Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 216: 215


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt



Quên đi, bất quá là một ngày mà thôi, ngày mai đi, ngày mai nói cái gì cũng phải đem con gà trống này về phủ, hôm nay dù sao cũng phải trông đan lô. Quan Sơn khuyên bảo chính mình, rồi mới xoay người bước đi, đi tới cửa, rồi lại nhịn không được dặn dò Đường Cung:



“Nhớ kỹ nga, kết giới này rất lợi hại, nếu ngươi cố lao ra kết giới, trên người sẽ không còn pháp lực, khi đó ta muốn bắt ngươi dễ như trở bàn tay, ta hy vọng ngươi đừng cho ta cơ hội diệt ngươi, hiểu chưa?”



Không biết vì cái gì muốn nói một câu cuối cùng, nhưng là trong tiềm thức, chính là không hy vọng con gà trống tinh này sẽ khiến mình thất vọng. Quan Sơn còn chưa từng có tình tự như vậy, cho nên hắn cũng không coi trọng, chính là lại nhịn không được hỏi một câu:



“Đúng rồi, ngươi tên gì? Ta còn không biết tên của ngươi.”




“Đường Cung, ta gọi là Đường Cung, còn ngươi? Tính…… Quên đi, ngươi không cần nói cho ta biết cũng được.”



“Ta gọi là Quan Sơn.”



Quan Sơn bỗng nhiên nở nụ cười thật sâu, nhưng cuối cùng hắn không có quay đầu lại, thản nhiên ra cửa miếu, quay đầu lại nhìn về phía sơn thần miếu, chỉ có hắn có thể nhìn thấy, tại phía trên tòa miếu, có một bảo tháp sáng màu đỏ, đó là chính mình vì Đường Cung thiết hạ kết giới, cố nhiên có thể hoàn hảo giam cầm nó ở trong này, nhưng hắn không có nói cho Đường Cung biết chỉ cần ở trong kết giới này, muốn thương tổn nó cũng không xông vào được trong miếu, cho dù là đạo sĩ pháp lực cao cường cũng không ngoại lệ.



Đường Cung nào biết việc này, nó chính là ôm trứ đầu lui trong góc, một bên lẩm bẩm:



“Ô ô ô…… Ngưu ca ca, ta thật sự hảo vô dụng, ta vì cái gì phải tham tiền? Ta vì cái gì muốn lấy ngưu đao kia a? Nếu ta không bán ngưu đao, vốn không có ai biết ta ở nơi này, cái tên quốc sư chết tiệt kia cũng không thể tìm được ta, ô ô ô…… Ngưu ca ca ngươi hiện tại ở nơi nào? Nhân gian thật là nguy hiểm tứ phía a, ngươi cũng sẽ không gặp nguy hiểm đi? Ô ô ô, ta rất nhớ ngươi a Ngưu ca ca……”



Hắn liền như thế thì thào niệm trứ, bất tri bất giác liền lăn ra ngủ. Đợi cho đến khi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn lên, bên ngoài sơn thần miếu đã một mảnh quang minh, mặt trời đã lên cao.



Đường Cung trở lại nhìn sang tượng sơn thần, bất mãn cùng oán giận nói:




“Thật là, có phải sơn thần ngươi kỳ thị yêu tinh chúng ta hay không? Đều nói buổi tối muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm thôi, kết quả ngươi cũng không để ý ta, nói nhảm, ta sau này cũng không để ý ngươi.”



Nó chỉnh lại thắt lưng, rồi mới đứng dậy trên mặt đất đi tới đi lui, bỗng nhiên phát hiện mười đồng tiền rơi rụng trên mặt đất, không khỏi vừa mừng vừa sợ, tiền này lúc nó cùng Quan Sơn đánh nhau làm mất, nó cũng không rảnh kiếm, không nghĩ tới Quan Sơn không chiếm.Đường Cung thật cao hứng, vội vàng nhặt đám bảo bối lên, đếm đếm, đến lúc mười đông không hơn không kém, liền mừng rỡ cười toe tóe, đồng thời cảm nhận hình tượng Quan Sơn “Không nhặt của rơi” trong lòng nó cũng thoáng tăng lên một ít.



Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không thấy bóng dáng Quan Sơn. Nó cẩn thận đem đồng tiền sủy tiến trong ngực, một bên lẩm bẩm nói:



“Muốn làm cái gì thì làm, đến lúc này còn chưa đến, muốn đem ta vây ở chỗ này bao lâu a, cản không nổi ta phi tiên a?”



Không đợi nói xong, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất có một con rết uốn lượn, gà trống tinh mừng rỡ, vội vàng biến thành đại công kê truy khởi con rết kia, dù sao cũng có kết giới, cũng không lo lắng sẽ bị yêu tiên đại nhân phát hiện.



Đang truy hăng say, chợt nghe ngoài cửa miếu truyền đến một tiếng kêu cứu thê lương: “A…… A…… Cứu mạng a…… Cứu mạng a……”



Đường Cung hoảng sợ, vội vàng chạy lại bính đến cửa miếu, theo cánh cửa hướng ra phía ngoài. Vừa thấy, nó không khỏi giận dữ, chỉ thấy một đạo sĩ nhe răng cười đang đè một nữ tử nông gia, một bên xé rách quần áo của nàng.




Sơn thần miếu này bốn bề hoang tàn vắng vẻ, bởi vậy tên ác *** kia mới lớn mật như thế. Nàng kia làm sao là đối thủ của hắn, hai ba tầng quần áo liền tan, nàng vô cùng tuyệt vọng, chợt nghe trong ngôi miếu đổ nát truyền đến một tiếng rống to:



“Ai nha, tức chết ta, chết tiệt, ngươi không được càn rỡ, xem ta đến giáo huấn ngươi.”



Tùy trứ đang nói, chỉ nghe” Ác ác ác” một trận vang dội đề minh. Tiếp theo cửa miếu đột nhiên bị mở ra, một con gà trống đỏ rực như lửa liền bay ra.



Đại công kê, còn có thể nói tiếng người? Tên ác *** lúc đầu hoảng sợ, tiếp theo đó là nhãn tình sáng lên, cười ha ha nói: ” Trách không được trách không được, nguyên lai là yêu tinh. Vừa hay, hôm nay ta trước phải hưởng nội đan của ngươi, tái hưởng thụ tiểu mỹ nhân, A ha ha ha ha……”



Hắn nói xong, vươn tay bắn ra chỉ đạo, một đạo ánh lửa liền hướng thân đại công kê Đường Cung đánh tới.



Đường Cung trong lòng lo lắng cho cô gái kia, cũng biết cố phá tan kết giới pháp lực sẽ mất hết biến lại nguyên hình, bởi vậy liều chết vọt ra. Kết quả hiện tại mới phát hiện thật ngu ngốc, chẳng những cứu người không được, chỉ sợ chính mình cũng không bảo toàn nổi. Nếu tên ác *** kia biết trong cơ thể mình là nội đan ngàn năm, chẳng phải hắn vui mừng đến điên a.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt, truyện Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt, đọc truyện Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt, Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt full, Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top