Thịnh Thế Kiều Y

Chương 27: Chơi bời thôi thì đã sao


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thịnh Thế Kiều Y

Dường như Lục tiểu thư bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, vội đứng bật dậy khỏi giường.

Hai người đàn bà khác thấy thế vội bước tới, mỗi người giữ chặt một cánh tay của Lục tiểu thư, người cuối cùng không hề thương tiếc mà bóp chặt cằm của cô, đổ thẳng một chén thuốc đen sì vào miệng.

Cố Thanh Hoàn cố gắng giãy giụa, phân nửa lượng thuốc bị rót vào miệng cô, phân nửa còn lại chảy xuống khóe miệng.

Thuốc vừa vào miệng, Cố Thanh Hoàn lập tức nếm được ra. Đây là thuốc an thần, phân lượng thuốc không nhiều lắm, không đủ để khiến người ta ngủ thiếp đi, nhưng có thể khiến người ta an tĩnh lại.

Đàm ma ma gằn giọng cười nói: "Lục tiểu thư, đây không phải là thuốc độc, mà là thuốc bổ, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày nô tỳ sẽ đút cho cô một chén, cho đến khi Lục tiểu thư..."

Đàm ma ma không nói hết lời, chỉ cười âm hiểm. Sau đó, ánh mắt nghiêm khắc của mụ ta nhìn về phía Nguyệt nương và Xuân Nê: "Mau thay quần áo, trang điểm cho tiểu thư nhà các ngươi. Sau nửa canh giờ, quận chúa muốn nhìn thấy tiểu thư nhà các ngươi, nếu dám làm lỡ thời gian thì liệu hồn ta lột da các ngươi."

Đàm ma ma vừa đi ra khỏi viện tử, Nguyệt nương và Xuân Nê liền nhào tới, mắt đẫm lệ.

"Tiểu thư, tiểu thư..."

Cố Thanh Hoàn khoát tay: "Không đáng ngại, một ít thuốc an thần thôi, mau giúp ta rửa mặt, Xuân Nê đi theo ta, Nguyệt nương trông nhà.

Lúc Xuân Nê đỡ Lục tiểu thư vào cửa, bốn phòng của Cố phủ đã tụ tập đầy đủ, tiếng nói tiếng cười rộn ràng, vang lên từ trong nhà thuỷ tạ.

Theo quy củ, lúc có đàn ông bên ngoài tới, tiểu thư trong phủ mà chưa lấy chồng thì cần kiêng kị tránh mặt. Nếu có việc cần thiết thì cũng nên dựng lên một tấm bình phong trong nhà thủy tạ, thế nhưng Cố phủ lại không làm như vậy.

Cố Thanh Hoàn vừa bước đến, mọi người liền thầm hít vào một hơi.

Cô gái trước mắt mặc một bộ trang phục màu đỏ, họa tiết hình hoa Hải Đường, trên đầu không cài châu thoa, chỉ có một cây trâm bạch ngọc vấn tóc lên. Chỉ như vậy đã đủ khiến tất cả những tiểu thư khuê các khác không bì kịp. Với dung mạo này, nếu không phải là kẻ đần độn thì hoàn toàn có thể gả vào hào môn thế gia ở Kinh thành, vững chắc ngồi trên vị trí chính thê phu nhân.

Cố Thanh Hoàn ngơ ngác ngồi xuống, không ăn, cũng không uống, đôi mắt khẽ khép lại tựa như ngủ lại tựa như không, đầu thi thoảng gật lên gật xuống.

Trong lòng mọi người chợt hiểu ra, ánh mắt dồn dập nhìn về phía Quận chúa.

Quận chúa dám mang người đến, vậy chắc chắn đã làm chuẩn bị kĩ lưỡng, chỉ sợ Lục tiểu thư này đã bị ép uống thuốc. Nói như vậy, Quận chúa đây là quyết tâm muốn dâng Lục tiểu thư cho Hiền vương rồi.

Hài tử này mới mười ba tuổi, mặc dù vóc người đã nảy nở, nhưng kinh nguyệt lần đầu còn chưa đến, đáng thương, thật là đáng thương. Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Thanh Hoàn đều mang vẻ thương cảm.

Cố Thanh Hoàn lười đi đoán suy nghĩ của người khác, chỉ nhân cơ hội lúc cúi đầu và ngẩng đầu để quan sát người đang ngồi phía trên.

Ở vị trí chủ tọa, một thanh niên mặc cẩm y ngồi quay lưng về hướng Bắc, mặt nhìn về phía Nam. Dung mạo người này rất tuấn tú, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt hẹp dài trông tựa như dòng nước mùa xuân chảy róc rách, lại ấm áp như ngọn gió xuân.

Cố Thanh Hoàn nhanh chóng rũ mắt xuống.

Triệu Cảnh Vĩ, tự Thiếu Viễn, con trai thứ ba của Hoàng đế, mẫu thân là Ân thị, hào phong Quý Phi, cũng là em ruột của Anh quốc công Ân Cửu Linh. Ân quý phi là người phụ nữ duy nhất trong hậu cung có thể đối chọi với Hoàng Hậu.

Triệu Cảnh Vĩ hai tuổi đã biết chữ, thông minh kỳ lạ, cầm kỳ thư họa không gì không biết, vốn rất được Hoàng đế yêu thích, nhưng vì sở thích ấu nữ, bị Ngự Sử tố cáo.

Dù là như thế, gã ỷ vào Ân quý phi và phủ Anh quốc công, ở trước mặt Hoàng đế vẫn tung tăng như cá gặp nước, thân phận chỉ thua Thụy vương.

Cố Thanh Hoàn ngừng quan sát, khẽ thở dài một cái.

Không biết trong vụ án của Thái tử, vị Hoàng tử này lúc ấy mười lăm tuổi, liệu có tham dự vào không? Nếu có, gã đóng vai trò gì trong đó?

Triệu Cảnh Diễm nhìn thấy được hết, từ ánh mắt cho đến cái thở dài của Lục tiểu thư. Hắn nhíu mày, trong mắt toát ra sự sắc bén. Hắn mở quạt ra, khẽ phất vài cái, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.

"Tam ca, không đến ven sông Bình Giang thì không biết vẻ đẹp của Giang Nam. Tối nay Bát đệ làm chủ mở tiệc, mời Tam ca vui vẻ một phen."

Triệu Cảnh Vĩ liếc nhìn vị Lục tiểu thư kia một cái, nghiêm mặt nói: "Trước khi ta đi Phụ hoàng đã từng dặn ta, nhắc Bát đệ tu tâm dưỡng tính, không được đến những chốn yên hoa hạng liễu nữa."

Triệu Cảnh Diễm nhìn theo tầm mắt của hắn, không cho là đúng mà nói: "Chơi đùa một chút thì có sao chứ, Tam ca thật là nhạt nhẽo."

Dứt lời, Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, áo bào tung lên, người đã bước ra ngoài.

"Bát đệ, đệ đi đâu?"

"Ra ven sông Bình Giang tụ tập với biểu ca ta, gia yến Cố phủ này không thú vị gì cả, còn không bằng ôm mỹ nữ uống rượu hoa."

Lần này tới Giang Nam cùng Hiền vương còn có ấu tôn* Tưởng Hoằng Văn của Tưởng gia. Người này kinh thư lễ nhạc không thông một thứ nào, ăn uống chơi bời lại thành thạo toàn bộ, cùng Thọ vương có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng được xưng là hai ác bá trong Kinh thành.

(*) Cháu út.

Tưởng Hoằng Văn này mới vừa vào đến phủ Tô Châu liền thẳng tiến bờ sông Bình Giang để tìm vui, còn nói là dọc đường tiết chế, giờ cần phát tiết một phen, mới có thể điều hòa âm dương.

Cố lão gia đang muốn xin lỗi, đã thấy ánh mắt Hiền vương như có như không liếc qua chỗ Lục nha đầu, trong lòng thầm vui sướng, vội vàng quăng ánh mắt ra hiệu cho con trai.

Cố Tùng Đào cung kính nói: "Vương gia, phòng xá đã quét tước cả rồi, không bằng ngài ở..."

"Không cần, bản vương ở Hành cung."

Nói rồi Triệu Cảnh Vĩ đứng dậy, khẽ gật đầu với Quận chúa: "Trong người có công vụ, đi trước một bước."

Quận chúa Hoa Dương không dám lên mặt với hắn, dù sao sau lưng Hiền vương cũng có một Ân quý phi đang được sủng ái. Quận chúa đang muốn đứng dậy đưa tiễn, Hiền vương đã mang theo tùy tùng nghênh ngang mà đi.

Một bữa thịnh yến chỉ mới qua thời gian uống nửa chung trà đã phải kết thúc, Hiền vương ngay cả đũa cũng không động đến, chỉ uống một chung rượu.

Trên dưới Cố phủ bận rộn mười ngày, hao tốn rất nhiều nhân lực, vật lực để hoan nghênh Hiền vương đến phủ, ai ngờ kết quả lại như thế này. Gương mặt già nua của Cố lão gia không vui vẻ nổi nữa, lấy cớ rời đi trước.

Cố lão gia vừa đi, tất cả những người khác cũng đi sạch, chỉ còn Lục tiểu thư ngây ngốc cúi đầu ngồi bên bàn.

Cũng không phải Cố Thanh Hoàn không chịu rời đi, mà thuốc đã phát tác, khiến cô buồn ngủ không thôi, không thể nào bước đi nổi nữa. Xuân Nê cố nâng cô lên mấy lần đều không được, lòng thầm lo lắng.

Cố Thanh Chỉ đã đi trước thì giờ lại quay lại nói: "Đi, ta giúp ngươi đỡ Lục muội về."

Trong lòng Xuân Nê cảm động, "Đa tạ Nhị tiểu thư."

Nha hoàn sau lưng Cố Thanh Chỉ bước lên nói: "Nhị tiểu thư, để chúng nô tỳ đỡ cho."

"Không cần, các ngươi đi theo sau là được."

Suốt dọc đường Cố Thanh Chỉ không nói gì, đợi đến ngang cửa viện, cô mới nói nhỏ: "Xuân Nê, cẩn thận Quận chúa. Nếu thật sự không ổn, bảo Nguyệt nương mang tiểu thư nhà ngươi trốn đi!"

Cố Thanh Chỉ nói rồi lấy một bọc tiền từ trong ngực áo ra: "Cái này ta để dành nhiều năm rồi, ngươi thay tiểu thư nhà ngươi cất đi."

Cố Thanh Hoàn vẫn còn hơi thanh tỉnh, những lời này cô đều nghe được rõ ràng, trong lòng thầm than: Nhị tỷ, chỉ bằng mấy câu nói kia của tỷ, tương lai Cố Thanh Hoàn ta nhất định sẽ che chở tỷ chu đáo.

Khi Cố Thanh Hoàn yếu ớt tỉnh lại, trời đã tối đen.

"Nguyệt nương, canh mấy rồi?"

"Hồi tiểu thư, canh hai rồi."

Canh hai rồi?

Không ngờ tới tác dụng của chén thuốc an thần này lại lâu đến vậy, Cố Thanh Hoàn vỗ vỗ lên cái đầu đang choáng váng của mình, nói: "Không kịp đi chữa bệnh từ thiện rồi."

"Nô tỳ đã sớm truyền lời cho Trần Bình rồi, tiểu thư cứ yên tâm."

Cố Thanh Hoàn tán thưởng nhìn Nguyệt nương, "Sau khi ta ngủ, có ai đến viện không?"

"Đàm ma ma, Lưu di nương có sang xem."

Nguyệt nương đốt đèn lên, đỡ tiểu thư dậy, bưng trà nóng đã chuẩn bị trước đến, đút cho Cố Thanh Hoàn uống.

Cố Thanh Hoàn uống một hơi cạn sạch, nhìn quanh phòng, "Xuân Nê đâu?"

"Nha đầu kia đang ngồi xem sách thuốc trong phòng, nói là muốn tìm thuốc giải cho tiểu thư."

Cố Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười: "Mau bảo Xuân Nê về đi! Thuốc giải đang ở trong đầu của ta rồi."

Vừa dứt lời, tấm màn được vén lên, Xuân Nê bĩu môi bước vào: "Sao tiểu thư không uống thuốc giải?"

"Nha đầu ngốc, thứ nhất, thuốc này vô hại, thứ hai, ta muốn xem xem phản ứng của những người trong Cố phủ."

Đương nhiên cô còn muốn xem thái độ của Hiền vương đối với Cố phủ như thế nào.

Quả nhiên, đúng như cô đã dự liệu, thái độ của Hiền vương đối với Cố phủ có phần lãnh đạm, dù sao cũng không phải là người bước cùng đường.

Xuân Nê nói thẳng: "Ngoại trừ Nhị tiểu thư ra, người khác đều như kẻ chết, toàn mắt mù tai điếc. Nhị gia đáng kính của chúng ta đến cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái."

Cố Thanh Hoàn nghĩ đến lời của Nhị tỷ, vẻ mặt bỗng ngẩn ra.

"Tiểu thư phải nhanh chóng tìm cách đi thôi, bằng không thì muộn mất. Nếu không thì để nô tỳ hòa độc vào giếng nước! Độc chết hết đám người tâm địa xấu xa kia."

"Nếu tiểu thư không ra tay được, vậy Nguyệt nương có thể mang tiểu thư trốn đi! Dù sao chúng ta cũng có bạc mà."

Cố Thanh Hoàn hoàn hồn lại, ngước mặt lên mỉm cười, nháy mắt một cái với hai người: "Gấp cái gì, đợi ta lấp đầy bụng lại suy nghĩ chuyện này."

"Tiểu thư còn có tâm tư ăn uống à, nô tỳ vội muốn chết."

"Xuân Nê, trời không sập xuống được đâu. Tiểu thư nhà ngươi còn chưa đụng đến bữa trưa này, đói quá!"



"A, tiểu thư còn chưa dùng cơm trưa, nô tỳ đi làm nóng cơm ngay."

Xuân Nê vén màn đi ra ngoài, vội vàng chạy về phòng bếp, chưa từng lưu ý đến hai bóng đen chợt hiện lên trong viện.

Hai bóng đen nhảy lên đầu tường, đáp xuống vững vàng, một trước một sau chui vào xe ngựa.

Triệu Cảnh Diễm đưa tay gối sau đầu, nằm ngửa trong xe, nhíu mày nói: "Biểu ca à, ta còn có thể sống đến bây giờ ít nhiều là nhờ Lục tiểu thư thủ hạ lưu tình."

Người đối diện thân cao bảy thước, hơi gầy, mặc một bộ trường sam màu tím có hoa văn xanh, ở ngoài khác áo lụa trơn bóng màu trắng ngà. Mắt người này như vì sao tỏa ánh sáng mờ ảo trong đêm đông, lông mày đen như mực, dáng vẻ ôn hòa như người quân tử, hoàn toàn không nhìn ra một chút bóng dáng nào của Hỗn thế Ma Vương.

Y cầm ly trà nóng uống cạn, thản nhiên nói: "Dung mạo rất đẹp, đệ dự tính thế nào?"

Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, nhìn thẳng về phía hắn, một lát sau thu lại nụ cười: "Ta dự định quan sát kĩ hơn nữa rồi tính."

Sắc mặt Tưởng Hoằng Văn thay đổi, dường như không quá tin tưởng. Hắn ta và Triệu Cảnh Diễm cùng mặc một cái quần mà lớn lên, bởi vậy cũng am hiểu tâm tư của đối phương như thể đi guốc trong bụng.

Triệu Cảnh Diễm phất tay, nói: "Trước không nhắc đến cô ta, ta hỏi huynh, sao lần này huynh lại đi theo lão Tam đến đây?"

Tưởng Hoằng Văn lời ít ý nhiều: "Phụng mệnh lão tổ tông."

"Tới làm gì?"

"Tới phủ Tô Châu tầm hoa vấn liễu đó."

Triệu Cảnh Diễm liếc xéo hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Nói đàng hoàng."

Tưởng Hoằng Văn vỗ vai hắn, vuốt vuốt trán, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng: "Ta đánh bị thương một người ở Kinh thành, tới Giang Nam tránh đi một thời gian."

Triệu Cảnh Diễm không những không giận mà còn lấy làm mừng, bộ dạng như đang hóng chuyện gì đó thú vị: "Nói mau, nói mau, là kẻ nào?"

"Trưởng tôn Tần Ngọc Côn của Trấn quốc công."

Tưởng Hoằng Văn gượng cười mấy tiếng, vẻ mặt vẫn tao nhã ấm áp như mọi khi.

Triệu Cảnh Diễm vừa nghe xong, lập tức ngây người.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thịnh Thế Kiều Y, truyện Thịnh Thế Kiều Y, đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y, Thịnh Thế Kiều Y full, Thịnh Thế Kiều Y chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top