Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Âu Hân gượng chín mặt làm theo, hai chân quả thật "vuốt ve" Tiểu Hạo Hạo.
Nhưng đồng thời hai nhũ hoa của bản thân bị Vương Kì Hạo trêu ghẹo, kích thích mọi dây thần kinh, Âu Hân đem ngón chân mình run run cuộn chặt
lại, hơi thở cũng gấp gáp theo, nhiệt độ trong phòng ngày một tăng và
chưa có dấu hiệu giảm.
Gương mặt Vương Kì Hạo tràn đầy vẻ thỏa mãn, hai mắt hổ phách nhuốm
màu dục vọng, hơi thở nóng bỏng liên tục phải vào tai và cổ Âu Hân. Âu
Hân cơ hồ lúc này cũng rất sung sướng đi, hai mắt mê li hơi híp lại phủ
một tầng sương mờ.
Vì ngồi trong bồn tắm đầy xà phòng, tuy sữa tắm này không có hại,
nhưng cũng thật sự không thuận lợi cho Vương Kì Hạo làm nhiều việc khác
nhau. Âu Hân đang " chăm sóc" bé Tiểu Hạo Hạo, đột nhiên thấy cơ thể
mình được nâng lên, trực tiếp rời khỏi bồn tắm.
Âu Hân trợn tròn hai mắt nhìn bản thân không mặc gì dựa sát vào cơ
thể trần trụi của Vương Kì Hạo, đứng dưới vòi sen. Vương Kì Hạo với tay
bật vòi sen, nước ấm liền xả xuống làm ướt hết tóc và mặt mũi hai người, làm trôi đi những bọt xà phòng còn dính trên cơ thể.
Âu Hân mềm nhũn chân nhìn bé Tiểu Hạo Hạo "chào cờ", lần trước do tác dụng của thuốc nên chưa được nhìn kĩ, vừa rồi lại ở trong bồn tắm đầy
bọt xà phòng nên cũng chưa nhìn được, chỉ có thể thông qua bản giác của
chân ma sát mà đoán đại kích cỡ. Nhưng kích cỡ nhìn bằng mắt thật còn to hơn cả trong tưởng tượng.
Có chút đen tối nhưng Âu Hân thật sự không ngờ vật thể to cứng kia
lại.... thật sự lại vào vừa trong cơ thể cô. Bảo sao lần trước cô vài
ngày không thể xuống giường, không phải chỉ đó sức khỏe ai kia quá tốt,
mà còn do kích cỡ "khủng" kia nữa.
Âu Hân cứ như vậy mở to mắt cúi mặt đánh giá Tiểu Hạo Hạo, không hề
để ý bản thân đang trong tình trạng như thế nào đứng trước mặt Vương Kì
Hạo. Vương Kì Hạo chỉnh vòi sen một chút, cúi đầu liền nhìn thấy hai mắt Âu Hân nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạo Hạo, nụ cười liền hiện lên trên
gương mặt anh.
Vương Kì Hạo đưa tay ra sau cầm bàn tay cô đang đặt trên eo anh di
chuyển ra đằng trước, giọng khàn khàn quyến rũ lại dụ dỗ mê hoặc.
- Nhìn không đủ, trực tiếp sờ không phải tốt hơn sao.
Sau đó cũng chẳng thèm nghe ý kiến của cô, mà lời anh nói cũng đơn
giản chỉ là một lời thông báo, không nói thêm câu thứ hai đã đặt bàn tay trắng mịn của Âu Hân lên Tiểu Hạo Hạo ***** ****. Mặt Âu Hân trực tiếp
nổ một tiếng lớn, mặt còn đỏ hơn cả gấc chín.
Tay cô vừa chạm vào liền trực tiếp cảm nhận được độ nóng ran đến từ
vị trí của bé Tiểu Hạo Hạo, ngón tay cô đặt lên một đường gân xanh nổi
lên, vô tình vuốt vài cái liền đem Vương Kì Hạo rên thành tiếng.
Không thể trách anh được, cơ hồ anh có thể nhịn một thời gian dài như vậy cũng xem như đã tốt nghiệp loại A môn học "tự kiềm chế". Nhịn lâu
như vậy, bản thân anh lại vô cùng mẫn cảm với cô, bởi vậy nên lần nào
tiếp xúc gần với cô là anh lại đi chào hỏi nước lạnh một lần, nên dưới
sự "vuốt ve" của cô, anh gần như muốn chết trong cái bể chứa dục vọng.
Khoảng hai mươi phút sau một nam nhân ôm eo một cô gái đi ra ngoài,
mà cô gái kia hai chân đều ôm chọn lấy vòng eo của nam nhân, hai má đỏ
ửng, còn không ngừng thở dốc.
Sau lần này Âu Hân liền đã nhận ra, không bao giờ được tắm cùng Vương Kì Hạo, nếu không một lần tắm cùng anh chính là một lần đi chịu cực
hình.
Cả cơ thể của cô được bao trọn trong khăn lông tắm màu hồng, không
còn chút sức nào mà hoàn toàn dựa vào ngực Vương Kì Hạo. Không thể trách cô sức khỏe kém được, có trách thì trách ai kia quá khỏe, Âu Hân đã
dùng tay giúp anh hơn hai mươi phút, anh cũng không có biểu hiện gì là
muốn bắn ra a~
Anh không muốn bắn nhưng cô lại mỏi tay muốn chết. Cô cũng trách bản
thân quá lười vận động, nếu chịu khó vận động và chăm chỉ tập luyện, cô
đã không phải mất mặt đến vậy, bị anh trêu ghẹo đến không còn sức. Quá
mất mặt a~
Vương Kì Hạo để Âu Hân dựa vào lòng, lấy khăn lông lau tóc cho cô. Âu Hân hai mắt dim dim nằm ngoan ngoãn trong lòng anh. Cô muốn lau khô tóc rồi sẽ xuống sẽ xuống ăn tối, bụng bây giờ thật sự rất đói.
Nhưng mọi chuyện xảy ra thật không theo ý cô, cô còn chưa có cảm giác tóc khô đi thì đã thấy lưng mình áp xuống nền bệm êm, bên trên còn có
một sức nặng.
Âu Hân vội vàng mở to mắt ra, chống tay lên ngực Vương Kì Hạo.
- Em còn chưa ăn tối.
- Anh đút cho em ăn cái khác ngon hơn.
Vương Kì Hạo thật sự vô sỉ mà nói lời đấy. Âu Hân gượng chín mặt xoay đầu muốn áp mặt xuống gối. Vương Kì Hạo nhân lúc này, kéo tay cô lên
đỉnh đầu, cúi mặt xuống điên cuồng ngấu nghiến cánh môi đã sưng đỏ của
Âu Hân.
Âu Hân chỉ thấy đầu óc xoay vòng, hoàn toàn là vẻ mụ mị, ánh mắt phủ
một tầng sương. Sau đó cảm nhận được khí lạnh từ bên dưới xộc lên tận
não, Âu Hân giãy dụa chân muốn thoát, Vương Kì Hạo lại dùng hai chân
mình kẹp chặt lại.
- Thả lỏng một chút, không sao.
Hơi thở nhẹ nhàng nhưng vô cùng nóng bỏng của Vương Kì Hạo phả lên
bên tai, như vậy Âu Hân càng bình tĩnh không nổi. Tuy lần trước bị trúng thuốc, nhưng cảm giác đau đến tưởng trừng như đứt hết dây thần kinh đến lúc này cô vẫn không thể bao quên được. Tuy rằng mọi ngày nhìn như
không nhớ, nhưng còn không nhìn lại xem bây giờ là lúc nào, có thể không nhớ sao. Ngược lại lại càng có cảm giác muốn từ bỏ mãnh liệt hơn.
Vương Kì Hạo hiểu được cảm giác bài xích của cô, nhẹ nhàng hôn nhẹ
lên mắt cô, tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc ướt dính trên mặt cô.
- Anh hứa sẽ nhẹ nhàng, em thả lỏng một chút là được.
Bây giờ Âu Hân có thể mụ mị nghe theo, nhưng sau lần này cô tuyệt đối sẽ dùng bộ mặt khinh bỉ khi nghe anh nói câu này.
Có biết lời nói nào không đáng tin nhất không?
Chính là lời nói của đàn ông đang trong lúc dục vọng nhuộm đỏ hai mắt.
Vương Kì Hạo khi mặc quân phục, rất lạnh lùng và nhìn rất nghiêm
nghị, nghiêm túc lại uy nghiêm, khí thế quân nhân bức người, nhưng giờ
phút này nhìn xem, anh không còn mặc quân phục, không phải gương mặt
lạnh lùng, vẻ mặt xa cách uy nghiêm. Đôi mắt màu hổ phách lại thấy đỏ
ngầu, nhìn rất giống mắt sói, chính là bộ dạng hóa sói khi cởi quân phục ra ở trên giường.
Bất quá chính là giờ phút này Âu Hân vẫn vô cùng ngây thơ không hiểu. Không hiểu bộ dạng hóa sói của những anh quân nhân khi đã cởi quân
phục. Hoàn toàn chính là một bộ dạng đã bị thuần phục.
Vương Kì Hạo lúc đầu quả thật rất nhẹ nhàng, lúc mới đi vào thấy Âu
Hân nhíu mày liền cuộn chặt bàn tay, đừng mọi hành động lại, đôi mắt lại rất gắt gao nhìn Âu Hân.
Âu Hân thấy anh như vậy, muốn bật cười, nhưng tình hình hiện tại cười không nổi đi. Tuy không đau bằng lần đầu, nhưng dù sao vẫn rất đau a~
Nhưng thấy Vương Kì Hạo mồ hôi đẫm trán, ngực cũng lấm tấm mồ hôi, một
bộ dạng khổ sở.
Tim Âu Hân không phải bằng thép, thật sự nhìn anh như vậy khiến tim
cô mềm nhũn, tự nhủ với bản thân. Cô không sao, huấn luyện khó khăn đến
mấy cũng chịu được, bây giờ chỉ đau một chút đã không chịu nổi rồi sao.
Âu Hân hơi cử động tay trên đỉnh đầu, thấy anh không có ý nới lỏng tay, liền dịu giọng nhìn anh.
- Em không sao.
Vương Kì Hạo quả thật nới lỏng tay ra, Âu Hân chủ động vòng tay qua cổ anh nâng đầu chính mình lên, áp môi mình lên môi anh.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi,
truyện Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi,
đọc truyện Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi,
Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi full,
Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!