Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 158: Vận mệnh nhân quả


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Uy Tinh không đợi tôi lên tiếng mà tự nói tiếp.

“Từ khi tôi hiểu chuyện, bố mẹ tôi thường nói với tôi một câu, rằng tôi mang mệnh cách của phượng hoàng, sinh ra là để phụ tá anh thành rồng, vì vậy từ nhỏ tôi đã biết tôi có một vị hôn phu tên là Trương Ly”.

Nói tới đây, Uy Tinh ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ u ám.

Cô ta nói vậy khiến tôi càng sững sờ hơn.

Tôi chờ đợi Liễu Nguyệt Như mười năm, không ngờ Uy Tinh cũng đợi tôi mười năm?

Như vậy thì tôi đã mơ hồ hiểu ra vì sao năm đó ông nội tôi lại cải mệnh làm trái ý trời, không tiếc hao tổn dương thọ là để cho tôi lựa chọn Liễu Nguyệt Như.

Có lẽ là do ân oán giữa nhà họ Trương chúng tôi và nhà họ Uy quá sâu sắc và kéo dài nên ông nội không cam tâm khiến tôi phải chịu mệnh cách như vậy và trở thành kẻ xấu như nhà họ Uy.

Nhớ tới ông nội, tôi bỗng cảm thấy đau lòng rồi lại nghĩ tới việc Uy Tinh lừa tôi và Tam Thanh vào trong động cổ thi, hại Tam Thanh suýt nữa mất cả mạng thì tôi càng nhìn Uy Tinh với ánh mắt căm hận hơn vài phần.

“Anh không cần nhìn tôi như vậy. Từ nhỏ tôi đã hiểu âm dương nên biết được nhân quả không thuận theo ý người. Anh không muốn có liên đới gì tới tôi, tôi càng không muốn. Vì vậy hôm đó tôi mới lừa anh, dụ anh vào trong động cổ thi ở dưới tòa ký túc xá”.

Có lẽ là cảm thấy đau đớn vì cái nhìn đầy hận thù của tôi nên khuôn mặt xinh đẹp của Uy Tinh trắng bệch, sau đó cô ta đứng thẳng người, tỏ ra lạnh lùng.

“Ông nội đã hứa rằng, nếu tôi có thể thu phục được tiên bảo hộ của ông nội anh thì sẽ giúp tôi giải trừ mệnh Phượng, như vậy cuộc đời này của tôi sẽ do tôi nắm giữ, không còn bị vận mệnh ràng buộc nữa”.

Câu nói đó của Uy Tinh nghe vô cùng chân thành.

Nghe cô ta nói xong tôi bỗng cúi đầu im lặng.

Mặc dù vận mệnh đã sớm được viết trên sổ sinh tử nhưng thử hỏi có mấy người cam tâm để cho vận mệnh điều khiển chứ?

Giống như nhà họ Uy muốn vận hành đại trận thống trị thiên hạ chẳng phải là vì để cải mệnh làm trái ý trời, muốn nắm giữ vận mệnh của mình sao.

Những điều mà ông nội làm cho tôi cũng chẳng phải sao?

Vì vậy, để nắm giữ vận mệnh của chính mình, Uy Tinh đã lừa tôi và Tam Thanh vào động cổ thi, nói kỹ ra thì cô ta không hề sai.

“Giờ cả hai người đã giao Long Phượng Giản, dù mệnh cách không thay đổi nhưng ít nhiều cũng đã giải quyết được sự ràng buộc về nhân duyên giữa hai người. Hơn nữa giờ Trương Ly cũng đã có người trong lòng nên tôi nghĩ sự xuất hiện người trong lòng cô cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.

Tam Thanh cảm thấy thổn thức khi nghe Uy Tinh nói như vậy. Thấy tôi không nói gì nên Tam Thanh liền mở miệng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng.

Nghe Tam Thanh nói rằng tôi đã có người mình yêu thì tôi bỗng thấy khuôn mặt cô ta khẽ run lên, sau đó cô ta quay người, mở cửa định bỏ đi.

Trước khi đi, Uy Tinh hơi khựng lại và nói nhỏ với tôi.

“Trương Ly, đợi đến khi anh có thể cải mệnh trái ý trời thì tôi hi vọng anh có thể tới giúp tôi”.

Sau khi nói một câu khó hiểu thì Uy Tinh đóng cửa bỏ đi không chút do dự.

Đợi cô ta rời khỏi, một lúc sau Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.

“Cậu nói xem, bản thân không đẹp trai bằng tôi mà vướng đào hoa nhiều thế. Nếu mà cậu còn đẹp nữa thì những cô gái chắc sẽ khó sống nổi mất”.

Tôi nhìn Tam Thanh với vẻ khó hiểu, nhất thời không hiểu ý tứ của Tam Thanh.

“Vừa rồi cô ta cũng nói rồi đấy, số mệnh nhân quả trước giờ đâu phải ở lòng người. Mệnh cách của hai người, dù không còn là Long Phượng Giản nữa thì vốn cũng là tương sinh tương hỗ, nhưng do cậu có ông nội giúp cải mệnh, thay cậu tạo thêm một con đường nữa nên mới có thêm Liễu Nguyệt Như, nhưng Uy Tinh không đơn giản vậy đâu nhé”.

“Khi hai người chưa gặp nhau còn đỡ, giờ gặp rồi, do mệnh cách hấp dẫn thì dù là không có tình cảm, e rằng cũng sẽ rung động”.

Tam Thanh nhìn ra cửa lắc đầu với vẻ tiếc nuối giống như tiếc rẻ bông hoa nhài mà bị cắm bãi phân trâu vậy.

“Nếu cô gái này mà động lòng với cậu thì sau này có muốn tìm đối tượng khác cũng khó. Nếu không thì tại sao người ta lại nói là muốn nhờ cậu giúp người ta cải mệnh cách chứ?”

Nói xong, Tam Thanh lại liếc nhìn tôi.

“Có điều, giờ đến mắt Âm Dương cậu cũng không có thì lấy cái gì ra mà cải mệnh cách?”

Sau khi tấn công tôi thì Tam Thanh chẳng buồn quan tâm nữa bèn quay người rúc vào trong chăn.

Hai ngày trôi qua, bề ngoài nhìn Ma thành khá yên bình, không sóng gió. Trong thời gian đó tôi cũng đã đi tới trường của Uy Tinh nhưng ngôi trường đã chuyển sang chế độ quản lý kín, không để cho người ngoài tự tiện vào trong.

Tôi thử tìm Vương Cường cất nhắc cho tôi vào nhìn một cái nhưng hình như Vương Cường đã mất tích từ tối hôm đó, hai ngày liền tôi chẳng thấy ông ta đâu.

“Người anh em, đội trưởng đội bảo vệ Vương Cường của mọi người mấy ngày này đi đâu thế?”

Nhân lúc đang lên lớp, không có ai ra vào nên tôi đã giả vờ châm nhờ lửa với bảo vệ kia và đồng thời đưa cho cậu ta một điếu.

Đàn ông mà cùng hút thuốc thì khoảng cách tự dưng biết mất đi nhiều. Tôi nhân cơ hội bèn nghe ngóng tình hình.

“Anh quen Vương Cường à?”

Người bảo vệ phả ra một ngụm khói rồi nheo mắt nhìn tôi.

“Cũng coi như quen biết, trước đây có qua lại. Nói thật là ông ta nợ tôi ít tiền, nếu không tôi cũng chẳng tìm đến trường làm gì, có phải không?”

Tôi giả vờ thở dài phiền muộn.

Nghe tôi nói vậy, người bảo vệ không còn cảnh giác nhiều nữa, thậm chí còn chậc lưỡi với vẻ đồng cảm.

“Chậc chậc, đúng là đáng thương, có lẽ anh sẽ không lấy lại được tiền đâu”.

“Hả? Sao lại nói như vậy?”

Tôi nghe thì biết có vẻ như người bảo vệ này biết gì đó nên vội sà tới, nhét cả nửa bao thuốc còn lại vào tay cậu ta.

Có được chút lợi lạc, người bảo vệ cười híp cả mắt và nhét thuốc vào túi. Cậu ta nhìn xung quanh rồi mới ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Đừng thấy Vương Cường bình thường ngay ngắn đàng hoàng, nhát gan mà nhầm vì khi hành sự có nhiều điều kỳ quái lắm!”

“Tối đó không phải là nhà trường nói sẽ sửa sang lại ký túc xá và kêu toàn bộ nữ sinh ở toà nhà đó rời đi sao? Đêm đó Vương Cường trực ban, kết quả là, có giáo viên nhìn thấy lúc nửa đêm Vương Cường dẫn theo hai mươi mấy người lượn lờ trong trường. Ông ta đi trước, hơn hai mươi người kia đi sau…”

Nói tới đây, tôi bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

“Thực ra ban đầu vốn không có gì, thi thoảng có học sinh không nghe lời, ban đêm trèo tường bị chúng tôi bắt lại thì chúng tôi cũng sẽ phạt bọn nhỏ bằng cách bắt làm vài việc vặt. Nhưng khi giáo viên kia bước tới chào hỏi thì phát hiện những người phía sau Vương Cường không phải là người bình thường”.

Nói tới đây, người bảo vệ cảm thấy sợ hãi bèn rụt cổ lại.

“Không phải người bình thường sao? Lẽ nào còn có người chết à?”

Thấy cậu ta chần chừ không nói gì thì tôi cảm thấy sốt ruột và cố tình nói đùa để dụ cậu ta nói tiếp.

“Suỵt, anh nói nhỏ một chút! Đúng là bị anh nói đúng đấy! Những kẻ đó là người chết!"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi, truyện Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi, đọc truyện Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi, Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi full, Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top