắc Câu. Phía dưới chân núi Tu Di có cánh cổng, một đường xuống địa ngục, một đường vào trong ngục tối.

- Ngục tối? Trong đó nhốt ai? - Trường Bạch có phần không hiểu nổi, thông thường nếu đánh không được sẽ phong ấn hoặc gọi thêm người tới tiêu diệt. Mà giờ đây lại có nơi như vậy.

- Trong đó nhốt một thứ, nó không có hình dạng, chỉ có khí thể màu đen kịt. Chúng chứa đựng những ác niệm của nhân gian, những thứ tồi tệ nhất đều hội tụ trên đó. Một khi giải phóng chúng sẽ tạo ra rất nhiều kẻ ác, cực kỳ khó đối phó. - Minh Hà lão tổ vừa nói xong, cả người hơi rùng mình.

- Chúng tới rồi? - Trường Bạch để ý tới lão, thấy sắc mặt lão có phần khác lạ liền hỏi lại.

- Đúng vậy! - Minh Hà Lão Tổ trong chớp mắt truyền tin về phía đám tộc nhân rồi nhanh chóng bay về phía chiến trường cực lớn.

- Nếu nó là hồn thể thì vậy chỉ có thể nhốt giam, làm sao có thể tiêu diệt được nó? - Trường Bạch bay theo ngay phía sau hỏi.

- Chuyện này ta cũng không biết.

Vừa dứt lời, hai người đã tới nơi. Phía trước là bình địa đầy xác có gai đâm có núi cao v·út đâm lên trên. Đối diện là đại quân đen kịt không thấy điểm cuối. Quét qua một vòng, có thể cảm nhận được rất nhiều Quy Chân của yêu tộc và Hóa Thần của nhân tộc.

- Tiên cấp cũng không có một người. - Trường Bạch nói với Minh Hà Lão Tổ.

- Đúng, tuy không có nhưng không phải là chắc chắn. Bởi nếu tiên cấp ra tay thì sợ là Quy Chân hay Hóa Thần bên dưới đều sẽ tan thành tro bụi.

- Vậy nếu vãn bối ra tay, hẳn là có thể trấn áp chúng không tiến tới? - Trường Bạch ép cảnh giới bản thân trở lại Quy Chân viên mãn.

Minh Hà Lão Tổ cũng không ngăn cản, nếu có thêm một phần lực giúp đỡ chắc chắn sẽ đỡ hơn rất nhiều.



- Đại ca! - Hồng Hài Nhi từ xa bay tới cùng Thiết Phiến công chúa.

- Trường Bạch, không phải cậu tính ra tay đó chứ? - Thiết Phiến hỏi.

- Đúng vậy, Minh Hà lão tổ có lời nhờ vả, ta không giúp thì có phần không thỏa đáng. Ngoài ra ta còn có nơi phải bảo vệ.

- Nếu vậy thì cầm theo thứ này đi. Ta không thể ra tay được. - Thiết Phiến ném cho Trường Bạch chiếc quạt ba tiêu của mình.

- Đa tạ. - Trường Bạch nhận lấy, sau đó nhảy xuống chiến trường.

Theo sau là Hồng Hài Nhi cùng tộc nhân A Tu La tộc. Ngay cả những quỷ hồn quỷ sai của Diêm Vương cũng theo lời gọi của Minh Hà Lão Tổ mà tới. Bọn họ đều có mục tiêu là tiêu diệt những kẻ đối diện, bảo hộ hậu phương phía sau. Tránh để nhân gian gặp đại nạn.

Gào!! Gàoo!!!

Tiếng gầm gào từ nơi xa truyền tới, bọn họ cũng không hề sợ hãi. Tiếng trống chiêng sẵn sàng nâng cao sĩ khí cho cả bọn. Khi tiếng trống ngày càng sôi sục, đám khí thể hắc ám là lũ xông lên phía trước.

Trường Bạch dẫn đầu bay tới, tay cầm quạt ba tiêu, chỉ một chiêu cuốn hơn trăm tên vào trong lốc xoáy, chưởng ác ngũ lôi đánh ra. Mỗi chưởng là một kẻ nằm xuống. Thánh Anh Đại Vương, hóa pháp thân, cả người phát hỏa nóng phừng phừng.

- Đại ca, để ta đánh mấy tên tiểu tốt.

- Ừm. - Trường Bạch rất vui vì điều ấy.

Lúc Hồng Hài Nhi phun ra Tam Muội Chân Hỏa, cậu ta lập tức dùng quạt phẩy mạnh, sau đó thì theo ngọn lửa ấy tạo thành chiếc vòi rồng cực đại. Cây cối và những đám người hắc khí kế bên không kịp chạy thoát đều cuốn vào trong thiêu chỉ còn tro tàn.



- Hay lắm, đại ca! - Hồng Hài Nhi khen ngợi Trường Bạch xong lại lao lên chiến tuyến.

- Với lực lượng chênh lệch như vậy, chẳng mấy chốc mà tiên cấp ra tay. - Thiết Phiến công chúa nói với cha mình.

- Ừm, cũng không thể cứ thế trông chờ như vậy mà kết thúc dễ. Ít cũng phải đổ chút máu chúng mới chịu rút đi. Đợt này rất khó khăn, khó mà chống được, nếu không thể thì con cũng không cần thiết phải về.

- Con biết, chuyện này cũng là vì nhân gian, nhưng những người trên đó không phái ai xuống giúp đỡ sao?

- Bọn họ cũng có chiến tuyến của họ. - Minh Hà Lão Tổ nói một cái.

- Vậy ạ? Sao con không nghe thấy gì hết? Vậy tại sao lại có trận phong thần?

- Trận phong thần chiến đó là để bọn họ tuyển chọn trong nhân gian lên Thiên Đình ra chiến tuyến. Lúc ấy trên đó t·ử v·ong thì những người như vậy lại xuống âm phủ tham gia đánh một trận nữa. Chỉ khi kết thúc những đợt t·ấn c·ông dồn dập như này thì bọn họ mới có thể đi đầu thai.

Minh Hà Lão Tổ ngừng lại một chút rồi nói tiếp cho con gái nghe.

- Một phần vì bọn họ có công với Thiên Đình, lại có thêm một công với m phủ đẩy lui thứ đó liên tục nên suốt cả bốn ngàn năm nay nhân gian mới ít xảy ra tai họa. Lại có thể rửa sạch tội ác đầu thai chuyển thế tốt hơn.

Thiết Phiến cũng cảm thấy cha nói đúng. Từ lúc Bàn Cổ khai thiên, tranh đấu trên nhân gian liên miên không dứt, ngoài việc thứ hắc ám đó tràn lên trên ra thì một phần là do yêu quái mượn nhờ thứ ấy tu luyện thành tinh đi hại người.

- Giống như đám kia, không thèm ra chiến trường mà ẩn núp phía sau. - Minh Hà lão tổ nhìn xuống dưới.

Trong đó có một đám đang không ngừng ẩn nấp phía sau. Nghĩ là sẽ không ai nhìn thấy bọn họ trốn trong góc.

Minh Hà lão tổ phẩy nhẹ cái tay, đám người đó bị thu nhỏ lại giống như một con kiến rồi ném thẳng qua Quỷ Môn Quan, trực tiếp tiến vào địa ngục thứ mười tám, mãi không được đầu thai.

Thiết Phiến cũng không thèm để tâm tới những người đó, đ·ã c·hết rồi còn nhát cáy như thế thì không đáng làm người.



Một trận cuồng phong nổi lên, hàng loạt khí đen ngưng tụ lại. Dần dần hình thành một người trông khí thế có vẻ đã đạt tiên cảnh.

Thiết Phiến cũng không dám khinh suất, nhưng còn chưa kịp lên thì Minh Hà lão tổ đã ngăn lại.

- Để cậu ta rèn luyện chút.

Trường Bạch thấy có người ở cấp tiên ngưng tụ xuất hiện trên chiến trường.

- Tam đệ, ngươi ở phía sau chơi đi. Tên này để cho ta.

Hồng Hài Nhi đứng đối diện hắn, khí tức hắn tỏa ra khủng bố khiến cậu ta đơ người, không thể nhúc nhích. Nhưng khi Trường Bạch đặt tay lên trên vai thì áp lực đó đã giải khai.

- Ừm, nhường lại cho huynh. Đợi ta lên tiên cảnh ta lại đánh một trận. - Hồng Hài Nhi gật đầu, nhảy xuống dưới dẫm đạp lên đám hắc thể c·hết tiệt kia.

- Kiếm tới!

Trường Bạch trên tay cây quạt, không thể phát huy hết toàn bộ lực lượng của nó, trả nó trở lại với chủ nhân. Kiếm thế ngưng tụ trên thân, theo lệnh gọi của cậu ta mà hàng vạn thanh kiếm nhỏ bay xung quanh.

- Trông rất có khí thế. - Thiết Phiến mỉm cười nhẹ một cái. Lúc còn đánh với Ngưu Ma Vương trông cũng không đến mức này. Chiêu này không biết sẽ tái hiện lại Tru Tiên trận hay chiêu thức mới.

Khí thể màu đen kia ngưng tụ thành thực thể, diện mạo dù không cách nào nhìn rõ nhưng cảm giác áp bức rất mạnh. Chớp mắt cái đã tạo ra một thanh cốt đao bên cạnh.

--------------------

Đại chiến đã xuất hiện Tiên cấp, Trường Bạch ứng đối nổi không?

Chương sau sẽ rõ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top