Thiên Ma Thần Ấn Quyết: Long Vương Ấn

Chương 2: Huyết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

-Giáo quan, mỗi ngày Nguyên Hạo hắn đều rất nỗ lực, ngài cho hắn thêm một cơ hội thử lại đi

Quán Triệt có chút bất ngờ với hành động của Văn Hùng. Ông nghĩ rằng, người sẽ nói câu này là bản thân chứ không phải ai trong đám trẻ này.

Trong lúc nhất thời,gần như tất cả thanh niên ở đây đều mở miệng giúp cho Hạo Nguyên. Đây là do hắn hay làm nhiều việc tốt nên được báo đáp, huống chi bọn họ chỉ là một đám ranh, còn xa mới tới quan hệ về vấn đề lợi ích

-*Khụ...khụ* được, ta sẽ cho Hạo Nguyên một cơ hội cuối, nhưng để lấy được yêu cầu hắn phải chiến thắng Văn Hùng trong quyết đấu một chọi một. Nếu ai có thể thắng Văn Hùng thì đều có thể khảo hạch lại một lần nữa, ta sẵn sàng trao cơ hội này cho bất cứ ai.

Để không làm mất tính nghiêm túc, cũng như sự công bằng trong đợt khảo hạch buộc ông ta phải đưa ra quyết định có đôi phần khó khăn.

Vừa nói dứt câu, đám trẻ có sự lay động lớn. Bọn chúng thì thầm với nhau "quá khó, ngươi nghĩ việc đánh bại Văn Hùng là chuyện dễ". Lời của bọn trẻ nói khá đúng, Văn Hùng là cậu bé có thân hình khá to cũng có chút vạm vỡ, với nước da sạm, về khả năng chiến đấu thì cũng thuộc hàng cao trong lứa này. Khi phải đem đối chọi với Nguyên Hạo một người gầy yếu, không nói ngoa rằng nó giống như lấy trứng chọi đá.

Quân Nguyên Hạo như mở cờ trong bụng, đầu tiên lần nữa lại hướng đến đồng môn cảm tạ, sau đó quay ra hướng Quán Triệt:

-Cám ơn ngài Giáo quan

Quán Triệt nhìn về phía Văn Hùng, nghiêm khắc nói

-Toàn lực ứng phó, nếu không ta sẽ tự tay tước bỏ tước hiệu chuẩn kị sĩ của ngươi.

-Dạ.

Văn Hùng đáp một tiếng, rút ra mộc kiếm sau lưng,các thiếu niên khác hướng bốn phía tản ra, để lại một mảnh đất trống. Lấy Văn Hùng và Nguyên Hạo làm trung tâm, mặt đối mặt, kiếm đối kiếm.

-Nguyên Hạo, cẩn thận, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

Văn Hùng để mộc kiếm trước ngực, hướng Nguyên Hạo làm lễ kị sĩ

Quân Nguyên Hạo cũng làm lễ lại

-Văn ca, mời!

Văn Hùng hô vang một tiếng, bước tới phía trước một bước, mộc kiếm hướng tới Nguyên Hạo, hai tay Văn Hùng cầm vững thanh mộc kiếm, hắn liền di chuyển qua trái thực hiện đòn bổ, mục tiêu của Văn Hùng là phía vai trái của Nguyên Hạo

Quân Hạo Nguyên vẫn bình tĩnh xử lý chút kỹ xảo này của Văn Hùng, lùi chân trái ra sau, chân trụ để nguyên, động tác của Hạo Nguyên chậm một nhịp, khi mộc kiếm của Văn Hùng bổ được nửa đường thì hắn mới kịp đỡ. Nguyên Hạo đỡ lấy đòn công mạnh từ Văn Hùng, mũi kiếm của Nguyên Hạo chạm với thân kiếm của Văn Hùng.

Ngay lập tức Văn Hùng bị đẩy ra sau, kiếm cũng bị hất văng lên cao. Sự thật bất ngờ. Linh lực thể chất của Văn Hùng dù cao hơn Nguyên Hạo, dưới tình huống này lại bị đẩy ra dễ dàng.

Chứng kiến một kiếm này, Quán Triệt trong mắt nhất thời hiện ra một tia kinh ngạc.

Văn Hùng tuy bị đẩy ra, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, mượn thế thân thể xoay vòng tròn, lấy lực của lưng eo kéo cánh tay chụp lấy mộc kiếm, xoay vòng chém ngang.

Nguyên Hạo nhanh chóng dùng thân kiếm đỡ lấy đòn bất ngờ. Không để Nguyên Hạo kịp vào thế phản công, Văn Hùng nhanh chóng xoay ngược kiếm trong tay. Tung đòn kiếm ngược từ dưới lên.

Văn Hùng hành động rất tinh tế và nhạy bén, với độ tuổi của hắn làm được như vậy quả thật không tệ. Nhưng điều kinh ngạc hơn là Nguyên Hạo ứng phó lại khiến người khác giật mình

Nguyên Hạo đưa thân kiếm ngang sát cánh tay hắn, mục đích để tránh công kích mạnh từ đòn này.

Đòn t·ấn c·ông của Văn Hùng quả thực rất nhanh và còn rất mạnh. Nhưng nó cũng là điểm yếu c·hết người.

Liên tiếp sau đó là những chuỗi t·ấn c·ông liên hoàn từ Văn Hùng, nhưng những đòn đánh sau này không còn mạnh như trước. Nguyên Hạo cũng nhanh chóng hiểu ra được quy luật các đòn đánh mà ứng phó với nó.

Mỗi đòn được Văn Hùng tung ra đều được Nguyên Hạo đỡ lấy bằng mũi kiếm.

Trong thời khắc Văn Hùng tung đòn kiếm móc về phía vai trái, Nguyên Hạo cũng nhanh chóng tránh né, để lộ điểm yếu của Văn Hùng. Nguyên Hạo nhanh chóng tiến sát lại Văn Hùng đang quá trớn sau đòn đánh, Nguyên Hạo nhanh chóng đưa mũi kiếm về sát xương sườn của Văn Hùng.

- Dừng

Quán Triệt quát lớn, trận đấu củng ngay lập tức dừng.

Quan sát một hồi lâu, Quán Triệt cũng thầm cảm thán. Đây không phải là trận đấu bình thường, mà là giữa hai chức nghiệp trinh sát và kị sĩ. Cơ bản đối với đám trẻ non nớt này mà nói, các kĩ năng của chức nghiệp trinh sát là đòn nguy hiểm có tính bất ngờ cao rất khó để xơi nhất là đối với kỵ sĩ t·ấn c·ông với đòn trọng kích.

Ngay lúc này, trong mắt Quán Triệt lộ lên một tia thần quang, trọng giọng nói:

-Chiêu thức dùng hết, không còn khả năng phản công, Văn Hùng ngươi thua. Nếu đây là một trận chiến thực sự, thì e rằng với sơ hở đó ngươi đã nằm lại nơi đây.

Văn Hùng xấu hổ gãi đầu:

-Hạo Nguyên ngươi giấu nghề

Nguyên Hạo thu kiếm mà đứng, có chút áy náy nhìn về phía Văn Hùng. Ngay tại lúc đó, Quán Triệt hướng Nguyên Hạo gật đầu nói:

-Thử thách thông qua, người có cơ hội thử lại lần nữa

Một lần nữa trở lại phía trước bục gỗ, Hạo Nguyên có chút căng thẳng nhưng lộ rõ sự tự tin, kiên quyết, thần sắc như vậy xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên của hắn thật sự là cho người ta hiện lên cảm giác dị thường.

Hai tay nắm chặt mộc kiếm, Quân Nguyên Hạo trong mắt hiện lên vẻ kiên nghị mạnh mẽ, tựa như trên người hắn, sinh ra một tầng vầng sáng như ẩn như hiện. Nhất là ánh mắt hắn, trong đôi mắt màu xanh dương, ánh lên vẻ kiên định.

Đột nhiên, Quân Nguyên Hạo xoay người một cách mạnh mẽ, mang theo vẻ kiên nghị vượt xa bạn bè cùng lứa tuổi chém mộc kiếm trong tay ra.

"Bịch"

Viên đá nhỏ nhảy lên, mà Nguyên Hạo tự thân cũng bởi vì lực phản chấn nên ngả về phía sau một bước, trong tay mộc kiếm suýt nữa rơi xuống, có thể chứng kiến rõ ràng, vị trí lòng hai tay hắn đã chảy máu.

-Linh lực hai trăm lẻ năm, thông qua

Thấy kết quả, Quán Triệt có sự bất ngờ mạnh xen lẫn kh·iếp sợ. Từ yếu kém đến vượt qua chỉ tiêu, nghe chỉ có đôi chút trên lệch. Nhưng ở đợt khảo hạch trước, Nguyên Hạo đã dùng toàn lực để đánh, vậy mà lúc này hắn vẫn có thể thông qua khảo hạch điều này chứng tỏ hắn đã kích phát tiềm lực đến cực hạn.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Quán Triệt cũng quay trở lại trạng thái bình thường

-Khảo hạch chấm dứt, ai không thông qua, ngày mai sẽ không cần trở lại. Bây giờ giải tán, sau khi nhận lấy tẩy tâm dịch có thể về nhà.

Đám thiếu niên rời đi trong tiếng hoan hô vô luận có hay không thông qua khảo hạch đều là một dạng. Tại tuổi bọn họ rất dễ dàng tìm được cảm giác vui sướng, hạnh phúc. Đại sảnh bỗng chốc hoang vắng, chỉ còn Nguyên Hạo và Quán Triệt lưu lại nơi này.

-Nguyên Hạo nói cho ta biết, vì sao người lại chọn cách đó trước t·ấn c·ông của Văn Hùng

Nguyên Hạo không chút do dự đáp:

-Bởi vì sức mạnh của ta không bằng Văn Hùng, chỉ có thể tìm sơ hở t·ấn c·ông. Ngài đã dạy bọn ta, lúc chiến đấu sức mạnh lớn nhất là vị trí mũi kiếm càng tới gần chuôi kiếm sức mạnh lại càng nhỏ. Sau hai đợt t·ấn c·ông bất ngờ đó, ta nhận thấy hắn có sự sơ hở, hắn luôn lấy eo làm trọng tâm ở đòn công kích, điều này đôi phân giúp t·ấn c·ông có thêm sức mạnh và độ nguy hiểm, nhưng mặt khác lại tạo sơ hở. Sở dĩ ta tiếp cận hắn để sức mạnh hắn không thể phát huy hoàn toàn rơi vào điểm c·hết, quá gần để vung đòn hiểm.

Quán Triệt trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói

-cách khác, đây hết thảy đều là do ngươi thông qua quan sát mà biết được?

Quân Nguyên Hạo gật đầu

Điều này cũng làm hắn lộ rõ vẻ chấn kinh, hắn thầm nghĩ " ta chưa dạy qua đám trẻ này thực chiến, bởi vì tại tuổi tuổi của bọn họ quan trọng nhất là tạo nền móng, còn chưa đến thời điểm cần luyện tập thực chiến. Vậy mà Nguyên Hạo ở trong khi chiến đấu tỉnh táo cùng đối với thời cơ chuẩn xác nắm chắc điểm hở". Điều này khiến hắn cảm thấy rung động

-Tốt lắm, người cũng nên về nhà sớm đi

Quán triệt vẫy tay, trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được đứa trẻ này có một loại năng lực mà thiếu niên khác không có.

-Giáo quan.... ta đi lĩnh tẩy tâm đan..

Nguyên Hạo ngại ngùng, hỏi dò

-Uh.. Lĩnh đi

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn tung tăng như chim sẻ mà đi, Quán Triệt trên mặt không nén nổi hiện ra vẻ tươi cười, "Đứa nhỏ này, bản tính thuần lương vừa chịu cố gắng, còn rất có thiên phú chiến đấu. Thật sự là hạt giống tốt hiếm có, nếu có thể ta muốn nó trở thành kỵ sĩ viễn chinh thực thụ"

-Đúng là đứa trẻ tốt, mới tí tuổi đầu tinh thần lực đã cao như vậy

Một thanh âm khàn, uy nghiêm bỗng xen lên phá tan tĩnh mịch nơi đây.

Giọng nói bất ngờ khiến Quán Triệt nhảy dựng lên.

Một người đàn ông trung niên, cao lớn, nhìn bộ dáng cũng khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc áo kỵ sĩ đoàn, khoác vai áo choàng có biểu tượng. Người đàn ông tiến đến gần chỗ Quán Triệt.

Vừa bước đi, bên trong đôi mắt hắn hiện lên quang mang buồn bã nhớ nhung thậm chí còn có vẻ thống khổ.

-Đại nhân, thuộc hạ không biết

Quán Triệt vội vàng hành lễ trước người đàn ông. Khi bước đến giáo điện, hắn không nhận ra được khi tức của người đàn ông này, cũng không biết rõ tu vi của người này. Những gì hắn biết sẽ có một người từ Thanh Sắc Quân Đoàn được lệnh đến đây.

Người đàn ông trung niên nhìn Quán Triệt, thản nhiên nói:

-Đứa trẻ này rất có tiềm năng, chỉ nhìn cách hành động vừa rồi, ta tin chắc hi vọng sẽ nằm trên đứa trẻ này

...

Cùng lúc đó, Nguyên Hạo đang rất vui vẻ cầm trên tay bình tẩy tâm dịch.

"Chỉ cần lấy được linh ngọc thảo, thì có thể luyện được thứ đó. Con đường tu luyện của ta có thể được cải thiện"

Đối với những đứa trẻ khác thì cái chai nước này chỉ là một loại nước khó uống mà thôi nhưng đối với hắn mà nói đây chính là nguyên nhân hắn gia nhận Thánh Điện Kỵ Sĩ. Mục đích của Nguyên Hạo là luyện chế được bồi nguyên dịch, tác dụng của nó là bồi dưỡng căn nguyên, bên cạnh đó nó còn tồn tại một công dụng khác là tẩy đi tạp chất hắc ám ở quang tâm. Đây cũng là lý do chính tại sao linh lực của hắn lại không cao, vì tròn quang tâm hắn có tồn tại tạp chất hắc ám khiến việc hấp thụ năng lực bị giảm ảnh hưởng đến tiến độ.

Vừa đi, hắn vừa lầu bầu nói:

-Văn ca nói đúng thật, linh lực càng cao sức mạnh đạt được càng lớn. Nếu ta có thể luyện chế nó thành công, thì rất có thể linh lực của ta sẽ có tiến triển hơn

Việc luyện chế bồi nguyên dịch mà nói đối với một đứa nhỏ chỉ có 10 tuổi mà nói, khó khăn của việc này còn lớn hơn cả việc vượt qua khảo thạch thành chuẩn kỵ sĩ nữa. Phải có thiên phú cỡ nào mới có thể luyện chế ở tầm tuổi này.

Đi vào rừng cây, hắn nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm, mấy năm nay, Quân Nguyên Hạo luôn vắng bóng hình ảnh gia đình, khi hắn lên chín tuổi mẫu thân đã đột nhiên biến mất, trên bàn còn để lại bức thư cuối cùng. Được viết một cách ngay ngắn, đây là bức thư do mẫu thân viết, trong thư nhắn nhủ với hắn "nếu con đọc được bức thư này, có lẽ mẫu thân đã đi xa, khi con trở thành một kỵ sĩ của thánh điện, chúng ta sẽ có dịp hội ngộ". Đây có lẽ là cú sốc lớn nhất đối với hắn, rời xa mẫu thân khi còn quá nhỏ. Trước đây mẹ con tuy sống dựa vào những đồng cắc mà mẹ của hắn sửa y phục cho người trong trấn để sống qua ngày, nhưng mà chỉ vậy thôi thì hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Một lát sau, trên mặt đất chồng chất không ít rau dại, những thứ này Quân Nguyên Hạo đều rất quen thuộc, tuy rằng chỉ là rau dại nhưng mà hương vị cũng không tệ. Từ nhỏ đến lớn hắn ăn cũng không ít những thứ này rồi, thậm chí là nhiều hơn cơm.

Lúc Quân Nguyên đang thu thập những thứ này rồi định tìm kiếm linh ngọc thì một tiếng vang làm cho hắn nhảy dựng lên. Mảnh rừng rậm này không hề bình yên, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít dã thú lui tới, thậm chí là ma thú.

Quân Nguyên Hại ngẩn cao đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, mơ hồ hắn nhìn thấy một thân ảnh đang ngã xuống. Dưới sự hiếu kỳ thúc giục hắn từ từ tiếng lại chỗ đó, chỉ đi vài bước hắn đã thấy được thân ảnh vừa mới ngã xuống kia không phải là dã thú gì mà là một cô bé.

Cô bé này có bộ dáng khoảng tám chín tuổi, thân hình rất là nhỏ bé yếu ớt, với mái tóc màu vàng cam. Y phục trên người cô bé có chút rách nát, ít nhất có sáu bảy chỗ có máu chảy ra. Tuy là té trên mặt đất nhưng cô bé vẫn còn tỉnh táo, cô đang giãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được.

Quân Nguyên Hạo tiến lại gần

-Cô làm sao vậy?

Cô bé dường như kinh ngạc, thân thể theo bản năng giật lùi lại, cô nghiêng đầu lại nhìn hắn. Lúc này, Quân Nguyên Hạo mới nhìn thấy bộ dáng của cô bé.

Trên khuôn mặt xinh đẹp dính không ít bùn đất, chỗ khóe miệng còn có một v·ết m·áu, cho dù là bộ dáng của cô rất chật vật nhưng vẫn làm cho người khác có cảm giác kinh diễm, cô bé có bộ dáng khiến người khác cảm thấy sự quật cường và lạnh lùng khi nhìn thấy. Khiến Nguyên Hạo phải rùng mình một cái.

Không kịp định hình tình huống đang xảy ra. Bỗng từ xa, một tiếng hú báo động vang lên. Kéo theo đó sự dao động liên tục, dường như có một đội quân đang kéo đến đây.

-Dạ Lang Ma Thú

Thanh âm yếu ớt được nói ra, trên miệng cô bé vẫn còn chảy máu nhưng vẫn cố nói, điều này giống như với việc cảnh báo nguy hiểm cận kề.

Ngay lập tức, bầy dạ lang ma thú đã bao vây lấy 2 đứa trẻ. Chúng xếp thành một vòng tròn theo sự chỉ huy của con đầu đàn, lấy Nguyên Hạo và cô bé làm trung tâm vòng tròn.

Nguyên Hạo căng thẳng liếc nhìn xung quanh, mọi hướng đều có đám dạ lang ma thú quanh lấy, không có đường thoát. Sau lưng Nguyên Hạo, là cô bé đang yếu sức, nếu chỉ có hắn thì có thể tự lo được, nhưng hắn không nở nhìn cô bé tội nghiệp rơi vào tay ma thú. Việc làm này là trái với đức tính của một kị sĩ thực thụ.

Ma thú bao vây khắp phía, mùi ma lực bắt đầu lan tỏa khắp không gian xung quanh. Một cảm giác ngột ngạt chợt đến với Nguyên Hạo, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu với thứ này.

Không khí ngột ngạt quá lâu khiến cơ thể Nguyên Hạo xuất hiện dự tượng? trên người hắn các luồng mạch máu bắt đầu hiện rõ ra, từ màu đỏ các mạch máu kích phát chuyển thành màu xanh đen ở xung quanh hai cánh tay. Cơ thể hắn cũng bắt đầu khó chịu, một cảm giác nóng rát tuôn trào theo từng đợt.

"Lại là cảm giác này"

Các mạch máu xanh đen bắt đầu lan rộng tới cổ và tới trên mặt hắn, Nguyên Hạo bắt đầu cảm thấy đau một cách quằn quại.

Đám ma thú như có linh tính, chỉ đứng xung quanh, không con nào giám tiến lên dù chỉ nửa bước. Bỗng trong đám dạ lang, một con dạ lang cao lớn bước ra.

Con dạ lang này nổi bật nhất trong đám, trên mặt nó đầy rẫy những vết chém, đây chắc hẳn là những chiến tích trước đây của nó. Nó cũng là con đầu đàn của bầy ma thú này, bước vài bước con đầu đàn dừng lại, khắp cơ thể nói tràn đầy ma lực hắc ám.

Nguyên Hạo dường như bị kích ứng bởi ma lực, hắn liên tục quằn quại, các đường máu cũng liên tục lan ra.

Dường như mất đi ý thức, cơ thể không thể khống chế được.

Không chờ đợi thêm, dạ lang đầu đàn liền chừng mắt, nhòe bộ răng nanh sắc nhọn của bản thân. Nó chọp nhào tới phía của Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo mất khống chế như đang chờ đợi điều gì đó, ngay khi dạ lang xông đến phía hắn. Nguồn ma lực của dạ lang. Lúc này, từ trong cơ thể nó bị hút hết ra ngoài, bay vào trong cơ thể của Nguyên Hạo.

Nguồn ma lực lớn xâm nhập vào cơ thể của hắn, nhưng hắn lại chẳng thấy có gì bất thường lúc này, nguồn ma lực đi vào và vận hành như một dòng chảy quen thuộc của cơ thể hắn.

Nguồn ma lực bị Nguyên Hạo hấp thụ sạch hết, cũng là lúc con dạ lang bỏ mình tại nơi này. Trên người Nguyên Hạo chi chít mạch máu xanh đen, con ngươi chuyển màu, xung quanh mắt những mạch máu xuất hiện, hắn dùng tay che lấy đôi mắt đã biến dị của mình. Khắp thân của Nguyên Hạo một loại ma lực hắc ám đang bao bọc quanh thân hắn.

Đám dạ lang thú khi thấy con đầu đàn đ·ã c·hết, bọn chúng liền gào thú, nhòe bộ răng nanh chuẩn bị cắn xé Nguyên Hạo bất cứ lúc nào.

Ngay tại lúc này, Nguyên Hạo lập tức trừng mắt nhìn bọn chúng. Một uy áp ngay lập tức tỏa ra dồn dập, đè nén lên đám ma thú xung quanh. Bọn dạ lang như không thể trụ vững trước uy áp tuyệt đối này, một trong số chúng đã có con ngã gục xuống.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top