Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
“Tàn sát thành phố sao? Thông tin của cô chính xác không?”
Nghe Lăng Linh nói vậy tôi bỗng nhớ lại chuyện Phương Tuyết bị câu hồn.
Suy nghĩ kỹ một chút.
Những hồn thể của cao ốc Phương Viên đều là những người bản địa, nhà của bọn chúng ở đây, người thân cũng phần lớn sống ở đây.
May mà Phương Tuyết đã từng trải qua những chuyện âm dương vì vậy mới không dễ bị câu hồn.
Nhưng người bình thường sẽ không tránh khỏi.
Nếu như từng hồn thể trong tập đoàn Phương Viên đều câu hồn thì khu vực thành phố này chẳng phải sẽ rơi vào thảm cảnh bị tàn sát sao?
Nếu là như vậy thì khó xử lý rồi!
“Thông tin của tôi không đáng tin á? Trương Ly, anh khinh thường tôi, có tin là giờ tôi sẽ biến anh thành thi thể không?”
Lăng Linh lạnh mặt nhìn tôi, đồng thời lại lắc cái chuông trong tay cô ấy lên.
Tôi chẳng qua là vì cẩn thận nên mới hỏi một câu, thật không ngờ cô gái này còn nóng tính hơn cả tôi tưởng tượng nữa. Cảm thấy không hợp là định ra tay với tôi.
Mặc dù cô gái này trông dễ thương nhưng tôi cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc gì . Giờ bị cô ấy khiêu khích như vậy tôi thật sự như bốc hỏa.
“Biến tôi thành thi thể? Vậy thì tôi muốn xem xem cô có cái bản lĩnh đó hay không!”
Tôi chau mày, cảm thấy muốn đối đầu với cô Lăng Linh này.
Nhưng tôi tưởng Lăng Linh chỉ giỏi nói miệng chứ không tới mức ra tay.
Thế nhưng thực tế đã chứng minh tôi quá ngây thơ.
Sau khi câu bật lại của tôi kết thúc, tôi bỗng hoa mắt, xung quanh lập tức bị biến đổi.
Rõ ràng vừa nãy tôi còn đứng trước cửa phòng của mình, vậy mà một giây sau tôi đã xuất hiện trước cổng thôn nhà họ Trương rồi!
Lúc này trời đã khuya, mặt trăng to một cách kỳ lạ khiến cả khu thôn tối thui bỗng sáng bừng.
Bên dưới một cây hòe to ở cổng thôn, một thứ gì đó treo lủng lẳng màu đỏ ở trên cành cây.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ đó là một cô gái mặc áo đỏ. Một sợi dây thừng to như ngón tay thắt vào cổ cô ấy, phần da thịt để lộ ngoài lớp quần áo đã bắt đầu thối nát và có dòi, không còn nhìn rõ dung mạo nữa, hơn nữa còn có mùi thối của xác chết bốc lên.
Cảnh tượng này rất giống với hình ảnh tự sát của bà nội tôi mà bọn họ từng nói tới.
Chưa kịp đợi tôi hoàn hồn thì từng đoàn người từ trong thôn lần lượt bước ra. Bọn họ đều đi như cương thi, trên đầu mở một cái hốc lớn như cái bát, dịch máu chảy ra đầy mặt, cùng với hành động bước đi của họ, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng máu nhỏ xuống mặt đất.
Khoảnh khắc đó tôi hoàn toàn sững sờ.
Lẽ nào tôi lại rơi vào ảo ảnh rồi sao?
Không đúng! Ảo ảnh mà bà Tư tạo ra cho tôi, dù không thể tin nổi nhưng tất cả đều là những chuyện từng xảy ra thật sự.
Còn cảnh tượng trước mặt này thì không.
Nhìn mặt trăng to bất thường là biết đây vốn không phải hiện thực.
Nhìn người phụ nữ dưới gốc cây và đám cương thi kia nữa. Nếu người phụ nữ là bà nội tôi thật thì bà đã chết cách đây hai mươi hai năm trước rồi.
Và cả những cương thi đầu có một cái hốc lớn này nữa họ sẽ là những người dân thôn đã bị chết trong thánh địa của bốn mươi năm trước.
Xảy ra ở thời đại khác nhau sao có thể cùng lúc có hai tình huống được chứ?
Tôi chau mày, biết đây là trò của Lăng Linh. Không biết cô ấy dùng thủ đoạn gì mà lại đưa tôi vào ảo ảnh vốn là nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong tôi.
Nói cách khác, ảo ảnh này chính là do tôi tạo ra.
“Mẹ kiếp, quả nhiên thủ đoạn của cô nhóc này lợi hại!’
Tôi thầm chửi rùa, không ngờ mình lại khinh suất như vậy.
Nhưng đã rơi vào đây rồi thì đương nhiên tôi phải nghĩ cách ra khỏi đây.
Mặc dù đây là ảo ảnh nhưng được tạo thành từ tinh thần của tôi. Nói cách khác, nó làm cảm giác về thế giới hiện thực của tôi bị tê dại, còn ảo ảnh thì sẽ trở thành hiện thực.
Giống như cảnh tượng mà Tam Thanh sẽ gặp khi gieo quẻ vậy.
Một khi bước vào thế giới này thì toàn bộ tinh lực sẽ tập trung ở đây. Dù có người muốn gọi bạn tỉnh lại thì cũng là điều không thể.
Giờ tôi chỉ có thể tự nghĩ cách thoát khỏi ảo ảnh này mà thôi.
Lúc này tôi cũng đã biết chiếc chuông trong tay Lăng Linh là gì.
Đó là chuông lục giác, bên trong có thi cổ làm lưỡi chuông, khi lắc lên thì sẽ khiến con người ta rơi vào ảo ảnh.
Và muốn thoát khỏi ảo ảnh này cũng vô cùng đơn giản. Chỉ cần tĩnh tâm, lục thần quy về một là có thể phá vỡ được ảo ảnh ngay.
Sau khi nghĩ thông điều đó, tôi vội vàng nhắm mắt và cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng ảo ảnh này kỳ dị ở chỗ nó không ngừng đào sâu và phóng to nỗi sợ hãi trong nội tâm của tôi.
Tôi càng muốn tĩnh lại thì nó càng làm loạn, thậm chí đến cả mắt quỷ sau lưng tôi cùng bắt đầu trở nên rục rịch.
Còn bên tai tôi thì truyền tới tiếng cười quỷ dị của cổ thi kia.
“Lần này thì rắc rối to rồi, tôi càng sợ hãi thì càng nghĩ tới thứ khiến tôi sợ. Điều này khiến tôi sao có thể tĩnh tâm được!”
Tôi cảm thấy nóng ruột vô cùng, cuối cùng cũng biết vì sao mà ông Tôn lại khách sáo như vậy với Lăng Linh.
Bởi vì xem ra muốn ra khỏi ảo ảnh là điều không thể nào.
Trong lúc bất lực tôi bèn cắn lưỡi, quả nhiên ngoài cảm giác đau ra thì không hề có bất kỳ tác dụng gì trong việc phá vỡ ảo ảnh.
“Lần này thì rắc rối to rồi. Nếu tôi không ra được thì lẽ nào tôi phải gắn với nỗi sợ hãi trong nội tâm mình cả đời sao?”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi, truyện Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi, đọc truyện Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi, Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi full, Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!