Thanh Xuân Là Anh

Chương 75: Khi Bạn Đã Có Ngừi Iu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thanh Xuân Là Anh



Bỗng dưng có ngừi iu, đó là cụm từ dành cho Hà Đan hiện tại, sáng ngủ dậy thấy tin nhắn mới nhớ ra, ủa mình đã có ngừi iu ư? Đúng là khó tin thật, sao nó lại dễ dàng đồng ý làm người yêu của Hoàng Duy Dương như này, lẽ nào vì được ăn gà và uống trà sữa, nên nó đã cảm động tấm lòng của Duy Dương mà đồng ý nhỉ? Haiizz

Buổi chiều không phải đi học, nó với Quỳnh dành cả buổi chiều đi lượn lờ đường phố với chiếc xe đạp mini, hai đứa lượn khắp các ngõ ngách để xem có đồ ăn gì ngon, cả hai phài nhịn ăn ngày hôm qua tới ngày hôm nay để có tiền giờ đi ăn uống như này, nó ngồi sau dùng điện thoại check google map còn Quỳnh đạp xe chở nó, hai đứa không đứa nào biết đường nhưng vẫn cứ đi, mặc cả số phận vào google map

Hai đứa lang thang khắp các con phố, mọi thứ sẽ ổn cho tới khi nó đang cắm cúi seach địa chỉ ra về thì điện thoại trên tay bỗng không còn trên tay, một chiếc xe máy phóng vèo qua, sau vài giây ngơ ngác nó đã nhận ra mình đã bị cướp mất cái điện thoại

- Ơ mất điện thoại rồi _ Lúc ấy nó ngơ ngác không biết nói gì ngoài mấy từ đấy

Quỳnh được pha ngơ ngác theo

- Hả? Mất ở đâu, nãy tao vừa thấy mày cầm mà

- Ơ tao đang seach thì có hai cái thằng nào đấy phóng qua giựt mất rồi, ơ ơ _ Hà Đan vẫn chưa kịp định hình được sự việc, rõ là đang cầm trên tay mà tự nhiên biến mất

- Ơ, thế giờ sao

- Sao tao biết được, ơ thế là mất điện thoại à?

- Ờ.

.

.

mất rồi, hôm qua tao thấy mày copy tất cả ảnh qua laptop tao đã thấy điềm dễ sợ

- Huhu có mỗi cái điện thoại mà cũng cướp của người ta à, rồi giờ kiếm đâu ra tiền mà mua điện thoại mới nữa, mẹ sẽ chửi cho mất, mẹ bắt tao dùng cục gạch mất_ Nó òa khóc

- Thôi nín đi, xem như của đi thay người vâyn, so với cái điện thoại, nhỡ nó giết hai đứa mình đi thì sao, lần sau rút kinh nghiệm đi đường không cầm điện thoại nữa

- Giờ sao về được, có đứa nào biết đường đâu, điện thoại mày không mang đúng không?

- Ờ ha, đang sạc pin nên không mang_ Quỳnh phanh gấp xe lại, cái vấn đề bây giờ là làm sao để về được đến nhà đây, đường thì không thuận tiện đi

- Nãy giờ tao cảm giác bọn mình đi xa lắc xa lơ rồi đấy, giờ sao về được

- Gọi cho anh Kiên đi


- Gọi bằng dép à_ Nó thở dài, lẽ nào nó bước ra khỏi nhà chân trái nên mới đen như vậy không? Hic giờ lấy đâu ra tiền để mà mua điện thoại và hiện tại là vấn đề làm sao để về được đến nhà

- Đen thật, sao số bọn mình đen thế nhờ, tiền ăn đã không còn, giờ lấy đâu ra tiền mua điện thoại cho mài

- Xin mẹ sẽ bị mẹ chửi, giờ còn đang nâng cấp shop suy ra là mẹ sẽ chẳng có đồng nào đâu, hic giết tao đi cho rồi

- Nghĩ cách gì đi_ Quỳnh thở dài

- Mày nhớ số ông Kiên không để mượn điện thoại gọi

- Không_ Quỳnh lắc lắc đâu, tới số người yêu cũng đâu có nhớ

Sau một hồi suy nghĩ, nó quyết định gọi về cho bố, gọi cho mẹ là bị chửi nên sẽ gọi cho bố, bato bố gọi cho Trung Kiên ra đón, hơ nhưng vấn đề là nó còn không biết đây là ở đâu nữa

Nhìn mãi mới thấy địa chỉ, đọc cho bố rồi bố lại gọi lại cho Trung Kiên, lão đang đi chơi bóng chắc cạn ngôn với hai đứa này quá

Hai đứa dẹp xe vào lề đường, đứng như hai con bụi đời

- Tại sao lại cướp điện thoại của tao hả? _ Vâng đấy là câu mà nãy giờ nó nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần nữa

Ngồi chờ Trung Kiên tới rước về nó muốn chết mục xương ở đấy luôn cho rồi

Hai đứa vẫn không quên việc mua hộp bánh tráng trộn ăn cho bỏ tức, dù biết đấy là số tiền cuối cùng còn lại trong túi.



Cả Hà Đan và Quỳnh chỉ biết nhìn nhau thở dài mãi, hay là Trung Kiên không thèm tới đón bọn nó về nữa đây.



- Tối đến nơi rồi sao còn chưa thấy nữa

- Chắc tại anh ấy đi đá bóng rồi còn về lấy xe các thứ, chạy tới đây, hình như bọn mình đi xa quá rồi hay sao ấy

- Lấy danh dự của bản thân tao hứa từ nay không cầm điện thoại trên tay khi đi ra đường nữa

- Bỏ balo nó đang còn cướp chẳng là_ Quỳnh bĩu môi

Nó lại thở dài

Chắc phải đợi gần 1 tiếng đồng hồ mới thấy Trung Kiên tới, chắc tại anh phải tìm mãi mới thấy tụi nó

- Hai đứa có bị gì không đấy? Đi qua tận đây là gì vậy?

- Nói nữa là em khóc ở đây đấy_ Nó bức xúc đứng lên

- Rồi điện thoại đâu?

- Của Đan bị cướp mất rồi, còn em đang sạc ở phòng_ Quỳnh thở dài nữa

- Đến chán hai đứa

Trung Kiên không nói thêm nhiều, với cái tâm trạng vừa mất cái điện thoại iu dấu, anh mà nói nữa là nó sẽ khóc không ai dỗ ra đây mất.



Xong Quỳnh vẫn chở nó bằng xe đạp còn Trung kiên đi sau, haizz ngồi sau ôm eo Quỳnh mãi thở dài, đúng là đen đủi thật, đang không tự nhiên mất điện thoại.



Đúng là tụi nó đi quá xa, thế nên là đạp xe mãi mới về tới phòng, nó bất lực và tức quá quyết định sau khi tắm xong sẽ lên giường ngủ một giấc cho bớt tức, dù sao ăn mấy thứ linh tinh no luôn rồi nên chẳng muốn ăn cơm nữa.

Còn Trung Kiên với Quỳnh ngồi xem phim hết cả buổi

Lúc nó mở mắt tỉnh dậy thấy Trung Kiên với Quỳnh vẫn đang còn ngồi để xem phim hoạt hình và cười khúc khích, hai cái người này thật là.



- Sao ông chưa về đi?_ Nó hất mặt hỏi Trung Kiên

- Liên quan gì bạn?

Nó liếc Trung Kiên cái rồi đi lấy nước uống, hóa ra người ta có người yêu là như này, ơ hình như nó cũng có người yêu mà nhỉ? Rõ là Duy Dương ở xa nên không thể suốt ngày gặp nhau như Trung Kiên và Quỳnh, đã thế anh còn nay đây mai đó, cứ đi thi mấy cái gì suốt ấy nên ít gặp nhau dã man, thế nên nhiều lúc nó tự suy nghĩ là, bộ đồng ý làm người yêu người ta xong thì làm gì?


Chẳng nhẽ ngồi đây xem người ta tình tứ, nghĩ thôi nó đã thấy tức rồi

- Mua gì đấy ăn đi Trung Kiên, em chẳng còn đồng nào cả_ Nó thở dài nhìn Trung Kiên

- Tự đi mua đi_ Trung Kiên ném thẻ ATM đưa cho nó

- Bộ không có tiền mặt à?

- Chưa rút má, mới lấy lương đấy tháng này bác mài chẳng gửi cho anh đồng nào, toàn là tiền học bổng tiêu tạm

- Ai được học bổng đâu mà biết _ Nó bĩu môi

Xong đi kiếm áo khoác rồi tung tăng đi ra ngoài, tính rủ Quỳnh như thói quen xong nhớ ra là người yêu của người ta đang ở đấy, thế thôi mình nó đi cũng chẳng sao

Vừa ra đến cổng đã thấy Duy Dương đi bằng xe máy tới, tự nhiên thấy anh nó cảm giác dỗi dễ sợ

- Em đi đâu đây_ Anh gỡ khẩu trang chớp mắt hỏi nó

Tự nhiên nó không muốn trả lời, xong nhận ra thì anh đã mấy công đi mười mấy cây số qua đây rồi, thế nó lại chẳng thấy dỗi nữa

- Hic em bị mất điên thoại rồi_ Đang dưng không sao, tự nhiên gặp anh nó lại muốn làm nũng dễ sợ, thêm nữa là cứ nghĩ đến cái việc mất cái điện thoại, vừa tiếc điện thoại vừa tiếc tiền, đã thế sẽ bị mẹ chửi và còn không có tiền để mua thì nó lại muốn khóc quá

- Xin lỗi mấy hôm nay anh bận vào thi CEO Challenge mà không có thời gian với em, anh gọi cho em mãi không được nên gọi hỏi Trung kiên thì bảo em mất điện thoại nhưng em đang ngủ, anh phải vừa từ đấy về rồi qua đây luôn_Duy Dương cười

Nó mếu máo

- Thế anh chưa ăn gì à?_ Nó nhìn đồng hồ cũng đã 8 giờ tối rồi mà

- Chưa_ Duy Dương xoa đầu nó cười lắc đầu

- Vậy em đưa anh đi ăn nha

- Hic cảm động ghê

- Nhưng vấn đề là em chẳng còn đồng nào cả, đang mượn thẻ Trung Kiên đi rút tiền mua đồ ăn đây này_ Nó thở dài giơ thẻ ATM lên

Duy Dương phì cười

Xong hai đứa quyết định ra phố để ăn gì đấy, nó không thích đi xe mà bắt Duy Dương phải cõng đi ăn cơ

- Chắc em phải đi làm thêm để kiếm tiền mua điện thoại mới, hic nhưng biết làm đến bao giờ mới có tiền mua, tháng chắc được 2-3 triệu thì 3 tháng mới đủ tiền mua điện thoại mới à, đã thế nay em chỉ thích dùng iphone thôi, tức là 4-5 tháng lương mới mua được, thế thì trong mấy tháng đấy em không có điện thoại dùng à, thế thì chết đi cho rồi, haizz tại sao cái số em nó lại bất hạnh thế đi cơ chứ_ Nó mãi thở dài, đã nghèo nay còn nghèo hơn

- Anh mua cho em cái mới

- Không được, như thế em sẽ có cảm giác lợi dụng anh mất, thôi em sẽ bớt thời gian ăn ngủ để đi làm, nhưng mà.

.

.

ngoài học trên trường em còn đi học tiếng Trung nữa, còn học kĩ năng mềm, rồi còn học tiếng Anh, mà lịch học trường em thì anh biết nó như nào rồi đấy.

Hic biết trước không học đại học ở nhà mẹ nuôi sướng hơn

- Ai nuôi? Mẹ không đuổi em đi ấy chứ

- Haizz cũng đúng, thôi em đi chết đi cho rồi, không có điện thoại, mẹ gọi không được rồi sớm muộn gì cũng phát hiện ra em bị mất điện thoại, mẹ sẽ chửi em chết mất.



- Vậy lấy điện thoại anh dùng tạm đi, anh dùng ba cái cơ mà, 1 cái dùng để gọi người thân, một cái bạn bè và công việc, còn cái để chơi game

- Thôi ngại lắm

- Hâm à, lát em cầm cái này của anh, anh dùng cái ở nhà_ Duy Dương đưa điên thoại trong túi của anh cho nó

- Thôi điện thoại này đắt lắm, em không dùng đâu, nhỡ mất cái nữa lấy gì đền cho anh

- Đền em anh cũng tạm chấp nhận_ Duy Dương cười

- No no em là vô giá

- Hahaha

- Sao cười? Đúng mà, ơ nhỡ mai ông Kiên với Quỳnh thấy em đi lâu về quá đi tìm thì sao nhỉ? Để em gọi mới được


Nói xong nó lấy điện thoại Duy Dương gọi, chẳng cần hỏi mật khẩu là gì, nó thử tự ấn ngày sinh của mình, ơ ai ngờ đúng thật

- Tháo sim ra trả anh hả? Em mua sim mới dùng

- Không sao, số này chỉ dùng để gọi cho em, cho ba mẹ, cho Trung Kiên, ờ thêm vài đứa bạn anh nữa, thôi không sao nếu không tiện thì anh mua cái sim khác cho em

- Cái điện thoại ở nhà có rẻ hơn cái này không? Em dùng cái rẻ hơn đi

- Anh không nhớ, cái này mẹ mua cho còn cái ở nhà tự mua để chơi game đó, còn một cái là dùng hồi cấp 3

- Đúng là richkid, còn mua điện thoại riêng để chơi game

Duy Dương chỉ biết cười, anh đưa nó đi ăn tối, tính ra thì nó chỉ muốn ăn vặt thôi, nên nó ngồi nghịch điện thoại anh xem có gì hay đợi anh ăn.



Giờ nó sẽ tạm thời dùng điện thoại Duy Dương vậy, còn sẽ kiếm tiền mua điện thoại sau, còn nếu như không kiếm được tiền thì chắc nó mặt dày dùng luôn điện thoại của anh chứ sao.



Đang chơi game thì tin nhắn đến, nó cứ tưởng mes của mình nên mở ra, ai ngờ đang là facebook của Duy Dương

- Ơ em lỡ ấn vào mất rồi_ Nó trả lại điện thoại cho anh, anh liếc qua rồi cười

- Ngày nào anh cũng nhận được mấy dòng tin nhắn nhàm chán kiểu đó, mọi người đều nghĩ anh còn chưa yêu ai hay sao?

- Bộ anh có người yêu rồi hả?_ Nó chớp mắt nhìn anh: Anh có cần em giúp anh công khai không?

- Haha thử xem

Nó nhún vai, bật camera lên, nó chụp cam thường luôn, chụp cái mặt cute xinh gái của nó, xong quay qua chớp mắt nhìn Duy Dương

- Anh có ý kiến gì không đây để em biết được

- Sao cũng được cả

Nó lại cười nguy hiểm, nó sẽ up lên facebook của anh, đúng là trước giờ anh chưa bao giờ up ảnh con gái, hay kể cả bạn gái cũ, chưa từng up ảnh, một phần là do lười up mọi thứ lên mạng xã hội nữa cơ

Với dòng status mờ ám và cái ảnh xinh gái của nó, ở facebook cá nhân của Duy Dương, một người vô cùng tuyệt vời trong mắt các chị em, lượt follow lên tới trăm nghìn người, ồ có vẻ thú vị, nhưng ngay sau đó nó xóa luôn, nó quay qua nhìn anh

- Thôi em sợ mai lại không có đường đi học thì mệt lắm, suýt nữa thì tự hại mình, bỗng dưng em thông minh nghĩ ra nha

- Hahaha _ Duy Dương chit biết cười

- Hóa ra là anh vẫn rất được chị em iu thích nhỉ?

- Đấy nên là em phải giữa anh cho cẩn thận đi

Nó liếc nhìn anh rồi bĩu môi, hóa ra anh cũng bị ảo tưởng không kém.

.

.

.




.



Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thanh Xuân Là Anh, truyện Thanh Xuân Là Anh, đọc truyện Thanh Xuân Là Anh, Thanh Xuân Là Anh full, Thanh Xuân Là Anh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top