Thiên Kim Thật Là Lão Đại

Chương 21: 21


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiên Kim Thật Là Lão Đại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Chiêu không biết chua chát và ngạo khí trong nội tâm của bạch xà, cũng khó có thể cảm nhận được giá trị nhan sắc của xà yêu trong giới xà. Dù sao cô cũng không phải chuyên gia của cục đặc biệt, nghiên cứu và phân tích từng miếng vảy của bạch xà. 

Cô mặc kệ bạch xà đang vẫy đuôi, nhìn chằm chằm vào quả trứng. Quả trứng trên tay mơ hồ truyền đến một loại cảm giác ấm áp. 

Tần Thiển thấy Hứa Chiêu chăm chú mà nhìn trứng, có chút tò mò đến gần, trong trí nhớ của cậu, có thể làm cho Hứa Chiêu nhìn chăm chú chỉ có thẻ ngân hàng, không biết quả trứng này có gì đặc biệt. 

Cậu ta đến bên cạnh Hứa Chiêu, chỉ mới liếc mắt một cái, chưa kịp nhìn rõ hoa văn thì một luồng nóng rực từ quả trứng khiến mắt cậu ta đau như bị lửa nướng chín. 

“Mắt tôi đau quá.” Tần Thiển đau đến lui về phía sau vài bước, rời khỏi phạm vi i phóng xạ của quả trứng, cậu ta liền cảm thấy cơn đau dịu đi. Cậu ta đem tròng mắt tháo ra, nhìn kỹ một chút, thấy tròng mắt còn tốt, không bị bỏng, mới thở phào một hơi. 

Thấy hai mắt Tần Thiển bị đốt, Hứa Chiêu cũng ý thức được vì sao quả trứng này có thể cho cô cảm giác ấm áp. Quả trứng này tràn đầy dương khí, thậm chí đã tràn ra ngoài rồi, bởi vậy mà Tần Thiển chẳng qua mới chỉ nhìn, cũng có thể bị thương. 

Hứa Chiêu nghĩ đến thể chất của mình, khi còn bé cô cũng thường xuyên vô ý làm tổn thương đến lũ quỷ xung quanh. 

Hứa Chiêu nhìn quả trứng dương khí tràn đầy này, chợt cảm thấy thân thiết: ” Tôi cảm thấy quả trứng này có duyên với tôi.” 

Những người khác và quỷ khác còn chưa phản ứng, bạch xà đã phản ứng đầu tiên: “ Thiên sư xin ta làm gia tiên xếp hàng dài, chen lấn đầy đỉnh núi, mỹ nam tử xà lợi hại như ta ngươi không quan tâm, ngươi vậy mà cảm thấy có duyên với quả trứng?” 

Bạch xà ngẩng đầu gào thét, thấy Hứa Chiêu vẫn không có an ủi nó, nó lắc lắc cái đuôi, rất có cốt khí mà không thèm liếc mắt nhìn Hứa Chiêu một cái, hùng hổ rời khỏi sông Hoài Thủy. 

Nhưng niềm vui và nỗi buồn của nhân gian không giống nhau, bạch xà bị tức rời đi, đám quỷ còn lại trên sông Hoài Thủy thở phào một hơi, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tiểu cô nãi nãi cuối cùng đã đi, nếu ở đây thêm một thời gian nữa thì đám quỷ già yếu, bệnh tật này chắc không chịu được áp lực.

Chu Ngôn cùng với lãnh đạo cục đặc biệt luôn theo dõi tình hình ở đây qua camera của Chu Ngôn cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nguy cơ ở công viên Hoài Thủy cuối cùng cũng được giải trừ. 

Không chỉ những người có liên quan và đám quỷ này, mà ngay cả Hứa Chiêu, người không liên quan, cũng lộ ra vẻ thoải mái, cô thật sự lo lắng bạch xà muốn ở lại để làm gia tiên của cô. 

Liếc cái eo thùng nước kia của bạch xà, liền biết rõ ngày thường nó ăn nhiều, cô chỉ có 12 vạn gửi ngân hàng, còn muốn giữ một phần cho Hứa Quan Nguyệt, căn bản nuôi không nổi bạch xà to như vậy. Bạch xà vẫn nên trở lại địa bàn của nó, chọn người phù hợp trong nhóm thiên sư xếp hàng dài ở đó đi. 

Sông Hoài Thủy tràn ngập hương vị vui tươi, thậm chí đám quỷ hình thù kỳ quái kia cũng trông có vẻ đẹp hơn hẳn. 

Mục đích Chu Ngôn đến đây đã được giải quyết, vốn dĩ anh ta muốn mang trứng lấy từ trong bụng xà yêu đi, nhưng nhìn bộ dạng của Hứa Chiêu, hẳn là cũng muốn giữ lại quả trứng. 

Tuy giải phẫu cho bạch xà là Chu Ngôn làm, nhưng Chu Ngôn và cục đặc biệt sau lưng anh ta đều rõ ràng, ngày hôm nay nếu không phải có Hứa Chiêu ở đây, mọi việc sẽ không thuận lợi như vậy. 

Bạch xà có tính cảnh giác mạnh như vậy sẽ không để cho bọn họ tiếp cận, một hồi đại chiến tại chỗ là không thể tránh khỏi.Nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn cùng bạch xà phát sinh xung đột. Xung quanh công viên Hoài Thủy là các khu dân cư, nếu bạch xà liều mạng, họ sẽ không thể kiểm soát được tình hình.

Các chuyên gia từ cục đặc biệt, giống như nghiên cứu về bạch xà, cũng phóng to và nghiên cứu quả trứng một cách cẩn thận. Họ thậm chí còn không bỏ sót những họa tiết nhỏ trên quả trứng, cuối cùng cũng chỉ suy đoán rằng nó có phải là trứng của một loài bò sát nào đó hay không. Lại nhìn màu sắc, quả trứng này chưa hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, rất khó phá vỏ.  

Vì một quả trứng không xác định được, không đáng để đắc tội với thiên sư thiên tài trẻ tuổi. 

Nhìn bộ dáng Hứa Chiêu thích quả trứng như vậy, Chu Ngôn thức thời không nói về vấn đề quả trứng nữa. 

Vấn đề khác đã được giải quyết, Chu Ngôn phải giải quyết các vấn đề ở công viên Hoài Thủy trước khi rời đi.Số lượng quỷ ở công viên Hoài Thủy vượt quá tiêu chuẩn, đối với một công viên có nhiều người qua lại, đây không phải chuyện gì tốt. 

Tuy rằng không phải ai lúc nào cũng nhìn thấy quỷ giống Hứa Chiêu, nhưng vào một số thời điểm đặc biệt khi âm khí quá nặng, người bình thường cũng sẽ nhìn thấy quỷ, chẳng hạn như Tần Thâm. Với rất nhiều quỷ ở bên sông Hoài Thủy, chắc chắn sẽ gây hỗn loạn trong một thời gian dài.

Trong trường hợp này, Cục đặc biệt cũng có các biện pháp khẩn cấp.

Cục đặc biệt có Chu Ngôn, Hoàng Quang Minh là thiên sư, có nhân viên nghiên cứu khoa học, cũng có những công việc dành cho ma quỷ. 

Một số quỷ chưa làm ai bị thương có thể nộp hồ sơ của họ cho cục đặc biệt, nếu có kỹ năng, họ cũng có thể trở thành nhân viên tạm thời của cục đặc biệt. Cũng không phải cục đặc biệt kỳ thị ma quỷ, mà là với tư cách cơ quan quốc gia, cục đặc biệt tuyển dụng nhân viên công tác cũng có yêu cầu nghiêm khắc, một trong số đó chính là phải có bằng cử nhân.

Những quỷ này chết sớm, đa phần đều không có bằng cấp, chỉ có thể bắt đầu từ những công việc tạm thời, về sau làm những cống hiến đặc thù, cho dù không có bằng cấp cũng có thể chính thức thăng chức. Ở một phòng nào đó trong cục đặc biệt lãnh đạo cũng là một đại quỷ, nhân viên cấp dưới cũng đều là quỷ, cũng là một điểm đặc sắc của cục đặc biệt. 

Vương Cương và những quỷ khác có hành vi chủ động gây hại cho Tần Thâm, bọn họ trực tiếp bị Chu Ngôn cưỡng chế đưa đến cục đặc biệt tiến hành lao động cải tạo. 

Vương Cương nhìn còng tay chuyên dùng cho quỷ trên cổ tay, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn thật sự rất sợ Hứa Chiêu, lo lắng Hứa Chiêu nhớ tới chuyện hắn lái xe buýt ma lừa người, liền đấm hắn một cái làm hắn hồn phi phách tán. Nghe được Chu Ngôn nói sẽ đưa hắn đi lao động cải tạo, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngồi tù cũng tốt, ngồi bóc lịch ít ra cũng có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ. 

Tần Thâm cũng phải đi theo Chu Ngôn về cục đặc biệt một chuyến, trong một đêm anh ta thấy nhiều ma quỷ như vậy, tuy rằng tâm trạng bình thường không bị ảnh hưởng nhưng vẫn cần tư vấn tâm lý, cục đặc biệt cũng cung cấp dịch vụ liên quan. 

Nhìn Chu Ngôn đâu vào đấy mà an bài những chuyện này,  Hứa Chiêu không khỏi ghen tị: “ Thật là lắm tiền, có thể an bài công việc cho nhiều quỷ như vậy.” 

Cô thì khác, đến một cái gia tiên tự mình tiến cử cũng không nuôi nổi. 

Chu Ngôn khắc chế chính mình, mới không có cười ra tiếng. Tiểu cô nương Hứa Chiêu này thật sự đáng yêu, thực lực mạnh, nhưng vẫn có một trái tim trong sáng, ngay cả điểm chú ý cũng mới lạ như vậy. 

“ Chúng tôi cũng không tính là có tiền, chủ yếu là có quốc gia ủng hộ, lại có thêm kim chủ ba ba bỏ vốn, mới có thể an bài thỏa đáng như vậy. ” 

Mọi người bên trong cục đặc biệt cách camera thấy hai mắt Hứa Chiêu sáng lên, ai nấy cũng đều nóng nảy. 

“ Tôi nhìn cô gái nhỏ này một cái liền thích rồi, bấm tay tính toán, cảm thấy con bé có duyên với cục đặc biệt chúng ta.”

“ Lão Hồ, ông là một đạo sĩ đứng đắn, sao thở ra lại giống giọng điệu đám đầu trọc bên Thanh Sơn tự thế. Nhưng mà ông nói đúng đó, cô gái nhỏ này đúng là rất thông minh, thật sự nên đến cục đặc biệt chúng ta.” 

“ Đúng vậy, cục đặc biệt chúng ta đúng là đang thiếu đuôi *00, có đuôi 00 rồi sẽ càng có sức sống.” 

** Cái này chắc ý nói về năm sinh. ( Năm 2000- 2009)



Hoàng Quang Minh dở khóc dở cười nhìn đám người cố ý nghị luận trước mặt ông, cuối cùng chỉ dùng một câu làm bọn họ yên tĩnh: “ Hứa Chiêu thiên phú xuất chúng, nhất định là bảo bối của sư môn,  sẽ không tặng cho cục đặc biệt chúng ta đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ.” 

Mọi người trong cục đặc biệt thở dài tản ra, thậm chí Hoàng Quang Minh cũng có chút tiếc nuối, đáng tiếc. Nhưng chỉ cần cô gái nhỏ này sơ tâm không đổi, có ở cục đặc biệt hay không thì có gì khác đâu?” 

Tần Thiển do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đi theo Chu Ngôn đến Cục đặc biệt. Mặc dù sùng bái Hứa Chiêu, nhưng cậu ta cảm thấy với tư cách là một nam quỷ, cứ đi theo Hứa Chiêu cũng không quá thuận tiện, không bằng đến Cục đặc biệt vì sự nghiệp của mình mà phấn đấu một phen. 

Tần Thiển rơm rớm nước mắt nhìn Hứa Chiêu: “ Lão đại, đừng quên tôi, coi như về sau có gặp quỷ khác, tôi cũng phải là tiểu đệ mà chị thích nhất đó.” 

Nhìn bộ dạng lả lướt bịn rịn chia tay như sẽ không gặp lại nữa của Tần Thiển, Chu Ngôn ho khan một tiếng, nhắc nhở: “ Cục đặc biệt cách Kinh đại 1Km, đi bộ cũng chỉ mất 20p.” 

Nước mắt Tần Thiển trong nháy mắt thu về, hào hứng tràn đầy: “ Lão đại, chờ tôi chính thức nhậm chức, nhất định sẽ dành thời gian đến trường tìm chị.” 

Nghe nói cục đặc biệt còn nghiên cứu phát minh ra máy ảnh có thể chụp quỷ, đến lúc đó cậu ta nhất định phải đến Kinh đại chụp vài tấm. 

Hứa Chiêu cũng có chút không nỡ bỏ Tần Thiển, quỷ có thể tâng bốc giống như Tần Thiển không nhiều lắm, cô còn rất thích nghe. Sau khi Tần Thiển rời đi, cô không thể tiếp tục nghe rồi. 

Chờ Chu Ngôn mang theo Tần Thâm, Tần Thiển và một đám quỷ khác rời đi, mặt trời đã bắt đầu lên, bất tri bất giác thì trời đã rạng sáng. 

Công viên Hoài Thủy xứng đáng là nơi được yêu thích của những người cao tuổi. Trời vừa sáng đã có nhóm lão gia tử đến mặc đồ trắng đến công viên luyện thái cực. Bọn họ cười cười nói nói, thần sắc thả lỏng, một chút cũng không biết, mấy giờ trước ở đây còn bị một con bạch xà chiếm giữ. 

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Hứa Chiêu đem trứng phát ra cảm giác ấm áp bỏ vào trong ba lô, chậm rãi đi ra ngoài từ cửa nam của công viên. 

Cửa nam của công viên gần khu dân cư, giờ phút này đã náo nhiệt hẳn lên,  đâu đâu cũng thấy hàng quán bán đồ ăn sáng. Hứa Chiêu đi ngang qua quầy *bánh rán trái cây, không nhịn được dừng lại.



Hôm qua sau cô cùng Cao Khải đến Kinh thị, cũng chưa được ăn gì, lại thêm một ngày bắt ma và rắn, tiêu hao rất nhiều sức lực, ngửi thấy mùi bánh rán thơm phức, liền cảm thấy đói bụng. 

Nhìn vào dòng “ combo cơ bản 7 tệ một phần” được viết trên bảng trước sạp hàng, Hứa Chiêu sờ sờ cặp sách, bên trong chỉ có một cái thẻ ngân hàng và ba đồng xu. Cô thở dài một hơi, vật giá ở Kinh thị thật đắt, đến mức tiền ăn bánh rán cũng không có.   

Nhìn thấy người bên cạnh thanh toán bằng cách quét mã QR trên điện thoại di động, Hứa Chiêu bắt đầu cân nhắc xem mình có nên mua điện thoại di động hay không. Bây giờ cô không còn như trước nữa, cô đã có một khoản tiền khổng lồ 12 vạn, vẫn có thể mua điện thoại di động. 

Tiểu thiên sư Hứa Chiêu tính toán tỉ mỉ cúi đầu xuống, chỉ có điều không ăn được bánh rán. 

Ngay khi Hứa Chiêu đang ủ rũ, một phần bánh rán trái cây nóng hổi xuất hiện trước mặt cô, so với suất combo cơ bản còn có nhiều thêm một phần chân giò hun khói, nhìn thôi đã làm cho người ta thèm ăn rồi. 

Hứa Chiêu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông vừa mới quét mã trả tiền bên cạnh cô đang đưa bánh rán cho cô: “ Lấy ăn đi.” 

Người đàn ông vuốt tóc, mặc tây trang, khóe mắt khi cười có nếp nhăn, nhìn qua tính tình không tệ lắm. 

Mã Tiểu Cát nhìn tiểu cô nương này mấy phút, thấy cô hai mắt chằm chằm nhìn vào bánh rán không rời, lại lộ ra bộ dạng ủ rũ, vẫn là mềm lòng đem bánh mình vừa mua cho Hứa Chiêu. 

Mã Tiểu Cát một bên trả tiền mua thêm một phần khác, một bên khuyên Hứa Chiêu bằng giọng điệu của người từng trải: “ Tuổi trẻ không nên bỏ nhà ra đi, hồi còn trẻ tôi cũng đã bỏ nhà trốn đi, cô đoán xem cuối cùng thế nào?” 

Mã Tiểu Cát vừa sờ đầu, vừa nở nụ cười: “ Tôi đi theo tên ăn mày đầu đường xin ăn hai ngày, cuối cùng tuyệt vọng về nhà. Nghe anh khuyên một câu, tranh thủ thời gian về nhà, bánh rán bên ngoài không thể so với cơm canh sạch sẽ trong nhà đâu.” 

Bác gái đang rán bánh nghe Mã Tiểu Cát nói vậy liền không vui: “Tiểu tử, cậu cũng không thể nói như vậy, bánh rán tôi làm sạch sẽ lắm.” Sau đó bác gái cũng khuyên Hứa Chiêu: “ Tiểu cô nương vẫn là nên về nhà sớm, hiện tại bên ngoài cũng không an toàn, nhiều người xấu lắm. ” 

Bộ dạng Hứa Chiêu  bao lớn bao nhỏ đi đường, đúng là giống cô gái bỏ nhà trốn đi, không thể trách khi Mã Tiểu Cát và bác gái bán bánh khuyên cô như vậy. 

Hứa Chiêu nói lời cảm ơn rồi cầm bánh rán, bánh rán ăn vào cũng ngon y như mùi của nó. 

Chuông điện thoại di động của Mã Tiểu Cát vang lên, là khách hàng đang thúc giục, giọng Mã Tiểu Cát chậm lại, thái độ rất tốt: “ Anh Trương, tôi sẽ tới ngay. Hôm qua tôi đã thương lượng với chủ nhà, giá căn nhà này có thể giảm thêm.” 

Mã Tiểu Cát vội vàng cùng khách hàng đi xem nhà nên không có thời gian ở lại đây, nhưng nghĩ đến kinh nghiệm bỏ nhà trốn đi của bản thân, anh ta không nhịn được đưa hết tiền trong túi cho Hứa Chiêu. 

Bây giờ ra ngoài chủ yếu dùng điện thoại thanh toán. Số tiền lẻ trong ví chỉ vỏn vẹn còn 200 tệ. Vừa nhét tiền vào tay Hứa Chiêu, Mã Tiểu Cát vừa lẩm bẩm: “Mau về nhà đi.”

Khi Mã Tiểu Cát quay người rời đi, Hứa Chiêu đã ngăn lại: “Chờ đã.”

Mã Tiểu Cát thắc mắc: “Sao vậy?”

Ánh mắt Hứa Chiêu rơi vào đôi lông mày đen của anh ta, lấy ra chu sa và lá bùa trong túi, rồng bay phượng múa vẽ cho Mã Tiểu Cát một tấm bùa bình an. Bùa bình an có sẵn trên người cô đã đưa hết cho Diệp Cẩn Ngôn, giờ chỉ có thể viết ngay tại chỗ. 

Khi vẽ bùa, cô phát hiện vì đặt bùa và chu sa gần quả trứng, nên bùa bình an vẽ ra mang theo dương khí, uy lực càng lớn hơn lúc trước. 

Hứa Chiêu đem bình an phù đưa cho Mã Tiểu Cát: ” Đây là tạ lễ. ” 

Mã Tiểu Cát dở khóc dở cười, không nghĩ tới dùng 200 tệ cùng một cái bánh rán đổi lại một tấm bùa bình an, tiểu cô nương này không chỉ bỏ nhà trốn đi, mà lại còn mê tín. 

Anh ta biết rõ thiếu nữ ở tuổi này lòng tự trọng cũng rất cao, nên cũng không cự tuyệt, đem bùa bình an Hứa Chiêu cho tùy ý nhét vào trong túi, vội vàng lưu lại một dãy số điện thoại di động: “ Nếu có vấn đề có thể liên hệ với tôi.” 

Nhìn thấy sau khi cầm bùa bình an, hắc khí ở lông mi Mã Tiểu Cát tản ra, Hứa Chiêu nhận tờ giấy, ừ một tiếng. 

Khách hàng liên tục nhắn tin thúc giục, Mã Tiểu Cát không có thời gian để nói chuyện với Hứa Chiêu, vội vàng bắt taxi đến tìm khách hàng Trương Hiền, nói chuyện mua phòng ở hoa viên Gia Khang. 

Hoa viên Gia Khang ở vùng ngoại thành của Kinh thị, vị trí vắng vẻ, nhưng thắng ở chỗ là tiểu khu này coi như mới, chủ đầu tư cũng là một doanh nghiệp có tiếng, những người không có tiền nhiều cũng nguyện ý mua nhà sang tay ở hoa viên Gia Khang. 

Khách hàng mà Mã Tiểu Cát mang lần này là Trương Hiền coi trọng một phòng trong đó, Trương Hiền tuy không lớn tuổi nhưng lại rất bắt bẻ.  Mã Tiểu Cát cứ cuối tuần là lại đưa hắn ta đi xem phòng ở vùng ngoại thành Kinh thị, xem trọn vẹn nửa năm mới chọn trúng hoa viên Gia Khang. 

Thấy Trương Hiền cuối cùng cũng không bắt bẻ nữa, Mã Tiểu Cát cũng thở phào một hơi. Dù nhân viên bất động sản lấy hoa hồng rất nhiều nhưng đây thực sự là một công việc tốn thể lực, nhất là khi gặp phải những khách hàng kén chọn. Vận khí không tốt lại gặp phải khách cuối cùng không mua cái gì, nửa năm liền làm không công. 

Sau khi biết Trương Hiền coi trọng một căn trong hoa viên Gia Khang, Mã Tiểu Cát liền bắt đầu giúp hắn nói chuyện giá cả với chủ nhà, nhưng ngoài dự đoán là chủ nhà cực kỳ dễ nói chuyện, anh ta cũng không cần tốn nhiều miệng lưỡi, chủ nhà đã đồng ý giảm giá, chỉ có một yêu cầu, là sang tên càng sớm càng tốt. 

Mã Tiểu Cát và Trương Hiền đoán rằng chủ nhà có thể đang cần tiền gấp, bất quá có chuyện tốt như vậy, bất kể là Mã Tiểu Cát hay là Trương Hiền đều rất vui vẻ. Mã Tiểu Cát là bởi vì vất vả nửa năm cuối cùng cũng có thể lấy được tiền hoa hồng, Trương Hiền thì là bởi vì sắp có nhà riêng. 

Vì vậy mới sáng sớm Trương Hiền đã thúc giục Mã Tiểu Cát đến làm thủ tục càng sớm càng tốt. 

Chờ làm xong hết thủ tục đã giữa trưa, Trương Hiền người gặp việc vui tinh thần thoải mái, mời Mã Tiểu Cát ăn cơm, chuẩn bị mang theo Mã Tiểu Cát đến xem phòng ở mình mới mua. 

Mã Tiểu Cát nghĩ đến tiền hoa hồng trong thẻ ngân hàng, chủ động bắt taxi cùng Trương Hiền đến hoa viên Gia Khang một lần nữa. 

Trương Hiền mua phòng nằm trong tòa nhà số 4, gần cổng phía tây của tiểu khu, ngay khi bước vào cửa liền có thể nhìn thấy tòa nhà. 

Nụ cười trên mặt Trương Hiền không thể thu liễm được, sờ sờ vách tường: “ Cuối cùng tôi cũng đã có phòng của riêng mình ở Bắc Kinh.”

Mã Tiểu Cát có thể lý giải tâm tình của hắn, anh ta ở Bắc Kinh trôi nổi lâu như vậy, cũng muốn có một ngôi nhà cho riêng mình. Anh ta vừa định phụ họa Trương Hiền hai câu, lại đột nhiên cảm giác được túi áo nóng lên, mà bên trong túi áo kia chính là bùa bình an mà Hứa Chiêu đưa cho anh ta.

Bùa bình an vì sao có thể phát nóng?? Còn không chờ anh ta suy nghĩ nhiều, dưới chân Mã Tiểu Cát trơn trượt, lảo đảo ngã về phía Trương Hiền. Anh ta đụng vào người Trương Hiền, hai người cùng nhau té ngã lên bãi cỏ, may mắn bãi cỏ mềm mại, hai người chỉ là ngã ra chứ không bị thương.  

Mã Tiểu Cát còn chưa kịp đứng lên, chợt nghe ” bịch” một tiếng, một con dao làm bếp từ trên trời rơi xuống, rơi xuống vị trí hai người vừa đứng. 

Nhìn dao làm bếp rơi trên mặt đất, Mã Tiểu Cát nuốt một ngụm nước bọt, đang cao hứng bừng bừng Trương Hiền cũng càng hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, hắn ta tái mặt chửi bới: “Ai vô đạo đức ném dao làm bếp xuống thế? “

Bọn họ suýt chút nữa đã chết ở đây, quả thực so với tử thần tới còn khủng bố hơn. 

Sự tình huyên náo quá lớn, ban quản lý tiểu khu lập tức đến xử lý, đồng thời xung quanh còn có cư dân tiểu khu vây xem.

Cơ sở vật chất trong tiểu khu rất tốt, để đảm bảo an toàn cho cư dân, khắp nơi đều có camera, tình cờ một camera ghi lại được quá trình dao làm bếp rơi xuống. 

“ Dao làm bếp là từ phòng 1801 ở tòa nhà số 4 rơi xuống.” Giọng chú nhân viên bảo vệ vừa rơi xuống, người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết- Trương Hiền sắc mặt càng tái hơn. 

Trương Hiền lắp bắp: “1801 là nhà tôi, tôi vừa mua xong, bên trong không có ai.” 

Hiện trường yên lặng, giọng nói của một dì ngập ngừng vang lên: “Anh mua nhà của Trần Quan Văn à?”

Trương Hiền gật đầu. 

Dì kia nhịn không được tức giận mắng: “ Trần Lão Tam thật là thiếu đại đức, sao lại có thể đem nhà bán cho người khác chứ. Nhà bị nháo quỷ, hàng xóm xung quanh đều dọn đi hết rồi.”

Trương Hiền vốn là không tin việc nháo quỷ loại này, trên thế giới này làm sao có thể có quỷ?

Nhưng dao làm bếp bị ném ra từ trong phòng không người vẫn còn nằm trên mặt đất, cái này chính là chứng cứ gặp quỷ rõ ràng, nhưng hắn chính là chưa từ bỏ ý định, mua phòng đã tốn hết sạch tiền của hắn, hiện tại hắn ngoài căn phòng này và tiền vay thế chấp ba mươi năm thì không có gì cả.

Trương Hiền giữ chặt  cánh tay Mã Tiểu Cát, giống như nắm lấy cọng rơm cuối cùng: “Anh sao lại có thể giới thiệu cho tôi nhà ma? Anh phải phụ trách.” 

Mã Tiểu Cát đầu đau muốn nứt, mặc dù anh ta là môi giới, nhưng là bị Trần Quan Văn dấu diếm, cũng không biết gì về việc phòng có quỷ này, bằng không cho dù thiếu tiền anh ta cũng không dẫn khách đến đây xem. 

Trương Hiền còn đang ầm ĩ muốn Mã Tiểu Cát phụ trách, Mã Tiểu Cát cảm giác được đồ vật trong túi áo đang nóng lên, anh ta lấy nó ra và thấy đó là lá bùa bình an mà Hứa Chiêu đã đưa cho anh ta. Lá bùa bình an mà anh ta cầm trên tay khác hẳn so với lúc anh ta mới nhận được vào buổi sáng.

Vừa rồi rõ ràng anh đang đi trên một một chỗ bằng phẳng, nhưng đột nhiên lòng bàn chân bị trượt, chính vì lòng bàn chân trượt nên anh và Trương Hiền mới có thể chạy thoát.

Mã Tiểu Cát nắm chặt lá bùa an toàn trong tay, hai mắt sáng lên: “Chúng ta đi mời đại sư trừ tà.”

Đại sư Hứa Chiêu trong miệng Mã Tiểu cát đã đến Kinh Đại, cô vừa tiến vào cổng trường không lâu liền bị một  con mèo ngăn cản đường đi. 

Hứa Chiêu liếc nhìn mèo đen một cái, tuy có linh khí, nhưng chưa thành tinh. Cô bỏ qua con mèo đen, muốn đi đến chỗ báo danh. Không ngờ khi cô vừa di chuyển, con mèo đen cũng di chuyển, vẫn dừng lại trước mặt Hứa Chiêu, kêu “meo meo” với Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu chỉ nuôi lợn ở nhà, nhưng Hứa Quan Nguyệt  lại nuôi một con rùa và một con cá vàng, nhưng cả con rùa và cá vàng đều không phải loài có tính tình hoạt bát. Đặc biệt là con rùa đen kia, nửa tháng mới chuyển động một chút, chứng minh nó còn sống. 

Động vật hoạt bát sinh động như mèo, là lần đầu tiên Hứa Chiêu nhìn thấy, cô nhìn mèo đen, rốt cục đoán được ý của nó, mèo đen dường như muốn đưa cô đi đâu đó.

Hứa Chiêu thăm dò đi về phía mèo đen đưa chân, quả nhiên mèo đen ở phía trước “ meo meo” dẫn đường. 

Mèo đen mang theo Hứa Chiêu đi một vòng trên đường của Kinh đại, đi đến một bóng cây, nhìn thấy con mèo nhỏ đang nằm dưới bóng râm, Hứa Chiêu cuối cùng cũng biết tại sao mèo đen lại đưa cô đến đây.

Mèo nhỏ cũng là màu đen, đang bị con mèo màu cam đè dưới chân, xung quanh có rất nhiều mèo đi lại, trông chúng đều có vẻ lo lắng.

Linh hồn của con mèo nhỏ lơ lửng gần những con mèo này, nó cố chen vào cơ thể nó, nhưng lại không thể chen vào được.

Linh hồn mèo nhỏ lo lắng kêu meo meo, nhưng không có cách nào làm được, nhìn thấy con mèo đen đưa Hứa Chiêu tới, linh hồn con mèo nhỏ meo meo với mèo đen, giống như đang cáo trạng. 

Mèo đen có linh khí, có thể nhìn thấy vật mà người bình thường không thể thấy, nó cũng có thể nhìn thấy hồn phách của mèo nhỏ, cũng có thể nhìn thấy hồn ma đang chiếm thân thể của mèo nhỏ. 

Nhưng là chỉ có thể nhìn, nó chỉ là một con mèo đen có linh khí, cũng chưa thành tinh, đối với quỷ chiếm lấy thân thể mèo nhỏ cũng không có biện pháp nào, mới tìm kiếm trợ giúp từ Hứa Chiêu, một đường mang cô đến đây. 

Con mèo đen cảm nhận được hơi ấm trên người Hứa Chiêu, tuy rằng không biết là gì, nhưng nó tinh tường nhận ra thứ trên người Hứa Chiêu chính là kẻ thù không đội trời chung với thứ đang chiếm giữ thân thể mèo nhỏ. 

Nó không biết, nhưng Hứa Chiêu biết rằng thứ mà con mèo đen cảm giác được chính là khí dương tỏa ra từ quả trứng cô mang theo bên mình.

Hứa Chiêu bước đến bên xác con mèo sữa đang bị con mèo cam đè, con mèo màu cam đang ôm mèo nhỏ cảnh giác kêu meo meo, nhìn thấy con mèo đen thân cận đi gần bên cạnh Hứa Chiêu, một bộ tín nhiệm, nó liền ngoan ngoãn tránh khỏi vị trí. 

Hứa Chiêu đưa thay sờ sờ cổ mèo nhỏ, sau đó hơi nhấc lên, từ trên người mèo sữa nhỏ kéo ra một nữ quỷ.

Vừa bị túm ra, nữ quỷ liền bắt đầu hô to: “ Đừng ngăn cản tôi, tôi muốn làm một con mèo nhỏ.” 

Mèo nhỏ nhân cơ hội chen vào trong cơ thể, mèo đen đau lòng liếm liếm đầu nó, sau đó lai hướng về phía nữ quỷ meo meo, thanh âm bén nhọn, tiến lên muốn tóm lấy cô ta. 

Nữ quỷ bị Hứa Chiêu tóm trong tay, ủy khuất: “ Cần gì hung dữ như vậy, dù sao ta cũng làm con gái của mi mấy ngày mà.” 

Cũng không biết có phải nghe hiểu lời nữ quỷ nói hay không, mèo đen càng hung dữ, đám mèo khác tuy không nhìn thấy nữ quỷ, nhưng lại tâm linh tương thông với mèo đen, cùng nhau hướng về phía nữ quỷ kêu to. 

Hứa Chiêu quơ quơ nữ qủy, liếc mắt nhìn con mèo nhỏ yếu ớt đến đi cũng có thể vấp ngã: “ Sao cô lại cướp thân thể của mèo nhỏ?” 

Nữ quỷ trong tay Hứa Chiêu trên người khí tức sạch sẽ, không phải ác quỷ gì, nhưng nhìn bộ dạng của cô ta, Hứa Chiêu thật sự không hiểu tại sao cô ta lại muốn chiếm lấy cơ thể của một con mèo. 

Hai mắt nữ quỷ giống như xuất hiện sao: “ Làm mèo thật tốt nha, mỗi ngày không phải làm cái gì, cũng đã có người cho ăn,  không cần lên lớp, lại không cần lo lắng tìm việc sau khi tốt nghiệp. Còn có thể tiếp xúc gần gũi với mấy tiểu gia hỏa lông mềm như nhung, chỉ cần nghĩ đến về sau tôi có thể lăn lộn trong đám mèo cũng khiến tôi hạnh phúc.” 

“Vậy bây giờ cô vẫn vui vẻ chứ?” Hứa Chiêu nâng cô lên trước mặt con mèo đen.

Đám mèo trước mặt lộ ra vẻ hung dữ nhìn cô. 

Bị mấy bé mèo yêu thích căm thù, nữ quỷ ủ rũ. 

” Về sau đừng làm chuyện như vậy. ” Hứa Chiêu tiện tay đem nữ quỷ ném qua một bên. “ Cô chiếm được thân thể của nó, nó phải trở thành cô hồn dã quỷ. Lại lại để cho tôi nhìn thấy,  sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho cô.” 

Nữ quỷ bị Hứa Chiêu làm hoảng sợ, vội vàng rời đi. 

Nhìn thấy nữ quỷ đáng ghét rời đi, mèo đen thu lại tiếng kêu bén nhọn, cọ đến bên cạnh chân Hứa Chiêu, nhu hòa mà ” Meo” vài tiếng, giống như đang cảm ơn Hứa Chiêu. 

Mèo nhỏ một lần nữa trở lại trong thân thể của mình cũng lung la lung lay đứng lên, liếm liếm tay Hứa Chiêu. 

Đương nhiên, những con mèo khác ở phía sau cũng không chịu thua kém, từng đứa từng đứa chen lấn đem thân thể tiến vào trong tay Hứa Chiêu. Trên người nhân loại này thật ấm áp, làm cho cả người mèo đều thoải mái nha. 

Nữ quỷ trốn ở một bên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng chúng miêu vây quanh Hứa Chiêu làm nũng, nhịn không được hâm mộ: ” Cái này chính là cuộc sống tôi muốn nha.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Kim Thật Là Lão Đại, truyện Thiên Kim Thật Là Lão Đại, đọc truyện Thiên Kim Thật Là Lão Đại, Thiên Kim Thật Là Lão Đại full, Thiên Kim Thật Là Lão Đại chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top