Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 97: 96


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt



Cứ như vậy, lại qua nhiều tháng, bụng nhỏ của Nộn Thảo đã dần dần nhô lên, tiểu gia hỏa này cũng hành hạ mụ mụ hắn không nhẹ, Nộn Thảo thích ăn cây cỏ, không thích ăn thịt cá các loại, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn ăn cây cỏ lập tức nôn ra, ăn thịt cá các loại lại vô sự. Khiến cho Nộn Thảo thèm ăn mỗi ngày chạy đến chuồng ngựa nhìn cỏ non xanh tươi chảy nước miếng, nhưng nửa cọng cũng không dám thử.



Vì vậy ở chuồng ngựa trong Vương Phủ lại xuất hiện một hình ảnh thế này:



“Nhi tử a nhi tử, ngươi nói ngươi sao lại có thể như vậy chứ? Khiến cho cha ngươi ăn uống như nhân loại, làm mất hết truyền thống ăn uống của mã loại chúng ta, ngươi dù một chút cũng không lưu cho ta a, oa oa oa, tính tình ngươi thật xấu, nương chỉ ăn một ngụm cỏ non, ngươi cũng cho nương nôn tới nghiêng trời lệch đất… A a a, ngươi lại đá ta, hảo hảo hảo, ta không nói nữa không nói nữa.”



Nộn Thảo ngồi trong chuồng của tử tôn, ủy khuất kể xấu nhi tử khi dễ mình.



Bọn hạ nhân ai phải chăm sóc ngựa thì cứ chăm sóc, phải thêm cỏ non thì thêm cỏ non, phải tắm ngựa thì tắm ngựa, đối với thứ hành động dị thường này của phu nhân, bọn họ đã sớm nhìn quen rồi. Tuy rằng Nộn Thảo vì mang thai ngoài ý muốn, nên dẫn đến hệ quả hôn lễ phải chậm lại, nhưng Nam Cung Thừa Phong đã hướng tuyên bố với tôi tớ trong phủ thân phận của Nộn Thảo. Để tránh mang thêm chuyện rầy rà cho Nộn Thảo, toàn bộ người hầu dư thừa, không phải tâm phúc trong phủ hắn đều đuổi đi, thế cho nên hiện tại mọi người đều biết thân phận yêu tinh của Nộn Thảo, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện mọi người thích Nộn Thảo.



“Phu nhân, đã mấy tháng rồi?” Có người hầu đi ngang qua hỏi Nộn Thảo.




Sau đó thấy Nộn Thảo ai oán liếc mắt trừng một cái, hai tay lại nhẹ nhàng vuốt bụng, dùng thanh âm cực kì kiêu hãnh nói: “Hơn tám tháng rồi, không thấy hắn đá ta ngày càng mạnh rồi sao? Ai, thực sự là phiền não, hắn không kế thừa truyền thống ăn cỏ tốt đẹp của mã loại chúng ta, lại đi kế thừa đặc điểm chân đá mạnh của chúng ta, mỗi ngày lấy bụng của ta làm nơi luyện nam quyền bắc cước, ai…”



Bọn người hầu ha hả cười, nghĩ thầm phu nhân, nếu lúc ngươi oán hận trên mặt không mang theo nụ cười hạnh phúc như thế, bọn ta còn có thể tin được một ít!



“Nộn Thảo.. Nộn Thảo, ngươi lại đi đâu vậy?”



Tiếng hô hoán sốt ruột từ xa truyền đến, bọn người hầu đảo trắng hai mắt, nghĩ thầm: chậc, chuẩn ba ba[ba ba đúng tiêu chuẩn:”>] này lại sốt ruột rồi, ngươi nói mụ mụ cứ chạy đến chỗ này làm gì? Ba ba nhà hắn mỗi ngày lo lắng một kiểu, còn chưa già đã yếu rồi a. Mới nghĩ tới đây, liền thấy vị ba ba sắp điên đùng đùng chạy tới, oán hận mấy câu, sau đó chuẩn mụ mụ rất hạnh phúc bị chuẩn ba ba ôm về phòng.



Lại qua mấy ngày, Lãnh Yên tính ngày thấy ngày Nộn Thảo sinh đã sắp đến, liền dặn dò Nam Cung Thừa Phong không ít chuyện phải chú ý.



Nhắc tới chuyện này, lại khiến Lãnh đại phu tính tình thanh cao một bụng khí giận: để giúp Nộn Thảo đỡ đẻ, hắn phải kiên trì tìm hai bà đỡ có kinh nghêm, theo người ta học tập hơn hai tháng, thiếu chút nữa học đến thổ huyết, mới học xong được phần lý thuyết. Cũng vừa khéo, trên đường trở về, lại gặp được một gia đình đang có người vợ khó sinh, sinh không được hài tử, vì vậy hắn giả mạo thành nữ nhân đi vào thử một lần, cuối cùng cũng làm được một chuyện công đức, nhưng nghĩ tới quá trình mình giả nữ nhân, lại khiến Lãnh Yên có loại khát khao muốn nôn mửa.



Đêm hôm đó, Nam Cung Thừa Phong ngủ đến nửa đêm, nghe Nộn Thảo la đau bụng, vừa thức dậy nhìn, chỉ thấy một dòng máu tươi theo chân Nộn Thảo chảy xuống, lập tức làm chuẩn ba ba sợ hãi, lập tức thét gọi tất cả người hầu, lại gọi Lãnh Yên, toàn phủ mọi người dàn trận sẵn sàng đón địch, chờ mong tiểu sinh mệnh kia hạ thế.



Có điều trong lúc sinh hài tử, người khác không được ở bên trong, tuy rằng Nam Cung Thừa Phong đã gặp qua không ít thứ, nhưng Lãnh Yên nghĩ đến nhất cử nhất động ngày thường của Nam Cung Thừa Phong, nên vẫn mời hắn ra ngoài.



Vì vậy đám đông người hầu vây xem liền nhìn thấy vị chủ tử giống như con sói già luôn nói một không nói hai chắp tay sau mông đi tới đi lui trong sân, nghe tiếng kêu đau của Nộn Thảo bên trong, sắc mặt của hắn khi thì trắng bệch khi thì phát vàng, mồ hôi lạnh tí tách rơi xuống, nhưng vẫn cố không lấy tay lau.



Đang trong thời khắc khẩn trương vạn phần, chợt nghe phía trên sân vang lên một tiếng chuông lớn, cùng với tiếng cười to đắc ý: “A ha ha ha ha, đạo gia tìm ngươi đã lâu, lại không ngờ yêu tinh nhà ngươi ngay cả thai tinh cũng có rồi, hảo, hôm nay là ngày ngươi sinh, đạo gia liền cho ngươi hình thần câu diệt, sau đó lấy thai tinh làm đại bổ hoàn ăn.”



Nam Cung Thừa Phong vừa thấy người này, cơn giận lập tức bùng lên, hất ra đám người hầu muốn ngăn cản, không nói hai lời liền vọt tới.



Đạo nhân kia đan tay thi lễ, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Nghiễm Tụ Tử núi Thanh Thành, đặc biệt đến vì Vương gia tiêu tai giải nạn…” Một câu chưa xong, chợt thấy một luồng sát khí sắt bén phá không mà đến, Nghiễm Tụ Tử kia sợ đến kêu “Ngao” một tiếng, lập tức nhảy ra xa hơn mười bước, sau đó chỉ thấy một trận ánh sáng rực rỡ lóe lên, tựa hồ là có một kiện pháp bảo lợi hại đánh đến nơi hắn vừa náu thân.




“A nha, tức chết ta rồi…” Nghiễm Tụ Tử gào khóc kiểu quái dị: “Thí chủ ngươi hãy nghe ta nói, ngươi sao lại có thể không phân tốt xấu như vậy, ta là tới tiêu tai giải nạn cho ngươi, ngươi đừng vội tin lời yêu tinh mê hoặc chúng… A…” Nghiễm Tụ Tử lại nhảy ra, lại tránh thoát một lần Nam Cung Thừa Phong xuất thủ ra một kiện pháp bảo khác, có điều khiến hắn thở phào là: cuối cùng trong tay vị côn tử kia cũng không còn vật gì nữa, lần này có lẽ hắn đã có thể hảo hảo nói chuyện rồi.



“Thí chủ… Ngô…” Nghiễm Tụ Tử lau mồ hôi, đang định mở miệng lần ba, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, giống như có một luồng khí đánh mạnh vào, luồng chân khí bá đạo không gì sánh được, đi ngược chiều huyết mạch của hắn đến ấn ký màu tím trên trán, Nghiễm Tụ Tử kinh hãi, nơi đó là tiểu nguyên anh hắn vừa luyện thành, chịu không được luồng chân khí nà tàn phá, hắn sợ đến muốn vận dụng chân nguyên phản kháng, nhưng thời gian chỉ trong chớp mắt, luồng chân khí đó lập tức vây phủ tiểu nguyên anh, hiển nhiên đó là một đạo phù chú cực kì lợi hại, trong nháy mắt, tiểu nguyên anh giống như bị thiên lôi đánh trúng nuy mỹ bất chấn[ũ rủ uể oải không phấn chấn], mà nguyên lực quanh thân hắn cũng đồng thời trì trệ bất tiến.



Nghiễm Tụ tử sợ đến hồn phi phách tán, đang muốn vận khí đan điền, liền cảm thấy một luồng âm khí băng hàn từ tiểu phúc xông vào cơ thể, đan điền của hắn cũng bị hàn khí phong ấn, không thể vận khí được nữa. Hai thứ này khiến Nghiễm Tụ Tử thụ thương rất nặng, “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, té sấp xuống mặt đấy, tứ chi co giật không ngừng, so với Nộn Thảo lúc bị hắn đả thương còn thảm hại hơn.



“Ai? Là ai…” Nghiễm Tụ Tử yếu ớt phẫn nộ hỏi, thế nào cũng không rõ, mình tu luyện tới hôm nay, luôn làm theo tôn chỉ trừ ma vệ đạo, kết quả ngao du ở nhân gian lâu như vậy, một yêu tinh cũng không gặp được, ngày hôm ấy khó khăn gặp được một mã yêu, bỏ cường lực ra thu phục nó, làm hại chính mình trọng thương chưa nói, đáng hận nhất chính là, sau lại nghe con con ngựa yêu kia đã bị Nghiễm Trạch Tiểu Vương gia cứu đi rồi. Bởi vậy Nghiễm Tụ Tử có lòng thương bách tính vô hạn vừa dưỡng thương vừa tìm kiếm mã yêu, nhưng vì là tên mù đường, đến hôm nay mới tìm được Nghiễm Trạch Vương phủ.



Khi hắn vừa đến trên Nghiễm Trạch Vương phủ, vui mừng thiếu chút nữa té khỏi đám mây, không nghĩ tới yêu tinh đó đã hoài thai, chỉ cần giết được yêu tinh, thì bào thai đối với người tu luyện như bọn hắn rất có lợi. Nghiễm Tụ Tử động lòng tham, không nói hai lời nhảy khỏi đụn mây, dự định nói chút chuyện đúng đắn với Nghiễm Trạch Tiểu Vương gia, để hắn cho phép mình diệt trừ yêu tinh, nếu như Tiểu vương gia khăng khăng một mực, vậy cứ thẳng tay diệt trừ yêu tinh. Dù sao thì Tiểu vương gia cũng là nhân loại, cũng không thể ngăn cản mình được.



Nghiễm Tụ Tử hiện tại hối hận không ngớt a, sự phụ đam mê binh pháp Tôn tử đã nhắc nhở mình, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, kết quả mình hôm nay bởi vì quá tham lam, mới bị một trận lỗ lớn, nguyên anh đan điền đều bị phong ấn, đối với người tu đạo, như vậy còn hơn mất nửa cái mạng. Nghiễm Tụ tử làm sao cũng nghĩ không ra, mình rõ ràng là vì nhân dân chiến đấu, vì sao đến cuối cùng còn bị nhân dân phỉ nhổ xúc phạm?



Nam Cung Thừa Phong đi tới bên cạnh Nghiễm Tụ Tử, nhìn hình dạng hắn một chút, bỗng nhiên cười lạnh nói: “Hảo, xem ra sau này hắn không gây nổi sóng gió gì nữa rồi, ta đã nói pháp bảo của Quan Sơn sao lại có thể vô dụng như vậy, kiện thứ nhất không đánh mà quay về, quả nhiên sử dụng pháp bảo theo trình tự là có lý do, thật tốt quá, cuối cùng cũng thu phục được tên ác đạo này.”



Quan Sơn? Đầu Nghiễm Tụ Tử thoáng cái cúi gằm, làm sao cũng không nghĩ tới, mình cuối cùng lại thua trong tay thần tượng, trong lòng hắn tràn đầy ủy khuất cùng không cam lòng: Vì sao? Vì sao thần tượng lại giúp Tiểu Vương gia đối phó mình? Hai kiện pháp bảo kia là nhằm vào bọn người tu đạo bọn họ, căn bản không phải pháp bảo đối phó yêu tinh, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào thế gian đã đảo lộn rồi sao? Lẽ nào quốc sư Quan Sơn đã nhập ma đạo rồi sao? Ngoài đả thương sinh linh còn có ý định gì nữa?



Nghiễm Tụ Tử đem hết bi phẫn của mình rống ra, lại nghe Nam Cung Thừa Phong cười nhạo nói: “Vô tri đến cực điểm, ngươi diệt yêu vốn không sai, nhưng cũng phải xem là yêu tinh dạng nào, Nộn Thảo ngốc nghếch khả ái, tâm địa thiện lương, yêu tinh như vậy ngươi cũng muốn giết, còn không phải là buộc ta xuất thủ sao? Ngươi có nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng không? Đó là Nộn Thảo đang vì sinh hạ hài tử của ta và hắn mà nỗ lực, nếu như là một con ác yêu, muốn hấp thụ tinh nguyên của ta, ngươi nghĩ hắn sẽ vì con của chúng ta mà gắng sức như vậy sao?”



Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe từ trong phòng tuyền ra một tiếng kêu dài thảm thiết.



Sau đó một nha đầu hoảng hốt chạy ra, nói với Nam Cung Thừa Phong: “Gia, không tốt rồi, Lãnh đại phu nói, phu nhân khó sinh, hiện tại hắn đã hết sức, nhưng hài tử vẫn không sinh được, đại nhân và hài tử, hắn chỉ có thể cứu một, hắn gọi ngài mau vào quyết định.”




Một luồng khí lạnh lập tức từ lòng bàn chân truyền thẳng lên não Nam Cung Thừa Phong, miễn cưỡng trấn định một chút, hắn vội vã vào phòng, chỉ thấy Nộn Thảo nằm giữa giường sắc mặt trắng như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc, hai mắt vô lực mở to, một dòng máu tươi từ môi hắn chảy xuống, nhìn không khác gì một người sắp tuyệt khí.



“Hài tử trước sau vẫn đưa chân ra trước, làm thế nào cũng không thay đổi được.” Lãnh Yên thở dài, sắc mặt cũng là một mảnh trắng bệch, lúc đang nói, chỉ thấy một bàn chân nho nhỏ lại từ trong sản đạo của Nộn Thảo duỗi ra, Lãnh Yên vội vàng nhẹ nhàng đẩy chân nhỏ vào trở lại, thấp giọng nói: “Vương gia, ngươi phải sớm quyết định, nếu không có lẽ sẽ mất cả đại nhân lẫn hài tử.”



Nam Cung Thừa Phong lòng đau như cắt, sinh mệnh bé nhỏ kia, là kết tinh của mình và nộn thảo, chỉ nhìn bàn chân nhỏ hồng hồng mập mập kia là biết hài tử khả ái bao nhiêu, hắn… hắn làm sao có thể nhẫn tâm bảo Lãnh Yên giết chết nó, nhưng… nếu không bỏ hài tử, Nộn Thảo lại…



Nước mắt Nam Cung Thừa Phong tràn khỏi mi, quay đầu nhìn về phía Nộn Thảo đã gần như không còn khí tức, gian nan nói ra ba chữ: “Cứu… đại nhân…” Nói xong lại xoay người sang nơi khác, không đành lòng nhìn cảnh tượng tiếp theo.



“Đừng…” Nhưng không ngờ Nộn Thảo ở trên giường giãy dụa hô lên: “Lại… Cho ta chút thời gian… ta… ta đang hóa nội đan của ta… đừng… đừng giết bảo bảo…” Hắn nói xong, sắc mặt lại trắng vài phần, nhưng mà từ từ, cũng không biết qua bao lâu, sắc mặt Nộn Thảo lại xuất hiện chút hồng nhuận, sau đó sắc mặt lại càng lúc càng hồng hào, hắn hơi cười cười nói: “Được rồi Lãnh đại phu, ngươi tiếp tục đi, ta bây giờ tràn ngập khí lực, có thể… có thể sinh bảo bảo rồi.”



Lãnh yên cùng Nam Cung Thừa Phong đều cảm thấy rất kì quái, bất quá bọn hắn nhớ đến Nộn Thảo là yêu tinh, hẳn là có biện pháp gì giúp mình sinh ra khí lực, điều này cũng không có gì lạ, vì vậy Lãnh Yên tiếp tục nói: “Vậy được rồi phu nhân, xin hãy cố sức… ai, ta tới bây giờ còn chưa nghe qua loại chuyện này, những hài tử sinh chân ra trước, đẩy trở lại vài lần, sẽ ra đầu trước, tiểu gia hỏa này sao lại quật cường như vậy…”



Vừa dứt lời, chợt nghe Nộn Thảo ngắt quãng nói: “Đó… đó là đương nhiên rồi… tuy rằng… tuy rằng bảo bảo là người, nhưng… nhưng trên người hắn cũng… có dòng máu của chúng ta, chúng ta là ngựa… thứ quan trọng nhất không phải đầu, mà là móng, cho nên… cho nên tiểu tử kia… ngoan cố như vậy.. cũng… cũng là có thể hiểu được…”



“Đây là chân người, móng cái gì.” Lãnh Yên bật cười, lại kiên trì tiếp tục đẩy cái chân nhỏ non hồng trở lại, tiếp tục như vậy vài lần, ngay khi Nam Cung Thừa Phong đã sốt ruột đến độ muốn chết thì chợt thấy một nhúm tóc đen lộ ra. Lần này Lãnh Yên mừng rỡ, cười ha ha nói: “Tiểu tử kia, rốt cuộc đánh không lại kiên trì của ta rồi.” Sau đó hắn ngước lên phía Nộn Thảo hô to: “Phu nhân cố sức, đầu của thai nhi đã ra rồi, cố sức, lại dùng lực a… Đúng, chính là như vậy, đầu đã ra rồi…”



Nam Cung Thừa Phong mở to hai mắt nhìn, tay nắm chặt, mắt không chớp nhìn chằm chằm hài nhi nho nhỏ vừa chào đời, kì thực tiểu hài nhi mới sinh ra cũng không đẹp, toàn thân hồng hồng, da mặt nhăn nhăn, còn mang theo vết máu, nếu là bình thường, đối với Nam Cung Thừa Phong ái khiết mà nói, quả thực là không thể chịu được, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên.



Lập tức lao đến, muốn ôm bảo bảo giống hầu tử kia, lại nghe nhũ mẫu đứng bên cạnh cười nói: “Gia đừng vội, hài tử nhỏ như thế, còn phải tắm rửa cho nó, hiện tại trăm triệu không cần ngươi nhúng tay, cứ thong thả trò chuyện với phu nhân một chút đi.” Nói xong bà ôm lấy hài tử, vui mừng phấn khởi đi.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt, truyện Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt, đọc truyện Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt, Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt full, Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top