Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 46: Quốc sư đen máu rửa tiệc Lưu Kim


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Tạ Liên không trả lời, con ngươi khẽ co rút.

Đám thần quan có kẻ ù ù cạc cạc, nhỏ giọng hỏi khắp nơi "Quốc sư gì? Quốc sư là ai?" Có kẻ đầu óc nhanh nhạy, lập tức lý giải được rằng: Lang Thiên Thu là Thái tử của nước Vĩnh An, quốc sư nước Vĩnh An cùng triều đại với cậu ta chính là một vị khác trong Yêu đạo Song sư, quốc sư Phương Tâm. Mà giờ phút này, Lang Thiên Thu túm lấy Tạ Liên, gọi y là "quốc sư", điều này chẳng phải đang nói...Tạ Liên chính là vị yêu đạo hại nước -- Quốc sư Phương Tâm kia sao?!

Thế nhưng Tạ Liên là Thái tử của nước Tiên Lạc, nước Tiên Lạc bị nước Vĩnh An tiêu diệt, cớ gì y lại đi làm quốc sư của nước Vĩnh An? Chư vị thần quan đều cảm thấy hôm nay đi chuyến này, e rằng sắp đụng phải chuyện lớn nghiêm trọng rồì, tất cả đều nín thở tập trung tinh thần, nhìn chòng chọc những người giữa điện Thần Võ. Lang Thiên Thu vẫn nắm chặt Tạ Liên, lồng ngực phập phồng dữ dội mấy cái, gắng gượng nói: "Huynh... Rõ ràng ta đã tự tay giết huynh, tự tay phong ấn huynh vào quan tài, ngươi... Hóa ra huynh?!"

Thở gấp một hơi, Lang Thiên Thu mới nói: "Quốc sư, huynh đúng là thần thông quảng đại mà!"

Ở Thượng thiên đình, Thái Hoa điện hạ nổi tiếng cởi mở hoà đồng, trước sau không mưu mô toan tính, cũng chẳng làm khó ai, càng chưa bao giờ để lộ nét mặt như thế, nét mặt như bi như phẫn, như thù như hận, dường như chỉ cần Tạ Liên đáp một từ "phải", cậu ta sẽ lập tức nhào tới. Phong Tín đứng gần hai người nhất, nhìn Tạ Liên mà không thể che giấu nỗi khiếp sợ, mà ánh mắt của Mộ Tình cũng run rẩy liên hồi, trong nỗi kinh sợ đè nén còn thấp thoáng niềm kích động. Sư Thanh Huyền đặt Minh Nghi nằm ngang, nói: "Thiên Thu có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không? Nếu Thái tử điện hạ là quốc sư Phương Tâm, sao đến giờ ngươi mới nhận ra chứ?"

Lúc này, một người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng: "Thanh Huyền, là do ngươi không biết thôi. Quốc sư Phương Tâm trong truyền thuyết xưa nay tính tình cao ngạo, lạnh lùng bí ẩn, chưa bao giờ dùng dung mạo thật gặp người khác, lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc. Chắc hẳn ngày trước Thái Hoa điện hạ chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của y."

Người nói khoanh tay, đứng ở một góc đằng xa, chính là Bùi Minh. Sư Thanh Huyền hễ thấy Bùi Minh là khó chịu, bèn vẫy phất trần, mở miệng phản bác ngay: "Nếu đã như thế, tức là từ trước đến nay chưa ai nhìn thấy quốc sư Phương Tâm trông như thế nào. Bùi tướng quân cần chi phải dùng giọng điệu như đã xác định Tiên Lạc điện hạ chính là quốc sư Phương Tâm chứ?"

Lúc hành động với Tạ Liên, Sư Thanh Huyền quái đản đủ đường, chọc người ta buồn cười, nhưng vừa lên Thượng thiên đình thì điệu bộ đổi xoạch, rất đỗi ngạo mạn, mọi động tác đều chú ý hình tượng, phong độ ngời ngời. Đúng lúc này, một bóng người trắng muốt vòng ra từ sau điện. Ngoại trừ những người ở giữa, các thần quan thoạt đầu đứng trong đại điện bàn tán rôm rả vội vàng mạnh ai người nấy tự đứng vào vị trí, khom người nói: "Đế Quân."

Quân Ngô khẽ nhấc tay, mọi người lại đứng thẳng lên. Quân Ngô tùy ý đi tới, xem xét Minh Nghi chốc lát rồi nói: "Thu xếp ổn thỏa cho Địa Sư trước đi."

Vì vậy, bốn thần quan dược sư bước lên đỡ Minh Nghi dậy, dìu hắn xuống dưới. Sư Thanh Huyền có vẻ cũng muốn xuống theo xem thử, nhưng nhìn lại tình hình trong điện Thần Võ, chung quy vẫn không yên lòng, thế là đứng yên không đi. Quân Ngô đi ngang qua người Tạ Liên, vỗ lên cánh tay phải của y một cái. Khi nãy máu tươi còn nhỏ tong tỏng men theo tay áo của Tạ Liên, sau cái vỗ này, máu lập tức ngừng chảy. Quân Ngô chắp tay trở lại bảo tọa bên trên, bấy giờ mới lên tiếng: "Nói ta nghe xem, lại xảy ra chuyện gì rồi. Vì sao Thái Hoa cứ nắm Tiên Lạc không buông tay, rồi vì sao Tiên Lạc lại cúi đầu?"

Đế Quân vừa đến, tất cả mọi người có mặt ở đây đều yên tâm. Lang Thiên Thu lại đưa mắt nhìn Tạ Liên, thấy Tạ Liên vẫn chẳng nói chẳng rằng, mà hiện tại xung quanh đều là thần quan nên cũng không sợ y bỏ trốn, Lang Thiên Thu bèn chậm rãi nới lỏng tay, xoay về phía Quân Ngô, khom người nói: "Đế Quân, mấy trăm năm trước, kẻ này dùng tên giả Phương Tâm, ngồi trên vị trí quốc sư nước Vĩnh An của ta, giết thân tộc của ta, gieo họa cho đất nước của ta. Ta... ta muốn quyết chiến với y, hôm nay xin Đế Quân làm chứng!"

Trong điện Thần Võ, những người dẫu chưa từng nghe tên quốc sư Phương Tâm cũng hối hả thông linh đi điều tra. Không tra thì không biết, vừa tra thì hoảng hồn. Quốc sư Phương Tâm chính là ân nhân cứu mạng và ân sư dạy dỗ của Thái tử Lang Thiên Thu nước Vĩnh An. Sở dĩ quốc sư Phương Tâm bị liệt vào một trong Yêu đạo Song sư, chính là vì sự tích nổi tiếng "tiệc Lưu Kim máu rửa hoàng thất Vĩnh An".

*Lưu kim: hiểu nôm na là trộn vàng với thủy ngân lại thành hỗn hợp, bôi lên mặt ngoài dụng cụ làm bằng đồng, sau đó đun nóng để thủy ngân bốc hơi lên, vàng sẽ bám vào mặt ngoài dụng cụ đó không tróc ra.

Ban đầu, tiệc Lưu Kim là một loại tiệc rượu thịnh hành trong giới quý tộc Tiên Lạc, bởi vì đồ đựng rượu, đồ đựng thức ăn và nhạc cụ sử dụng trong buổi tiệc đều là dụng cụ bằng vàng tinh xảo tột bậc, xa hoa không gì sánh bằng, thế nên mới có tên đó. Sau khi Vĩnh An dựng nước, ban đầu thì chiêu cáo thiên hạ, thề thốt chắc nịch rằng nhất định sẽ dẹp bỏ tập tục phung phí của triều đại trước, tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ, chỉ toàn tâm toàn ý phân ưu giải nạn cho nhân dân. Thế mà qua vài chục năm, cái gì cũng học ráo trọi, rốt cuộc vẫn y xì như cũ.

*Phân ưu: San sẻ, giải quyết nỗi khổ cho ai đó.

Vào đêm sinh nhật mười bảy tuổi của Thái tử Vĩnh An, trong hoàng cung tổ chức một buổi tiệc Lưu Kim. Chính trong buổi tiệc Lưu Kim này, quốc sư Phương Tâm đã cầm một thanh kiếm, giết sạch tất cả hoàng tộc Vĩnh An có mặt tại đó. Ly vàng lật ngã, máu đỏ như rượu, cảnh tượng tàn nhẫn không lời nào tả xiết. Chỉ có Lang Thiên Thu lững thững đến muộn tránh được một kiếp, nhưng cũng suýt bị diệt khẩu.

Sau biến cố kinh hoàng trên, hoàng thất Vĩnh An nguyên khí đại thương (bị tổn thương nghiêm trọng), nếu không nhờ Lang Thiên Thu trước nay luôn được lòng dân, lại còn tận tâm gắng sức, loạn lạc là chuyện khó tránh khỏi. Vất vả lắm mới ổn định được thế cuộc, hoàng thất Vĩnh An triệu tập kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ truy sát hung thủ đang bỏ trốn, cuối cùng cũng tóm được đối phương. Lang Thiên Thu tự tay giết chết một đời yêu đạo quốc sư Phương Tâm, đồng thời phong ấn thi thể của quốc sư vào quan tài, đóng hàng lớp đinh, trấn áp xuống mồ.

Lang Thiên Thu nhìn chằm chằm Tạ Liên, run giọng nói: "Vì đâu huynh phải làm như thế, ta vẫn không tài nào hiểu nổi. Huynh nói huynh không thể nhìn bọn ta ngồi trên vị trí đó, ta chưa bao giờ tin, từ đầu chí cuối ta không hề cảm thấy huynh muốn soán vị. Bây giờ rốt cuộc ta đã hiểu câu đó của huynh có ý gì."

Các vị thần quan đều trố mắt nghẹn lời, nhao nhao xì xầm hoặc lén lút thông linh: "Này là trả thù rồi!"

"Trả thù chứ còn gì nữa? Nước Tiên Lạc bị diệt nên y cũng muốn diệt luôn nước Vĩnh An. Người Vĩnh An giết phụ hoàng và mẫu hậu của y, vì thế y cũng muốn giết phụ hoàng và mẫu hậu của Thái tử Vĩnh An, ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu."

"Nhưng người diệt nước Tiên Lạc có cùng triều đại với Lang Thiên Thu đâu, cơn giận của y trút vô lý quá rồi."

"Ta còn bảo trò cười ba giới trời sinh là thằng ngốc, nhưng té ra lại là một nhân vật hiểm độc, chạy đến nước đối địch làm quốc sư âm thầm châm ngòi ly gián, vừa ra tay là tàn sát cả hoàng thất của người ta, ghê gớm thật..."

Trong lòng người khác đang nghĩ gì, Tạ Liên hiểu rất rõ, sắc mặt y trĩu nặng như nước sâu, không đưa ra bất cứ phản ứng nào, nhưng lồng ngực lại dậy sóng muôn trùng.

Linh Văn bước lên phía trước, đứng cạnh Quân Ngô nhanh chóng thì thầm vài câu. Phát hiện tầm mắt của Quân Ngô lia sang đây, Tạ Liên nhắm nghiền hai mắt, không nhìn. Lát sau, chỉ nghe Quân Ngô nói: "Thái Hoa, ngươi nhận định Tiên Lạc là Phương Tâm, căn cứ vào đâu?"

Lang Thiên Thu đỏ mắt nói: "Người dạy ta kiếm thuật chính là quốc sư Phương Tâm, y vừa ra tay, sao ta không nhận ra được chứ?!"

Câu này vừa thốt lên, sóng ngầm bắt đầu cuộn trào dữ dội hơn: "Châm ngòi ly gián thì thôi đi, cớ sao còn làm điều thừa thãi như dạy Thái tử nước đối địch kiếm thuật?"

"Thảo nào sau lần phi thăng thứ ba không thấy y chạm vào kiếm nữa, sợ lộ tẩy đấy mà."

Lang Thiên Thu nói: "Lần này ta đến chợ Quỷ, khi nãy vừa giao đấu với Hoa Thành..." Nghe cậu ta nhắc đến chợ Quỷ và Hoa Thành, không ít thần quan lại run lẩy bẩy. Lang Thiên Thu tiếp tục nói: "Nhưng lúc đao kiếm còn chưa chạm vào nhau, một bóng mờ thình lình xông lên trước, tung hai đòn đẩy đao kiếm ra."

"Đường kiếm này, chặn binh khí mà không tổn thương đôi bên, tự nhận thương tổn về mình, ta không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Năm mười hai tuổi trong một lần ra ngoài du ngoạn, ta bị một lũ đạo tặc bắt cóc, lũ đạo tặc đó lôi ta chạy trốn trên đường, có thị vệ đuổi theo, hai bên đánh nhau bạt mạng một trận, bỗng nhiên, một người mãi nghệ mặt mũi bầm dập bên đường duỗi một cành cây sang đây, cũng với hai đòn như thế, đẩy hai thanh kiếm ra, cứu ta đi."

"Đám đạo tặc và thị vệ đánh nhau đến nỗi lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị tổn thương), người mãi nghệ này dẫn ta trốn một mạch về hoàng cung. Xuất phát từ lòng biết ơn, phụ hoàng và mẫu hậu của ta thịnh tình giữ y lại, mời y làm quốc sư, đã thế y còn dạy ta năm năm kiếm thuật. Y vừa xuất kiếm, ta không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Đường kiếm này, ta muốn học nhưng y lại không dạy, bảo rằng ta là Thái tử cao quý không cần dùng đến nó. Nhưng cũng chính nhờ đường kiếm đó, y mới trở thành quốc sư Vĩnh An, làm sao ta nhận lầm được chứ?"

Tạ Liên không nói tiếng nào. Bấy giờ, Mộ Tình nhẹ giọng lên tiếng: "Thái Hoa điện hạ, ngươi nói ngươi nhìn thấy một bóng mờ, nhưng ngoại trừ ngươi ra, hình như không còn ai nhìn thấy bóng mờ đó, thế thì đây vẫn chỉ là lời nói phiến diện của ngươi thôi."

Có người cảm thấy khó hiểu, Mộ Tình mà lại nói đỡ cho Tạ Liên, song có người lòng đã tỏ tường. Nhìn thái độ im re không đáp câu nào của Tạ Liên, chỉ e những lời xác nhận của Lang Thiên Thu đã đúng tám chín phần mười. Mộ Tình mở miệng vào lúc này, thoạt nhìn giống như đang biện giải cho Tạ Liên, nhưng thật ra chẳng hề có ý tốt. Bởi vì Mộ Tình càng nghi ngờ chất vấn, Lang Thiên Thu nhất định sẽ càng năng nổ, không giúp được gì cho tình huống của Tạ Liên. Quả nhiên, Lang Thiên Thu nói: "Được thôi! Cảm phiền lấy kiếm tới đây!"

Không ít Võ Thần trong điện đều mang kiếm bên mình, nghe Lang Thiên Thu quát như thế, lập tức có người tháo kiếm ném qua. Lang Thiên Thu cầm kiếm, giơ trước mặt Tạ Liên, nói: "Cho huynh! Bây giờ chúng ta đọ sức một trận, không giấu diếm gì hết, dốc hết sức mà đánh, để xem kiếm pháp của chúng ta có phải cùng một loại không, để xem ta có phải do huynh dạy dỗ không!"

Ai nấy cũng cảm thấy Lang Thiên Thu muốn so kiếm trong điện Thần Võ không khỏi có phần càn rỡ, chẳng qua khi nghĩ đến máu rửa tiệc Lưu Kim, Lang Thiên Thu đường đường là Thái tử điện hạ, cả nhà bị người ta giết hại, vì vậy cũng phần nào hiểu được nỗi kích động của cậu ta, cộng thêm Quân Ngô không nói tiếng nào, thế nên chẳng biết có nên cản hay không. Sư Thanh Huyền vẫn còn lo lắng cho vết thương của Tạ Liên, nói: "Thiên Thu, vừa rồi Thái tử điện hạ mới đỡ một đao của Hoa Thành cho ngươi, tay phải ra nông nỗi như kia, làm sao so kiếm với ngươi được?"

Nghe câu này, Lang Thiên Thu bất chợt chìa tay trái ra, đánh mạnh một cú vào cánh tay phải của mình.

Chỉ nghe một tiếng vang răng rắc, cánh tay phải của cậu ta nhất thời tứa máu, máu chảy đầm đìa, mềm oặt thõng xuống. Khỏi cần kiểm tra cũng biết tình trạng vết thương chắc chắn rất nghiêm trọng, thấy Lang Thiên Thu đột nhiên tự làm mình bị thương, chúng thần quan đều sửng sốt. Tạ Liên cũng ngớ ra, ngước mắt hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Lang Thiên Thu nói: "Phong Sư đại nhân nói không sai, vừa rồi đúng là vì cứu ta nên huynh mới bị thương một tay, bây giờ ta trả huynh một tay. Nhưng huynh cứu ta thì cứu ta, giết cả tộc của ta cũng là sự thật. Ta biết hai tay của huynh đều có thể dùng kiếm, hơn nữa kiếm pháp còn xuất thần nhập hóa. Chúng ta so bằng tay trái, là nam nhi thì cầm kiếm lên!"

Tạ Liên nhìn kiếm, rồi lại nhìn Lang Thiên Thu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói: "Rất nhiều năm về trước, ta đã lập một lời thề độc, sẽ không dùng kiếm giết người nữa."

Nghe câu này, Lang Thiên Thu chợt nhớ lại đêm hôm đó mình chạy đến hiện trường, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng người mặc áo bào đen rút trường kiếm ra khỏi người cha mẹ mình, viền mắt của cậu ta thoáng chốc đỏ đến mức đáng sợ, tay trái cầm kiếm phát ra tiếng lắc rắc vụn vỡ. Sư Thanh Huyền vung phất trần vào, quấn lấy thanh kiếm kia, đè nó xuống, nói: "Ta cảm thấy e rằng trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Nếu quốc sư Phương Tâm vẫn luôn đeo mặt nạ bạc, biết đâu là ai đó giả mạo y hại người. Trước hết cứ mời Đế Quân ra chỉ thị thì hơn."

Mọi người đồng loạt quay về hướng ngọc tọa bên trên. Quân Ngô nói: "Tiên Lạc."

Tạ Liên cúi thấp người, đáp: "Vâng."

Quân Ngô trầm giọng hỏi: "Những gì Thái Hoa nói, ngươi có nhận không?"

Tạ Liên nói: "Nhận."

Chữ "nhận" này nói bằng giọng điệu lạnh lùng khác hẳn giọng điệu ngày thường của y, Phong Tín, Mộ Tình, Sư Thanh Huyền nghe mà biến sắc.

Quân Ngô gật đầu, hỏi tiếp: "Quốc sư Phương Tâm máu rửa tiệc Lưu Kim, rốt cuộc có phải là ngươi không?"

Lặng im giây lát, Tạ Liên ngẩng phắt đầu lên, nói: "Phải. Là ta!"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc), truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc), đọc truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc), Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) full, Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top