Thế Giới Không Bình Thường

Chương 6: Khu Ổ Chuột.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Không Bình Thường

Khương Vũ lẫn mình vào khu ổ chuột mà đi, hắn giờ phút này đã không còn nhà đã về, thành phố đã không dung túng được hắn, giờ phút này hắn chỉ có thể sống ở nơi bẩn thỉu này mà thôi.

Khương Vũ đã sống quen với khu vực đầy khoa học kỹ thuật, internet luôn được phát 24/24, giờ phút này sống tại một khu vực ngay cả một bóng đèn điện cũng khó thấy, thì hắn liệu có sống nổi hay không.

"Trước tiên tìm một nơi để ở lại đã!" Khương Vũ mặc lấy một cái áo khoác Hoddie màu đen, trùm lại đầu của mình, đeo mắt kính đen che đi đôi mắt, bịt kín mặt bằng khẩu trang bước vào một khu vực nhà trọ mà thuê phòng.

Hắn biết dù ở khu vực thành thị hay là khu ổ chuột thì ở đâu cũng như vậy mà thôi, chỉ cần có tiền là có thể sống sót.

Nói khu vực này là khu ổ chuột cũng không đúng, vì nó chỉ đúng với khái niệm của người ở những năm 2066 mà thôi, còn đối với một người xuyên không từ năm 2010 đến thì lại khác, khu vực này so với kiếp trước hắn sống không khác bao nhiêu, chỉ là internet không có mà thôi.

"Cậu thanh niên lạ mặt, muốn thuê phòng ở lại sao?" Ông già chủ nhà trọ mở miệng nhìn Khương Vũ hỏi.

Khương Vũ không có nhìn bằng mắt của mình, nhìn qua kính cho nên hắn nhìn thấy ông lão này là một người bình thường, chứ không phải quái vật, nhưng nhìn bằng chính mắt của hắn thì lại khác, cho nên hắn giờ phút này muốn ổn định lại bản thân, cho nên phải dùng kính mà nhìn người khác.

Khương Vũ không có trả lời, hắn chỉ gật đầu một cái, sau đó từ trong túi áo móc ra vài tờ tiền để lên bàn.

"Số tiền này chỉ đủ ở một tháng! Cậu muốn thuê luôn một tháng sao?" Ông già chủ trọ lại một lần nữa hỏi, ở khu ổ chuột này rất ít người ở trọ lâu như vậy, cao lắm là 1 tuần, chứ cũng chưa từng có ai ở một tháng.

Khương Vũ gật đầu một cái, hắn không dám lên tiếng, dù sao hắn cũng là t·ội p·hạm truy nã của toàn thành phố, cho dù khu ổ chuột cùng thành phố ít qua lại, nhưng kiếm được tiền không người nào không làm, cho dù khác quan điểm, khác quy tắc như thế nào.



"Được rồi, cầm lấy chìa khóa đi đi, nhớ phải giữ yên tĩnh, nếu không sẽ xảy ra chuyện!" Ông già chủ trò ném chìa khóa cho Khương Vũ, sau đó cũng tiện miệng nhắc nhở một chút.

Ở khu ổ chuột này rất là khó sống, trộm c·ướp, g·iết người... nhiều vô số kể, cho nên khi gặp người lạ đám c·ướp sẽ nhắm vào hắn mà đến.

Khương Vũ gật đầu một cái, nhận lấy chìa khóa, bước lên trên phòng của mình.

Căn phòng của nhà trọ này phải nói là rách nát, ngoài một bóng đèn điện cùng cái giường, nhà vệ sinh h·ôi t·hối ra thì không có thứ gì giá trị, đúng là khu nhà ổ chuột có khác, dơ bẩn đến khiến người ta buồn nôn.

"Haizz! Tạm thời ở lại đây vậy!" Khương Vũ lúc này đã trở lại trạng thái người bình thường, ông lão kia không nhìn thấy mặt hắn, nhưng không có hành động gì kỳ lạ, hắn biết bản thân đã trở lại dáng vẻ của người bình thường.

Khương Vũ đi vào nhà tắm, tắm rửa nhẹ nhàng một cái, sau đó bản thân đứng nhìn mình trước gương, ở trong gương hắn chính là một con quái vật kinh tởm, khuôn mặt không có chút nào sức sống, trên trán có một con mắt màu đỏ rực, giữa ngực có một vết chém chảy đầy máu tươi.

Đây chính là hình dạng thật sự của hắn, hắn không rõ tại sao bản thân lại nhìn thấy những thứ này, nhưng hắn hiểu thứ này có tồn tại thật sự, vì sức mạnh của hắn đã thể hiện ra, vì dáng vẻ khi những con người máy an ninh bị g·iết hóa thành quái vật xúc tu.

"Đây là ta sao? Người không ra người, quỷ không ra quỷ!" Khương Vũ nhìn bản thân trong gương mà lắc đầu, đây chính là hắn, diện mạo thật sự bị che lấp của hắn.

Khương Vũ đeo vào mắt kính, sự kinh tởm của bản thân hắn liền biến mất, trong gương là một thanh niên bình thường, thân thể có chút cường trán, đây là dáng vẻ bề ngoài của hắn, có lẽ khi hắn không hóa thành ác quỷ, thì người ta sẽ thấy hắn với dáng vẻ này.



Khương Vũ mặc lại quần áo, hôm nay hắn đã chiến đấu một trận, tuy rằng lúc đó chỉ bỏ chạy, nhưng tốn sức cũng là rất nhiều, giờ phút này hắn muốn ngủ một giấc cho thật sảng khoái, ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, hắn không có cách nào tiếp nhận được.

Khương Vũ nằm xuống giường, nhắm lại đôi mắt, chuẩn bị đi ngủ thì hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hắn có thể cảm nhận được có người đang có ý đồ với hắn.

"Thật sự tên này có tiền sao?"

"Có... vừa rồi ở ngoài ta thấy hắn móc ra một đống tiền, đưa cho ông già kia một ít, còn lại nhét vào túi của hắn!"

"Hắn phản kháng thì g·iết, còn không thì chỉ lấy tiền thôi hiểu chứ!"

"Được!"

Hai t·ên c·ướp ở bên ngoài cửa thì thầm, nhưng bọn chúng không biết rằng mọi thứ đều lọt vào tai của Khương Vũ, từ khi con mắt màu đỏ xuất hiện giữa trán của hắn, thì thị lực, thính lực của hắn đều tăng mạnh.

"Đúng là phiền mà, muốn yên bình cũng không được!" Khương Vũ thở dài đứng dậy, không có mở cửa ra ngoài, mà núp sau cánh cửa, đợi hai tên ă·n t·rộm lẻn vào phòng.

Hai tên trộm cũng nhanh chóng đẩy cửa phòng của Khương Vũ ra, cánh cửa nhà trọ ở đây quả thật quá yếu, đẩy nhẹ một cái liền bị mở ra, không cần phải dùng quá nhiều sức, đúng là khu vực ổ chuột có khác.



"Người đâu? Nhầm phòng hả?" Tên mập nhìn xung quanh căn phòng, không thấy một bóng người, hắn cảm thấy tên ốm lừa hắn rồi.

"Không nhầm, rõ ràng ta thấy hắn đi vào phòng này mà!" Tên ốm mở miệng khẳng định, chẳng lẽ mục tiêu rời đi rồi sao? Nhưng rõ ràng hắn cùng tên mập luôn canh ở cửa, làm sao có người rời đi được.

Khương Vũ nhìn thấy hai tên một ốm một gầy cầm theo hai cây gậy xông vào phòng của hắn tìm hắn mà cảm thấy buồn cười, đi c·ướp người ta kiểu này sao? Không sợ bị g·iết c·hết? Cũng quá liều mạng rồi.

"Các ngươi đang tìm ta sao? Ta ở đây?" Khương Vũ đứng sau lưng tên gầy, nhẹ nhàng vỗ vào vai của hắn một cái lên tiếng.

"Hả? Ngươi... ngươi làm sao lại ở đây!" Tên ốm giật mình, nhảy cẩn lên một cái, quay đầu cảnh giác nhìn chằm chằm Khương Vũ.

"Các ngươi không phải tìm ta sao? Muốn vào phòng ta ă·n t·rộm sao?" Khương Vũ khoanh tay đứng nhìn hai tên mập ốm làm trò hề cười nói.

"Nói nhiều vô ít, tên ốm, chúng ta t·ấn c·ông, cầm xuống hắn!" Tên mập không có chút nào sợ hãi, hắn ngay lập tức lao tới t·ấn c·ông Khương Vũ.

Tên ốm cũng không còn cách nào, đồng bọn đã t·ấn c·ông, hắn không thể đứng nhìn được, ngay một cái chớp mắt hai bên trái phải hai tên mập ốm liền lao tới t·ấn c·ông vào đầu của Khương Vũ.

Khương Vũ chỉ mỉm cười một cái, một cước đá ra, đá văng tên mập, một tay chụp lấy cái cổ của tên ốm, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát cổ của hắn.

"Đại ca... tha mạng... tha mạng!" Tên ốm hoảng sợ, người này chắc chắn không phải người tầm thường, bọn hắn ngu ngốc đụng người không nên đụng rồi, đúng là đáng c·hết mà.

"Đại ca... tha cho tên ốm, chúng ta sai rồi, sai rồi!" Tên mập cũng hoảng loạn, vừa rồi một cước kia đá vào bụng của hắn, khiến cho bụng của hắn lõm xuống một chút, người này nếu như muốn g·iết bọn hắn phải nói là dễ như trở bàn tay.

Khương Vũ cũng không muốn g·iết người, cho nên thả tên ốm xuống, hắn muốn dùng tên ốm cùng tên mập để tìm hiểu khu ổ chuột này, sau này muốn sống ở đây, thì bắt buộc phải hiểu rõ nơi này.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thế Giới Không Bình Thường, truyện Thế Giới Không Bình Thường, đọc truyện Thế Giới Không Bình Thường, Thế Giới Không Bình Thường full, Thế Giới Không Bình Thường chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top