Thần Ấn Vương Tọa

Chương 246: Hạo Nguyệt, có khả năng tám đầu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thần Ấn Vương Tọa

Trong mắt Dương Hạo Vũ tràn đầy khen ngợi. Lão hiểu rằng, chỉ cần cho thanh niên này một ít thời gian, vậy hắn chắc chắn sẽ vượt qua chính mình.

“Hay cho sinh mệnh và sáng tạo! Vậy hãy để lĩnh vực chúng ta làm đợt đối kháng cuối cùng!” Nói rồi tay phải Dương Hạo Vũ chậm rãi nâng lên chỉ hướng không trung.

Tinh Không Lĩnh Vực của lão lần đầu tiên co rút. Trong quá trình co rút, từng ngôi sao không ngừng phóng ra ngoài. Tốc độ khuếch trương của Quang Thần Lĩnh Vực bị ảnh hưởng lớn. Bởi vì dù chỉ có một Tinh Không Tạc Linh Thuật thành công đều sẽ sinh ra trùng kích cực lớn với hắn. Cho nên hắn chỉ có thể chậm rãi hóa giải những lực lượng ngôi sao này.

Tinh Không Lĩnh Vực co rút, càng nhiều ngôi sao tập trung hướng Dương Hạo Vũ, rơi vào bộ giáp vàng trên người lão.

Giáp vàng của lão vốn đã rất hoa lệ, nhưng khi bộ giáp khảm từng viên ngôi sao biến thành ngọc thạch thì càng rực rỡ hơn bao giờ hết.

“Lĩnh Vực Vi Ta!” Lý Chính Trực thất thanh kêu lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, sau hoảng sợ là suy sụp. Ông biết, giữa mình và Dương Hạo Vũ vẫn có chênh lệch khó thể vượt qua.

Lý Chính Trực có con bài lớn nhất trong Thánh Điện Đại Tái này chính là tu vi đã đột phá cấp chín bậc bốn. Nội linh lực của ông đã hơn bốn mươi vạn. Không chỉ thế, còn có hai kỹ năng lĩnh vực cường đại.

Nhưng khi ông thấy Dương Hạo Vũ thi triển ra năng lực thì biết rằng, mình và vị Thần Thánh kỵ sĩ truyền kỳ này vẫn có chênh lệch không thể vượt qua.

Lĩnh Vực Vi Ta, đây là đặc chất của cấp chín bậc năm, cũng là đại biểu cường giả cấp chín tiến vào trình độ càng cao.

Giờ phút này, lĩnh vực là Dương Hạo Vũ, Dương Hạo Vũ lại là lĩnh vực. Đem uy lực lĩnh vực hoàn toàn dung hợp với bản thân, đã đến cảnh giới bất tử bất diệt.

Đương nhiên không phải thật sự bất tử, nhưng có thể đạt đến tầng lĩnh vực Vi Ta, vậy sinh mệnh của cường giả nhân loại có thể kéo dài đến năm trăm tuổi! Điều này chính Trần Cuồng cũng không làm được nhưng lại xuất hiện trên người Dương Hạo Vũ.

Quang Thần Lĩnh Vực của Long Hạo Thần dần phủ lên Dương Hạo Vũ. Trên mặt Dương Hạo Vũ lộ nụ cười mỉm, lĩnh vực của ông vừa mới kết thúc hoàn toàn dung hợp, tương đương với chiến đấu trong phạm vi Quang Thần Lĩnh Vực.

Song kiếm tách ra, trước người Dương Hạo Vũ xuất hiện một con đường. Dù Quang Thần Lĩnh Vực đã hoàn thành tiến hóa cũng tự động tách ra trước song kiếm của lão. Song kiếm trong tay lão biến càng trong suốt, giống như bộ giáp. Ánh sao nhấp nháy, lão chính là trời đêm vô tận.

Giao nhau Thập Tự Trảm, Tinh Quang Thập Tự Trảm kỳ dị thuận theo con đường lão xé rách bay hướng Long Hạo Thần, Quang Thần Lĩnh Vực không thể khép kín.

Tinh Quang Thập Tự Trảm bay rất chậm nhưng sinh ra lực áp bách to lớn khiến Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người Long Hạo Thần phát ra một chuỗi tiếng rạn nứt, vô số vết nứt bắt đầu xuất hiện trên Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Không ngờ trang bị cấp sử thi này không thể chịu nổi uy áp cỡ này.

Thần Thánh Độc Giác Thú giang đôi cánh, con ngươi lộ ra thống khổ. Dưới áp lực to lớn, đầu nó bị đè thấp xuống, cái sừng phóng ra ánh sáng thần thánh cũng biến yếu rất nhiều.

Thần Thánh Độc Giác Thú đương nhiên là Tinh Vương theo Long Hạo Thần tăng tu vi mà tiến hóa thành, nó còn chưa có lĩnh vực thuộc về mình. Trong lúc Long Hạo Thần và Dương Hạo Vũ đối đầu, nó có thể mang đến tác dụng đã bị Tinh Không Lĩnh Vực áp chế đến mức thấp nhất.

Một kích của Dương Hạo Vũ đã là đỉnh cao lĩnh vực của lão. Đem lĩnh vực áp súc thành kỹ năng, trong thập tự trảm này có thể nói là bao hàm hàng vạn Tinh Không Tạc Linh Thuật. Dù Quang Thần Lĩnh Vực tiến hóa đến cảnh giới sinh mệnh và sáng tạo cũng không thể giải trừ lĩnh vực cao độ áp súc như vậy.

Đây không phải chênh lệch phẩm chất lĩnh vực mà là tu vi hai bên cách biệt.

Đinh!

Trong tiếng vang khẽ, Long Hạo Thần chớp mắt từ bỏ Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp, để nó lại hóa thành Kim Tinh Cơ Tòa rơi xuống dưới. Nếu không giải trừ thì Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp này sẽ vĩnh viễn bị tổn hại.

Không còn giáp bảo hộ, tình trạng của Long Hạo Thần càng thêm nguy hiểm. Áp lực nặng nề khiến hai tay hắn nắm sinh mệnh và sáng tạo kiếm không thể chém xuống.

Đây mới là thực lực chân chính của Tinh Không Thần Thánh kỵ sĩ! Có thể nói chiến đấu trước đó, Dương Hạo Vũ chỉ là chỉ dạy Long Hạo Thần, là vì tăng cường kinh nghiệm đối kháng cường giả của hắn.

Tinh Quang Thập Tự Trảm của Dương Hạo Vũ vốn có thể tăng tốc trực tiếp đánh hướng Long Hạo Thần, nhưng lão cố ý để tốc độ công kích giảm thấp, đem áp lực tăng đến mạnh nhất.

Áp lực càng mạnh thì bắn ngược càng cường. Lấy tu vi của Long Hạo Thần, muốn để hắn chịu đựng loại áp lực này là rất khó. Không thể nghi ngờ, Dương Hạo Vũ đang dựa vào thực lực cường đại của mình buộc Long Hạo Thần làm ra đột phá. Kinh nghiệm này tương lai sẽ đem đến chỗ tốt khó miêu tả cho hắn.

Đối mặt áp lực hủy diệt, thân thể Long Hạo Thần ở trên không trung hơi run rẩy, sinh mệnh và sáng tạo kiếm hợp bích tỏa ra tiếng rồng ngâm càng dồn dập.

Tinh Quang Thập Tự Trảm cách Long Hạo Thần ngày càng gần nhưng hắn vẫn không thể làm ra cản trở hữu hiệu nào, thậm chí không thể nhúc nhích chút nào.

Dương Hạo Vũ lòng thầm than, nghĩ rằng có phải ta đã yêu cầu chàng trai này quá cao? Hắn chưa tới ba mươi tuổi đã có thể hoàn thành tiến Hóa Lĩnh Vực một lần, cần gì cưỡng ép hắn nữa?

Dưới áp lực to lớn, miệng mũi Long Hạo Thần bắt đầu chảy ra tơ máu, cứ tiếp tục như vậy rất có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.

Đang lúc Dương Hạo Vũ định kết thúc công kích thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Long Hạo Thần.

Đôi mắt vàng vẫn trong suốt. Dưới áp lực nặng nề như vậy, cảm xúc của hắn vẫn bình tĩnh. Thậm chí trong mắt còn có phần nhu hòa, trong nhu hòa có sự cố chấp.

Hắn không từ bỏ! Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Hạo Vũ. Ngay lúc này, trong con ngươi của Long Hạo Thần, lão trông thấy một tầng ánh tím. Ánh sáng tím vàng chớp mắt từ con ngươi của hắn bùng phát, cái trán hiện ra chín quang văn tím.

Giống như sóng thần, ánh sáng tím vàng từ sau lưng Long Hạo Thần khuếch tán. Quang Thần Lĩnh Vực sau khi tiến hóa vốn có màu trắng chớp mắt đã biến thành tím vàng.

Hơi thở sinh mệnh và sáng tạo biến mất, thay vào đó là ý hủy diệt uy nghiêm và vô cùng tận.

Phút chốc, khí chất của Long Hạo Thần biến đổi. Không thay đổi chỉ có đôi mắt vẫn ôn hòa tĩnh lặng.

Một ảo ảnh khổng lồ xuất hiện sau lưng Long Hạo Thần. Đó không phải là Quang Minh Nữ Thần. Khi hắn hấp thu bản chất con trai quang minh của Y Lai Khắc Tư thì đã không thể lại thi triển Thần Giáng Thuật. Bởi vì phẩm chất linh lực của hắn đã là Quang Thần, cấp bậc ngang hàng với Quang Minh Nữ Thần.

Ảo ảnh khổng lồ đó, là màu tím, tím trong suốt. Sáu cái đầu to ngẩng cao, hai bên sáu cái đầu có cục u to, gần như ngang bằng với sáu cái đầu.

Thân thể to lớn dần từ hư ảo biến ngưng tụ, đôi cánh khổng lồ giang rộng, phát ra uy nghiêm và cao quý không gì sánh kịp như Quang Thần Lĩnh Vực tím của Long Hạo Thần.

Đúng vậy, nó đến rồi. Khi Long Hạo Thần đối mặt áp lực, tới lúc gần như sống chết, huyết mạch triệu hoán khiến nó đến.

“Grao!!!” Một tiếng rống ngập trời vang lên sau lưng Long Hạo Thần.

Ánh tím đậm đặc nở rộ, hóa thành một vòng sáng tím bay hướng Dương Hạo Vũ. Hình ảnh kinh khủng xuất hiện. Ánh sáng tím xẹt tới đâu thì mọi thứ của Long Hạo Thần biến thành vàng, Tinh Quang Thập Tự Trảm ngừng giữa không trung. Có thể thấy dù là Tinh Quang Thập Tự Trảm hay con đường Dương Hạo Vũ rạch, trong ánh tím lan tràn thì có vô số ánh sao bị bóc tách.

Song kiếm của Dương Hạo Vũ liên tục biến đổi, từng ánh sao ở trên không trung đan vào nhau thành tinh đồ mỹ lệ. Nhưng trước mặt vầng sáng tím thì dường như không có chút tác dụng. Tinh đồ bị thổi tan. Khi ánh sáng tím tác dụng lên người Dương Hạo Vũ thì thân thể lão run bần bật, một áng mây hư ảo bị bóc tách khỏi người lão bay ra sau.

Sinh mệnh và sáng tạo kiếm trong tay Long Hạo Thần rốt cuộc hạ xuống, chém vào Tinh Quang Thập Tự Trảm đã giảm đi uy thế. Vang lên tiếng vỡ giòn vang, Tinh Quang Thập Tự Trảm bị chém nát. Long Hạo Thần bị lôi kéo bước ra khỏi hư không. Sau lưng hắn ảo ảnh khổng lồ tựa như trăm sông đổ về một biển dung nhập vào người hắn, hóa thành giáp tím vàng mỹ lệ.

Nhưng màu tím vàng này thật là quá bá đạo, khi nó ập hướng Long Hạo Thần thì đánh bay cả Thần Thánh Độc Giác Thú.

Nói cũng kỳ, đối mặt tình huống này nhưng Thần Thánh Độc Giác Thú không có chút ý phản kháng, chân đạp sao sáu cánh bảy sắc biến mất. Nếu có người chú ý sẽ phát hiện, khi thân hình khổng lồ màu tím xuất hiện thì Thần Thánh Độc Giác Thú là thú cổ đại nhưng trong mắt lại tràn đầy sợ hãi.

Trái ngược với Long Hạo Thần mặc giáp tím vàng hoa lệ, không ngờ giáp Tinh Quang và song kiếm trong tay Dương Hạo Vũ biến mất hết. Tiếng gầm vừa rồi có vầng sáng tím bắn ra, cưỡng ép tách liên hệ giữa lão và Tinh Quang Thần Thú.

Lúc này Dương Hạo Vũ đã hoảng sợ biến sắc. Tiến hóa đợt hai, hắn lại có thể hoàn thành tiến Hóa Lĩnh Vực đợt hai. Điều này là không thể nào. Lão là cường giả cấp chín bậc năm cũng không thể làm được điều đó! Ít nhất phải là cấp chín bậc sáu, thậm chí là cấp chín bậc bảy mới có thể hoàn thành.

Lão cảm nhận được đồng bạn của mình run rẩy. Vầng sáng tím kia lại khiến Tinh Quang Thần Thú có biệt danh số một dưới Tinh Không khi chiến đấu hiện ra sợ hãi. Từ khi ký kết khế ước với Thần Thú Tinh Không, đây là lần đầu tiên Dương Hạo Vũ gặp phải chuyện như vậy.

Từ khi bắt đầu trận so tài đến nay Long Hạo Thần luôn bị ức chế, nay áp lực bỗng nhẹ hẫng. Bị lực dẫn lôi kéo, hắn gần như bản năng phát động công kích.

Lúc này Quang Thần Lĩnh Vực ở trong trạng thái đặc biệt, kỳ thật không phải tiến hóa đợt hai mà giống như bản thân Long Hạo Thần, trùm một tầng giáp trụ, giáp trụ này chính là lực lượng của Hạo Nguyệt. Thân hình tím có sáu cái đầu to, chẳng phải chính là mai danh ẩn tích đã lâu, suýt vì Long Hạo Thần chết trận mà chết, Hạo Nguyệt sao?

Vầng sáng tím đậm đặc đó chính là lực lượng huyết mạch của Hạo Nguyệt!

Hơn bốn năm trôi qua, tu vi của Long Hạo Thần tăng lên đến cấp chín bậc hai, Hạo Nguyệt cũng có bước tiến dài, hình thể nó tăng vọt, bây giờ dài đã ba mươi mét, toàn thân bao trùm vảy trong suốt lóng lánh như thủy tinh tím. Kỳ thật tu vi của nó chỉ mớitới đỉnh cấp tám mà thôi, nhưng đánh giá Hạo Nguyệt thì tất nhiên không thể dùng đơn giản cấp bậc phán xét.

Hai cục u to rất có thể sẽ lại tiến hóa thành đầu. Hạo Nguyệt sáu đầu đã tới đỉnh cấp tám, nếu như nó có thể ra thêm hai cái đầu, đạt tới chín đầu thì sẽ tới cấp độ nào nữa? Chính Long Hạo Thần cũng không tưởng tượng được. Cùng lúc đó, bởi Hạo Nguyệt thể hiện tiềm năng ngày càng lớn mạnh, Long Hạo Thần càng lúc càng tò mò thân thế của nó.

Dung nhập lực lượng huyết mạch Hạo Nguyệt, bản thân Long Hạo Thần có huyết mạch của Hạo Nguyệt cũng bị kích phát ra. Quang Thần Lĩnh Vực trong bình hòa có thêm sự cao quý và uy nghiêm. Bên ngoài sinh mệnh và sáng tạo bao phủ một tầng hủy diệt và phá hư. Đây vốn là hai loại cực đoan, nhưng năng lực huyết mạnh cường đại tác dụng lên nó biến thành sự kết hợp hoàn mỹ.

Bây giờ Hạo Nguyệt chắc chắn không mạnh bằng Long Hạo Thần, nhưng lực lượng huyết mạch của nó thậm chí có thể làm cho Tinh Không thần thú không thể chịu đựng tách khỏi người Dương Hạo Vũ, tương đương với phá hủy Tinh Không Lĩnh Vực của Dương Hạo Vũ.

Thời gian lâu, công kích của Long Hạo Thần theo đó tăng lên đến mạnh nhất.

Trái Tim Vĩnh Hằng đập vững vàng, thần kiếm sắc tím vàng phát ra ánh sáng chưa từng có. Kiếm ý mạnh mẽ ở trên không trung mang theo thần quang tím vàng, giờ phút này, kiếm hồn và kiếm ý hợp thành một, sau khi bị bức ép là phản đạn, khiến cảnh giới của Long Hạo Thần chớp mắt tăng cao.

Nhưng Dương Hạo Vũ chính là Dương Hạo Vũ, Tinh Không thần thú tách ra khỏi lão chỉ là trong khoảnh khắc rồi lại phủ lên người. Nhưng Tinh Không Lĩnh Vực đã bị suy yếu nhiều. Đối mặt một kiếm chân trời góc biển tràn ngập đạo lý thiên địa của Long Hạo Thần, lão hét lớn một tiếng, song kiếm mang theo quỹ tích huyền ảo cũng hợp bích, ngàn vạn ánh sao hợp thành một va chạm với một kiếm Long Hạo Thần chém tới.

Cú va chạm này khiến Trần Cuồng trên đài khách quý Kỵ Sĩ Thánh Điện chớp mắt biến sắc mặt, người chợt lóe đã đến đỉnh vòng phòng hộ, hét lớn một tiếng.

“Tất cả mọi người ra tay, chống đỡ vòng phòng hộ!”

Hai người trong vòng phòng hộ đánh hăng say, một kích kia là hai người dốc hết sức va chạm với nhau, đã vượt qua cấp bậc lĩnh vực bình thường. Nhưng dường như họ đã quên, đây là một trận so tài, còn là tại sân đấu lớn Thánh Minh! Va chạm cỡ như họ đã không phải vòng phòng hộ thần khí có thể chống chọi được. Một khi vòng phòng hộ vỡ, chỉ sợ cả Thánh thành đều bị lan đến. Bên ngoài có nhiều người như vậy, nếu thật như bùng phát ra thì đó chắc chắn là tai nạn trước giờ chưa từng có.

Lúc trước Trần Cuồng không ngăn cản họ là vì ông rất quen với Dương Hạo Vũ, biết rõ tu vi của lão cường đại, còn là người rất có chừng mực. Nhưng ai dè Long Hạo Thần đột nhiên triệu hoán ra một ma thú kết hợp với bản thân, không ngờ buộc Dương Hạo Vũ tách rời khỏi Tinh Không thần thú. Điều này kích phát lòng hiếu thắng mạnh mẽ của Dương Hạo Vũ, kết quả tạo thành cú va chạm một chiêu mạnh nhất. Nếu thật sự bùng phát, coi như là cao tầng Lục Đại Thánh Điện có mặt, chỉ sợ thấp hơn cấp chín không có mấy người sống sót được.

Làm tổng trọng tài trưởng, sao ông để việc như vậy xảy ra được? Ông lập tức vội vàng kêu gọi. Vòng phòng hộ là cách duy nhất có thể đoàn kết lực lượng tất cả mọi người.

Nghe Trần Cuồng hét lớn, lãnh đạo Lục Đại Thánh Điện không chút chần chờ lập tức hành động. Lý Chính Trực là người thứ nhất lao ra, đôi tay ấn trên vòng phòng hộ, rót hết linh lực vào.

Vòng phòng hộ này cực kỳ thần ký, trừ có thể thông qua trận pháp rót vào linh lực ra, cũng có thể trực tiếp chạm vào nó rót vào trong. Chỉ là không sinh ra hiệu quả tăng phúc như trận pháp mà thôi.

Thánh Điện Đại Tái chính là so đấu giữa các cường giả mạnh nhất Liên Minh Thánh Điện, tình huống gì đều từng xảy ra. Tăng cường lực phòng ngự của vòng bảo hộ như thế này thì lúc trước cũng có xảy ra tại Thánh Điện Đại Tái. Ví dụ như con trai Luân Hồi năm đó, suýt xé nát vòng phòng hộ.

Tuy vòng phòng hộ sân đấu lớn Thánh Minh phủ lên phạm vi rất lớn, nhưng có câu người nhiều sức lớn, có mặt đều là cường giả đứng đầu Lục Đại Thánh Điện, mọi người chung lòng góp sức, chớp mắt tăng vòng phòng hộ lên mức cực cao.

Núi lay đất động trong khoảnh khắc này bỗng nhiên bùng phát. Trong vòng phòng hộ đã biến thành ánh sáng nhiều sắc lấp lánh. Thân hình Long Hạo Thần và Dương Hạo Vũ ở trong ánh sáng mỹ lệ kia, kịch liệt chấn động đã ảnh hưởng cả Thánh thành, tựa như động đất vậy.

Vòng phòng hộ bị trùng kích kịch liệt, bởi vì trong số người giữ vòng phòng hộ là từ khán đài bay qua, tu vi thấp hơn cấp bảy, dưới chấn động mạnh mẽ này, họ lần lượt bị đánh bảy. Ánh sáng bảy sắc của vòng phòng hộ chớp lóe kịch liệt, ai cũng cảm nhận được bên trong vòng bảo hộ này có uy lực cực kỳ khủng khiếp, một khi bùng nổ thì chính là hủy diệt.

Vòng phòng hộ có thể ngăn cản linh lực trùng kích, nhưng tận cùng của nó lại không thể có người trực tiếp tiến vào tăng phòng ngự. Lúc này bên dưới đã rạn nứt, do đó khiến cả sân đấu lớn Thánh Minh đều lắc lư dữ dội, phần đỉnh bắt đầu xuất hiện dấu vết nứt vỡ.

Ngay lúc này, bỗng nhiên một luồng ánh vàng bảy sắc xuất hiện giữa không trung. Ánh sáng vàng kia đón gió biến to, chớp mắt lan tới đỉnh sân đấu lớn Thánh Minh, chậm rãi hạ xuống bao phủ cả sân đấu lớn vào trong.

Thánh thành rốt cuộc ngừng lung lay, nhưng sân đấu lớn Thánh Minh cũng bởi vì ánh sáng vàng chống đỡ bị phá hư trên diện rộng, đỉnh chóp hoàn toàn biến mất!

Đó là một bảo tháp, ánh sáng vàng nhấp nháy, tỏa ánh sáng chói lòa. Bảo tháp có vô số ma văn vàng phức tạp, lấp lánh ánh sáng bảy sắc. Tháp chia bảy tầng, lúc này kích cỡ của nó vừa lúc bao phủ người giữ vòng phòng hộ và vòng phòng hộ vào trong. Khoảnh khắc nó rơi xuống đất, lúc trước núi lay đất động khủng bố rốt cuộc ngừng.

Ngoài sân đấu lớn Thánh Minh sớm một mảnh hỗn độn, tất cả ma tinh bình tiếp sóng đều biến thành bột mịn. Dân chúng bị rung động sẽ xuất hiện khủng hoảng, may mắn uy thế khủng bố như địa long lật người này chỉ trong thời gian ngắn thì hồi phục bình thường.

Mắt thấy phá vỡ sân đấu lớn Thánh Minh xuất hiện tháp cao to lớn, bỗng chốc mọi người liên tiếp kinh hô.

Thải Nhi bình tĩnh bềnh bồng giữa không trung, tay phải duỗi trước người, lòng bàn tay hướng lên trên.

Không chút nghi ngờ, trấn giữ sân đấu lớn Thánh Minh chính là Tháp Vĩnh Hằng.

Hiện giờ Tháp Vĩnh Hằng hoàn toàn khác với năm đó, ít đi thần kỳ lại biến thành thần khí chân chính. Tuy không phải cấp siêu thần khí nhưng nó có năng lực xuyên không gian, có lực phòng ngự càng cường. Trước khi vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư tịnh hóa thì đã để nó nhận Thải Nhi làm chủ. Bây giờ nó chính là thần khí cường đại công phòng một thể, thậm chí còn có năng lực ẩn núp không gian của Thải Nhi.

Tháp Vĩnh Hằng phát ra tiếng vù vù khe khẽ, kéo dài gần mười phút mới dần biến bình tĩnh lại. Ánh sáng vàng trước ngực Thải Nhi chợt lóe, tay phải vẫy hướng Tháp Vĩnh Hằng.

Tháp Vĩnh Hằng lập tức bay lên trên hai mươi mét sau đó nhanh chóng thu nhỏ, rơi vào tay Thải Nhi, cuối cùng hóa thành bảo tháp cao chỉ bảy tấc, tinh xảo linh lung ánh vàng rơi vào lòng bàn tay nàng.

Thải Nhi lật tay lại, Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực lần nữa lóe sáng, Tháp Vĩnh Hằng hóa thành một luồng sáng biến mất. Ánh mắt nàng vội vàng nhìn trong sân đấu lớn.

Lúc này sân đấu lớn đã bình tĩnh lại, rốt cuộc vòng phòng hộ còn đó, lãnh đạo Lục Đại Thánh Điện giữ vững vòng phòng hộ cũng lần lượt quay về, có không ít người liếc nhìn Thải Nhi. Nếu mới rồi không có Tháp Vĩnh Hằng trấn áp, tuy không đến mức khiến Thánh thành xuất hiện nguy hiểm, nhưng cũng sẽ như địa long lật người tạo thành hỗn loạn rất lớn trong thành.

Trong sân đấu lớn, mặt đất như bị rạch, cả mặt đất đều lật lên phân biệt Long Hạo Thần và Dương Hạo Vũ ở hai bên.

Long Hạo Thần té trên mặt đất, dùng hai trọng kiếm chống đỡ thân thể mình, khóe miệng còn có vết máu, nhưng có thể thấy rõ, ở ngực hắn, ánh sáng vàng lấp lánh vững vàng. Đó là dấu hiệu Trái Tim Vĩnh Hằng nhảy. Rất nhiều Quang nguyên tố đang nhanh chóng hồi phục.

Tuy Dương Hạo Vũ vẫn bềnh bồng trên không trung nhưng thoạt trông bộ dạng có chút chật vật, tóc tán loạn, giáp Tinh Không trên người cũng đã biến mất.

Trần Cuồng hơi thở dốc, vì giữ vòng phòng hộ, ông bỏ sức ra nhiều nhất, nhìn hai người trong sân, nghẹn họng.

“Ta thua.” Long Hạo Thần và Dương Hạo Vũ nhìn đối phương, đồng thanh nói.

“A?” Trần Cuồng kinh ngạc nhìn bọn họ.

Không đợi Long Hạo Thần mở miệng, Dương Hạo Vũ đã trầm giọng nói.

“Tuy mới rồi so đấu ta chiếm ưu thế nhưng tốc độ hồi phục linh lực của người nhanh hơn ta, còn có thể lại triệu hoán Thần Thánh Độc Giác Thú trợ trận. Cứ đấu tiếp thì khả năng thắng của ngươi rất lớn. Không cần nhiều lời, ta nhận thua.”

Nói xong ông nhoáng người lên, dẫn đầu đi ra vòng phòng hộ.

Trong mắt Long Hạo Thần lộ ra cảm kích. Hắn biết, Dương Hạo Vũ là cố ý nhường mình. Kỳ thật người thua là hắn. Tiềm năng của hắn có thể nói là bị Dương Hạo Vũ ép ra hết. Nếu vừa lên Dương Hạo Vũ liền hết sức công kích, vậy hắn đã thua rồi. Dù là lần va chậm cuối cùng này cũng là Dương Hạo Vũ trên cơ, nếu lão muốn giết hắn thì tối đa hắn chỉ có thể trọng thương lão.

Dựa vào Trái Tim Vĩnh Hằng, tốc độ hồi phục linh lực của Long Hạo Thần đúng là nhanh hơn Dương Hạo Vũ, nhưng nếu như lão không cho hắn thời gian hồi phục thì mọi thứ có tác dụng gì?

Thực lực giữa Long Hạo Thần và Dương Hạo Vũ có chênh lệch không nhỏ, nhưng trận chiến này mang đến chỗ tốt cho hắn thật sự rất lớn, đặc biệt là mặt sử dụng lĩnh vực, Dương Hạo Vũ dạy cho hắn một bài học quan trọng. Dương Hạo Vũ nhận thua là vì thành toàn kế hoạch của hắn. Thật rõ ràng, Long Thiên Ấn sớm đem kế hoạch của Long Hạo Thần nói cho vị Kỵ Sĩ Thánh Điện này, cường giả số một Liên Minh.

Trên mặt Trần Cuồng lộ nỗi vui mừng và sung sướng, gật đầu với Long Hạo Thần.

“Nếu vậy thì, Long Hạo Thần chiến thắng, tiến vào vòng thứ tư. Bởi vì sân đấu lớn bị phá hủy nghiêm trọng, hôm nay tạm dừng tranh tài, lập tức tổ chức người tu sửa, sáng sớm mai tiếp tục so đấu.”

Nếu nói trận chiến của Long Hạo Thần và Khâu Vĩnh Hạo khiến hắn trở thành tiêu điểm mọi người chú ý, vậy trận chiến với Dương Hạo Vũ chính là trận thành danh của hắn.

Lĩnh Vực và lĩnh vực va chạm, đối kháng giữa lĩnh vực tiến hóa và kỹ năng lĩnh vực. Ma thú đồng bạn so đấu.

Trận chiến này tuy mọi người không thấy rõ kết quả cú va chạm cuối cùng, nhưng không thể nghi ngờ, Long Hạo Thần đã bảy ra sự cường đại của mình trước mắt mọi người. Là thanh niên tuổi chỉ gần hai mươi lăm, hắn dùng tu vi của mình chinh phục mọi người. Giờ phút này bắt đầu, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi trong Thánh Điện Đại Tái chân chính tăng lên trình độ ngang hàng với Lục Đại Thánh Điện.

Đi ra vòng phòng hộ, Long Hạo Thần nhanh chóng bước tới cạnh Dương Hạo Vũ, cung kính hành lễ với lão.

“Dương gia gia, cảm ơn người thành toàn.”

Dương Hạo Vũ mỉm cười nói.

“Không phải ta thành toàn ngươi mà là chính ngươi. Theo bổn ý của ta thì muốn dìm nhuệ khí của ngươi, thất bại là mẹ thành công, trong chiến đấu chịu thất bại mới có thể kích phát người đi tìm nhược điểm của mình. Là ngươi dựa vào thực lực bản thân xoay chuyển quan điểm của ta. Ngươi là thanh niên thiên tài nhất ta từng thấy, và ngươi có sự trầm ổn lão luyện không hợp với tuổi. Kỵ Sĩ Thánh Điện, thậm chí là Liên Minh giao cho ngươi, lại có đám lão già chúng ta ở bên cạnh hỗ trợ thì có thể yên tâm rồi. Từ trên người ngươi, ta thật sự nhìn thấy khả năng nhân loại vùng lên, phá tan thời đại hắc ám. Nếu ngươi không có việc gì thì đi theo ta, ta có một số lời muốn nói.”

“Vâng, Dương gia gia!” Long Hạo Thần vội vàng đồng ý.

Long Thiên Ấn đứng bên cạnh vỗ vai hắn, hướng Dương Hạo Vũ hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn.

Hôm nay tranh tài sân đấu lớn Thánh Minh tuy bộc phát hỗn loạn nhưng Thánh Minh vì lần Thánh Điện Đại Tái này triệu tập đủ nhiều người, bây giờ ở bên ngoài đang ngay ngắn có trật tự sơ tán đám người, cũng điều khiển rất nhiều công tượng làm công việc bảo vệ, tu sửa sân đấu lớn Thánh Minh.

Dương Hạo Vũ dẫn Long Hạo Thần đi ra khỏi sân đấu, lấy tu vi như họ muốn không bị người phát hiện thì quá dễ dàng.

Không đi hướng tổng hộ Thánh Minh, Dương Hạo Vũ dẫn Long Hạo Thần đi tới một nơi hắn quen thuộc, tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn.

Bởi vì Thánh Điện Đại Tái, chỗ này rất tĩnh lặng. Người nơi này dường như nhận biết Dương Hạo Vũ, không hỏi câu nào mặc kệ họ đi hướng đỉnh tháp.

Có Dương Hạo Vũ dẫn dắt, Long Hạo Thần theo sát lão leo lên tầng thứ bảy tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn, đó là nơi hắn chưa từng đi qua.

Tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn có sáu tầng dùng để tuyên bố nhiệm vụ, còn tầng thứ bảy thì chỉ có Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu nhận nhiệm vụ tại tầng thứ sáu mới leo lên được.

Bây giờ tuy Long Hạo Thần đã là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới chỗ này.

Khi họ tới đây, Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện, tầng thứ bảy này đã có người đang chờ họ.

“Tiền bối, người cũng ở đây?” Long Hạo Thần vui sướng tiến lên chào hỏi.

Đợi tại đây chính là tổng trọng tài trưởng Thánh Điện Đại Tái, Trần Cuồng!

Trần Cuồng cười ha ha nói.

“Trước khi Dương lão đệ ra khỏi sân có đá lông nheo với ta, ta không tới sao được?”

Dương Hạo Vũ bực mình nói.

“Lão Trần, tuổi ngươi đã lớn như vậy rồi còn không chững chạc. Trước mặt thanh niên nên ăn nói chú ý chút.”

Trần Cuồng mỉm cười nói.

“Có gì phải chú ý chứ? Ta trời sinh cái tính nó như thế. Nếu không thì theo bối phận, ngươi kêu ta một tiếng tổ gia còn được nữa là. Hạo Thần! Hôm nay ngươi biểu hiện thật khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Mặt Long Hạo Thần đỏ ửng.

“Kỳ thật tôi thua, là Dương gia gia cố ý nhường cho. Giữa tôi và Dương gia gia còn có chênh lệch rất lớn.”

Trần Cuồng lắc đầu nói.

“Có chênh lệch cũng không sao, chỉ cần có hy vọng là được. Ngươi đích thực khiến chúng ta nhìn đến hy vọng xưa nay chưa từng có. Lão Dương, ta nói có đúng không?”

Dương Hạo Vũ gật đầu.

“Chàng trai này có thiên phú mà ta sống cả đời hiếm khi thấy, ta bắt đầu hơi ganh tỵ hắn rồi.”

Trần Cuồng nói.

“Xem trận chiến của các ngươi khiến ta nhớ tới mười năm trước. Dương lão đệ, ngươi biết không? Mười năm trước khi ta lần đầu gặp thằng nhóc Hạo Thần thì hắn mới khoảng mười lăm tuổi. Khi đó ta phát hiện thiên phú của hắn, ta nói với hắn, các ngươi phải cố gắng lên, sau này tranh thủ kế nghiệp ta, kế thừa danh hiệu Ma Thần Chi Vẫn.”

Dương Hạo Vũ nghe vậy rung động nói.

“Ngươi thật có ánh mắt.”

Trần Cuồng cười ha ha nói.

“Ta vẫn luôn cho rằng Ma Thần Chi Vẫn chúng ta có danh tiếng chút chút, nhưng ngươi biết thằng nhóc này đáp lời sao không?”

Dương Hạo Vũ nghi hoặc hỏi.

“Không lẽ hắn từ chối?”

Trần Cuồng cười to nói.

“Đương nhiên là từ chối. Hắn nói với ta, nếu có một ngày họ thật sự trở thành Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, vậy họ sẽ không gọi là Ma Thần Chi Vẫn mà là Quang Chi Thần Hi.”

“Ta sống hơn ba trăm tuổi, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị đứa trẻ mới mười lăm tuổi rung động. Nhưng ngày hôm đó ta thật sự rung động, ngay cả đồng bạn của ta cũng thế. Quang Chi Thần Hi, cái tên thật hay! Cho nhân loại trong bóng tối một tia sáng. Mười năm, ta không nhìn thấy quá trình hắn trải qua, nhưng nhìn thấy kết quả. Vốn năm năm trước sinh mệnh của chúng ta đã đi đến cuối, con người không thể đối kháng với vận mệnh. Nhưng trận thánh chiến bắt đầu, không thể không khiến chúng ta cưỡng ép dùng mật pháp nán lại đây. Lại năm năm trôi qua, ta rốt cuộc nhìn đến hy vọng, có người kế tục, có người kế tục rồi!”

Không sai, Trần Cuồng đi theo đám Long Hạo Thần từ ma tộc trở về. Nói đến thì khi đó đám Long Hạo Thần rơi vào bẫy của Ma Thần Hoàng đúng là ý trời.

Săn Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn luôn ẩn núp trong Ma Đô Tâm Thành. Khi đó đám Long Hạo Thần ở trong Tâm Thành gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu Ma Thần Chi Vẫn có ở đó thì chắc chắn sẽ trước tiên làm ra phản ứng, hỗ trợ họ.

Nhưng khi đám Long Hạo Thần tiến vào Tâm Thành thì vừa lúc Ma Thần Chi Vẫn gặp đại hạn sinh mệnh, đoàn đội tạm rút ra Ma Đô, tìm chỗ tiềm tu, dùng mật pháp kéo dài thọ mệnh.

Đám Trần Cuồng đã sống hơn ba trăm năm, thời gian sinh hoạt tại lãnh địa ma tộc còn dài hơn ở Liên Minh Thánh Điện. Kỳ thật họ sớm không lưu luyến sinh mạng, nhưng bùng phát thánh chiến khiến họ không dám rời đi. Một khi Ma Thần Hoàng mất đi chế ước, tham gia thánh chiến, vậy nhân loại chắc chắn gặp tai họa rất lớn.

Lúc đám Long Hạo Thần kết thúc bế quan tu luyện trong Tháp Vĩnh Hằng xong, chính hắn lần nữa lẻn vào Ma Đô, đầu tiên là đi tìm Nguyệt Dạ muốn xem tình huống của cô. Nhưng chỗ ở của Nguyệt Dạ trong Nguyệt Ma tộc đã trống không, không có dấu hiệu người ở.

Sau đó Long Hạo Thần tại Ma Đô để lại tín hiệu liên hệ Săn Ma Đoàn, không ngờ liên lạc được Ma Thần Chi Vẫn có Trần Cuồng dẫn đầu. Cũng chính từ chỗ họ, Long Hạo Thần mới biết mấy năm nay đại lục xảy ra các loại biến đổi, hơn nữa biết được tin Thánh Điện Đại Tái sắp mở màn.

Trần Cuồng theo đám Long Hạo Thần trở về, còn bày mưu tính kế cho hắn. Sau khi bàn bạc, Long Hạo Thần mới quyết định lấy danh nghĩa Quang Chi Thần Hi trực tiếp tham gia Thánh Điện Đại Tái. Mục đích của hắn chỉ có một, đó là kết thúc tình trạng chia năm xẻ bảy của Liên Minh.

Nghe Trần Cuồng thản nhiên nói sắp kết thúc sinh mạng, biểu tình của Long Hạo Thần buồn buồn, cúi đầu không nói lời nào.

Dương Hạo Vũ mỉm cười nói.

“Hạo Thần không cần như vậy. Nếu ngươi có thể để lão Trần trước khi đi nhìn thấy hy vọng nhân loại chúng ta đột phá thời đại hắc ám, ta tin tưởng chắc chắn hắn sẽ cười ra đi.”

Trần Cuồng mỉm cười gật đầu nói.

“Đúng thế. Lão Dương, ngươi kêu thằng bé này đến đây là vì cái gì, nói thẳng đi.”

Dương Hạo Vũ nói.

“Vốn Thiên Ấn nói với ta để hắn kế thừa điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, gầy dựng tân Liên Minh thì ta giữ thái độ nghi ngờ. Hôm nay một trận chiến, hắn dùng thực lực thuyết phục ta, ta quyết định hết sức ủng hộ hắn. Liên Minh chia năm xẻ bảy đã quá lâu. Sau thánh chiến rốt cuộc nghênh đón cơ hội tốt nhất. Trận chiến hôm nay, tin tưởng vài Thánh Điện khác cũng nhìn thấy rõ. Lão Trần, ngươi nói chúng ta có cần trước tiên kết thúc Thánh Điện Đại Tái không? Đừng lãng phí thời gian nữa.”

Trần Cuồng lắc đầu nói.

“Không được, Thánh Điện Đại Tái không phải trò đùa. Hơn nữa đối với đám thanh niên thì đây là một lần rèn luyện quan trọng. So tài phải tiếp tục diễn ra. Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng Long Hạo Thần sao? Cho dù đấu một chọi một hắn không thể thắng Lý Chính Trực, ta cũng rất có lòng tin vào họ trong trận đoàn chiến.”

Dương Hạo Vũ nói.

“Nếu đã vậy thì cứ tiếp tục đi. Hạo Thần, hôm nay ta kêu ngươi đến là có một việc khác muốn nhắc nhở.”

“Xin cứ nói.” Long Hạo Thần cung kính đáp.

Dương Hạo Vũ nói.

“Tân Liên Minh thành lập là tất nhiên, lần này mục tiêu của chúng ta là phải thành lập một Liên Minh tập quyền trung ương cao độ, thậm chí có thể nói là quốc gia. Bây giờ thực lực của ngươi đã đủ, nhưng ngươi còn thiếu một thứ, đó là Thần Ấn vương tọa.”

Nghe tới bốn chữ Thần Ấn vương tọa, người Long Hạo Thần chấn động. Hắn còn nhớ rõ khi lần đầu tiên mình thấy phụ thân thi triển ra Thần Ấn vương tọa, sự rung động đó còn đây. Mạt Thế và Sát Phạt Thần Ấn vương tọa để lại ấn tượng quá sâu cho hắn. Khi đó hắn đã khát vọng, có một ngày mình cũng có thể trở thành Thần Ấn kỵ sĩ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Ấn Vương Tọa, truyện Thần Ấn Vương Tọa, đọc truyện Thần Ấn Vương Tọa, Thần Ấn Vương Tọa full, Thần Ấn Vương Tọa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top