Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 109: Trùng ăn thịt người đáng sợ.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc nhìn cả đàn nhằm phía cô gái áo vàng, trong lòng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía cô gái áo vàng, ngay trước khi lũ trùng đến mấy giây, Diệp Mặc ôm lấy cô gái áo vàng, chạy một mạch.
Dường như phát hiện cô gái áo vàng bị Diệp Mặc ôm đi, lũ trùng không ngờ phẫn nộ lên, toàn bộ chen chúc xông về phía Diệp Mặc. Tuy rằng tốc độ của lũ trùng không theo kịp Diệp Mặc, nhưng lũ côn trùng đã ăn thịt người thì tốc độ nhanh vô cùng, dường như không chậm hơn Diệp Mặc, thậm chí còn nhanh hơn một chút.
Khiến Diệp Mặc kinh hãi hơn là hàng nghìn con trùng đi nhanh nhất bỗng có thể vừa đi vừa bay. Như vậy những con trùng ăn thịt rồi còn mọc thêm cánh ra.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới châu chấu, nếu những con trùng này mọc thêm cánh, bay ra ngoài khắp nơi trên trời, đây tuyệt đối là một tai họa. Không có người và vật nào có thể ngăn lũ trùng. Diệp Mặc lại nghĩ tới trùng ăn thịt người trong sa mạc. Lẽ nào đây lại là trùng ăn thịt người trong truyền thuyết?
Ba lô của cô gái áo vàng sớm đã không nhìn thấy rồi, tóc hơi rối, khan che mặt cũng hơi vẹo, lộ ra một nửa dung nhan. Bỗng nhiên Diệp Mặc có chút thất thần. Mấy hôm trước khi hắn gặp cô che mạng, đã giật nảy rồi. Bây giờ nhìn thấy một nửa dung nhan của cô lộ ra bên ngoài, lại là tuyệt sắc vô song. Thiên hạ không ngờ có người như cô.
Nhưng Diệp Mặc đã không để ý được tới cô gái áo vàng trong lòng nữa, bởi vì lũ trùng ngày càng đến sát hơn. Nếu theo tốc độ này thì Diệp Mặc sớm muộn cũng bị lũ trùng này đuổi kịp.
Diệp Mặc ngày càng lo, mấy nghìn con trùng ăn thịt người này một khi đuổi kịp hắn, chỉ cần một thoáng sau, những con phía sau cũng sẽ đuổi kịp, không nói hắn bây giờ chỉ có luyện khí tầng 2, cho dù hắn thực sự luyện tầng 3 thì sao, hắn vẫn sẽ bị những con trùng này cắn nuốt.
Nếu như không ôm một người, Diệp Mặc chắc chắn sẽ chạy thoát, nhưng bây giờ bỏ mặc cô gái áo vàng, như vậy làm sao có thể, cảm xúc của Diệp Mặc với cô không tệ, huống hồ cô còn từng cứu hắn.
Nếu phải giảm bớt gánh nặng, chỉ có cách duy nhất là vứt bỏ bao của hắn.
Lúc này cô gái áo vàng lại mở mắt, dường như thấy mình trong lòng Diệp Mặc, cô thoảng quẩy người một cái, tuy nhiên rất nhanh lại phát hiện hàng nghìn con trùng đang đuổi gần Diệp Mặc, vẫn còn một mảng dày đen kịt, rõ ràng ngoài hàng nghìn con trùng này ra, phía sau còn có rất nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc đầu đầy mồ hôi, cùng với lũ trùng phía sau càng ngày càng gần, lần đầu tiên mở miệng nói:
- Cảm ơn anh, anh bỏ tôi xuống, một mình chạy đi.
Âm thanh tuy rất yếu nhưng nhẹ nhàng êm tai, khiến cho Diệp Mặc tưởng mình đang nghe tiên âm.
- Đừng nói bậy nữa, những con trùng ghê tởm quá dã man, cô ở lại, cho dù cô không sợ chết, cũng ghê tởm chết rồi.
Diệp Mặc biết dùng cái chết để uy hiếp người con gái này, tuyệt đối không có khả năng.
Thần kỳ là cô gái áo vàng dường như nghe được lời Diệp Mặc nói, không lên tiếng nữa. Trong lòng Diệp Mặc lại nhẹ nhõm, cũng may, cô gái này lại có thể nói chuyện, chứng tỏ cô không phải câm điếc.
Lâu sau, cô gái áo vàng đột nhiên nói:
- Tôi tên là Lạc Tố Tố.
- Lạc Tố Tố?
Diệp Mặc lặp lại, sao cô với sư phụ của mình lại cùng họ Lạc? Tuy nhiên đây cũng là sự việc trong nháy mắt, Diệp Mặc nghe thấy âm thanh “sát, sát” phía sau, trả lời một câu:
- Tôi là Diệp Mặc.
- Diệp Mặc.
Cô gái áo vàng này cũng lặp lại một câu, thấy trùng phía sau ngày càng gần, cô không nói thêm nữa, hình như nhắc lại một câu. Chỉ là nhỡ kỹ tên người liều chết cứu cô, mặc dù cuối cùng vẫn phải chết.
Không thể bỏ mặc cô gái áo vàng này được, thấy lũ trùng ngày càng gần, Diệp Mặc chỉ có thể vứt bỏ ba lô của mình.
Diệp Mặc lấy hai lọ thuốc trong bao ra, lại lấy lược Trì Uyển Thanh ra, còn có hạt giống cỏ ngân tâm và tử tâm đằng , ngẫm nghĩ một chút lại lấy ra một cái lọ không, sau đó mới vứt ba lô đi.
Ba lô của Diệp Mặc rất nhanh bị trùng ăn thịt người trong nháy mắt gặm nát thành những mảnh nhỏ, nhưng không ngờ chúng không ngừng lại mà lại tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc.
Không còn chiếc ba lô nặng, tốc độ của Diệp Mặc tăng lên rất nhiều. Sau đó không ngờ so với tốc độ của trùng ăn thịt người cũng không khác biệt lắm. Diệp Mặc vẫn không thoát khỏi lũ trùng ăn thịt người này, trùng ăn thịt cũng cũng không có cách nào đuổi kịp Diệp Mặc.
Nhưng chỉ Diệp Mặc biết, tình thế hoàn toàn xấu, xem tình hình này trùng ăn thịt có thể chạy vài ngày nữa, hắn chắc không được, hắn ôm Lạc Tố Tố có lẽ chỉ mấy giờ nữa là không kiên trì nổi.
Tiếp tục thế này không phải cách, cúi đầu nhìn Lạc Tố Tố, cô lại hôn mê rồi. Có điều môi của cô khô khốc, có thể nhìn ra được cô đã quá lâu không uống nước rồi. Diệp Mặc trong lòng lại thấy áy náy, nước của cô ấy đã ình rồi, không ngờ cô ấy khát đến như vậy.
Nhưng hiện giờ hắn cũng không có nước cho cô uống. Hắn thực muốn cắt mạch tay lấy máu cho cô uống, nhưng hắn biết dùng cách này, bây giờ hắn cũng không thể làm được. Lúc này hắn đang phải đối mặt với tuyệt cảnh rồi lại bị thương nữa, thì chỉ có để trùng ăn thịt ăn thôi.
Không thể tiếp tục thế này nữa, Diệp Mặc đột nhiên xoay người, dừng lại. Tuy nhiên lũ trùng ăn thịt này không hề có chút giác ngộ muốn dừng lại, thấy Diệp Mặc dừng lại, càng như ong vỡ tổ xông lên.
Diệp Mặc đưa tay vài cầu lửa bay ra, cầu lửa ở giữa trùng ăn thịt vỡ ra, không ngờ giết được một mảng lớn. Trong lòng Diệp Mặc vô cùng bất ngờ, hắn không ngờ trùng ăn thịt trong sa mạc lại sợ lửa. Lớp da của chúng giống như ngâm qua dầu hỏa, gặp cầu lửa không có chút năng lực chống cự nào.
Cầu lửa của Diệp Mặc thuộc cấp thấp nhất trong các cấp cầu lửa rồi, không ngờ có thể diệt được trùng ăn thịt người.
Lúc này tìm được biện pháp rồi, Diệp Mặc lại ra tay không lưu tình, cầu lửa trong tay không ngừng phát ra. Ánh lửa từng đóa từng đóa vỡ ra, vô số trùng ăn thịt bị thiêu cháy. Trùng ăn thịt chết cháy phát ra mùi khét lẹt, làm cho người ta buồn nôn.
Nhưng trùng ăn thịt này căn bản không có gì gọi là trí tuệ, vẫn như ong vỡ tổ vọt lên. Diệp Mặc đoán vừa rồi giết ít nhất hơn một nửa trùng ăn thịt người. Bây giờ hắn muốn diệt tiếp, nhưng bọn trùng ăn thịt người phía sau chưa tiến hóa cũng vọt lên, Diệp Mặc chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Hắn không thể ở lại không ngừng phát cầu lửa, bởi vì cầu lửa tiêu hao rất nhiều nguyên khí của hắn, nếu không phải hắn đạt đến luyện khí tầng 2 không lâu, hắn thật không dám làm như thế.
Tuy nhiên qua uy phong của Diệp Mặc trong trận cầu lửa vừa rồi, trùng ăn thịt có thể tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc chỉ có hơn hai nghìn. Diệp Mặc chạy một phen, lại dừng lại lần nữa, cân nhắc số cầu lửa, đợi trùng ăn thịt phía sau đến, hắn lại chạy.
Như vậy vừa đi vừa trốn, khi trời gần chạng vạng, Diệp Mặc cuối cùng cũng thoát khỏi lũ trùng ăn thịt đáng sợ ấy. Nhưng hắn cũng mệt mỏi gần như mất nước rồi.
Nuốt nuốt nước ở cổ hỏng, Diệp Mặc lại chạy thêm hai giờ, hắn sợ lũ trùng đó đột nhiên đuổi theo. Có thể thấy hắn sợ bọn ghê tởm đó rồi.
Khi trời đã đen kịt, hắn tìm thấy một bức tường cát xói mòn vì gió, bây giờ hắn không có đồ gì, chỉ có thể ôm Lạc Tố Tố đang hôn mê ngồi dựa vào tường.
Diệp Mặc biết Lạc Tố Tố rất là khát, đáng tiếc là hắn không có nước. Sau khi nghỉ ngơi một giờ, Diệp Mặc cảm thấy Lạc Tố Tố mất nước nghiêm trọng.
Lạc Tố Tố tuy bản lĩnh không kém, nhưng dù sao cũng không thể so với hắn, bởi vì hắn là người tu chân, tuy mất nước, chỉ cần không có ánh mặt trời chói chang, hắn vẫn có thể tu luyện.
Thật sự nếu không thể tìm thấy nước cho Lạc Tố Tố, cô rất có thể thiếu nước mà chết. Diệp Mặc ngẫm nghĩ một chút, vẫn là cắt cổ tay mình đưa cổ tay về miệng Lạc Tố Tố, cứu mạng cô trước đã.
Lạc Tố Tố liên tiếp uống vài ngụm, nhưng trong hôn mê nhíu nhíu màu lại không uống hết. Diệp Mặc cũng không ép cô uống tiếp, dù sao hắn cũng muốn tìm nguồn nước, hiện tại Lạc Tố Tố còn hôn mê, hắn còn muốn bảo tồn thể lực, nếu không hai người thật sự chỉ có chờ chết.
Diệp Mặc lấy viên đạn ở bả vai Lạc Tố Tố ra, cho cô uống một viên thuốc, lại dùng chân khí giúp cô làm dịu vết thương một chút, cảm thấy mệt nhọc, lại ôm Lạc Tố Tố dựa tường cát ngủ.
Trời sáng hôm sau, mặt trời lại chiếu rọi. Diệp Mặc thấy may mắn tối hôm qua hình bóng rễ cây Hồ Dương không đến, nếu không hắn thật sự còn nguy hiểm hơn.
Diệp Mặc đến sa mặc đã gần mười ngày rồi, thời tiết bây giờ so với lúc đến càng nóng bức. Diệp Mặc biết, nếu hắn không tìm thấy nguồn nước hoặc người giúp đỡ, hắn cũng không thoát khỏi sa mạc, không nói gì đến Lạc Tố Tố.
Lạc Tố Tố đã tỉnh lại, cô cảm giác mình không ngờ so với hôm qua lại tốt hơn nhiều, nhìn Diệp Mặc có chút kỳ lạ, muốn vùng đứng lên, nhưng cô phát hiện mình mặc dù đã khỏe hơn những vẫn không thể nhúc nhích.
Diệp Mặc lấy ra một miếng bánh đưa cho Lạc Tố Tố:
- Cô ăn chút đi, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục tìm nguồn nước, hoặc đường ra ngoài.
Lạc Tố Tố lắc lắc đầu. Cô bây giờ căn bản không muốn ăn bất cứ thứ gì, chỉ nhìn bả vai của mình, hình như viên đạn đã được lấy ra.
Thấy Lạc Tố Tố nhìn bả vai, Diệp Mặc sợ cô nghĩ ngợi gì, vội nói:
- Viên đạn ở bả vai cô, tôi đã lấy ra rồi, xin lỗi, lần này tôi làm liên lụy cô, những người đó vốn là đến truy sát tôi.
Nghe Diệp Mặc nói là hắn lấy viên đạn ra, sắc mặt tái nhợt của Lạc Tố Tố bỗng hơi ửng hồng, tuy nhiên rất nhanh không thấy gì nữa. Có điều cũng không nói tiếp, mà lại nhắm hai mắt lại.
Dưới ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ ở sa mạc đã quá 50 độ rồi, Diệp Mặc cũng không muốn nói chuyện. Hiện giờ hắn có chút không chịu nổi. Lại một ngày kiên trì trôi qua, Diệp Mặc không tìm được bất kỳ nguồn nước nào, chỉ là người hắn thêm uể oải.
Tuy nhiên, khi trời tối, Diệp Mặc lại tìm được một hang động, Diệp Mặc ôm Lạc Tố Tố tiến vào hang, hắn biết Lạc Tố Tố kiên trì không được bao lâu nữa.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, đọc truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi full, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!