Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Bất Khả Đáng
“Mấy ngày ngủ không ngon rồi chứ hả?”
Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, “Sao tôi phải thế? Chẳng phải chỉ là đập hư chút đồ thôi sao? Cũng không phải không thể bồi thường.”
Ngoài miệng tuy nói cứng, kỳ thực trong lòng Hạ Diệu lại rất không đang tâm. Huấn luyện viên ở đây tận chức tận trách, học viên cũng đoàn kết một lòng, vốn bầu không khí rất tích cực, kết quả lại nháo ra chuyện như vậy. Đập hỏng đồ chỉ là chuyện nhỏ, bất kính với huấn luyện viên mới là chuyện lớn, cậu vốn định mượn buổi huấn luyện ngày mai để nói lời xin lỗi, kết quả lại thực sự thiếu kiên nhẫn liền chạy tới đây trước.
“Ai đêm qua một giờ hơn còn chưa ngủ được, lăn qua lăn lại trong ổ chăn đến ngã lộn cổ?”
Trong mắt Hạ Diệu lóe lên một tia lãnh liệt, “Nếu anh đã tới, sao không kêu một tiếng hả?”
Viên Tung lạnh mặt bảo: “Bạn cậu đập hết thiết bị của công ty tôi, dựa vào cái gì tôi phải nói chuyện với cậu?”
“Vậy bạn tôi đập hết thiết bị, anh còn tới nhìn tôi làm gì?”
Hầu kết Viên Tung trượt trượt, khóe môi lãnh liệt ném ra hai chữ.
“Nhớ cậu.”
Để che giấu vẻ mặt mất tự nhiên, Hạ Diệu cố ý nghiêng cổ liếc xéo Viên Tung, bảo: “Đừng dây dưa lằng nhằng nữa, rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền? Thử kể xem.”
Viên Tung phả ra một luồng khói trắng từ mũi, thản nhiên đáp: “Không tốn tiền, đều do tôi tự sửa.”
“Vậy tôi trả anh tiền nguyên vật liệu.” Hạ Diệu nói.
“Không cần tiền nữa, coi như miễn học phí cho cậu, từ nay về sau tôi sẽ dẫn dắt cậu!”
“Tôi không cần anh dẫn dắt!”
Viên Tung tiến sát lại gần Hạ Diệu, Hạ Diệu dùng một nắm đấm chống lên ngực Viên Tung. Kết quả hoàn toàn không địch lại nội lực cường đại phát ra từ lồng ngực hắn, đế giày còn miết ra vết tích dữ tợn trên mặt đất, sống lưng đập mạnh lên tường.
Viên Tung trầm giọng hỏi: “Sao không thể để tôi dẫn dắt? Chẳng lẽ tôi ăn thịt cậu sao?”
“Không nguyên nhân, chỉ đơn giản là không thích.”
Ánh mắt thô ráp của Viên Tung quét cọ lên mặt Hạ Diệu, hắn dùng khẩu khí đùa cợt bảo: “Hôm đó uống say, là tên nhóc ti tiện nào cắn tai tôi không chịu nhả? Bây giờ còn nói không thích!”
Hạ Diệu bị ba chữ “nhóc ti tiện” làm kích động đến bên tai bốc lửa, vung một trọng quyền về phía mi cốt của Viên Tung, Viên Tung nghiêng người né đi. Hạ Diệu đầu tiên là đấm vào khoảng không, sau đó quyền trái quyền phải đều bị Viên Tung tránh thoát. Lại tung ra một cú đá xoay đẹp mắt, đạp trúng phần bụng của Viên Tung. Viên Tung lù lù bất động, bàn tay to lớn nắm chặt bắp đùi Hạ Diệu không cho rút về, hắn xoay tròn người cậu 360°, bưng lấy cặp mông rồi ôm vào lòng.
Vốn tưởng rằng cứ thế chiếm được tiện nghi, kết quả Hạ Diệu lại thừa dịp Viên Tung mất tập trung, bất ngờ quét một quyền thật mạnh về phía nách Viên Tung, cũng chính là vị trí sau bả vai.
Đây là yếu điểm của Viên Tung, là bộ vị mà Hạ Diệu phải nghiên cứu mấy ngày mới tìm ra được.
Cảm giác đau đớn tê dại cực đại khiến Viên Tung buộc phải nới lỏng tay, trên ngón tay còn lưu lại xúc cảm xốp mềm của cặp mông, đã nghe thấy hai tiếng gót giày vững vàng đạp mạnh xuống mặt đất.
Hạ Diệu bị chiếm một chiêu tiện nghi, lại vẫn cười tươi như hoa.
Lần đầu tiên Viên Tung thấy Hạ Diệu cười với mình như vậy, tâm tư vừa ngứa ngáy vừa bất đắc dĩ.
“Coi cậu kìa… cũng tinh ranh đấy.”
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, đương nhiên… Hạ gia ta là ai cơ chứ? Tới đây chính là để học tập bản lĩnh của anh, nắm thóp anh. Một ngày nào đó anh còn dám đuổi theo tôi, tôi liền dỡ khối thịt ở đũng quần anh ra!
Viên Tung chăm chú quan sát biểu cảm biến hóa của Hạ Diệu, khóe mắt cậu cong lên, mâu quang lưu động như một sợi tơ quấn dắt lấy dây thần kinh Viên Tung.
Hạ Diệu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú không có hảo ý của Viên Tung, lập tức quăng trả một ánh mắt lãnh lệ.
“Nhìn tôi thế làm gì?”
Màu mắt Viên Tung trầm xuống, trong ngữ khí toát ra cảm giác áp bách nồng đậm.
“Thằng nhóc đập phá hôm đó là ai?”
Hạ Diệu đáp: “Bạn tôi.”
“Chính là tên bạn mấy ngày không gặp liền nhớ nhung kia của cậu?”
Mấy lời từng nói này Hạ Diệu đều quên cả rồi, không ngờ Viên Tung còn nhớ rõ thế. Ngày nào hắn cũng niệm đi niệm lại mấy câu ấy trong lòng, bẻ vặn nhào nát, nghiên cứu kỹ càng từng chữ.
“Lần trước tôi nói không phải là hắn, mà là Bành Trạch, bao nhiêu năm qua Bành Trạch chưa từng phân tách với tôi. Còn người này là Tuyên Đại Vũ, cũng là bạn từ nhỏ của tôi, nhưng lúc tôi học cao trung thì hắn chuyển đi, đã nhiều năm không liên lạc, mấy hôm trước mới trở về.”
“Mới trở về mà đã nóng hổi như vậy? Đánh cậu một cái liền liều mạng đến thế?”
“Anh có thôi đi không?!” Hạ Diệu nổi nóng.
Khuôn mặt Viên Tung âm trầm đến cực độ, kỳ thực hắn là muốn nói, cậu bị đá, chỉ có thể để một mình tôi đau lòng, mẹ kiếp kẻ khác đau lòng khiến tôi khó chịu!
Trừng nhìn Hạ Diệu khoảng hơn hai phút đồng hồ, Viên Tung mới trầm giọng lên tiếng: “Mông bị đá có đau không?”
Hạ Diệu giật giật khóe môi, “Sớm không việc gì nữa rồi.”
Viên Tung không như Tuyên Đại Vũ, muốn quan tâm một chút còn phải trưng cầu ý kiến Hạ Diệu. Hắn trực tiếp ôm lấy thắt lưng Hạ Diệu kéo sát lại gần, túm gộp cả quần dài lẫn quần lót kéo xuống, dây lưng cũng đứt luôn.
Hạ Diệu cảm thấy cặp mông chợt lạnh, ngay lập tức trợn trừng hai mắt, xách quần lên mắng chửi.
“Mẹ kiếp anh muốn làm gì?”
Viên Tung thong dong trêu chọc, “Cặp mông trắng thật, hệt như bánh bao.”
A a a a a a a!!!
Hạ Diệu nhấc lên cây gậy mà Tuyên Đại Vũ từng dùng, đuổi theo Viên Tung quật loạn, ánh đèn bị chẻ ra thành vô số vệt bóng, linh động đuổi chạy ầm ầm trong phòng…
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thế Bất Khả Đáng,
truyện Thế Bất Khả Đáng,
đọc truyện Thế Bất Khả Đáng,
Thế Bất Khả Đáng full,
Thế Bất Khả Đáng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!