Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thứ Nữ Hữu Độc
Trong hỉ phòng đốt huân hương, thêm mùi hương son phấn trên người oanh oanh yến yến đầy phòng, ngửi lâu cũng làm con người ngạt thở, Lí Vị Ương nói thầm mấy câu vào tai lão phu nhân, lão phu nhân phất tay nói: “Đi đi.”
Lúc Lí Vị Ương rời đi, Lí Trường Nhạc hơi nâng mí mắt nhìn nàng một lần, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng ta lại tiếp tục nói đùa với Tưởng Nguyệt Lan như bình thường.
Từ trong phòng đi ra, Lí Vị Ương thở được một hơi không khí thoáng đãng mới cảm thấy thoải mái hơn, Bạch Chỉ nói: “Sao tiểu thư đi ra?”
Lí Vị Ương cười: “Tiếng pháo bên ngoài lớn như vậy, ta sợ làm Mẫn Chi hoảng sợ, cho nên nói với lão phu nhân đi sang thăm Mẫn Chi.”
Mẫn Chi là đệ đệ ruột của Lí Vị Ương, vừa sinh ra được một tháng, lão phu nhân rất yêu thích. Đương nhiên, không cần nói đến lão phu nhân, ngay cả Lí Tiêu Nhiên mỗi ngày đều phái người đến thăm hỏi ba lần, cho nên chọn lý do này để rời đi là rất đúng lý hợp tình.
Đi qua hồ sen, thấy hoa sen đã héo rũ, trong hồ sen chỉ còn lại lá khô cùng từng gợn nước trống rỗng, Lí Vị Ương đột nhiên dừng chân: “Ta muốn đi dạo một mình, để lại Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt được rồi, Mặc Trúc, ngươi dẫn mọi người về trước đi.”
Mặc Trúc biết tính cách chủ tử khó có thể suy xét, cho nên thấp giọng đáp lời: “Dạ.” Rồi dẫn đám nha đầu rời đi. Cạnh hồ sen chỉ còn lại Lí Vị Ương và tâm phúc của nàng.
“Huyện chủ rất thông minh.” Sau cây cổ thụ, một nam nhân anh tuấn hơi nhếch môi cười, thoải mái đi ra.
Lí Vị Ương nghe tiếng nói quay đầu lại, thấy là hắn, trên mặt hiện lên ý cười: “Hôm nay đại sảnh mở yến tiệc tiếp đãi tân khách, sao Thất Hoàng tử lại có nhã hứng chạy đến đây?”
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Ta còn nợ nàng một lời xin lỗi chính thức, cho nên mới giả say nói đến khách phòng nghỉ ngơi, rồi chuyển bước đến chỗ này.”
Lí Vị Ương hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn: “Xin lỗi?”
Mắt Thác Bạt Ngọc hơi ngưng lại, định nói gì đó, mà Lí Vị Ương đã hiểu ra cười tiếp nhận, “Không phải Thất Hoàng tử đã nói rồi sao?”
Lời nói của hai người có chút kỳ lạ, Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, như thể không nghe thấy gì hết.
Thác Bạt Ngọc nhíu mày cười, “Ta nghĩ nàng sẽ tức giận thật lâu.”
Lí Vị Ương nhìn hắn cười như có như không: “Cho dù ban đầu ta rất tức giận, nhưng nhìn thấy Thất Hoàng tử lo lắng chạy vội đến đưa tiền cho ta, đã hưởng lợi thì không thể không mềm mỏng, ta chung quy không thể lúc nào cũng tức giận. Thấy điện hạ có thành ý như vậy, ta phải tha thứ cho điện hạ thôi.” Nàng buôn bán không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đúng là Thác Bạt Ngọc đổi biện pháp đưa tiền đến cho nàng, Lí Vị Ương sẽ không giả bộ cao quý không nhận, lúc trước Đức phi hãm hại nàng, trước mắt thu ít tiền lãi cũng là chuyện đúng lý hợp tình.
Thác Bạt Ngọc bất đắc dĩ nói: “Sau chuyện hôm đó, mẫu phi ta bị bệnh nằm trên giường đủ ba tháng, như vậy nàng cũng có thể nguôi giận.”
Lí Vị Ương nheo mắt, cười có chút quỷ dị, “Chỉ là chút tiền lãi mà thôi!”
“Làm khó nàng phải thủ hạ lưu tình!” Thác Bạt Ngọc cười ấm áp, đột nhiên bước lại gần, Lí Vị Ương lui về phía sau một bước, tay Thác Bạt Ngọc nâng lên dừng giữa không trung, môi hắn khẽ gợi lên thành độ cong, “Ta chỉ muốn phất lá rụng trên vai nàng…”
Lí Vị Ương cười, vẻ mặt ôn hoà, “Chuyện này không phiền điện hạ.”
Thác Bạt Ngọc dù có mạnh mẽ, trong mắt vẫn xẹt qua sự bi thương: “Chỉ vì chuyện mẫu thân, ngay cả ta nàng cũng chán ghét vậy sao?”
Nhắc tới chuyện Đức phi đã làm, trong mắt Lí Vị Ương toả ra sát khí, sau đó lại là tươi cười ấm áp: “Thất điện hạ nói gì vậy, ta chỉ là một quân cờ nhỏ bé, không ảnh hưởng gì đến đại cục.”
Cả người Thác Bạt Ngọc run lên nhè nhẹ, không biết là tức giận hay kinh hoảng. Đây là lời giải thích của hắn nói với Đức phi, cho dù hắn nói Lí Vị Ương là minh hữu của hắn, Đức phi cũng không chịu tin, thật ra không thể trách bà, ai sẽ tin được mấy hành động liên tiếp đả kích Tam Hoàng tử hoàn toàn xuất phát từ tay một tiểu thư chốn khuê phòng, càng miễn bàn đến Đức phi vốn đã có thành kiến với Lí Vị Ương, cảm thấy nàng là một tai hoạ. Để tạm thời làm Đức phi từ bỏ ý định, Thác Bạt Ngọc không thể không thể hiện sự lợi dụng, không thèm để ý đến Lí Vị Ương trước mặt bà, để bà không tiếp tục khó xử nàng. Nhưng hắn không ngờ, một câu của Lí Vị Ương đã nói thẳng hành vi của hắn.
Lí Vị Ương cười nói, “Thất điện hạ, điện hạ không cần căng thẳng, ta không lợi hại đến mức có thể sắp đặt mật thám vào cung Đức phi, mà vì ta hiểu biết tính cách Đức phi nương nương, nếu điện hạ không thể hiện sự khinh thường với ta, bà sẽ không dễ dàng buông tay.”
Thác Bạt Ngọc bật cười: “Nếu để mẫu phi biết nàng mới là người chơi cờ, sợ rằng người sẽ kinh hãi vô cùng.”
Lí Vị Ương cười: “Người chơi cờ không phải ta, cũng không phải điện hạ, mà là ông trời. Lần trước chúng ta loại trừ không ít tay chân ẩn giấu của Thác Bạt Chân, gần đây hắn có hành động gì không?”
Sắc mặt Thác Bạt Ngọc ngưng trọng, vội thu lại tình cảm, hơi nhíu mày, “Động tác ngoài triều của Tam ca gần đây không có gì, nhưng hắn biết mấy năm nay thân thể phụ hoàng không tốt, đặc biệt mời một vị Doãn thiên sư, lúc đầu chúng ta không đặt người này trong mắt, nhưng nửa năm nay, phụ hoàng càng ngày càng tín nhiệm hắn, gần như nói gì nghe nấy.”
“Doãn Thiên Chiếu?” Lí Vị Ương nhíu mày.
“Đúng, tin tức của Huyện chủ rất linh thông.” Thác Bạt Ngọc gật đầu.
Lí Vị Ương cười khổ, không phải nàng tin tức linh thông, mà vị Doãn thiên sư này, chính là người quen, lúc trước Thác Bạt Chân lợi dụng Doãn thiên sư, từng bước một lấy được sự sủng ái cùng tin tưởng của Hoàng đế, có thể nói, hắn là một người quan trọng trên con đường đoạt quyền của Thác Bạt Chân. Nhưng nàng nhớ, thời điểm Doãn thiên sư vào cung, ít nhất cũng phải qua bảy năm nữa, nhưng hiện tại đã vào —— thuyết minh lịch sử phát sinh biến hoá? Không, từ lúc nàng trọng sinh rất nhiều chuyện đã thay đổi, ví như mình về Lí phủ sớm hơn nửa năm, Thất di nương cùng Mẫn Đức đều còn sống, lại như đệ đệ Mẫn Chi được sinh ra… Hoặc là sự tồn tại của bản thân chính là một nghịch lý, nếu không phải nàng từng bước ép sát, Thác Bạt Chân cũng sẽ không dùng đến quân cờ trọng yếu này nhanh như vậy.
Lí Vị Ương cười: “Điện hạ định ứng đối thế nào?”
Trong mắt Thác Bạt Ngọc hiện lên một tia lạnh băng: “Loại người dùng tà ma mê hoặc lòng người đương nhiên không thể tiếp tục giữ lại, ta đã phân phó người, sáng ngày mai sẽ dâng sớ liệt kê tội của hắn, nhất định phải nghĩ cách buộc phụ hoàng đuổi hắn ra khỏi cung.”
Lí Vị Ương nghe vậy, bất giác nhíu mày, hành động này giống hệt Thất Hoàng tử đời trước, kết quả thì sao? Hoàng đế vô cùng tin cậy nể trọng Doãn thiên sư, nhận phải tấu chương này, rất mất hứng, cảm thấy các đại thần liên kết nhau phản đối mình, nghiêm khắc trách cứ ba đại thần dâng tấu, bãi miễn chức quan của bọn họ. Chính vì thái độ Hoàng đế cứng rắn như thế, Thác Bạt Ngọc bắt đầu ý thức được địa vị của Doãn thiên sư trong cung không bình thường, không dễ bị lật đổ. Qua ba năm, Hoàng đế tin lời Doãn thiên sư, triệt để xa cách Thác Bạt Ngọc, hoàn toàn căn cứ vào thuận bói toán của Doãn thiên sư để xử lý mọi chuyện, chính sự triều định dần dần bị Thác Bạt Chân nắm trong lòng bàn tay.
Người ủng hộ Thất Hoàng tử, La Quốc công đương thời vì thay đổi cục diện này, an bày đám thần tử thân tín cùng đứng ngoài cửa cung, quỳ xuống, lớn tiếng khóc, bọn họ tuyên bố, nếu Hoàng đế không chịu trục xuất Doãn Thiên Chiếu ra khỏi cung thì cứ quỳ khóc như thế, phương pháp này, theo lý mà nói là có thể thành công, bởi vì phạm vào nhiều người tức giận, nhưng Hoàng đế lúc đó đã hoàn toàn bị Doãn Thiên Chiếu mê hoặc, nghe thấy bọn quan viên khóc lớn, rất phiền lòng, lặp đi lặp lại cuối cùng chọc giận Hoàng đế, ông hạ lệnh cấm vệ quân bắt giam vào ngục toàn bộ bốn mươi hai quan viên khóc kể, ngày hôm sau, lôi tất cả ra đánh. Cho dù như thế, Doãn Thiên Chiếu còn chưa giải hận, xúi giục Hoàng đế đánh mười hai quan viên dẫn đầu một lần nữa, hai lần bị đánh, bốn mươi hai người chết mất mười sáu người, trọng thương hai mươi người, số còn lại cũng không dám tiếp tục phản đối, Thất Hoàng tử vốn được Hoàng đế sủng ái, từ đó về sau càng bị bài trừ ra khỏi quyền lực, nguyên khí đại thương, thậm chí còn bị hậu chiêu của Thác Bạt Chân mưu hại, không ai dám nói đỡ cho hắn. Có thể nói, La Quốc công là người thông minh, nhưng ông không am hiểu trò chơi chính trị, điểm chết người là ông không thể nắm bắt chính xác tâm tư Hoàng đế, làm sự việc vốn có thể cứu vãn trở thành không còn đường lui, càng hại tiền đồ triển vọng cực tốt biến thành cảnh núi sông tàn phá.
Lí Vị Ương nhìn Thác Bạt Ngọc, cười càng sâu hơn: “Chuyện này —— chỉ sợ không ổn.”
Thác Bạt Ngọc đương nhiên cũng thấy không ổn, nhưng từ lúc Doãn Thiên Chiến tiến cung tới nay đã ra không ít chủ ý xấu, hắn không thể để hắn lớn mạnh hơn nữa.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Muốn lật đổ Doãn Thiên Chiếu không khó, khó là người sau lưng hắn.”
Thác Bạt Ngọc nhíu mày: “Nàng nói —— Tam ca?”
Bên môi Lí Vị Ương không kiềm chế được sự vui vẻ: “Nhầm rồi, Tam ca không phải người có thể bảo vệ Doãn Thiên Chiếu, người chân chính bảo vệ hắn, là bệ hạ.”
“Phụ hoàng ta?” Thác Bạt Ngọc là người thông minh, hắn đột nhiên ý thức được điều gì, “Nàng nói không sai, người chân chính bảo vệ Doãn Thiên Chiếu, hơn nữa còn tin tưởng hắn là phụ hoàng ta, chỉ cần người một ngày tin tưởng hắn thì chúng ta không thể xử lý hắn!”
Lí Vị Ương cười nói: “Chính là như thế, Thất điện hạ, bệ hạ năm nay đã năm mươi tuổi, phi tử cung nữ trong cung có cả vạn người, nhiều nữ tử mỹ mạo bên người như vậy, nếu chỉ có thể nhìn, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Hơn nữa bên người bệ hạ, đám con trai trẻ tuổi lại càng ngày càng lớn mạnh, người cảm thấy sợ hãi là lẽ đương nhiên.”
Lời này của Lí Vị Ương, hoàn toàn là đại bất kính, cũng may Thác Bạt Ngọc đã an trí xong xuôi, không để người ngoài tới gần, nhưng những lời này vẫn làm hắn kinh ngạc mở to hai mắt, lại nghe thấy Lí Vị Ương nói tiếp, “Bệ hạ muốn nhất là trường sinh bất lão, vĩnh hưởng thái bình, thứ hai là thân thể cường kiện, hưởng thụ mỹ nhân, kéo dài con nối dòng, hai ước muốn này, đều gửi gắm trên người Doãn thiên sư, hắn có thể chữa bệnh cho bệ hạ, có khả năng làm cho bệ hạ nhanh chóng cường tráng, khó trách bệ hạ thích hắn như vậy.”
Thác Bạt Ngọc lại không đồng ý: “Đan dược hắn hiến cho phụ hoàng, chỉ kéo dài trong thời gian ngắn —— “
“Đúng vậy, chính vì có tác dụng trong thời gian ngắn,” Lí Vị Ương nở nụ cười, “Đối với người ở độ tuổi như bệ hạ, so với luôn uể oải không phấn chấn, cho dù giả cường tráng, cường tráng bề ngoài cũng chấp nhận. Huống chi, Doãn Thiên Chiếu người này, điện hạ đã điều tra được bao nhiêu?”
“Hắn là người Mân Châu, là đạo sĩ Thượng Thanh cung trên núi Hiên Viên. Thượng Thiên sư là cái nôi của thiên sư đạo, nhiều thế hệ lưu truyền thiên sư đều ở Thượng Thanh cung, truyền bá thiên hạ đạo giáo. Doãn Thiên Chiếu am hiểu mê hoặc dân chúng, người địa phương tin rằng hắn có thể cầu mưa, cầu tuyết, cũng tin hắn có thể trị bệnh, cho nên phụ hoàng có được hắn mới coi là chí bảo.” Thác Bạt Ngọc nói hết những tin tức đã điều tra được.
Lí Vị Ương lại lắc đầu: “Doãn Thiên Chiếu này hiện giờ đã gần tám mươi mà tóc bạc râu dài, gương mặt hồng nhuận, cho nên hắn không phải chỉ có hư danh. Theo ta được biết, hắn còn có tài chính trị, mười năm trước phản vương Thác Bạt Dự mời hắn rời núi, nâng năm mươi hòm vàng tới, hắn không hề động tâm, điều này chứng minh hắn là người thông minh, hơn nữa biết xem xét thời thế, thậm chí, có lẽ hắn biết được thiên mệnh gì đó chúng ta không thể nhìn thấy.”
“Thiên mệnh?!” Thác Bạt Ngọc nhíu mày thật chặt, “Ta không tin hắn biết thiên mệnh gì đó! Nếu hắn thật sự biết, thì sẽ không bị Thác Bạt Chân mời rời núi!”
Lí Vị Ương thở dài, lúc trước nàng cũng từng hoài nghi, vì sao Doãn Thiên Chiếu luôn ẩn cư trong núi đột nhiên nghe lời Thác Bạt Chân chạy đến Hoàng cung, nghe nói Doãn Thiên Chiếu tinh thông thiên tượng cùng bói toán, rất khó nói không phải hắn đã nhìn thấy mệnh thiên tử của Thác Bạt Chân mới bất chấp tính mạng… Không, hoặc là giữa hai người đã đạt thành giao dịch nào đó, đây là điều nàng không thể đoán ra, bởi vì năm đó ngay cả nàng, Thác Bạt Chân cũng không nói, tâm tư nam nhân này quá sâu.
“Điện hạ, Doãn Thiên Chiếu tinh thông thiên tượng, điều này, điện hạ thừa nhận đi?!”
Thác Bạt Ngọc không cho là đúng: “Nàng nói đến chuyện từ đầu đông đến nay chưa có tuyết, sau này hắn lên đài cầu tuyết? Đó là hắn chó ngáp phải ruồi thôi!”
Lí Vị Ương cười lắc đầu: “Hắn không phải chó ngáp phải ruồi, cũng không thần thông quảng đại như bệ hạ nghĩ, mà hắn đoán trước được chính xác thời gian tuyết rơi, cho nên nói muốn xây đài cầu tuyết, cố ý lùi lại thời gian, lựa chọn thời gian thích hợp mới cầu tuyết, làm cho bệ hạ càng thêm tin phục hắn.”
Thác Bạt Ngọc vốn tràn ngập chán ghét người này, hiện tại nghe Lí Vị Ương nói như vậy, bắt đầu nghi ngờ, vị đại sư này chẳng lẽ thật sự có bản lĩnh đoán trước thiên tượng, ai ngờ Lí Vị Ương còn nói tiếp.
“Không chỉ như thế, ta nghe nói hai tháng trước, Vương mỹ nhân, Lục mỹ nhân của bệ hạ lần lượt mang thai.” Lí Vị Ương nhẹ giọng nói, tin tức này là Lí Mẫn Đức nói cho nàng biết, có thể thấy tin tức này oanh động đến mức nào ở dân gian, bệ hạ năm nay đã năm mươi tuổi, đám phi tần bên người gần mười năm nay không có tin tốt truyền ra, hiện tại Doãn thiên sư vừa tiến cung chưa bao lâu đã có người mang thai, có vẻ có liên hệ bí ẩn gì đó.
Thác Bạt Ngọc hiển nhiên cũng từng nghĩ tới điểm mấu chốt trong đó, chậm rãi nói: “Phụ hoàng từ sau khi dựa theo yêu cầu điều tiết thân thể, tín ngưỡng đạo giáo của Doãn Thiên Chiếu, lại ăn vào thuốc hắn phối chế, thật sự long tinh hổ mãnh, liên tiếp sủng hạnh phi tần hậu cung, truyền ra tin tức tốt, tháng nay còn có Trương Chiêu nghi vừa mới mang thai.”
Lí Vị Ương cười nói: “Cho nên, Doãn thiên sư với bản lĩnh lớn như thế, bệ hạ sao có thể không tin hắn? Mọi người phản đối bệ hạ tin vào đạo giáo, ăn linh dược, nhưng ai có bản lĩnh cầu một trận mưa, cầu một trận tuyết, xuất lực giúp dân chúng? Ai lại có bản lĩnh để bệ hạ sinh thêm mấy người con nữa? Không ai làm được, mà Doãn Thiên Chiếu làm được, đây là nguyên nhân bệ hạ tin tưởng hắn, nể trọng hắn.”
“Nhưng mà người này…” Thác Bạt Ngọc bỗng nhiên ngậm miệng, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, “Tam ca quả nhiên thủ đoạn gì cũng tung ra.”
“Người không hữu dụng, sao hắn có thể đưa vào cung.” Lí Vị Ương đưa tay vò nát một chiếc lá rụng, tươi cười trên mặt càng dịu dàng.
Trong mắt Thác Bạt Ngọc hiện lên sát ý: “Ta có thể đưa hắn lên Tây Thiên.”
Lí Vị Ương cười nhìn chiếc lá nát trong lòng bàn tay, “Điện hạ trừ khử được một Doãn Thiên Chiếu, Thác Bạt Chân sẽ đưa tới người thứ hai!”
“Vậy nên làm gì bây giờ?” Thác Bạt Ngọc bất giác đưa ra câu hỏi, hắn mơ hồ cảm thấy, bản lĩnh xem xét nhân tâm của mình còn chưa theo kịp thiếu nữ trước mắt. Nhưng hắn không thấy nản lòng, mỗi người trên đời này đều có sở trường sở đoản riêng, hắn nguyện ý coi trọng sở trường của nàng, bù lại sở đoản của mình, đây là chuyện người bình thường không thể làm được.
Lí Vị Ương thổi chiếc lá rụng đã tan thành mảnh nhỏ, chậm rãi nói: “Việc dâng tấu không cần phải làm nữa, ngày mai điện hạ mời người dâng tấu chương khác, nói Doãn chân nhân công huân lớn lao, nên xây một toà phủ Chân nhân cho hắn, cũng xin Hoàng đế ban chức Thượng thư Lễ Bộ, quan văn nhất phẩm, như vậy bệ hạ tất nhiên long tâm vui vẻ.”
Thác Bạt Ngọc giật mình: “Còn gia quan tiến chức cho hắn?!” Thật ra đám mưu thần của hắn đã sớm đưa ra chủ ý này, nhưng Thác Bạt Ngọc vốn không thích hướng về quỷ thần, càng thống hận thần tiên chân nhân như Doãn Thiên Chiếu, cảm thấy bọn họ giả dối lấy tiếng, giả danh lừa bịp, cho nên một mực không làm, nhưng hắn không ngờ, ngay cả Lí Vị Ương cũng nói như vậy.
Lí Vị Ương cười nói: “Đây là kế sách thứ nhất, gọi là lấy độc trị độc, bệ hạ càng tin tưởng hắn, điện hạ càng phải tán tụng hắn, đợi đến tương lai hắn ngã khỏi bàn tế thần mới có thể tan xương nát thịt, đến lúc đó bệ hạ sẽ cảm thấy hắn được ban hoàng ân lại giả dối lừa bịp, phạm tội ngập trời, mà người tiến cử hắn cũng sẽ bị liên luỵ cùng chịu tai hoạ! Còn kế sách thứ hai, gọi dẫn hoạ về phía đông. Doãn Thiên Chiếu này dĩ nhiên có chút thần thông, nhưng thuật luyện đan của hắn không thành thục, rất dễ xảy ra sự cố, cho nên mỗi lần hắn luyện ra đan dược đều để người khác ăn trước, sau đó mới dâng cho bệ hạ, nếu điện hạ có tâm, có thể động tay trên đan dược này! Đương nhiên nếu điện hạ có thể khuyên được bệ hạ rằng Thác Bạt Chân là người dâng lên đan dược như vậy nên để Tam Hoàng tử tự mình ăn thử, phải ăn ngay trước mặt mới thấy được thành tâm cùng hiếu tâm! Vậy thì biểu diễn càng đẹp mắt! Cuối cùng kế sách thứ ba, chân chính rút củi dưới đáy nồi, điện hạ không hiểu biết ở phương diện trường sinh, nếu như muốn lên cao như diều gặp gió, phải nhớ đạo lý cá giúp nước, nước giúp cá. Doãn Thiên Chiếu tổng cộng có chín cao đồ, nhưng tài trí đều bình thường, chỉ có một người tên Chu Thiên Thọ, luận bói toán cùng thuận thiên tượng, có thể nói trò giỏi hơn thầy, cho nên Doãn Thiên Chiếu rất kiêng kị hắn, sợ hắn đoạt mất bát cơm của mình, căn bản không chịu dẫn hắn vào cung, theo ta thấy, nếu điện hạ có thể tìm được người này, tặng hắn cho bệ hạ, dùng hắn lật đổ Doãn Thiên Chiếu, địa vị điện hạ trong lòng bệ hạ sẽ có khác biệt rất lớn, ngày chết của Doãn Thiên Chiếu không còn xa nữa. Chỉ có điều, mặc kệ là kế sách nào, đều không có hiệu quả nhanh chóng, điện hạ phải biết cách giao tiếp với người mà bệ hạ sủng ái!”
Thác Bạt Ngọc lắc đầu: “Ta thật sự khinh thường làm bạn với người như thế!”
Đạo sĩ, những người tin tưởng hắn cảm thấy là chân nhân trên trời, nhưng người không tin thì cảm thấy bọn họ giả dối lừa bịp, nhất là Doãn Thiên Chiếu, không chỉ luyện đan, còn để Hoàng đế dùng một loại Hồng Tâm hoàn lâu dài, trong viên thuốc này chứa các loại thành phần Trung thảo dược, gan động vật, Thu Thạch, kinh khủng nhất là thuốc này dùng kinh nguyệt của thiếu nữ để làm, nghe qua không thể tưởng tượng nổi còn dơ bẩn ghê tởm, vậy mà thuốc này có tác dụng như xuân dược, hơn nữa hiệu quả rực rỡ, dựa vào thuốc này, Hoàng đế mới tin tưởng cái gì gọi là lấy âm bổ dương, nhưng thứ đó trong mắt Thác Bạt Ngọc đều là để hại người!
Lí Vị Ương nhìn ra tâm tư của hắn, nở nụ cười, đại khái không một Hoàng tử xuất thân cao quý nào sẽ để mắt đến loại đạo sĩ này, không cần nói Hoàng tử, chỉ sợ ngay cả quan viên trong triều cũng căm ghét đến tận xương tuỷ, nhưng Thác Bạt Chân không như thế, trên phương diện này hắn hơn xa tất cả mọi người.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Trên phương diện lấy lòng bệ hạ, Thất điện hạ làm không đủ.” Năm đó Doãn Thiên Chiếu chế tạo ra Hồng Tâm hoàn, Thác Bạt Chân lặng lẽ tuyển rất nhiều thiếu nữ vào cung, vô số cung nữ bị thúc kinh nguyệt đến nhanh để tinh luyện loại thuốc này, nghĩ qua cũng biết, luận nhẫn tâm độc ác, Thác Bạt Chân quả nhiên là thiên cổ hiếm thấy, nhưng cũng vì như thế, Hoàng đế mới cảm thấy hắn là con trai hiếu thuận nhất khắp thiên hạ, cuối cùng sủng ái hắn vượt xa đám người Thái tử, Thác Bạt Ngọc, nhưng Hoàng đế lại không biết, chuyện đầu tiên Thác Bạt Chân làm sau khi đăng cơ chính là giết hết đám đạo sĩ làm quan trong triều, dỡ bỏ đạo quán, khu trục hầu hết những người tín ngưỡng! Có thể thấy, tận đáy lòng hắn cũng giống với Thác Bạt Ngọc, khinh thường những người này, đó chỉ là kế tạm thích ứng thôi.
“Điện hạ thật sự muốn mất đi sự sủng ái cùng tín nhiệm của bệ hạ sao?”
“Chẳng lẽ chỉ vì một Doãn Thiên Chiếu, phụ hoàng sẽ xa cách ta?” Thác Bạt Ngọc không biết vì sao Lí Vị Ương đột nhiên nói như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh trăng càng thêm nghi hoặc.
Lí Vị Ương thở dài một hơi, lại nói đến sự kiện khác: “Ta nghe nói bệ hạ gần đây ngủ không yên, cho nên lệnh cho các Hoàng tử trông coi bên cạnh, buổi tối còn đưa đến đồ ăn khuya, có phải không?”
Thác Bạt Ngọc kinh ngạc Lí Vị Ương tin tức linh thông, gật đầu.
Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, xem ra thói quen của Hoàng đế vẫn không thay đổi, “Nghe nói mỗi lần thái giám đến tuyên ý chỉ của Hoàng đế, Thác Bạt Chân lập tức tìm mọi cách lung lạc, đối xử với bọn họ như khách quý, hơn nữa, mỗi lần đến phiên Tam Hoàng tử trông coi, hắn thắp đèn thức đêm xem tấu sớ, cho đến hửng đông lại vào triều, đám thái giám nhận được lợi lộc từ hắn, bẩm báo lại rất chi tiết, đương nhiên, còn kể với bệ hạ, những người khác đêm khuya thì lên giường đi nghỉ, ví như Thất điện hạ, cho dù điện hạ cũng suốt đêm quan tâm triều chính, bệ hạ cũng sẽ cảm thấy điện hạ không thể trọng dụng, bởi vì đám thái giám căn bản không phản ánh chân thật hành động của điện hạ với bệ hạ như Thác Bạt Chân, bọn họ sẽ chửi bới điện hạ gấp bội.”
Thác Bạt Ngọc không tin nổi nhìn Lí Vị Ương, bên cạnh bệ hạ hắn cũng sắp xếp tay chân, mà chưa từng truyền ra tin tức như vậy ——
Lí Vị Ương nở nụ cười, tươi cười dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh nhạt: “Thái giám cũng là người, nếu điện hạ luôn coi bọn họ là nô tài tầm thường gọi tới gọi đi, bọn họ rất dễ phản chiến, nếu điện hạ đối xử với bọn họ như trọng thần trong triều, ta tin rằng bọn họ sẽ không bị Thác Bạt Chân sử dụng. Đương nhiên, chờ Thất điện hạ đạt được tâm nguyện xong, giết hoặc giữ bọn họ, thì phải xem tâm ý điện hạ.”
Càng tiểu tiết càng không thể xem nhẹ, Thác Bạt Ngọc biết điều này, các mưu sĩ cũng từng nhắc nhở hắn, nhưng không ai có thể nghĩ đến phương diện này cẩn thận như vậy, bởi vì trong lòng mọi người đều khinh thường hoạn quan, lấy vàng bạc thu mua còn được, chiêu hiền đãi sĩ thật sự thì không Hoàng tử nào có thể chịu được.
“Cho nên, điện hạ vẫn phải ngẫm lại cho thoả đáng, từ nay về sau nên dùng gương mặt nào đối xử với thái giám.” Lí Vị Ương cười nhắc nhở.
“Những điều này ta đã nhớ kỹ.” Thác Bạt Ngọc là người thông minh tuyệt đỉnh, đồng thời, hắn cũng là người vô cùng kiêu ngạo, trước giờ hắn tuyệt đối không làm loại chuyện này, nhưng hiện tại hắn đã ý thức được, nếu mình không làm vậy, một ngày nào đó Thác Bạt Chân sẽ chiếm được cả thiên thời địa lợi nhân hoà – chém tận giết tuyệt bản thân mình! Lúc sự sống bị uy hiếp, là người thì đều biết nên lựa chọn thế nào!
“Vậy ngày mai điện hạ định làm thế nào?” Lí Vị Ương nhìn hắn thử thăm dò, đôi mắt sâu như giếng cổ loé lên ánh sáng sâu kín dưới ánh trăng.
Thác Bạt Ngọc thở dài một hơi: “Ta sẽ làm theo những gì nàng nói, rút tấu chương xin bệ hạ xử tử Doãn Thiên Chiếu, sau đó đổi thành tấu chương gia quan tiến chức cho hắn, hơn nữa lập tức sai người đi tìm Chu Thiên Thọ.”
Lí Vị Ương cười nói: “Ta chờ tin tốt của điện hạ.”
Thác Bạt Ngọc ngưng mắt nhìn Lí Vị Ương, cuối cùng cười rộ lên: “Nàng ——” rồi không biết phải nói gì, thật lâu sau, chỉ nhẹ giọng nói, “Nơi hậu viện ta không thể chú ý nhiều, nàng nhớ bảo trọng.”
Hắn từng cảm thấy mình không có chuyện gì không làm được, tương lai sẽ không để Lí Vị Ương phải lo lắng bất cứ chuyện gì, hiện tại mới phát hiện có nhiều lúc mình đã xem nhẹ nhân tâm, thậm chí còn cần nàng nhắc nhở —— sao hắn có thể chắc chắn rằng sau này nàng không cần lo lắng đây?
Lí Vị Ương thấy mục đích đã đạt được, dịu dàng cười: “Điện hạ đi thong thả.”
Thác Bạt Ngọc vừa đi, lập tức có một thiếu niên từ bên trong núi giả chậm rãi đi ra, thiếu niên trời sinh mày kiếm hơi nghiêng, tóc mai như mực, có sự thanh dật toả sáng của mùa xuân, khuôn mặt chói loá khuynh thành, cho dù bóng đêm đã giấu bớt đi sự hoa mỹ của hắn nhưng vẫn làm người khác không thể dời mắt, Lí Vị Ương thấy hắn tro bụi toàn thân, bật cười: “Nếu không biết đệ trốn trong thông đạo này, ta cũng bị đệ hù chết rồi.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Ám vệ người này cũng quá vô năng, nếu người khác trốn ở đây thì sao?”
Lí Vị Ương thở dài: “Trừ đệ ra còn ai biết mật đạo này, bớt đóng kịch đi, chẳng lẽ đệ cố ý trốn trong đó để cười nhạo người ta?”
“Ta nào có.” Lí Mẫn Đức phất tay với Triệu Nguyệt bên cạnh, Triệu Nguyệt lập tức kéo Bạch Chỉ lui ra phía sau mười bước.
Từ năm Lí Vị Ương trở lại Lí gia, vóc người Lí Mẫn Đức không ngừng cao lên, hiện tại còn cao hơn cả nàng, làm cho nàng phải nghi ngờ không biết tiểu tử này đã ăn cái gì, hơn nữa hắn xinh đẹp hơn nữ nhân vạn phần, càng làm nàng thấy ảo não, nếu mình có một nửa xinh đẹp của tiểu tử này, thì cần gì phải tốn công tốn sức như bây giờ. Nàng nhíu mày: “Hiện giờ Lí Trường Nhạc đã không còn là đệ nhất mỹ nhân Đại Lịch rồi.”
Lí Mẫn Đức không ngờ nàng đột nhiên nói ra một câu như vậy, hơi kinh ngạc.
Lí Vị Ương cười nói: “Lần nào đệ ra ngoài cũng mang về một đống lớn ngọc bội túi hương, làm ta hâm mộ chết đi được, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Lí Trường Nhạc cũng nên sớm nhường cho đệ đi thôi.”
Lí Mẫn Đức đổ mồ hôi lạnh: “Nam tử vẻ ngoài xinh đẹp để làm gì.”
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Mặc kệ là nam hay nữ, có khuôn mặt xuất chúng đều làm người khác thấy cảnh đẹp ý vui, có gì không tốt.”
Lí Mẫn Đức không mở miệng, Lí Vị Ương nhìn là biết hắn đang tức giận, bước lại gần chọc chọc mặt hắn: “Sao dễ tức giận như vậy! Nói chuyện đứng đắn đi, vừa rồi đệ nghe lén sau núi giả, có gì tâm đắc?”
Lí Mẫn Đức cười lạnh một tiếng: “Tỷ định đẩy Thất Hoàng tử lên đế vị sao?”
Lí Vị Ương buông tay xuống: “Thuyết phục hắn thật khó khăn, người này, quá thanh cao, rất nhiều chuyện hắn biết rõ cũng không muốn đi làm, dù sao với tính cách đặc biệt của hắn, nhất định không làm ra loại chuyện thỏ khôn ranh cắn lại chó săn, với ta mà nói đó mới là an toàn nhất, không phải sao?”
Lí Mẫn Đức hừ một tiếng: “Ta không cảm thấy như vậy, mẹ hắn —— “
Lí Vị Ương rất kinh ngạc: “Tiểu tử đệ đúng là dễ mang thù, chỉ chút việc nhỏ thôi.”
Lí Mẫn Đức nhíu mày, nàng không mang thù? Nàng không mang thù mà doạ Đức phi người ta sợ tới mức ba tháng không dám ra ngoài?
Lí Vị Ương thấy ánh mắt hắn sáng quắc, nhận ra tâm tư của mình vị người ta vạch trần, khẽ ho khan một tiếng: “Đương nhiên, trừng phạt nhẹ cũng cần thiết.”
Lí Mẫn Đức nhìn nàng cười như có như không, lông mi hắn dài mà cong không giống nam tử, con ngươi đen như trân châu đã được mài tinh tế, làm người nhìn không thể nói dối.
Lí Vị Ương không hề thấy hổ thẹn, mà nói lảng sang chuyện khác: “Nếu đổi lại là đệ, sẽ làm như thế nào?”
Nàng không hỏi rõ ràng, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn hiểu, hắn mỉm cười: “Nếu ta là Thác Bạt Ngọc… nghe nói bệ hạ gần đây mê Hương Diệp Quan, còn đặc biệt ban mũ đạo sĩ xinh đẹp cho các Hoàng tử, tiếc rằng tất cả mọi người đều đem vứt xó, bao gồm cả Tam Hoàng tử đề cử Doãn Thiên Chiếu cho Hoàng đế, có thể thấy từ đáy lòng hắn cũng khinh thường đạo sĩ, đây chính là chỗ mâu thuẫn của hắn. Nếu ta là Thác Bạt Ngọc, ta sẽ đội mũ quan đó vào triều, dù sao mũ đó rất tinh xảo khéo léo, dùng nó còn có thể chứng minh sự trung tâm với Hoàng đế, cớ sao không làm?”
(Sự kiện Hương Diệp Quan phát sinh năm Gia Tĩnh (Minh Thế Tông Chu Hậu Thông), năm hai mươi Gia Tĩnh, Minh Thế Tông vì ngoài triều không có việc gì làm nên lười lên triều, bắt đầu tiến hành tu đạo, cả ngày luyện đan trong cung, khát vọng “Vũ hoá thành tiên”. Từ đó về sau hai mươi mấy năm Gia Tĩnh không lên triều, đại sự toàn do các Đại học sĩ giải quyết, hơn nữa kinh tế Minh Triều bắt đầu xuống dốc.)
Lí Vị Ương nở nụ cười, lần này là phát ra từ nội tâm, chậm rãi nói: “Đệ ấy, so với Thác Bạt Ngọc còn thích hợp làm Hoàng tử hơn.” Hoàng tử không chỉ khống chế được bách quan, mà trước khi có được quyền lực phải cố gắng lấy lòng Hoàng đế, nhưng lấy lòng như thế nào cũng không phải chuyện dễ dàng, thuận đà theo gió, nịnh nọt a dua, lúc cần thiết còn nên vuốt mông ngựa, không phải người bình thường nào cũng làm được, cao minh nhất là vuốt vừa khéo, so với người khác phải nhanh hơn mạnh hơn chuẩn hơn, “Đáng tiếc đệ không sinh ở Hoàng gia, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt.” Lí Vị Ương nhẹ nhàng hạ kết luận.
Lí Mẫn Đức lại chỉ cười không đáp lời, gió từ xa thổi đến, làm vài lọn tóc bay lên, đúng lúc che lại vẻ mặt kỳ lạ của hắn, Lí Vị Ương tâm tình thả lỏng, không hề lưu ý đến vẻ mặt này. Mà bên kia, đầu Triệu Nguyệt lại cúi xuống thật sâu, như hận không thể cúi rạp xuống đất.
Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức nói chuyện một lát thì trở về phòng mình nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, nàng đã bị Bạch Chỉ gọi dậy: “Tam tiểu thư, hôm nay tân phu nhân kính trà lão phu nhân.”
Lí Vị Ương gật đầu, rửa mặt chải đầu mặc quần áo, dùng xong điểm tâm đơn giản, một đường đi đến Hà Hương viện.
Triệu Nguyệt nhỏ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, đêm qua Cửu di nương đột nhiên không thoải mái, vừa khóc vừa nháo loạn, dẫn lão gia sang đấy.”
Bước chân Lí Vị Ương hơi ngừng lại, kinh ngạc không nói ra lời, một lúc sau đột nhiên nở nụ cười: “Tân nương có phản ứng gì?”
Triệu Nguyệt chậm rãi nói: “Loại chuyện này, trước giờ chưa từng thấy qua, ai cũng cho rằng tân phu nhân sẽ tức giận, ai ngờ nàng ấy lại thay hỉ phục, tự mình mang theo lễ vật đến thăm Cửu di nương, nửa đêm còn đi mời đại phu cho Cửu di nương… Về sau bọn hạ nhân đều nói Cửu di nương được sủng mà kiêu, hơi quá đáng, may mà tân phu nhân tâm địa lương thiện khoan hồng độ lượng, mới tha thứ cho di nương!”
Bước chân của Lí Vị Ương không ngừng lại, trong lòng lại có chút suy ngẫm về cách làm người của Tưởng Nguyệt Lan, đổi lại là một tân nương mới gả khác gặp phải loại chuyện này không khóc không nháo đã là hiếm thấy, nàng ta lại tự mình đến cửa an ủi, trí tuệ đúng là rất khá.
Mặc Trúc bên cạnh lại nhỏ giọng lạnh nhạt nói: “Nói không chừng là đang diễn trò?”
Lí Vị Ương lại cười nói: “Cho dù là diễn trò, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được sao?”
Mặc Trúc thè lưỡi, không đáp được câu nào, rất nhiều chuyện mọi người đều biết, nhưng không có khí độ để thực hiện. Ngẫm lại, một tiểu thư danh môn được cưới về làm phu nhân, lại có thể hạ mình đến mức này, thật sự làm người khác phải nhìn với con mắt khác, Tưởng Nguyệt Lan, nếu không có tấm lòng bao dung, thì chính là tâm cơ thâm trầm sâu không lường được.
Rất nhanh đã đi đến Hà Hương viện, một phòng oanh oanh yến yến, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười nói vang ra, bước chân Lí Vị Ương ổn định, nhẹ nhàng tiến vào.
Tưởng Nguyệt Lan mặc y phục lụa mỏng màu đỏ thêu hoa, tóc đen như mực búi lên, trâm cài vàng, đổi thành kiểu tóc phu nhân, càng quyến rũ hơn ba phần so với đêm qua, Lí Tiêu Nhiên cũng ngồi bên cạnh, mặc áo cẩm bào xanh thẫm, cao lớn rắn rỏi, tướng mạo nho nhã, làm người khác nhìn vào có cảm giác trầm ổn.
Lí Vị Ương trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, hành lễ với các trưởng bối đang ngồi, rồi đứng sang bên cạnh cùng Lí Thường Tiếu.
Tưởng Nguyệt Lan kính trà với lão phu nhân, lão phu nhân cho một bao lì xì thật dày, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười mỉm: “Vào nhà rồi, về sau chính là người một nhà, hy vọng con chăm sóc thật tốt lớn nhỏ trong nhà này, sớm ngày khai chi tán diệp cho Lí gia. Có gì không quen cứ nói với ta, cần gì thì tìm La ma ma bên người ta…” Lời nói nhàn nhạt, không nhiều lắm, nhưng lời ít ý nhiều.
Tưởng Nguyệt Lan đáp lời, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Lí Tiêu Nhiên, hai gò má ửng đỏ, kiều mỵ vô hạn, xem ra đêm qua vấn an Cửu di nương xong, phụ thân vẫn trở về động phòng, Lí Vị Ương nghĩ rất ngỗ nghịch bất hiếu, trong lòng lại coi trọng vị tân phu nhân này thêm hai phần, lại nói, Cửu di nương được sủng mà kiêu, không biết thân phận chính mình. Từ đầu đến cuối Tưởng Nguyệt Lan ngượng ngùng cười, cho dù thỉnh thoảng liếc mắt đến chỗ Lí Vị Ương, ánh mắt cũng cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì, có vẻ dịu dàng dễ thân, làm Lí Vị Ương gần như cảm thấy tâm lý mình rất âm u, trước mắt rõ ràng là người mẹ kế đoan trang hào phóng, dịu dàng hoà ái!
Lão phu nhân nhìn thoáng qua mọi người: “Trường Nhạc, Vị Ương, hai con lại đây, chính thức bái kiến mẫu thân đi.”
Ba vị tiểu thư Lí gia, Lí Trường Nhạc, Lí Vị Ương, Lí Thường Tiếu đều đi ra, thẳng lưng quỳ gối, “Bái kiến mẫu thân.”
Thật ra đêm qua đã gặp, nhưng sáng sớm nay mới coi như chính thức bái kiến.
Tưởng Nguyệt Lan cười rất dịu dàng, tươi cười của nàng hoàn toàn khác biệt với Đại phu nhân, lúc trước tuy Đại phu nhân mặt mũi hiền lành, mà trong mắt vĩnh viễn không thể che giấu sự kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy sự hiền hoà cùng thân cận.
Lí Vị Ương bất giác nghĩ đến chuyện về Tưởng Nguyệt Lan, nàng ta từ nhỏ tang mẹ, lớn lên dưới mí mắt của mẹ kế, còn có bảy tám tỷ muội không cùng mẹ sinh ra, có thể thấy, cuộc sống hằng ngày không dễ dàng, mà căn cứ theo tin tức của Lí Mẫn Đức, Tưởng Nguyệt Lan chẳng những sống rất tốt, hơn nữa còn được mẹ kế coi trọng, phụ thân sủng ái. Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất mẹ kế tâm địa khoan dung độ lượng, đối xử bình đẳng với đứa nhỏ vợ trước để lại, nhưng khả năng này rất nhỏ, bởi vị địa vị của người tái giá thường rất đáng xấu hổ, con cái sinh ra tuy cũng là con vợ cả, nhưng so với vợ trước thì địa vị thấp hơn một chút, cho nên bình thường người tái giá sẽ có phòng bị với con cái của vợ trước. Trong đại gia tộc, đương nhiên vẫn sẽ sắp xếp nhân duyên tốt cho con gái vợ trước, nhưng chỉ giới hạn trong việc nàng ấy đem lại cho gia tộc bao nhiêu ích lợi, mà rất ít khi suy nghĩ đến hạnh phúc cá nhân nàng ấy. Khả năng thứ hai, là vị Tưởng Nguyệt Lan này rất biết cách đối nhân xử thế, có thể làm mẹ kế yêu thích cùng tin tưởng mới có thể áp đảo các tỷ muội khác để đứng thứ nhất. Người không biết chuyện cảm thấy gả cho Lí Tiêu Nhiên là chịu khổ, bởi vì Lí Tiêu Nhiên năm nay gần bốn mươi, trong nhà có đủ con trai có con gái, thiếp cũng có vài người, nhưng tướng mạo ông nho nhã, nhìn qua như mới ba mươi, còn là Thừa tướng đương triều, quyền cao chức trọng, tính tình nhã nhặn, không có sơ thích gì kỳ quái, gả cho ông vừa vào cửa đã làm phu thân Thừa tướng, tốt hơn nhiều so với gả cho quan viên nhỏ làm phu nhân đầu, đây là cửa hôn nhân vừa có mặt mũi lại có đệm lót, cho nên nếu địa vị của Tưởng Nguyệt Lan trong nhà không tầm thường, thì loại chuyện này không đến phiên nàng ta.
Lí Vị Ương đang suy nghĩ thì nghe thấy Tưởng Nguyệt Lan phân phó ma ma bên người: “Ngươi lấy lì xì tặng cho các cô nương đi.”
Lí Vị Ương nhận bao lì xì, cười mỉm lui ra, nàng nhìn thoáng qua Thất di nương đang ôm tiểu đệ nhà mình thì thầm, lập tức buông mắt xuống không nói lời nào.
Đã gặp qua các nữ nhi, hiện tại đến phiên các vị di nương bái kiến tân phu nhân, Tưởng Nguyệt Lan có vẻ rất thích tiểu hài tử, ngón tay mảnh khảnh khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lí Mẫn Chi: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”
Đệ đệ mình đương nhiên đáng yêu, Lí Vị Ương nghĩ thầm như vậy, cũng không phải nàng tự biên tự diễn, Mẫn Chi có đôi mắt to, cái mũi xinh đẹp cùng miệng nhỏ nhắn, đáng yêu rất giống Thất di nương, cứ gặp người khác là cười, răng chưa mọc, thoạt nhìn phấn nộn, làm người khác yêu thích, kể cả Lí Tiêu Nhiên hay lão phu nhân luôn nghiêm túc, mỗi lần nhìn thấy Mẫn Chi đều không nhịn được nở nụ cười.
Tiểu hài tử thường khóc nhiều, mà cho tới giờ chưa từng gặp đứa thích cười như đệ đệ nhà mình, ngay cả Lí Vị Ương cũng cảm thấy buồn bực.
Tiểu Mẫn Chi không biết suy nghĩ trong lòng tỷ tỷ mình, cười đến khuôn mặt nở hoa, Tưởng Nguyệt Lan yêu thích không buông tay, hết bế lại ôm, qua gần nửa canh giờ mới trả lại cho Thất di nương nhưng vẫn tha thiết nhìn. Lí Vị Ương lạnh lùng liếc nhìn tiểu Mẫn Chi quấn tã lót chỉ biết ngây ngô cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này về sau trưởng thành rồi có khi cho viên kẹo đã bị người ta lừa đi mất.
Đến phiên Cửu di nương, Tưởng Nguyệt Lan đưa tay ra định ôm tiểu Thường Tĩnh, ai ngờ Cửu di nương theo bản năng lui ra phía sau một bước, ý thức được cử chỉ của mình làm mọi người nhìn chằm chằm, nàng xấu hổ cười nói: “Phu nhân, đứa nhỏ này thích khóc, sợ phiền nhiễu người.”
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên cùng lão phu nhân đều biến đổi, trong lòng đồng thời cảm thấy Cửu di nương quá không hiểu chuyện.
Tưởng Nguyệt Lan lại lộ ra tươi cười: “Không sao, tiểu hài tử mà!”
Có lẽ Tưởng Nguyệt Lan mặc một thân màu đỏ, làm chói mắt tiểu cô nương, oa nhi tiểu Thường Tĩnh bỗng khóc lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa, Cửu di nương vội vàng dỗ, Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Dẫn đi đi!” Cửu di nương nhanh chóng ôm đứa nhỏ lui xuống.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng nàng ta, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, theo đạo lý mà nói, Cửu di nương không nên e ngại Tưởng Nguyệt Lan như vậy mới đúng, vì sao vừa rồi vẻ mặt nàng ấy như nhìn thấy quỷ? Không, chẳng lẽ sợ Tưởng Nguyệt Lan sẽ cướp đi đứa nhỏ của nàng ấy?! Vì sao? Lí Vị Ương đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Mẫn Chi, sắc mặt toàn bộ thay đổi.
Mẫn Chi không biết tỷ tỷ nhà mình vì sao lộ ra vẻ mặt kỳ quái, chỉ lo ngây ngô cười, hồn nhiên không biết nguy cơ sắp đến…
—— Lời tác giả ——
Có người cảm thấy cưới thân thích nhà mẹ đẻ của thê tử trướ là không bình thường, thật ra, loại tình huống này ở cổ đại rất bình thường, ví như Tô Đông Pha tái giá với đường muội của thê tử đầu Vương Phất, gọi là “Nhị thập thất” Vương Nhuận Chi, hơn nữa Nhuận Chi nhỏ hơn Tô Đông Pha mười một tuổi, cho nên chuyện này không có vấn đề gì hết, không cần suy nghĩ nhiều.
PS: Nửa chương bên trên miêu tả kỹ càng Doãn thiên sư, là vì về sau có tình tiết quan trọng liên quan đến hắn, cũng liên quan đến nguy cơ của nữ chính, sợ mọi người mất kiên nhẫn đành phải tiết lộ trước ——
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thứ Nữ Hữu Độc,
truyện Thứ Nữ Hữu Độc,
đọc truyện Thứ Nữ Hữu Độc,
Thứ Nữ Hữu Độc full,
Thứ Nữ Hữu Độc chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!