Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên
104: Gặp Lại Hạ
Chân Định đại trưởng công chúa lại liếc nhìn Trường Đình một cái, đuôi lông mày nhướng lên, đầu hơi lệch qua một bên, lập tức thấy Nga Mi rũ tay áo đi ra cửa.
Động tác nhỏ này Trường Đình cực kỳ quen thuộc.
Trong nhà chính ánh đèn mơ hồ, đèn lồng đỏ thẫm treo cao cực kỳ.
Dịch quán có năm tầng, trên hành lang cao nhất là một mảnh đen kịt, ngẩng đầu nhìn về phía đó chỉ thấy trong bóng đêm như có một dòng lốc xoáy đang bắt đầu dịch chuyển, dường như muốn nuốt chửng mọi người bên dười vào một cái động tối tăm vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Nơi đây vắng vẻ, chỉ khẽ nghe tiếng Trường Đình khóc nức nở và tiếng khóc nháo của tiểu Trường Ninh.
“Nếu Lục cô nương đã muốn thẩm vấn mấy tên kẻ cướp không có mắt kia thì mỗ đương nhiên đồng ý.” Sau một lúc lâu lặng im Chu Thông Lệnh mới đảo mắt qua sân, thấy người rời khỏi đại đường đã trở về.
Người luyện võ nhãn lực tốt, hắn nương ánh sáng mỏng manh trong đại đường thấy người nọ khẽ ra hiệu bằng tay.
Đuôi lông mày của hắn nhướng lên, sau đó cực tự nhiên mà xoay người cung kính nhìn Trường Đình và dùng giọng điện ngoan ngoãn nói với Chân Định đại trưởng công chúa, “Đại trưởng công chúa xem để người của ai mang đám người kia tới thẩm vấn thì thích hợp? Để tránh tị hiềm, chỉ sợ phải vất vả tướng quân của Lục gia…”
“Không ngại, Chu đại nhân không cần để ý tới lời nói đùa của trẻ nhỏ.” Chân Định đại trưởng công chúa vung tay áo, ánh mắt thâm trầm, “Chỉ hy vọng Chu đại nhân có thể quên những ngỗ nghịch của con trẻ mà nhớ những điều tốt lão thân làm.”
Chu Thông Lệnh nhếch khóe miệng, cánh tay vừa nhấc, thuộc hạ đã theo lệnh mà đi xuống.
Chưa được bao lâu thuộc hạ của hắn đã vội chạy về, quỳ gối gấp giọng bẩm báo, “Bẩm đại nhân! Những kẻ trong phòng chứa củi đều đã chết!” Hắn ngừng lại một chút sau đó mới cố tình nhấn mạnh nói, “Chỉ sợ trước khi thuộc hạ tới thì bốn kẻ kia đã chết rồi.
Thi thể bọn chúng vẫn ấm, hẳn còn chưa chết quá lâu.”
Mấy chữ “Đã chết rồi” rơi leng keng trên mặt đất.
Trường Đình lấy khăn che nửa mặt, nhìn kẻ đang quỳ gối bẩm báo kia thì nhận ra đó là kẻ lúc nãy vừa lặng lẽ rời khỏi sảnh.
Hắn để râu dê, diện mạo bình thường.
Lòng nàng tự nhiên buông lỏng nghĩ rất tốt, Chân Định đại trưởng công chúa không hổ là người sống ở Lục gia vài thập niên, bà ta cực kỳ thông minh mà mượn chuyện cực nhỏ này thể hiện thái độ với Chu Thông Lệnh.
Nếu trước khi tên kia đi đám người đó đã chết thì ai là hung thủ?
Đáp án quá rõ ràng.
Một chữ “Tốt” trong miệng Chân Định đại trưởng công chúa Chu Thông Lệnh nhận lấy và trong lòng không nhịn được cảm thấy đắc ý.
Hắn xoay người khom lưng vái chào Chân Định đại trưởng công chúa, giọng điệu mang theo dương dương tự đắc hơi không thể nhìn thấy, “Thế sự vô thường! Tạo hóa trêu người! Nhờ có Chân Định đại trưởng công chúa mà Thông Lệnh coi như không phải chịu nỗi oan vô vọng này!” Hắn liếc xéo Trường Đình một cái rồi nói, “Mong Lục cô nương minh giám, thuộc hạ của mỗ chỉ đi một thoáng, mà nếu muốn chạy giữa chỗ này cùng phòng chứa củi ít nhất phải mất một lúc, giơ tay chém người cũng mất thời gian.
Mong Lục cô nương đừng vội ngậm máu phun người mới tốt.”
Trường Đình tức giận đến run cả người.
Nàng muốn mắng chửi, nhưng vừa mở miệng lại bị Chân Định đại trưởng công chúa đánh gãy: “Sắc trời đã tối, nếu kẻ cướp đã tự sát thì Chu đại nhân đi về trước đi.” Bà ta xoay người, phất tay nói: “Đưa hai vị cô nương đến sương phòng nghỉ ngơi!”
Bạch Xuân nơm nớp lo sợ mà giúp đỡ người.
Trường Đình không thẳng được eo, nhưng lại cực kỳ tùy hứng nhịn đau hất tay Bạch Xuân ra.
Nàng vừa khóc vừa trợn mắt với Chu Thông Lệnh, giận nói, “Không cần ai tới đỡ, ta tự mình đi được!”
Tiểu cô nương khóc đến đứt ruột đứt gan, gian nan bước từng bước ra bên ngoài.
Chu Thông Lệnh cười cười, khoanh tay bàng quan đứng nhìn.
Trường Đình hít hít mũi, nửa dựa lên người Ngọc Nương, đầu tóc rối bù, bộ dạng chật vật.
Lúc ra tới cửa nàng đỡ khung cửa, mắt nhìn nhà chính, dưới sự hỗ trợ của Hồ Ngọc Nương nàng gian nan đứng thẳng người.
Nàng lau mặt, thở phào một cái và mắng: mụ nội nó.
May mắn nàng quen giả vờ ương ngạnh kiêu căng và ngu xuẩn rồi nên tốt xấu cũng qua được.
Nhưng không nghĩ tới diễn kịch cũng mệt như thế…
“Mãn Tú, đưa cô nương trở về phòng.
Đóng cửa cho kỹ…” Mông Thác còn chưa nói xong đã thấy nàng xua tay.
Hắn suy nghĩ một chút, chần chờ rồi mới nghẹ giọng nói, “Nếu có cái gì cần nói thì để ngày mai cũng được.
Ta sẽ đưa mọi người về Bình thành, trên đường đi có nhiều thời gian, ngài nên nghỉ ngơi trước đã.”
Khó có lúc thấy Mông Thác mềm giọng nói chuyện thế này.
Nhưng thực xin lỗi… Không phải ta muốn nói chuyện với ngươi nên mới không đi…
Trường Đình đỏ mặt chỉ chỉ phòng trong, nàng không đi là vì phải đợi người khác.
Mông Thác theo ánh mắt và đầu ngón tay của nàng nhìn vào sau đó trầm mặc một lát rồi cũng hiểu ra.
“… Chuyện hôm nay dù sao cũng là lỗi của Chu đại nhân, một tòa thành tốt đẹp sao lại có kẻ cắp vào thành? Đám người này có phải cùng một bọn với đám chặn giết Tề Quốc Công lúc trước hay không? Chu đại nhân đã lấy thân phận người nhà đối đãi với lão thân thì ta cũng muốn dạy ngài một câu: đừng có để sơn tặc vào thành nữa, đó là để bảo đảm chiến tích của Chu đại nhân, an nguy của lão thân và mấy vị tiểu cô nương, thậm chí…” Chân Định đại trưởng công chúa thấy mọi người đã đi xa thì trầm giọng nói, “Thậm chí cũng tốt cho quan hệ của Chu đại nhân và Lục gia nữa đó.”
Chu Thông Lệnh vùi đầu yên lặng nghe.
Bà ta nói thực mờ mịt, tổng kết lại chỉ có sáu chữ đơn giản: Ngươi an phận một chút đi!
Hắn ăn no rửng mỡ mới tổn hại mười mấy tinh binh cường tướng đi đối phó với hai đứa nhóc con à?! Là con trai bà con mẹ nó không an phận ấy!
Nhưng lời này Chu Thông Lệnh sao dám nói với Chân Định đại trưởng công chúa?
“Con trai út của bà không chỉ bảo ta giết hai tiểu cô nương này mà còn để ta đuổi theo hướng tây giết đứa cháu trai đáng thương, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp của bà đấy.” Lời này mà vừa nói ra thì coi như xé rách mặt, Chân Định đại trưởng công chúa hiểu trong lòng là một chuyện nhưng nếu nói ra ngoài thì chính là hắn không biết điều và không giữ chữ tín.
Người nào biết tránh những điều kiêng kỵ thì kẻ đó mánh khóe cao siêu.
Nếu không thể tránh được thì sẽ khiến kẻ khác chướng mắt.
Nhưng ít nhất thái độ của Chân Định đại trưởng công chúa cũng rõ ràng.
Ta không nghe thấy coi như ta không biết.
Dù đây chính là lừa mình dối người, nhưng không như vậy thì còn có thể làm sao? Lột mặt con thứ của mình sao?
Chu Thông Lệnh nghĩ thông rồi thì cũng yên tâm.
Con mẹ nó Chân Định đại trưởng công chúa còn không tìm hắn gây phiền toái chuyện con bà ta chết, thậm chí bà ta còn có ý thổi phồng khen ngợi thì dù hôm nay đúng là hắn phóng hỏa, phái sát thủ tới thì bà ta cũng có thể làm gì? Làm gì có đạo lý không báo thù cho con trai mà đến phiên cháu gái lại nhảy dựng lên chứ?!
Cảm giác đắc ý trong lòng Chu Thông Lệnh càng đậm hơn.
Hắn chắp tay, khóe miệng nhếch lên còn người thì lùi về phía sau.
Đình viện lạnh lẽo, trên hành lang có ánh đèn lấp loáng.
Chu Thông Lệnh dùng ngón tay vuốt râu, càng đi xa càng không nhịn được cười.
“Chu đại nhân đang cười cái gì vậy?”
Là giọng một tiểu cô nương.
Chu Thông Lệnh nhướng lông mày, kẻ mang bộ râu dê đi phía sau lập tức nghiêng mắt rút đao ngo ngoe rục rịch.
Chu Thông Lệnh trầm giọng cười khẽ, vươn tay ngăn kẻ kia lại, sau đó tìm kiếm thì thấy con gái cả của Lục Xước khoác áo khoác nhung, dựa vào trụ gỗ sơn son, phía sau có nam có nữ đi theo.
Trường Đình hếch cái cằm tinh xảo, “Chu đại nhân cười cũng thấy gượng gạo quá, rốt cuộc phạm nghiệt quá nhiều nên còn chưa trả xong phải không?”
“Nếu cô nương tới tìm mỗ giở tính tình thì thứ mỗ không có tinh lực và thời gian cùng cô nương chơi đùa.” Chu Thông Lệnh còn chưa nhàn tới mức cùng một đứa nhóc tranh ai thắng thua.
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn thẳng rồi đi về phía trước.
“Chu Thông Lệnh ——” Trường Đình đỡ lấy cột trụ rồi chậm rãi đứng dậy, ánh mắt khiêu khích, giọng điệu càng đáng đánh nói, “Ngươi cứ chờ xem.”
Chu Thông Lệnh dừng chân, cười lạnh hỏi, “Chờ cái gì?”
“Chờ ta tới lấy cái đầu trên cổ ngươi.” Trường Đình nghiến răng nghiến lợi, mấy chữ cuối cùng chỉ như thì thầm.
Chu Thông Lệnh ngửa đầu cười ha ha, đột nhiên hắn vọt ba bước đi tới trước mặt nàng, cúi đầu dán tới.
Vẻ mặt hắn thực đáng khinh, tay vừa nhấc lên định vỗ lên vai nàng thì ai biết vừa vươn tay ra đã bị người ta túm lấy.
Lòng bàn tay hắn tức thì phải hạ xuống trong một tư thế kỳ dị, Chu Thông Lệnh bỗng ăn đau thì cắn răng ngẩng đầu thấy một khuôn mặt lạnh nhạt xa lạ.
“Chu đại nhân.
Thỉnh tự trọng.” Người nọ tàn nhẫn nói, tay lật một cái khiến Chu Thông Lệnh phải kêu ra tiếng!
Trường Đình hếch cằm, há miệng cười đắc ý với Chu Thông Lệnh.
Mông Thác vừa buông tay Chu Thông Lệnh đã lùi lại, tay trái đỡ tay phải.
Tên thuộc hạ phía sau Chu Thông Lệnh vội vàng đỡ được hắn, sau đó định rút đao nhưng lại bị hắn chặn lại, bản thân hắn thì nhếch môi, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, “Tính tình này có chút hơi quá rồi đó, Lục cô nương.”
Trường Đình nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười cười hỏi, “Quá ư? Còn sớm mà!”
Một lời này nói xong nàng lập tức xoay người đi mất.
Qua một đêm kinh hồn, Hồ Ngọc Nương chỉ vô tư gào thật kích thích, Nhạc Phiên thấy vậy lập tức cắn một cây cỏ đuôi chó tới chọc nàng ấy.
Hồ Ngọc Nương lật tay tát qua, sau đó đuổi chạy vòng vòng.
Trường Đình thì cười tủm tỉm đi từng bước thật chậm, lưng vẫn đau nhưng trong lòng nàng cực kỳ thoải mái.
Mông Thác im lặng đi bên cạnh nàng, hai người đều không nói gì.
Một lúc lâu sau Mông Thác mới trầm giọng mở miệng nói: “Vừa rồi chỉ là vẽ rắn thêm chân.”
Trường Đình giãn mày cười tươi.
Hắn nói đúng, chuyện nàng chọc giận Chu Thông Lệnh quả là không cần thiết.
Nàng còn đau đây này, chống cái thân thể bệnh tật này đi chọc giận tên kia, nói dễ nghe chính là vẽ rắn thêm chân, nói khó nghe chính là ngu muốn chết.
Nhưng con người đời này cũng phải có lúc ngu xuẩn, huống chi nàng mới 14 tuổi.
Trường Đình gật gật đầu, đáp lời hắn, “Không sai.”
Nàng sảng khoái thừa nhận còn Mông Thác cũng gật gật đầu, tiếp tục trầm giọng nói, “Lần sau tốt nhất ngài đừng như vậy.”
“Không cần.” Trường Đình đi rất chậm, nàng không cần Mãn Tú đỡ nên Mãn Tú lập tức lui sang một bên.
Lúc này nàng mới nói, “Mắng Chu Thông Lệnh khiến lòng ta thoải mái cực kỳ.
Có những chuyện không phải cần mới làm, ta từng bước phòng bị chu đáo, thận trọng mưu tính lâu như thế còn không cho ta mắng tên kia sao?”
Mông Thác biết điều mà im lặng không nói.
Trường Đình một tay đỡ vách tường, một tay khoa múa, “Cái gì thống khoái nhất? Thấy kẻ mình hận thấu xương phải chết oan chết uổng mới là thống khoái nhất! Trong trường hợp này khả năng là ta không thể chính mắt nhìn thấy nên mắng một chút cũng tốt.
Nếu đổi thành kẻ khác thì chắc chắn ta sẽ không làm như vậy, nhưng Chu Thông Lệnh quá tự phụ và mẫn cảm, hắn coi một tiểu cô nương như ta giống như một con kiến dưới tàng cây.
Hắn nghĩ ta chỉ biết khóc nháo, luôn được nuôi trong khuê phòng nên không biết đại sự.
Ta vô hại, cho nên cho dù ta nói cho hắn ngày chết của hắn là ngày nào thì hắn cũng chẳng thèm để ý.”
Nghe thấy vậy Mông Thác nhẹ gật đầu.
Trường Đình lại thấp giọng nói, “Người ta sống vì cái gì? Đơn giản vì danh, lợi, ta hiện giờ lại chỉ muốn vui sướng.”
Giết Chu Thông Lệnh nàng sẽ sung sướng, trả thù Lục Phân, nàng cũng sung sướng, thậm chí kéo cả Chân Định đại trưởng công chúa vào cũng khiến nàng sung sướng.
Về điểm này Mông Thác cũng hiểu.
“Bạch bạch bạch ——”
Lại một loạt tiếng pháo vang lên.
Trường Đình ngẩng đầu, nhìn chỗ cao trên bầu trời có ánh pháo hoa rạng rỡ, từng cây pháo nổ tung như đóa hoa, ánh lửa cắt qua chân trời cực kỳ náo nhiệt.
“Năm mới vui vẻ.” Mông Thác nhẹ giọng nói, chợt hắn cúi đầu lại thấy đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu cô nương.
“Năm mới vui vẻ.” Trường Đình giãn mặt mày cười rồi ôn nhu nói với người đối diện..
Pháo hoa đốt cả một đêm, bùm bùm bên ngoài song cửa sổ.
Màu sắc pháo hoa sáng lạn đẹp đẽ nhưng lại ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người trong dịch quán…
Đón giao thừa là phải thức đêm, nhưng nào có hộ gia đình nào thật sự thức cả đêm? Mùng một đầu năm đều nhiều việc, phải đi tế tổ, làm gia yến, trụ cột trong nhà càng mệt hơn vì phải chăm lo ăn uống của cả nhà thế nên thông thường mọi người sẽ đợi tới canh ba và đi ngủ một lát, tốt xấu cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng tinh thần.
Nhưng dân chúng U Châu quá nhiệt tình, mọi người trong dịch quán có chút ăn không tiêu. Giống như Hồ Ngọc Nương lúc này đang ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật.
“Ngươi nói xem nếu Lục đại ca vẫn không tỉnh thì ngươi và A Ninh phải làm sao đây?” Hồ Ngọc Nương xoa xoa đôi mắt, nửa mộng nửa tỉnh đặt câu hỏi.
Hôm qua lúc Chu Thông Lệnh rời đi đã gần giờ Tý, Chân Định đại trưởng công chúa đóng cửa gọi từng đám người vào bàn chuyện nên căn bản không rảnh để ý tới mấy tiểu cô nương. Hồ Ngọc Nương thấy thế thì cùng mọi người vui vẻ chạy đông chạy tây, Mông Thác dựa vào hành lang lời ít mà ý nhiều kể lại tình huống của Lục Trường Anh. Những lời này tiểu binh tới báo tin đã nói rồi nhưng Trường Đình vẫn nghe hết từng câu không bỏ sót.
Là người của Mông Thác tìm được ở trong núi sâu cách Ký Châu trăm dặm. Lúc tìm được bọn họ chỉ thấy trong trời đông giá rét ấy Lục Trường Anh nằm hôn mê bất tỉnh trên lưng một con ngựa gầy. Một nữ tử đang dắt con ngựa kia, nàng ta không biết đường tới Ký Châu đi như thế nào mà chỉ đi theo con ngựa, hy vọng nó quen đường cũ có thể quay về.
Cả người Lục Trường Anh đều là vết thương, đến móng tay cũng cắm đầy dằm gỗ, lưng có vết đao và cả vết bỏng. Nữ tử kia thì cả người tiều tụy, vừa thấy người trong lòng đã run sợ.
Nàng ta tên là Bách Tước.
Không sai, đó chính là Bách Tước hầu hạ nàng. Đêm đó Trường Đình bảo nàng ta đi lên thám thính sự tình, mọi việc sau đó lại ngoài ý muốn nên nàng ta không kịp quay về xe ngựa. Trường Đình nghĩ mọi người đều đã chết, nào ngờ Bách Tước là người linh hoạt, trong lúc hỗn loạn nàng ta lập tức nằm xuống giả làm người chết. Làm gì có ai để ý tới một nha đầu nho nhỏ đã chết hay chưa? Xong việc bọn họ dọn sạch thi thể, đào mấy cái hố rồi chôn là xong. Bách Tước ở trong đất đào thật lâu cuối cùng cũng thấy đường sống.
Đây đều là Mông Thác nói cho nàng, ngay khi tìm được Lục Trường Anh hắn lập tức cho người ra roi thúc ngựa tới bẩm báo cho nàng. Hắn lại tìm đại phu, cũng không đưa người về Dịch thành mà tạm thời sắp xếp ở Ký Nam chỗ Thạch lão nhị. Cuối cùng hắn tự mình cưỡi ngựa tới U Châu để báo cáo tình hình cho nàng.
Hôm qua hai người dựa vào hành lang nói một lát thì Nga Mi tới nói Chân Định đại trưởng công chúa muốn gặp Mông Thác.
Trường Đình đành phải trở về phòng trước, cả đêm đều không thấy bóng dáng tên kia đâu.
Chân Định đại trưởng công chúa phát hiện ra hắn cũng không phải việc ngoài ý muốn. Rốt cuộc bà ấy là đương gia chủ mẫu vài thập niên cũng không phải đùa. Nhưng bọn họ nói cái gì, Chân Định đại trưởng công chúa có thể vì chuyện này mà hoài nghi, thậm chí câu chuyện của bọn họ liệu có ảnh hưởng tới kế hoạch sau đó không… Đối với những băn khoăn này kỳ thực Trường Đình không hề nắm chắc. Nga Mi tới quá gấp, nàng thậm chí còn không kịp dặn dò Mông Thác. Nàng đã giấu Chân Định đại trưởng công chúa làm khá nhiều thứ nhưng nàng cũng không hoảng hốt. Không hiểu sao nàng lại tin Mông Thác nhất định có thể ứng phó được.
Hắn cứu nàng hai lần, đều là lúc nghìn cân treo sợi tóc: lần đầu tiên hắn ngồi trên lưng ngựa cầm cung bắn tên, lần thứ hai một đao chắn kẻ địch dữ tợn…
Đúng rồi! Tay hắn!
Trường Đình nửa ngồi ở mép giường, tinh thần lập tức khẩn trương hơn. Hôm qua lang trung lại đây khám lưng cho nàng, lại nhìn lỗ tai cho Trường Ninh, khám chân cho Nhạc lão tam nhưng lại không khám tay cho hắn! Làm gì có ai dùng tay không chặn đao mà không đau?! Hắn hỏi nàng mấy lần có đau không nhưng nàng lại quên không hỏi hắn lần nào!
Hồ Ngọc Nương ôm gối đầu sắp ngủ lại nghe thấy Trường Đình tỉnh lại hô to.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên, truyện Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên, đọc truyện Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên, Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên full, Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!