Thiên Kim Thật Là Lão Đại

Chương 9: 9


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiên Kim Thật Là Lão Đại

Hứa Kiều liếc nhìn Triệu Cảnh Minh bên cạnh, ánh mắt phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng yêu mị khiến Triệu Cảnh Minh thấy rõ ràng. 

Triệu Cảnh Minh đang bị dung nhan của Hứa Chiêu làm cho kinh diễm phục hồi tinh thần lại, nhịn không được đau lòng Hứa Kiều: ” Kiều Kiều, người anh yêu chỉ có em.”

Để tỏ lòng quyết tâm của mình, anh ta cau mày nhìn Hứa Chiêu. 

Nhìn thấy sự tương tác giữa Hứa Kiều và Triệu Cảnh Minh, ánh mắt Từ Chí Viễn lóe lên, thái độ đối với Hứa Chiêu càng lạnh lùng hơn:

“ Trở về rồi nhưng cũng đừng có suy nghĩ lung tung. Tuy rằng Kiều Kiều không phải con gái ruột của tôi, nhưng trong lòng tôi con bé còn quan trọng hơn con gái ruột.” 

Những lời này của ông ta gần như chỉ vào mũi Hứa Chiêu và nói rằng Hứa Kiều còn quan trọng hơn đứa con gái ruột là cô. 

Lưu Phù Nhân không nói gì, nhưng thái độ trầm mặc của bà ta chính là đồng ý với lời nói của Hứa Tri Viễn. 

“ Nếu cô đã đến Bắc Kinh, thì hãy quên những tật xấu ở nông thôn đi, đừng suốt ngày giả thần giả quỷ, ngày thường học tập Kiều Kiều một chút sớm ngày trở thành một đại gia khuê tú. Đương nhiên quan trọng nhất là không cần nghĩ đến việc tranh giành tình cảm với kiều Kiều, cũng không cần đi ra ngoài làm mất mặt Hứa gia. Nếu như cô làm Hứa gia mất mặt, ta có thể đón cô về đây cũng có thể đưa cô trở về chỗ cũ. Hứa Tri Viễn cau mày, từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Chiêu, hiển nhiên đối với Hứa Chiêu vô cùng bất mãn. 

Ông ta lấy ra một tầm chi phiếu đưa cho Hứa Chiêu. 

“ Bên trong có mười vạn, mua chút quần áo trang điểm thật tốt cho bản thân. Còn có, không cần phải liên lạc với tên sư phụ lừa đảo kia của cô, tiến vào cửa Hứa gia, cô và ông ta sẽ không còn chút quan hệ nào.”

Diện mạo Hứa Chiêu xuất chúng, trong lòng Hứa Tri Viễn có chút ý tưởng, cho dù Hứa Chiêu là dã nha đầu từ nông thôn đến, nhưng chỉ cần có khuôn mặt này, cũng có người muốn lấy cô. Chỉ cần cô không tiếp tục liên hệ với Hứa Quan Nguyệt, không tiếp tục giả thần giả quỷ, dựa vào khuôn mặt cũng có thể gạt người. 

Tốc độ nói chuyện của bốn người này quá nhanh, Hứa Chiêu còn chưa kịp nói gì đã bị bọn họ diễn tới choáng váng. 

Hứa Chiêu liếc mắt nhìn gian phòng Hứa Kiều nói, chỗ đó là âm khí nặng nhất trong Hứa gia, chắc đó là nơi ở yêu thích của nữ quỷ áo đỏ, tốt nhất đừng tặng cho cô. Mặc dù cô không sợ nữ quỷ,nhưng vừa mở mắt đã nhìn thấy cả phòng đầy âm khí thì thật sự là ảnh hưởng tâm tình. 

Cô lại liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Minh một cái, tai nhỏ môi mỏng ấn đường hẹp, tướng mạo điển hình của người hoa tâm bạc tình bạc nghĩa, cô muốn anh ta làm cái gì? 

Về phần chi phiếu Hứa Tri Viễn đưa tới, Hứa Chiêu đã không muốn lại càng không muốn. Trên chi phiếu âm khí dày đặc, đường nhân quả ở mặt trên rắc rối phức tạp, có một phần là ở trên người nữ quỷ đang bay sau lưng bọn họ. 

Hứa Chiêu tuy nghèo, nhưng loại tiền dính dáng đến nhân quả này cô nhất định không nhận. 

Lực chú ý của Tần Thiển đa phần ở trên người nữ quỷ, nhưng sau màn kịch của nhà họ Hứa, cậu ta nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Là kịch bản thiên kim thật giả, Tần Thiển mới chỉ xem ở trên phim, còn phun tào phim truyền hình quá cẩu huyết, trong thực tế căn bản sẽ không phát sinh chuyện như vậy. 

Nhưng nhìn thấy mấy người Hứa gia kia, cậu ta phát hiện thực tế so với phim truyền hình thì độ máu chó chỉ có hơn chứ không có kém. Mấy người Hứa gia kia bị mù à? Lão đại là người tốt như vậy, còn nguyện ý giúp người à giúp quỷ là cậu ta, sao bọ  họ có thể đối xử với lão đại như vậy. 

Hơn nữa trong nhà bọn họ còn có một nữ quỷ áo đỏ nhìn qua liền biết rất hung dữ, bọn họ đuổi lão đại đi, là ngại sống lâu quá hay sao? 

Tần Thiển đối với đãi ngộ của Hứa Chiêu cực kỳ tức giận bất bình. 

Tâm trạng của Hứa Chiêu không bị ảnh hưởng bởi nhà họ Hứa, không phải vì cô tình cảm đạm mạc, mà trước khi đến nhà họ Hứa, cô đã biết trước kết quả của lần này.

Đây cũng không phải lần đầu Hứa Chiêu thấy người của Hứa gia. 

Năm Hứa Chiêu được Hứa Quan Nguyệt nhận nuôi cô mới chỉ có 5 tuổi, cô bé gầy yếu trốn ở trong một nơi hẻo lánh lặng lẽ rơi lệ, một lòng muốn tìm được cha mẹ ruột của mình. 

Cũng không biết tại sao Hứa Quan Nguyệt làm được, ông thật sự tìm được manh mối của cha mẹ ruột Hứa Chiêu. Sau khi tìm được manh mối, Hứa Quan Nguyệt mang theo Hứa Chiêu ngàn dặm xa xôi đi đến Bắc Kinh. 

Sau khi đến Bắc Kinh Hứa Chiêu được Hứa Quan Nguyệt dẫn đi đã nhìn thấy vợ chồng nhà họ Hứa đưa Hứa Kiều đi công viên giải trí chơi đùa. 

Hứa Quan Nguyệt ngăn hai vợ chồng Hứa gia lại, hỏi bọn họ có phải lạc mất đứa nhỏ hay không, lúc ấy hai vợ chồng Hứa gia nắm tay Hứa Kiều cười đến vẻ mặt hạnh phúc: “ Đứa nhỏ nhà chúng tôi ở đây rồi.” 

Bất quá mới có ba năm ngắn ngủi, vợ chồng Hứa gia đã đem con gái bị bắt cóc quên sạch, thậm chí con gái ruột ở ngay trước mặt cũng không nhận ra. 

Hứa Chiêu nhớ rõ khi đó Hứa Quan Nguyệt lắc đầu: “ Đường huyết thống đã đứt.”

Sau đó lại như bất đắc dĩ, lại giống như nhìn thấu, cảm khái nói: “ Mà thôi, quan hệ thân duyên của ta cũng nông cạn, là ý trời.”

Từ đó về sau, Hứa Chiêu không bao giờ nhắc đến chuyện đi tìm cha mẹ ruột nữa, Hứa Quan Nguyệt cũng cũng tận tâm nuôi nấng Hứa Chiêu. Điều khiến Hứa Chiêu khó hiểu là tại sao lần này Hứa Quan Nguyệt lại để cô quay lại đây. 

Bởi vì có kinh nghiệm lúc 5 tuổi, giờ phút này Hứa Chiêu mới có thể bình tĩnh đối mặt với những người này. 

Hứa Chiêu thở dài, bắt chước giọng điệu của nữ diễn viên phụ trong phim truyền hình cô từng xem: “Tôi không đến để gia nhập cùng mấy người.” Đồng thời cô đẩy tờ chi phiếu ra: “Không cần” 

Hứa Tri Viễn có chút tức giận, ông ta mang chủ nghĩa gia trưởng đã quen,, không thích người khác làm trái ý mình, không tin Từ Chiêu không đến gia nhập vào với bọn họ. Ông ta cảm thấy Hứa Chiêu là đang mạnh miệng. 

Cô đẩy chi phiếu ra, sắc mặt của ông ta không tốt lắm: “ Chê ít sao?” Mười vạn tệ quả thực không nhiều lắm, tiền tiêu vặt của Hứa Kiều cũng không phải chỉ có như vậy. Nhưng Hứa Chiêu có thể so cùng Hứa Kiều sao?

Hứa Chiêu nhìn kim quang trên người ông ta càng lúc càng mờ nhạt, lại nhìn nữ quỷ sau lưng bọn họ, thật lòng nói: “ Tiền này ông giữ đi, chờ sau khi ông phá sản, khẳng định sẽ cần mười vạn tệ này hơn tôi.” 

Gần đây tình huống của Hứa gia không tốt, Hứa Tri Viễn sợ nhất nghe được hai chữ ” Phá sản”, nghe được những lời này của Hứa Chiêu, sắc mặt lập tức thay đổi: 

” Nghịch nữ.” 

“ Có phải cô đang ghi hận việc năm đó chúng tôi làm thất lạc cô? Vừa về nhà đã nguyền rủa gia đình? Năm đó không phải chúng tôi cố ý.” Vẻ mặt của Lưu Phù Nhân cũng không được đẹp lắm. 

Đời này việc bà ta tự hào nhất là gả cho Hứa Tri Viễn, trở thành phu nhân của gia chủ Hứa gia, Hứa gia thịnh vượng là bà ta có vốn để kiêu ngạo, cho dù Hứa Chiêu là con gái ruột của bà ta, cũng không thể nguyền rủa sản nghiệp của Hứa gia. 

“ Chị gái, Hứa gia sao có thể phá sản? Chị nhanh chóng nói xin lỗi cha mẹ đi.” Hứa Kiều không ngờ rằng Hứa  Chiêu lại nói ra những lời chọc ngoáy vào điểm đau của nhà họ Hứa, ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể khích lệ Hứa Chiêu nói xin lỗi. Hứa Chiêu vẻ mặt nghiêm túc:

“Tại sao tôi phải xin lỗi, tôi cũng không có nói dối, sau khi các người phá sản, đúng là cần số tiền này hơn tôi.” 

“ Ta không có đứa con gái như cô, cút ra ngoài.” 

Hứa Tri Viễn tức giận trừng mắt, cảm thấy Hứa Chiêu trở về chính là để làm ông ta phát bực. 

Hứa Chiêu khoát tay, không sao cả nói: “Vậy tôi đi đây.” Hứa Chiêu không chút do dự xoay người rời đi. Mấy người Hứa gia gồm cả Hứa Tri Viễn không ngờ Hứa Chiêu lại dứt khoát như vậy, Hứa Tri Viễn càng giận hơn, ông ta còn không ghét bỏ cô con gái giả thần giả quỷ ở nông thôn đến, ăn nói bậy bạ, thế mà cô lại không có chút lưu luyến nào rời đi. 

Hứa Tri Viễn chỉ vào cửa chính: “ Nếu hôm nay cô rời đi, sau này cũng không cần trở về, chúng ta sẽ coi như chưa từng sinh đứa con gái này.” 

Lưu Phù Nhân còn muốn nói gì đó, bị Hứa Tri Viễn ngăn lại. 

Hứa Tri Viễn cảm thấy Hứa Chiêu ỷ vào việc là con gái ruột của họ mà tùy hứng, tùy ý làm bậy, ông ta không quen nhìn, hơn nữa Hứa gia cũng không phải chỉ có một đứa con gái là cô. 

Ông ta cảm thấy Hứa Chiêu làm như vậy là để thu hút sự chú ý của họ, nhất định sẽ quay lại. Nhưng Hứa Tri Viễn đã nghĩ sai rồi, Hứa Chiêu khoác ba lô màu đen trên lưng, bước thẳng ra khỏi cửa nhà họ Hứa mà không quay đầu lại. 

Hứa Kiều còn đang ngây người. 

Cô ta cũng không nghĩ tới sự tình lại có thể phát triển đến cái tình trạng này, cô ta đoán mọi loại tình huống, nghĩ là Hứa Chiêu trở về có thể nhằm vào cô ta, cũng nghĩ qua Hứa Chiêu sẽ tranh đoạt sự cưng chiều của cha mẹ, cô ta đã nghĩ xong hết tất cả cách đối phó, nhưng không nghĩ tới Hứa Chiêu lại rời khỏi Hứa gia. 

Nghe được tiếng rống giận dữ của Hứa Tri Viễn, tâm trạng Hứa Kiều có chút phức tạp, cảm thấy có phần trống rỗng, dường như những thứ cô ta coi trọng đều không đáng nói trong mắt Hứa Chiêu. Nhưng Hứa Chiêu dựa vào cái gì? Rõ ràng trên người Hứa Chiêu, tất cả đồ vật cộng lại đều không đáng giá bằng một bộ quần áo của cô ta. 

Bên ngoài biệt thự Hứa gia, Tần Thiển thấy một màn Hứa Chiêu rời khỏi Hứa gia này cực kỳ thoải mái. Cậu ta nhìn ra được, lão đại mặc dù có quan hệ huyết thống với họ nhưng bản tính lại không hợp nhau. 

Những người này đều có những suy nghĩ và tính toán riêng, nhưng lão đại lại đơn thuần thiện lương, không chỉ có nguyện ý giúp con quỷ là cậu ta thực hiện nguyện vọng, lại còn nhắc nhở bọn họ việc phá sản, người nhà này không cảm kích thì thôi đi, còn xấu hổ phẫn nộ đuổi lão đại đi. 

Theo Tần Thiển thì mọi thứ lão đại nói đều là sự thật, lão đại nói họ phá sản thì nhất định sẽ phá sản.

Tần Thiển ngông nghênh nhìn biệt thự của Hứa gia: “ không phải chỉ là biệt thự, xe sang sao, chúng ta không quan tâm tiền.” 

Hứa Chiêu: “…” Thật ra cô vẫn quan tâm đến tiền bạc. Cô sờ vào túi, trong đó có một thẻ ngân hàng, chỉ có 20.000 tệ, là toàn bộ tài sản của cô.

Vẫn là nghèo, Hứa Chiêu đưa mắt nhìn Tần Thiển, cảm thấy khuôn mặt bị đâm làm cho biến dạng của cậu ta dần lộ ra vẻ mi thanh mục tú, dù sao thì cậu ta cũng có thẻ thành viên 1000 tệ. 

Tần Thiển bị Hứa Chiêu nhìn ngây ngẩn cả người, cậu ta cảm thấy ánh mắt của lão đại có chút ý tứ hàm xúc sâu xa, trong đó hình như còn có chút…. háo hức? 

Tần Thiển cảm thấy cậu ta nghĩ sai rồi, lão đại làm sao có thể nhìn cậu ta bằng ánh mắt háo hức?

Sau khi cậu ta rất có cốt khí mắng Hứa gia, lại bắt đầu lo lắng cuộc sống sau này của Hứa Chiêu. 

“ Lão đại, sau khi rời khỏi Hứa gia chị chuẩn bị đi đâu?” 

Giá phòng ở Bắc Kinh đắt như vậy, nhìn lão đại mặc đơn giản, cũng không giống bộ dạng có tiền, rời khỏi Hứa gia thì đi đâu ở? 

Quỷ nghèo Hứa Chiêu sờ lên ba lô: “ Tôi chuẩn bị ở nội trú.” 

“ Ở nội trú?” Tần Thiển kinh ngạc mà bắt đầu nhảy lên. “ Lão đại, chị vẫn còn đang đi học à?” 

Tần Thiển lúc đầu cũng không nghĩ theo hướng đó, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Hứa Chiêu, nhiều nhất là mười tám tuổi, đây quả thực là độ tuổi nên đi học.

Hứa  Chiêu gật đầu, từ trong ba lô móc ra một tờ giấy: “ Đây là thông báo nhập học của tôi, mục đích chính của tôi tới Bắc Kinh lần này là để nhập học.” 

Cô có thể trung thực đi cùng Cao Khải tới Hứa gia như vậy, một là do Hứa Quan Nguyệt yêu cầu, mặt khác là đi theo Cao Khải có thể tiết kiệm tiền, vé máy bay đi Bắc Kinh không hề rẻ, có người cho đi nhờ thì dại gì không đi một chuyến. 

Tần Thiển đối với Hứa gia lòng đầy căm phẫn cũng phải biến mất, thậm chí còn có chút đồng tình, hóa ra đối với Hứa Chiêu mà nói Hứa gia chỉ là cái công cụ quá giang cho cô mà thôi. Nghĩ đến nhà họ Hứa, đặc biệt là sự đề phòng của Hứa Kiều cho Hứa Chiêu, Tần Thiển thật sự muốn lắc vai họ vài cái nói thật sự không cần thiết. 

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Kim Thật Là Lão Đại, truyện Thiên Kim Thật Là Lão Đại, đọc truyện Thiên Kim Thật Là Lão Đại, Thiên Kim Thật Là Lão Đại full, Thiên Kim Thật Là Lão Đại chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top