Thần Y Thánh Thủ

Chương 115: Đột phá lên 200 tệ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thần Y Thánh Thủ

Sau khi trở lại khách sạn, tất cả mọi người tập trung trong phòng của Tô Thiệu Hoa, Tô Triển Đào cúi đầu xuống như đã làm việc gì sai trái.

Tô Triển Đào sợ bác hai còn hơn cả sợ ba mẹ, lúc nhỏ ba mẹ làm ăn bận rộn, không có thời gian để chăm sóc cậu ta, cậu ta ở cùng Tô Thiệu Hoa đến khi lớn lên vào trung học mới quay về ở cùng ba mẹ. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Tô Thiệu Hoa đối với bọn họ vô cùng nghiêm khắc, Tô Triển Đào lại là một đứa trẻ nghịch ngợm, vì thế khi còn nhỏ không ít lần bị Tô Thiệu Hoa đánh. Dần dần trong long hắn cũng có phần sợ hãi Tô Thiệu Hoa.

- Nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai nói sau.

Tô Thiệu Hoa đột nhiên thở dài, Tô Triển Đào ngây ra vài giây rồi lập tức quay trở về phòng của mình, không nghi ngờ gì nữa câu nói của Tô Thiệu Hoa chứng tỏ cậu ta đã được tha thứ, cậu ta quên cả chuyện chào hỏi và chuyện bị Trương Dương đánh.

- Bác sĩ Trương, chuyện ngày hôm nay phải cám ơn anh nhiều.

Tô Thiệu Hoa quay đầu lại nói nhỏ với Trương Dương:

- Chuyện ngày hôm nay cậu ta cũng không biết rõ, không biết hậu quả đáng sợ khi không có Trương Dương.

- Cháu và Triển Đào là bạn bè, bác không cần phải khách khí!

Trương Dương mỉm cười, mấy ngày nay hắn và Tô Triển Đào đã ở cùng nhau và trở nên thân thiết.

- Vậy tôi không vòng vo nữa, hi vọng bác sĩ Trương sẽ chiếu cố hơn đến thằng bé Triển Đào, nó mạnh mẽ từ bé, không thích theo nghiệp buôn bán của ba mẹ, hiện giờ xem ra không sai, nó chưa trải qua trở ngại nào, vẫn còn non nớt lắm!

Tô Thiệu Hoa lại gật đầu, lần này ông ta có cảm giác rất kì lạ.

Ông ta và Trương Dương nói chuyện giống như những người bạn cùng lứa, câu chuyện mãi không có hồi kết. Phải biết rằng, Tô Triển Đào cũng hơn Trương Dương vài tuổi.

- Ông chủ Tô yên tâm, chúng cháu là bằng hữu, việc của cậu ấy cũng là việc của cháu, còn nữa, bác hôm nay có chút nóng vội, lại nổi giận sẽ không tốt cho bệnh của bác, chấu kê cho bác một đơn thuốc, mai đi mua thuốc dựa theo đơn này, uống liền 2 ngày sẽ không sao nữa!

Trương Dương tìm giấy và bút viết đơn thuốc cho Tô Thiệu Hoa.

Hắn và Tô Triển Đào là bằng hữu, lại là đối tác kinh doanh, những chuyện này Tô Thiệu Hoa không nói hắn cũng sẽ tự làm, chỉ cần có hắn đi cùng thì Tô Triển Đào chịu thiệt.

Về cảm giác kì lạ của Tô Thiệu Hoa, hắn một chút cũng không có. Nói về kinh nghiệm cuộc sống của 2 người, hắn so với Tô Thiệu Hoa cũng không kém hơn nhiều, đối với hắn đây cũng là chuyện bình thường.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ Trương!

Tô Thiệu Hoa lập tức đáp tạ, vừa rồi ông ta thật sự cảm thấy trong cổ họng của mình có chút khó chịu, không nghĩ rằng Trương Dương cũng nhận ra điều này, y thuật của hắn thật sự đạt tới mức ông ta không tưởng tượng nổi.

Lần này bệnh của hắn, thật sự là có thể sẽ chữa khỏi.

Trương Dương cũng về nghỉ ngơi, Mễ Tuyết ở lại chỗ của Tô Vi, Tô Vi đến giờ vẫn còn sợ hãi, muốn Mễ Tuyết ở bên cạnh cô.

Đối với một tiểu thư xuất thân nhà quyền quý, Trương Dương không hề có cảm tình gì, nhưng hôm nay hắn và Mễ Tuyết, hai người họ không thể ngủ chung một giường, chỉ có thể để anh ta ở bên cạnh cô ấy.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau như bình thường hắn dậy từ rất sớm, tiếp tục tu luyện nội công của mình.

Khi ăn sáng, Tô Triển Đào thấy Tô Thiệu Hoa không trách phạt, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ bớt, dần dần lấy lại bình tĩnh như trước.

Cậu ta biết thói quen của Tô Thiệu Hoa, có sai sẽ lập tức chịu phạt, không được chậm trễ, nếu không trách phạt ngay thì chuyện này coi như cho qua.

Ăn sáng xong, Tô Triển Đào cùng Tô Thiệu Hoa đi dạo một vòng chợ thuốc Đông y, đây mới là lần đầu tiên Tô Thiệu Hoa đến đây nhưng trước đó đã nghe nói qua rất nhiều lần.

Khu chợ này lớn đến nỗi Tô Thiệu Hoa khi đến đây cũng có chút bất ngờ, điều này khiến Tô Triển Đào càng đắc ý hơn.

Chợ càng lớn cơ hội càng lớn, nhưng cũng có nghĩa là cạnh tranh càng lớn, Tô Triển Đào dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một người chỉ có năm vạn đồng có thể tạo nên thành công này thật sự không đơn giản, cháu trai mình không có khả năng làm được.

Có tới đây, Tô Thiệu Hoa mới nghe đến cái được nói nhiều nhất ở đây chính là tam thất

Hôm nay tam thất tiếp tục trúng tiền, mọi người đều tin có nhà buôn lớn xuất hiện, một vài người tin bắt đầu cùng theo vào, lúc này theo có muộn một chút nhưng ăn không đến thịt vẫn có thể húp chút nước.

Bọn họ chỉ cần chút thông minh, linh hoạt, không chỉ có thế biết được tình hình xuất hàng sớm một chút mà còn có thể biết có tổn thất gì.

Ngoài ra còn một số người mù quáng theo vào, thấy hướng đi tốt của tam thất liền theo vào, theo vào lại không thoát ra được, những người này cuối cùng đều gặp thất bại thảm hại.

Xem ra những người này thật ngu ngốc, thế nhưng trên thực tế có rất nhiều người như vậy, không chỉ hiện tại mà tương lai cũng vậy. Sau sự sụp đổ lớn của thị trường chứng khoán, thị trường chứng khoán đã tăng đến giai đoạn rất không bình thường, tuy nhiên vẫn còn không vô số người đâm đầu vào, sợ rằng không kiếm được tiền, những người này lúc ấy đều bị điều này bịt mắt.

Cái mà họ quan sát không phải toàn thị trường mà chỉ là một loại cổ phiếu đang tăng, cảm thấy có lợi là xông tới.

Họ nghĩ là tăng, lại không chú ý đến rủi ro khi giảm, hoặc biết là sẽ giảm nhưng cảm giác vẫn có thể tăng lại , cuối cùng trở thành con chiên nghèo, trở thành thức ăn trong miệng các nhà phát hành cổ phiếu.

Sau khi Tô Thiệu Hoa hiểu được tất cả mọi chuyện, cũng lí giải được sự điên cuồng của Tam Thất nhịn không được lắc đầu ngao ngán.

Tăng mạnh như vậy, không kể những người này, chính ông ta cũng có chút suy nghĩ, chỉ có điều ông ta có thể khống chế bản thân mình, bất luận có tăng mạnh đến thế nào ông ta cũng sẽ không tham gia.

Đây không phải lĩnh vực của ông ta, đối với những điều này ông ta cũng không hiểu được bao nhiêu.

Đầu tư vốn vào những nơi mà không am hiểu nhiều, sợ rằng đến cả Tô Thiệu Hoa cũng gặp khó khăn trở ngại lớn, không có lợi ích gì.

Dạo qua một vòng, Tô Thiệu Hoa mua được không ít thuốc bổ.

Cái gì mà nhân sâm dại 20 năm, Đông trùng hạ thảo dại Tây Tạng, nấm linh chi… phần lớn những thứ này đều rất quý, Tô Thiệu Hoa mua một túi lớn tốn đến hơn 10 vạn.

Số tiền này đương nhiên không là gì trong mắt ông ấy. Những thuốc quý này một phần ông ấy sẽ uống, còn sẽ mang biếu, dù sao cũng là thuốc bổ mà, mua nhiều một chút cũng không vấn đề gì.

Hơn nữa còn có Trương Dương đi cùng, bọn họ không thể bán đồ giả, nếu thật sự là đồ giả, trương Dương liếc mắt một cái là phát hiện ra ngay.

Lúc chiều, cục trưởng Nghiêm của cục thành phố đã tự mình tới khách sạn nói về tiến triển của vụ án ngày hôm qua.

Hôm qua, mấy tên côn đồ đó, đa phần đều bị thương, còn nhiều tên đang nằm trong bệnh viện, bọn chúng được lấy khẩu cung ngay tại bệnh viện.

Theo chỉ thị của cục trưởng Nghiêm, sự việc lần này bên có lỗi lớn nhất là bọn họ, tên đầu trọc đã bi giam vào trại giam vì tội gây rối, theo sự việc ngày hôm qua, tên đó có chút oan ức, hôm qua tên đó cũng không cố tình gây rối.

Tuy nhiên nguyên nhân xảy ra chuyện này cũng là do tên đầu trọc nên cũng không thể cho qua, lần này chỉ dùng gậy sắt, coi như vì tội lỗi trước đó mà chuộc tội.

Còn có tên anh cả trẻ tuổi của nhóm côn đồ là Triệu Phong, cha mẹ hắn làm việc tại một phân cục Chính uỷ, các vị ấy đã đích thân tìm đến Nghiêm Chinh xin được tha tội , cuối cùng đều không thể xin giảm án được.

Triệu Phong bị bắt vì tội tham gia vào tổ chức xã hội đen và tụ tập gây ẩu đả, tội đầu tiên tham gia vào tổ chức xã hội đen là tội nặng, chỉ dựa theo tội này mà kết án thì Triệu Phong cũng phải ngồi tù vài năm.

Triệu Phong sở dĩ bị xử nặng như vậy, thậm chí đến ba hắn cũng không thể xin tha cho hắn không phải là do Tô Thiệu Hoa đến tìm Giám đốc Sở tạo áp lực, nguyên nhân thực sự trong chuyện này chính là Trương Dương.

Hôm qua, sau khi Nghiêm Chinh trở về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng, Trương Dương không thừa nhận là con trai của Bí thư Trương, nhưng càng lớn hắn lại càng giống, họ cũng giống, khiến lão ta không thể không nghi ngờ.

Sáng nay lão ta lại đến hỏi thăm vài câu, cuối cùng cũng xác định được thân phận của Trương Dương.

Đúng là trước đó lão ta không nhìn lầm, cũng không có đoán sai, Trương Dương đích thực là đứa bé trước đây lão ta đã gặp ở nhà của bí thư trương. Hiểu được điều này, lão ta đâu dám không tận tâm với vụ việc kia. Thế nhưng Triệu Phong đã trực tiếp đắc tội với Trương Dương, lại muốn đùa giỡn với bạn gái của Trương Dương mới bị hình phạt nặng nề như vậy.

Đến nơi lão ta đương nhiên không thể phạt nặng, phạt nhẹ một chút, nếu để Trương Dương không vừa lòng, lão ta không an tâm.

Tô Thiệu Hoa khá hài lòng với kết quả này.

Chỉ có điều bình thường xảy ra đánh nhau, vốn tưởng rằng bắt lại tạm giam vài ngày là cho ra, không nghĩ tới có mấy người còn bị xử nặng.

Đương nhiên xử những người đó càng nặng càng tốt, ông trời rất công bằng, con gái và cháu trai của mình bị đánh lại còn vẫn sợ, phải dạy bảo chúng thật nghiêm mới được.

Chỉ có điều ông ta không chú ý tới đối với việc này cụ trưởng Nghiêm hoàn toàn để ý làm theo thái độ của Trương Dương.

Trương Dương đối với chuyện này càng không hề có ý kiến gì. Những tên côn đồ hiện tại toàn bộ đều được giam giữ rất tốt.

Hắn còn ở đây vài ngày, khi nào thoả thuận làm ăn hoàn thành đầy đủ mới đi. Mấy tên côn đồ nếu được thả ra ngoài, khó tránh việc mang lòng oán hận, có suy nghĩ báo thù.

Một mình hắn không lo, lo nhất là Mễ Tuyết, không nói đến việc Mễ Tuyết bị thương tổn, mà ngay cả bị kinh động tinh thần một lần nữa cũng không được, sự việc ngày hôm qua thực sự tác động mạnhđến tinh thần của Mễ Tuyết.

Nghiêm Chinh ra về với tâm khí thoái mái.

Trương Dương không truy cứu nữa, điều này đới với hắn mà nói đã là kết quả tốt nhất. nếu không phải Trương Dương ở đây, chỉ dựa vào áp lực của giám đốc Sở ép xuống, lão không đến mức làm gấp gáp và đích thân qua báo cáo như vậy.

Nhà Tô thị có thế lớn, nhưng suy cho cùng không có quyền hạn, không như Trương Dương, bên cạnh hắn còn có phụ thân hiện đang là cấp trên của cấp trên của cấp trên lão, chỉ cần một ngón tay nhỏ cũng có thể bóp chết hắn.

Đáng tiếc tất cả điều này Trương Dương đều không biết rõ, căn bản là không biết người ta nhìn mặt hắn mà xử lý nhanh như vậy.

Trong tâm tư của Trương Dương chỉ muốn quay lại "Tam thất" khởi đầu công việc.

Hai ngày sau, Tô Thiệu Hoa cùng Tô Vay quay trở về Trường Kinh, cong Mễ Tuyết ở lại, cô phải quay về cùng Trương Dương.

Trường học bên kia có bọn tiểu ngốc sẽ giúp họ xin nghỉ, việc xin nghỉ của Mễ Tuyết rất dễ dàng, ba viện nếu có thể làm giấy xin phép giả thì cho một người thì cũng có thể làm cho hai người, chỉ là thêm một tờ giấy nữa thôi.

Ngày thứ hai, giá của tam thất lại đạt kỉ lục mới, tam thất hai mươi đầu đột phá lên 180 tệ một cân, rất nhiều người suy đoán, tam that hai mươi đầu này có thể liệu có lên tới 200 tệ hay không.

Cán mốc 200 này cũng là một cơ hội, Trương Dương biết rằng ngày mình phải ra tay đã rất gần, kiếp trước lúc giá tam thất cao nhất, cũng đã đột phá lên mốc hơn 200, còn giá cụ thể như thế nào thì hắn cũng quên rồi. Nhưng Trương Dương vẫn rất rõ ràng, tam thất chưa đột phá đến mốc 240 tệ.

- Trương Dương, vươt rồi, vượt rồi, vượt qua 100 rồi, ………….

Sáng hôm đó, vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, Tô Triển Đào vui mừng gọi điện cho Trương Dương, vô số người dự đoán, bàn luận về kết quả, Tam Thất có xu hướng tăng rất mạnh, khả năng vượt qua 100 là rất lớn, cuối cùng chỉ tăng đến hơn 100 một chút đã dừng lại.

Hôm qua quá mệt mỏi, ngủ rất ngon, đây là gốc của ngày hôm qua vẫn còn rất mới!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Y Thánh Thủ, truyện Thần Y Thánh Thủ, đọc truyện Thần Y Thánh Thủ, Thần Y Thánh Thủ full, Thần Y Thánh Thủ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top