Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 223: Vũ Bàn Tử bi thảm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiên Tài Cuồng Phi

Edit: susublue

"Yêu nghiệt, quán trà này quả thật không tệ, mùi thơm ngát khiến người ta vui vẻ."

Dạ Nhược Ly cầm tách trà đưa tới trước mặt Cung Vô Y, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, mà Cung Vô Y cũng cười rất mê người, hắn cầm lấy tách trà vừa rồi Dạ Nhược Ly vừa mới uống rồi uống một hơi cạn sạch.

Cung Vô Y liếm môi, hành động này đầy vẻ mê hoặc.

"Quả thật không tệ, còn chứa đựng cả hương vị của nương tử."

Hai người này thân mật không coi ai ra gì khiến thiếu niên kia hơi biến sắc.

"Thời thế thay đổi, không ngờ lại có người làm chuyện không biết xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt âm nhu thoáng có chút tàn nhẫn, trong mắt đầy ý lạnh.

"Tiểu bạch kiểm Ngô Hi, ngươi lặp lại một lần nữa cho bổn đại gia? Cái gì gọi là hành động không biết xấu hổ? Hắn và lão đại ta là vợ chồng, vợ chồng ân ái có gì không đúng? Bổn đại gia thấy ngươi không ăn được nho nên mới nói nho chua[1] thì có!"

[1] ý nói ăn không được phá cho hôi.

Khuôn mặt béo của Vũ Bàn Tử tức đến đỏ bừng lên, đôi mắt hí hung hăng trừng thiếu niên tên Ngô Hi này.

Ngô Hi cũng biến sắc, liếc nhìn nữ tử mặc y phục xanh đang đứng bên cạnh, thấy nàng không hiểu lầm thì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tên mập đáng chết. Ngươi nói bậy cái gì đó? Cái gì mà không ăn được nho nên mới nói nho chua? Lòng ta đối với Thiến Thiến có mặt trăng chứng giám, có cái tên mập chết tiệt như ngươi di tình biệt luyến thì đúng hơn!"

Tuy rằng nữ tử này quả thật tuyệt mỹ nhưng thân phận lại không bằng nữ tử Lý gia.

"Ngươi..." Vũ Bàn Tử vươn tay chỉ vào Ngô Hi, hắn tức đến mức thịt béo rung lên, hận không thể cho tên tiểu bạch kiểm này một quyền đi về Tây Thiên.

Đột nhiên gió lạnh thổi qua, dù Vũ Bàn Tử có cái thân mập mạp che chở thì cũng nhịn không được ôm lấy chính mình, hung hăng rùng mình một cái rồi cảm thấy mình nhưc rơi vào chín tầng địa ngục âm u lạnh lẽo.

Mọi người đều nhìn về phía hồng y nam tử rồi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn âm trầm đáng sợ, trong đôi mắt phượng đầy vẻ yêu dã, cả người thoáng trở nên đáng sợ như ác ma.

Mà hắn như bây giờ lại đẹp như một đóa hoa anh túc, biết rõ có độc nhưng người ta vẫn cứ muốn tiếp cận.

"Cút!"

"Ầm đùng!"

Chữ cút vừa vang lên thì mọi người liền nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên tai, chợt thấy luồng khí thế cường đại bắn về phía Ngô Hi, trong khoảnh khắc đó cơ thể hắn bị hất ra ngoài.

"Ầm."

Thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài quán trà, Ngô Hi phun ra một ngụm máu, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn chút máu.

Cung Vô Y quơ tay áo, chậm rãi xoay người lại, lúc thấy bạch y nữ tử ngồi ở bên cạnh bàn thì môi lại nở nụ cười mê người, chậm rãi đi về phía nàng.

"Tiểu Dạ nhi, đừng quan tâm đến mấy người đó, chúng ta tiếp tục đi."

Vũ Bàn Tử há to mồm, không ngờ phu quân lão đại cũng hung dữ như vậy, nhưng vậy cũng đúng, nếu như hắn không hung dữ thì sao có thể chế phục được lão đại hung hãn như thế?

"Yêu nghiệt, chúng ta đi đi."

Dạ Nhược Ly nhìn lướt qua mọi người trong quán trà rồi chậm rãi đứng dậy nói.

"Phu nhân đã muốn đi thì chúng ta đi thôi."

Nói xong hai người liền tự ý đi ra ngoài quán trà, không thèm nhìn đám người còn lại.

"Lão đại, phu quân lão đại, các ngươi chờ ta một chút..."

Nhìn thấy hai người sắp sửa bỏ đi thì Vũ Bàn Tử nhanh chóng đuổi theo, mà cảnh tượng huyên náo ầm ĩ cũng biến mất khi bọn họ rời đi.

Lý Thiến nhìn theo hướng bọn họ biến mất, trong đôi mắt đẹp thoáng có chút khác thường...

Cuối cùng Dạ Nhược Ly cũng không thể làm lơ được lời khẩn cầu của Vũ Bàn Tử nên đành đồng ý đến Vũ gia ở cùng với Cung Vô Y, nhưng nàng cũng có lòng riêng, dù sao đi tới thế giới này thì cũng phải tìm hiểu rõ tình huống một chút.

Lúc này ở đại đường Vũ gia có một nam tử trung niên khôi ngô đang chắp tay sau lưng không ngừng đi qua đi lại.

Đột nhiên người gác cổng vội vàng chạy tới báo: "Gia chủ, thiếu gia trở về rồi."

Vừa dứt lời người gác cổng liền thấy có một luồng sáng lóe lên, nam tử trung niên đã nhanh chóng lao ra ngoài cửa giống như cơn gió lốc thổi qua khiến người gác cổng đứng trong cơn gió xoáy cũng lảo đảo không đứng vững.

Đợi khi hắn hoàn hồn lại thì đầu óc choáng váng, mắt nổi đom đóm, mà nam tử trung niên cũng đã biến mất không thấy đâu.

"Lão đại, đây chính là Vũ gia ta, ha ha, rất khí phách phải không? Ở chỗ này ngươi có thể yêu cầu ta làm bất cứ chuyện gì, trong Bát Phương thành này có Vũ Bàn Tử ta ở đây thì bảo đảm không có đồ con lợn nào dám ức hiếp ngươi."

Vũ Bàn Tử có chút đắc ý, nhưng trong lúc lơ đãng đôi mắt hí đã nhìn thấy một bóng người đang chạy như bay tới.

"Lão đại, ta xong đời rồi, lần này ta thật sự xong đời rồi!"

Vũ Bàn Tử hung hăng rùng mình một cái, không nói hai lời xoay người bỏ chạy.

"Tiểu tử thúi, ngươi còn dám chạy sao! Lập tức đứng lại cho lão tử, nếu không lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi!" Vũ Lạc cắn chặt hàm răng, hung tợn nhìn tên mập như trái cầu phía trước.

"Không chạy sao? Chỉ có kẻ ngu mới không chạy!"

Vũ Bàn Tử bĩu môi, bất giác bước nhanh hơn. Đừng thấy hắn béo ú mà khinh thường, một khi bỏ chạy tuyệt đối không chậm hơn ai.

" Tiểu tử thúi!"

Thân hình Vũ Lạc lóe lên rồi dừng trước mặt Vũ Bàn Tử, hung hăng vung một chưởng đánh vào mông hắn.

" Tiểu tử thúi, lão tử cho ngươi lên lôi đài là để ngươi lại đi ăn vụng đồ ăn, để ngươi lén lút rời khỏi nhà sao, hôm nay lão tử không dạy dỗ tiểu tử thúi ngươi một trận thì ngươi sẽ không biết vì sao Mã vương gia lại có ba con mắt [2]!"

Vũ Bàn Tử lắc mình trốn tránh bàn tay to của Vũ Lạc, uất ức nói: "Dù người dạy dỗ ta thì ta vẫn không biết vì sao Mã vương gia lại có ba con mắt."

Vũ Lạc nghe vậy thì tức đến phát điên: "Giỏi cho tiểu tử thúi nhà ngươi, còn dám mạnh miệng sao, hôm nay lão tử phải đập cho ngươi kêu cha gọi mẹ!"

Vừa nói bàn tay to của Vũ Lạc vừa đánh về phía mông của Vũ Bàn Tử.

"A, cha, nương!"

Ai ngờ Vũ Lạc vừa mới nói xong Vũ Bàn Tử liền khóc thét lên, khiến hắn giật nảy mình, lập tức nổi giận đùng đùng nói: " Tiểu tử thúi, cha ngươi còn sống mà ngươi khóc cái gì?"

Đến lúc này Vũ Bàn Tử càng uất ức: "Không phải người muốn ta kêu cha gọi mẹ sao?"

Vũ Lạc sửng sốt, bàn tay to cũng dừng lại ở giữa không trung, Vũ Bàn Tử thừa dịp này liền nhanh chóng chạy về phía hậu viện, vừa chạy vừa hô: "Nương, nhanh tới cứu nhi tử người đi, nếu còn không tới thì người sẽ phải nhặt xác cho nhi tử người đấy."

Vũ Bàn Tử nói câu này khiến Vũ Lạc bị dọa sợ, còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy một bóng người mặc hồng y chạy ra từ hậu viện.

"Ai? Là ai đuổi đánh nhi tử của lão nương? Không muốn sống nữa sao?" Nữ tử trung niên chống nạnh, gương mặt xinh đẹp mặt đầy vẻ tức giận, trong đôi mắt đẹp còn chứa đầy lửa giận đang phun trào.

"Nương, là cha muốn đánh chết ta, mông ta sắp nát vụn rồi."

Vũ Bàn Tử vội vàng lắc mình trốn phía sau Tô Huyên, vừa cáo trạng vừa không quên liếc mắt xem thường Vũ Lạc.

"Ngươi..." Vũ Lạc hung tợn trừng mắt nhìn Vũ Bàn Tử, lúc nhìn qua Tô Huyên thì trên mặt đầy ý cười lấy lòng: "Ha ha, Huyên Huyên, ta cũng chỉ muốn tốt cho nhi tử của chúng ta thôi, nàng nhìn hắn xem, bộ dạng béo như vậy, ta muốn giúp hắn giảm béo, nhưng hắn lại chạy ra ngoài ăn vụng."

"Nhi tử lão nương béo một chút thì có sao? Với thân phận và thiên phú của hắn vốn không cần lo lắng không lấy được nương tử." Tô Huyên trừng mắt nhìn Vũ Lạc rồi xoay người nắm chặt tay Vũ Bàn Tử, đau lòng nói: "Con trai, không sao chứ? Đi, chúng ta về phòng thôi, nương bôi thuốc cho con, đừng để ý phụ thân vô tình của con, dám ra tay ác độc như vậy."

Nhìn hai người rời đi, Vũ Lạc trợn tròn mắt, vội vàng đuổi theo: "Huyên Huyên, Huyên Huyên, nàng nghe ta giải thích, trời ơi, ta thật sự không cố ý xuống tay mạnh như vậy mà, Huyên Huyên..."

Đột nhiên Vũ Lạc thấy vẫn còn có khách đang đứng ở đây nên lập tức dừng bước, nhìn về phía Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, cười gượng hai tiếng: "Hai vị, để các ngươi chế giễu rồi, chắc hẳn vị cô nương này chính là người đã đánh bại nhi tử ta đúng không? Ha ha, đúng là tiền đồ rộng mở, yên tâm, Hỏa Linh thạch đã thuộc về cô nương thì Vũ gia ta sẽ không đòi lại, mà nếu hai vị không ghét bỏ thì hãy ở tạm trong Vũ gia đi."

"Được." Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần lại rồi nhẹ gật đầu: "Đúng rồi, có một chuyện không biết có làm phiền Vũ gia chủ không?"

"Ha ha, cô nương có gì cứ nói thẳng."

"Nơi này của ta có một phương thuốc dân gian, có thể làm phiền Vũ gia chủ giúp ta chuẩn bị một vài dược liệu không?" Dạ Nhược Ly vuốt cằm, trong mắt lóe sáng khác thường.

"Dược liệu?" Vũ Lạc ngẩn ra, có chút kinh ngạc nói: "Cô nương là luyện đan sư sao?"

"Ừ." Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu, cũng không hề bác bỏ.

"Ha ha, cô nương đã là bằng hữu của nhi tử ta thì ta giúp ngươi chuẩn bị dược liệu cũng là chuyện nên làm, với địa vị của Vũ gia ở Bát Phương thành thì chút chuyện này không thành vấn đề, cứ giao cho Vũ Lạc ta."

Vũ Lạc hào sảng vỗ ngực, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly cũng càng càng lúc càng vừa lòng.

Không ngờ nữ tử này lại là luyện đan sư, nếu có thể kết giao với luyện đan sư thì Vũ gia sẽ phát triển mạnh mẽ, đến lúc đó cục diện ngang hàng giữa tam đại gia tộc ở Bát Phương thành sẽ bị phá vỡ.

Đương nhiên nếu chỉ coi nàng là bằng hữu của Vũ Bàn Tử thì hắn cũng vẫn sẽ giúp nàng.

"Người đâu, đưa hai vị này đến phòng khách nghỉ ngơi."

Sau khi dặn dò xong Vũ Lạc liền vội vội vàng vàng chạy về phía hậu viện.

Hắn nhất định phải giải thích với Huyên Huyên, cầu xin nàng tha thứ, nếu không đêm nay chỉ có thể ngủ ở thư phòng ...

Hôm sau, ánh nắng sớm mai lọt vào trong phòng.

Cung Vô Y gối đầu trên tay, đôi mắt phượng mâu nhìn nữ tử đang ngủ say bên cạnh, bờ môi nhẹ nhếch lên nở nụ cười, giờ phút này hắn đang rất thỏa mãn.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần mỗi ngày lúc mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nàng là đã đủ rồi.

"Lão đại, lão đại, nhanh theo ta đi trốn!"

Đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, Vũ Bàn Tử nhanh chóng đi vào, vội vàng tìm kiếm nơi ẩn núp.

Cung Vô Y liếc nhìn nữ tử trên giường rồi nhướng mày, mắt lạnh liếc nhìn Vũ Bàn Tử: "Ra ngoài!"

Vũ Bàn Tử còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một cơn gió thồi bay ra khỏi phòng một cách đầy bi thảm, một tiếng ‘phịch’ trầm đục vang lên, chợt có một vật nặng rơi xuống đất...

Vào lúc này, nữ tử trên giường chậm rãi mở to hai mắt, nhưng nàng vừa mới mở mắt ra thì trên đỉnh đầu liền vang lên một giọng nói đầy mê hoặc.

"Tiểu Dạ nhi, nàng tỉnh rồi sao?"

Trong lòng Cung Vô Y có chút chán nản, hắn còn chưa nhìn đủ đã bị tên mập đáng chết kia phá hoại rồi!

"Tỉnh từ lâu rồi."

Dứt lời, Dạ Nhược Ly duỗi tay cầm lấy xiêm y, nhưng vừa mới chạm vào xiêm y thì đã bị Cung Vô Y giành lấy.

"Phu nhân, để vi phu giúp nàng thay quần áo."

...

Hoa viên Vũ gia, Vũ Bàn Tử nhìn thấy Dạ Nhược Ly đi tới từ xa, vẻ mặt thoáng vui mừng, nhưng ngay lúc nhìn thấy Cung Vô Y thì lại bất giác rùng mình một cái.

"Bàn Tử, ngươi đứng lại cho bổn tiểu thư? Chạy cái gì mà chạy? Chẳng lẽ bổn tiểu thư ăn thịt ngươi sao?"

Nghe thấy giọng nói thanh thúy như tiếng chuông ngân này, toàn thân Vũ Bàn Tử lại đột nhiên lạnh lẽo, nhấc chân chạy thục mạng về phía Dạ Nhược Ly.

"Lão đại, lão đại nhanh cứu ta, giúp ta ngăn nữ nhân này lại!"

Dạ Nhược Ly hơi khựng lại, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng người thanh lệ mặc y phục xanh đứng ở phía sau Vũ Bàn Tử.

Nữ tử này không được coi là tuyệt mỹ, không thể so sánh với nữ nhân trong lòng Vũ Bàn Tử, dung mạo cũng chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng cả người nàng lại tràn đầy sức sống.

Vũ Bàn Tử lắc mình trốn phía sau Dạ Nhược Ly, cẩn thận dè dặt liếc người đang chạy tới, sợ hãi nuốt nước miếng: "Lão đại, nhanh giúp ta đi, tính mạng tiểu đệ giao vào trong tay ngươi đó."

Dạ Nhược Ly sờ chóp mũi, không biết phải nói gì: "Vũ Bàn Tử, sao ngươi lại bị người ta đuổi theo?"

"Ta cũng không muốn mà, ai kêu trời sinh ta đã gặp xui chứ." Vũ Bàn Tử đầy uất ức, vì sao nàng ta cứ gây sự với hắn vậy?

"Tên mập đáng chết, ngươi nói cái gì?"

Nữ tử dừng bước lại, hai tay chống nạnh, ánh mắt trong suốt trừng Vũ Bàn Tử.

"Bổn tiểu thư cũng không ăn thịt ngươi, làm gì mà lần nào nhìn thấy bổn tiểu thư ngươi cũng bỏ chạy vậy? Chẳng lẽ bổn tiểu thư là hổ sao? Ta nói cho ngươi biết, về sau nhìn thấy bổn tiểu thư không được chạy nữa."

Vũ Bàn Tử thầm oán một câu, diễn*dafn~lle;quýdoon ngươi không ăn thịt bổn đại gia nhưng lão già nhà ngươi nhìn thấy ngươi ở cùng một chỗ với bổn đại gia mà không ăn tươi nuốt sống bổn đại gia mới là lạ đó?

Bổn đại gia còn chưa sống đủ, không muốn chết sớm như vậy.

"Lão... Lão đại, ngươi mau giúp ta nghĩ cách đi?" Vũ Bàn Tử nuốt nước miếng, gấp gáp nói.

Lúc này hoàng y nữ tử mới nhìn về phía Dạ Nhược Ly.

Nàng nhẹ chớp mắt, trong mắt thoáng có chút nghi ngờ: "Ngươi là lão đại của tên mập này sao? Dù sao ngươi đã làm lão đại của hắn thì cũng có thể trở thành lão đại của ta, lão đại, ngươi tránh ra trước đi, để ta bắt cái tên mập đáng chết này đã."

"Này, Hạ Nhân Nhân, nàng là lão đại của ta, không phải của ngươi !"

Vũ Bàn Tử tức đến đỏ bừng cả mặt, dù là cái gì nữ nhân này cũng đều muốn tranh giành với hắn, bây giờ ngay cả lão đại cũng muốn cướp.

"Thế nào? Ngươi có ý kiến sao? Bổn tiểu thư muốn gọi nàng là lão đại thì mắc mớ gì đến ngươi?" Hạ Nhân Nhân chống nạnh, căm tức nhìn Vũ Bàn Tử.

Dạ Nhược Ly nhìn hai người cãi nhau thì khóe môi bất giác nhếch lên.

Lúc này Hạ Nhân Nhân ngây người, hai mắt sáng lên nhìn Dạ Nhược Ly: "Lão đại, ngươi cười lên thật đẹp, còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nữ của Bát Phương thành."

Lúc nói lời này Hạ Nhân Nhân liền liếc mắt nhìn Vũ Bàn Tử, rồi lại si mê nhìn về phía Dạ Nhược Ly.

Vũ Bàn Tử lườm nàng một cái nhưng vẫn không nói gì.

Cung Vô Y nhíu mày, nhẹ nhàng ôm hai vai Dạ Nhược Ly, đôi mắt phượng liếc nhìn Hạ Nhân Nhân một cái để cảnh cáo. Hắn không thích có nhân nhìn thê tử hắn si mê như vậy, dù đối tượng là nam hay nữ.

"Lão đại, đây là phu quân ngươi sao?" Hạ Nhân Nhân thu hồi thái độ si mê lại, duỗi tay kéo tay Dạ Nhược Ly, nói: "Lão đại, ngày hôm qua nghe nói tên mập này thua một nữ tử ở lôi đài, chắc người đó là ngươi rồi đúng không? Nhưng ta chưa từng thấy ngươi ở Bát Phương thành này bao giờ, chắc là ngươi mới đến rồi. Hay là ta dẫn ngươi đi dạo quanh Bát Phương thành được không?"

Dạ Nhược Ly nhìn Hạ Nhân Nhân đang nắm chặt nàng tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Cung Vô Y.

Cung Vô Y nhếch môi cười, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Tiểu Dạ nhi, đi đi, ta ở Vũ gia chờ nàng."

"Ta sẽ trở về sớm."

Dạ Nhược Ly nhìn Cung Vô Y một cái rồi xoay người ra khỏi Vũ gia với Hạ Nhân Nhân.

Ánh mặt trời chiếu sáng, giữa ngã tư đường cũng không có quá nhiều người đi qua đi lại, Dạ Nhược Ly bước từ từ dưới ánh nắng, kiên nhẫn nghe Hạ Nhân Nhân đang líu ríu ở bên cạnh...

"Lão đại, ngươi thật sự chỉ mới ba mươi tuổi sao? Không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, với độ tuổi của ngươi mà có thể đánh bại tên mập đáng chết kia chỉ với một chưởng thì thật quá lợi hại."

"Lão đại, rốt cục ngươi tu luyện thế nào? Có thể dạy ta không?"

"Lão đại, phu quân ngươi trông thật khủng bố, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cả người ta lạnh run rồi."

"Lão đại..."

Dạ Nhược Ly bỗng nhiên hiểu vì sao Vũ Bàn Tử lại trốn tránh nàng, bởi vì nàng nói quá nhiều, nói mãi vẫn không hết lời.

Dạ Nhược Ly dừng bước lại, gọi: "Hạ Nhân Nhân!"

Hạ Nhân Nhân quay đầu nhìn Dạ Nhược Ly, ý cười đầy mặt nói: "Lão đại, ngươi gọi ta Nhân Nhân là được rồi."

"Vậy được rồi, Nhân Nhân, đây là lần đầu tiên ta tới tầng tám này cho nên muốn hiểu rõ hơn về tình hình nơi này."

"Hả?" Hạ Nhân Nhân ngây người một chút, trên mặt thoáng kinh ngạc: "Chẳng lẽ lão đại tới từ tầng bảy sao? Khó trách ta chưa bao giờ gặp lão đại, ở tầng tám này có bốn tòa thành, theo thứ tự là Bát Phương thành, Lục Phương thành, Tứ Phương thành, Lưỡng Phương thành, trong bốn nơi này thì thực lực của Bát Phương thành là yếu nhất, mà các đại thế lực mạnh nhất trong Bát Phương thành là Lý gia của đệ nhất mỹ nữ Lý Thiến, Vũ gia của Vũ Bàn Tử và Hạ gia của ta."

"Vậy Hỗn Độn thì sao?"

So với những việc này thì Hỗn Độn mới là thứ mà Dạ Nhược Ly muốn biết nhất.

"Hỗn Độn?" Hạ Nhân Nhân lại sửng sốt lần nữa rồi tiếp tục nói: "Hàng năm các đại thế lực ở Lưỡng Phương thành đều mở hội chiêu mộ anh hùng hào kiệt, cùng chung sức đối phó Hỗn Độn, thời gian là sau tháng giêng, lão đại, ngươi muốn tham gia cuộc so tài này sao? Nghe nói người mạnh nhất cuộc đấu sẽ lấy được phần thuởng."

"Ừ, có chút hứng thú."

Mục đích nàng tới đây là vì Hỗn Độn cho nên tất nhiên muốn tham gia trận đấu này.

"Đúng rồi, không biết phần thuởng là cái gì?"

"Ta cũng không biết." Hạ Nhân Nhân lắc đầu nói: "Dù sao phần thuởng mà Lưỡng Phương thành đưa ra nhất định sẽ không nhỏ, nếu không phải thực lực ta không đủ thì ta cũng muốn tham gia."

Lưỡng Phương thành nổi danh là thành trì luyện đan, phần thưởng bọn họ đưa ra tất nhiên là đan dược cho nên bây giờ nàng đang nỗ lực tu luyện, tranh thủ sang năm có thể tham gia thi đấu.

"Ha ha, đường muội, hôm nay tên mập của Vũ gia không làm phiền muội nữa sao, xem ra hắn còn biết tự lượng sức mình, ha ha!"

Lúc này giọng điệu chế giễu, khinh thường vang lên từ phía trước.

Dạ Nhược Ly nhìn qua thì liền thấy một tà áo xanh tung bay, đệ nhất mỹ nhân Lý Thiến của Bát Phương thành đang đi về phía này, nhưng nam nhân đi bên cạnh nàng ta không phải là tên Ngô Hi ngày hôm qua nữa mà là một nam tử mặc bạch y, có dung mạo như ngọc thạch.

"Đường huynh, hôm nay khí trời tốt, không nên nói đến những thứ cặn bã phá hủy tâm trạng tốt của ta." Lý Thiến nhíu lông mày lại, khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng có chút chán ghét.

"Cặn bã sao? Ha ha, vậy cũng đúng, chỉ bằng bộ dáng của Vũ Bàn Tử thì đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Bạch y nam tử cười lớn hai tiếng, nhẹ lay động quạt xếp trong tay, khuôn mặt như ngọc thoáng có chút coi thường.

Hạ Nhân Nhân nắm chặt bàn tay trắng như phấn, nhanh chóng nhằm về phía Lý Thiến, nàng giơ tay lên, hung hăng vung về phía khuôn mặt Lý Thiến.

Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống thì đã bị một bàn tay thô lỗ, mạnh mẽ nắm lấy.

"Ha." Bạch y nam tử cười nhẹ một tiếng, trên mặt đầy ý lạnh: "Hạ Nhân Nhân, ngươi muốn động vào đường muội ta thì cũng phải nhìn xem ngươi có tư cách này không!"

Hạ Nhân Nhân cắn môi, ánh mắt nhìn Lý Thiến đầy lửa giận.

"Lý Thiến, ngươi có thể không thích Bàn Tử, nhưng ngươi tuyệt đối không đưcọ vũ nhục hắn là cặn bã! Bàn Tử là người tốt, ngươi chướng mắt hắn thì chứng minh ngươi không có mắt!"

Lý Thiến nhướng mày, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Nhân Nhân.

"Chỉ có những kẻ mắt mù mới nhìn trúng tên cặn bã đó, nếu ngươi muốn hắn thì ngươi tự mình cầm đi đi, đừng để cái cơ thể béo ú của hắn làm ô nhiễm mắt ta!"

Đôi bàn tay trắng như phấn của Hạ Nhân Nhân càng nắm càng chặt, nàng tức đến mức toàn thân run rẩy.

"Bàn Tử chỉ hơi béo một chút mà thôi, trừ cái này ra thì không có khuyết điểm gì, cho nên ngươi mới là kẻ mắt mù!"

"Ta nói này Hạ Nhân Nhân." Bạch y nam tử nhíu mày, ngón tay nhẹ nâng cằm nàng lên, ép nàng quay đầu về phía mình rồi cười lạnh nói: "Vậy cái tên mập đó có gì tốt? Nếu không ngươi đi cùng bản thiếu gia đi, ha ha!"

Nói xong ngón tay hắn nhẹ vuốt môi Hạ Nhân Nhân, nhịn không được cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hạ Nhân Nhân hé miệng, cắn ngón tay hắn một cái đến mức máu tươi chậm rãi chảy vào miệng nàng.

Bạch y nam tử đau đến mức co giật, bàn tay to hung hăng vung về phía Hạ Nhân Nhân, khuôn mặt tuấn tú đầy ác độc nói: "Tiện nhân, muốn chết!"

Bị hắn đẩy như vậy, thân thể Hạ Nhân Nhân ngã về phía sau, trên mặt đất lại trùng hợp có một cục gạch nên đã dọa nàng nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại.

Nhưng mà thân thể nàng lại không hề rơi xuống mặt đất...

Hạ Nhân Nhân chậm rãi mở to mắt, trong mắt thoáng có chút kinh ngạc, sau đó một vạt áo trắng tung bay theo gió ngay trước mắt này.

"Lão đại?"

"Ừ." Dạ Nhược Ly buông tay ra, giãn gân cốt rồi đi tới gần bạch y nam tử, lạnh giọng nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Cặn bã có phải không? Nhưng như vậy cũng bình thường thôi, những kẻ cặn bã thì chỉ luôn biết nói người khác là kẻ cặn bã."

Trong mắt bạch y nam tử thoáng có chút kinh sợ, nhưng sau khi phát hiện khí thế trên người Dạ Nhược Ly thì lại nhịn không được rùng mình, trong mắt cũng có chút ngưng trọng.

Thực lực nữ tử này không hề đơn giản!

Nhưng lúc hắn vung tay về phía Hạ Nhân Nhân thì hắn đã hối hận rồi, nếu Hạ Nhân Nhân xảy ra chuyện gì thì tất nhiên sẽ gây ra địa chiến giữa hai gia tộc, may mắn nữ tử này đỡ được nàng ta đúng lúc.

"Cô nương, ngươi và Vũ Bàn Tử có quan hệ gì?"

Dạ Nhược Ly lạnh nhạt trả lời: "Ta và hắn không có quan hệ gì."

Bạch y nam tử nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt tuấn tú lại đầy ý cười ôn nhuận: "Vậy cô nương..."

Lời còn chưa nói xong thì Dạ Nhược Ly đã vung một quyền vào khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười của hắn.

Quả đấm rơi xuống trên gương mặt hắn, hắn lập tức bị đánh bay qua một bên, thân thể hung hăng đập vào quầy hàng bên đường, một tiếng phịch vang lên, quầy hàng bị gãy làm đôi.

Biến cố này đến quá đột nhiên nên mọi người đều không phản ứng kịp.

"Nhưng mà…" Dạ Nhược Ly phất vạt áo, cất bước tiến lên, bàn chân dẫm vào ngực bạch y nam tử: "Hắn mặt dày mày dạn gọi ta là lão đại nên ít nhất ta cũng nên giữ thể diện cho hắn."

Chủ yếu là mặc dù tên mập này luôn gây phiền phức nhưng nàng cảm thấy cũng không tệ, cũng là một người đáng giá kết giao bằng hữu.

"Đây chỉ là cảnh cáo ngươi thôi!" Dạ Nhược Ly thu chân lại, phủi tay, lúc đi về phía Hạ Nhân Nhân thì liếc mắt nhìn Lý Thiến một cái: "Có một ngày ngươi sẽ biết ngươi tự cho là đúng buồn cười thế nào!"

Gương mặt tuyệt mỹ của nàng ta hơi biến đổi, Lý Thiến cười lạnh một tiếng, nói: "Ta thấy ngươi nên lo chuyện của mình trước đi, nam tử mặc hồng y hôm qua ở quán trà là phu quân ngươi đúng không? Nam nhân tuấn mỹ tuyệt thế, thực lực phi phàm như thế, ngươi cho rằng mình xứng với hắn sao? Đừng để đến lúc đó bị nữ nhân khác cướp mất người!"

Dạ Nhược Ly nhẹ mỉm cười, chẳng thèm tức giận, nhưng mà trong mắt lại không hề có ý cười.

"Nếu có bản lĩnh thì cứ tới cướp đi, phu quân ta không phải người mà kẻ nào cũng có thể dòm ngó! Nhân Nhân, chúng ta đi."

Hạ Nhân Nhân không nhìn nữa mà đi đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, nhỏ giọng nói: "Lão đại, nhất định Lý Thiến có ý với phu quân ngươi rồi, ngươi phải để ý một chút, nếu nàng ta nhìn trúng cái gì thì sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy, hơn nữa Lý Thiến cũng là mỹ nhân, nếu phu quân ngươi..."

Lúc nói đến đây trong mắt Hạ Nhân Nhân có chút lo lắng.

Dạ Nhược Ly cười cười, cũng không nói gì, Hạ Nhân Nhân không hề biết nwhnxg gì bọn họ phải trải qua nên tất nhiên cũng sẽ không hiểu tình cảm của bọn họ kiên cố đến mức không gì có thể phá vỡ nổi.

Nam nhân này trả giá nhiều như vậy vì nàng thì sao có thể phản bội được? Cho nên nàng rất có lòng tin với Cung Vô Y.

Bởi vì biến cố đột ngột xảy ra nên hai người cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa mà cùng trở lại Vũ gia, Hạ Nhân Nhân vừa về đã bị Tô Huyên kéo vào phòng, còn Dạ Nhược Ly cũng cầm dược liệu mình cần đi vào phòng.

Thế là Dạ Nhược Ly lập tức về phòng, bắt đầu luyện chế đan dược...

Đến khi nàng ra khỏi phòng thì đã tới giữa trưa, Dạ Nhược Ly không hoãn giờ nữa mà trực tiếp hỏi nha hoàn chỗ ở của Vũ Lạc rồi tự mình đi đến đó.

Lúc này Vũ Lạc đang ở trong thư phòng, lúc thấy Dạ Nhược Ly đến tìm mình thì bất giác ngẩn ra: "Dạ cô nương, thế nào? Chẳng lẽ dược liệu có vấn đề sao?"

"Không, ta tới tìm ngươi là vì chuyện khác."

Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, đưa bình ngọc trong tay cho Vũ Lạc.

"Trong bình ngọc này có mười viên đan dược, cho Vũ Bàn Tử dùng một viên một ngày, liên tục trong mười ngày là có thể giảm bớt thịt dư."

"Cái gì?"

Vũ Lạc đột nhiên kinh sợ, sách trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Hắn nhìn chằm chằm bình ngọc trước mặt, hơi thở có chút nóng rực: "Dạ cô nương, ngươi nói là thật sao? Đan dược như thế ta chưa từng nghe đến."

"Là thật hay giả thì ngươi cứ kêu Vũ Bàn Tử tới thử một lần."

Vũ Lạc cẩn thận cầm bình ngọc, sắc mặt thoáng có chút hoài nghi, hắn im lặng thật lâu rồi nhạ gật đầu, nói: "Được, ta sẽ cho người đi gọi tên tiểu tử đó tới thử một lần."

Dứt lời, Vũ Lạc nhìn Dạ Nhược Ly, với trí thông minh của hắn sao có thể không nhìn ra nữ tử này đang báo đáp chuyện về Hỏa Linh Thạch.

Nhưng người Vũ gia đã tìm khắp tất cả mọi nơi vẫn không phát hiện ra tung tích của Vũ Bàn Tử...

"Ha ha, Thiến Thiến, nàng tìm ta có chuyện gì nhìn cao lương mỹ vị trên bàn, hung hăng nuốt nước miếng, cố gắng áp chế cảm giác thèm ăn, hắn nở nụ cười nhìn nữ tử mặc áo xanh ở đối diện.

Nhìn thấy bộ dáng như heo của hắn, trong lòng Lý Thiến đầy chán ghét, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

"Nghe nói nữ nhân đó ở trong Vũ gia của ngươi đúng không?"

"Nữ nhân đó?" Vũ Bàn Tử hơi sững sờ: "Ngươi nói lão đại ta sao?"

"Không sai, có một chuyện cần ngươi giúp đỡ." Đôi mắt đẹp của Lý Thiến sáng lên, nàng ta cố nặn ra một nụ cười: "Vũ Bàn Tử, không biết ngươi có muốn giúp ta không?"

Nghe thấy nữ thần có chuyện muốn nhờ, lúc này Vũ Bàn Tử lập tức kích động: "Thiến Thiến, nàng yên tâm đi, vì nàng ta có phải vượt lửa băng sông cũng sẽ không chối từ, không biết nàng có chuyện gì muốn ta giúp đỡ?"

"Chuyện ta muốn ngươi giúp rất đơn giản." Khóe miệng Lý Thiến nở nụ cười toan tính, nàng ta đặt một chiếc bình gốm trước mặt hắn. "Ta muốn ngươi dụ phu quân của nữ nhân kia đi rồi đổ thuốc này vào đồ ăn của nàng ta, sau đó tìm một hạ nhân dẫn vào trong phòng nàng ta, hơn nữa còn phải cho cả Vũ gia nhìn thấy chuyện này..."

Thân thể Vũ Bàn Tử run lên, ánh mắt nhìn chiếc bình sứ.

Sao hắn lại không biết trong bình sứ này chứa cái gì chứ? Thiến Thiến lại có thể tính toán lão đại hắn như vậy sao?

"Lão đại là luyện đan sư, nàng còn kêu cha ta tìm dược liệu cho nàng, ngươi cho rằng chút dược liệu này có tác dụng với luyện đan sư sao?"

"Yên tâm, luyện đan sư bình thường sẽ không thể giải trừ dược liệu này, chỉ cần ngươi giúp ta, như vậy về sau ta sẽ đồng ý cho ngươi đứng bên cạnh ta."

Lý Thiến nhếch môi cười lạnh, tên mập này một lòng một dạ với nàng, hắn không thể không giúp nàng.

"Rầm!"

Vũ Bàn Tử đẩy ghế dựa ra, đứng lên, cười khổ một tiếng: "Thiến Thiến, ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng, ngươi lại có thể đi tính toán lão đại ta, chuyện này ta không thể giúp ngươi!"

Nói xong Vũ Bàn Tử cũng không thèm để ý mặt mũi Lý Thiến đang xanh mét lại, hắn xoay người đi ra ngoài nhã gian.

"Vũ Bàn Tử!" Lý Thiến vội vàng đứng lên, nắm chặt tay thành quyền, tức giận nói: "Vừa rồi ngươi còn nói sẽ vì ta vượt lửa băng sông, chẳng lẽ đây chính là quyết định của ngươi sao? Nếu như ngươi đi ra khỏi nơi này thì từ nay về sau sẽ đánh mất tư cách theo đuổi ta!"

Bước chân Vũ Bàn Tử hơi khựng lại, cuối cùng hắn vẫn bỏ đi không quay đầu lại.

Lý Thiến nhìn bóng lưng Vũ Bàn Tử biến mất rồi cầm lấy tách trà gốm sứ trên bàn, hung hăng đập xuống mặt đất.

"Vũ Bàn Tử, ngươi chờ đó cho ta!"

Vũ Bàn Tử đi ra khỏi tửu lâu, không hề có chút sầu não: "Xem ra lần này bổn đại gia đã đánh mất cơ hội thật rồi, nhưng dù bổn đại gia giúp nàng thì trong lòng nàng ta vẫn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, hơn nữa sao bổn đại gia có thể tính kế lão đại được?"

Vũ Bàn Tử lắc đầu, ưỡn cái bụng tròn vành vạnh ra rồi ngông nghênh khệnh khạng đi về Vũ gia.

Nhưng mà Vũ Bàn Tử vừa mới đi tới cửa thì đã thấy một nam tử trung niên khoanh tay trước ngực đứng chờ tại cửa rồi, dienxdafnleequysdoon cảnh tượng này dọa hắn sợ xoay người muốn bỏ chạy nhưng lại bị một bàn tay túm lấy.

"Chao ôi, cha, người lại muốn làm gì, nhi tử vừa mới thất tình, người có thể đối xử tốt với ta một chút được không?"

"Tiểu tử ngươi thất tình thì tự làm tự chịu đi, Nhân Nhân là cô nương tốt như vậy mà ngươi lại trốn tránh nàng, cứ lo theo đuổi cái nữ nhân cao ngạo như Khổng Tước kia, tuy rằng nàng ta quả thật rất đẹp nhưng lão tử quyết sẽ không cho phép nàng ta trở thành con dâu của Vũ Gia."

Vũ Bàn Tử bĩu môi, nói: "Nếu như ta đến gần Hạ Nhân Nhân thì lão cha của nàng ta không giết ta mới là lạ? Lão gia hỏa đó suốt ngày lo lắng ta dạy hư nữ nhi đơn thuần của hắn."

"Hắn không nên lo lắng sao? Hắn cho rằng ngươi quá béo không xứng với nữ nhi hắn, chờ ngươi giảm béo rồi thì xem thử coi lão gia hỏa đó có còn lời gì để nói không, đi, bây giờ cùng ta đi giảm béo."

"Giảm béo?" Vũ Bàn Tử giật thót mình rồi cười gượng hai tiếng: "Chuyện này, cha, con muốn giảm béo là vì Thiến Thiến, bây giờ con đã buông tay nàng ta rồi, dù có giảm béo cũng không có tác dụng gì."

"Con trai, yên tâm đi." Vũ Lạc vỗ bờ vai Vũ Bàn Tử, nói: "Lần này không ép ngươi ăn uống điều độ, Nhược Ly cô nương đã luyện chế được một loại đan dược, ngươi đi thử nghiệm một chút đi."

"Có ăn sao? Vậy còn chờ gì nữa? Cha, chúng ta nhanh đi giảm béo thôi."

Mắt Vũ Bàn Tử sáng lên, xẹt một cái đã chạy mất dạng.

Thấy tốc độ nhanh như chớp của hắn, Vũ Lạc không khỏi trừng mắt líu lưỡi, cuối cùng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu...

--- ------ --------

[2] Mã vương gia có ba con mắt.

(Câu này xuất phát từ truyền thuyết về nhân vật Mã vương gia. Về con mắt thứ ba của ông, dân gian Trung Quốc có rất nhiều cách lý giải. Một trong số đó được trình bày trong tác phẩm Nam du ký như sau:Ngày nọ, Ngọc hoàng đại đế phái Tinh Nhật Mã cùng Lâu Kim Cẩu, Khuê Mộc Nương, Hư Mục Thử hạ phàm, đi bốn phương tuần tra tội ác. Bốn vị thần mỗi người đi một hướng, vài ngày sau trở lại thiên đình báo cáo Ngọc Đế. Ba vị thần khác đều báo tin vui, nói hạ giới sống yên vui no ấm, chỉ có Tinh Nhật Mã báo lại cả thiện lẫn ác. Ngọc Đế hoài nghi, sai Thái Bạch Kim Tinh xuống hạ giới điều tra lần nữa, sau mới biết ba vị thần kia ăn hối lộ dưới trần gian, báo điều gian dối. Tinh Nhật Mã làm việc liêm khiết, được Ngọc Đế hết lời khen ngợi, còn ban cho một con mắt thứ ba. Từ đó trở đi ánh mắt Mã vương gia càng thêm sáng rõ, ai gặp cũng kính nể. Từ đó trong dân gian lưu truyền câu nói: “Ngươi cũng biết Mã vương gia đấy, ba con mắt không dễ chọc đâu.”)

---- Nguồn chú thích: wattpad – Đỗ Tường An (TngAn0) - Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi – Quyển 1: chương 85 ----

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Tài Cuồng Phi, truyện Thiên Tài Cuồng Phi, đọc truyện Thiên Tài Cuồng Phi, Thiên Tài Cuồng Phi full, Thiên Tài Cuồng Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top