Thần Ấn Vương Tọa

Chương 130: Thần kiếm trở về


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thần Ấn Vương Tọa

Năm đó, khi Dạ Vô Thương đại chiến Ma Thần Hoàng sau đó hy sinh, tất cả chiến sĩ liên minh thánh điện đầu mang khăn trắng, để tang. Cũng bởi vì trận chiến ấy, Chiến Sĩ Thánh Điện trong liên minh tăng lên địa vị. Đáng tiếc, trăm năm qua, Chiến Sĩ Thánh Điện không xuất hiện thiên tài như Dạ Vô Thương.

Đây là lần đầu tiên Long Hạo Thần thấy pho tượng Dạ Vô Thương. Bộ dạng của y không nổi bật như danh tiếng, nhìn qua chỉ là một người bình thường mà thôi. Pho tượng điêu khắc Dạ Vô Thương giơ kiếm trước ngực, tản ra khí thế tung hoành.

Chẳng qua, thời gian ngắn xem xét, Long Hạo Thần nhẹ lắc đầu.

Từ Trung Lượng biến sắc mặt.

“Long đoàn trưởng, cậu…”

Long Hạo Thần cảm khái nói.

“Pho tượng này thật đáng tiếc, không điêu khắc ra kiếm ý của Dạ Vô Thương tiền bối, khiến bức tượng chỉ là vật chết mà thôi.”

Kỳ thật, pho tượng Dạ Vô Thương là tác phẩm của đại sư, nhưng sao so với thứ Long Hạo Thần thấy càng tốt hơn! Ở tận cùng tầng một tháp Vĩnh Hằng, bức tượng Tử Linh Thánh Thần Y Lai Khắc Tư cho hắn đem đến xúc động quá lớn, hoàn mỹ tái hiện khí thế cường đại của vị pháp thần đó, thậm chí thần thái, ý niệm cũng hiện ra, tựa như người thật. So với nó thì pho tượng Dạ Vô Thương tệ rất nhiều.

Từ Trung Lượng hảo cảm sau khi nghe Long Hạo Thần nói thì biến mất không còn.

“Long đoàn trưởng, xin đừng bình phẩm pho tượng anh hùng của Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta. Nếu không, cho dù người là Liệp Ma giả, ta cũng sẽ hướng người khiêu chiến, để bảo vệ tôn nghiêm Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Long Hạo Thần ngẩn ra, mới phát hiện lời mình nói có chút đột ngột.

“Xin lỗi, ta hướng người xin lỗi, là ta lỗ mãng. Chỉ là tiền bối Dạ Vô Thương là ngàn năm nhất kiếm, không thông qua bức tượng hiện ra kiếm ý thì thật sự quá đáng tiếc. Nếu có thể làm được, nói không chừng thật có người từ trong đó lĩnh ngộ được thứ gì.”

Từ Trung Lượng nghiêm túc nhìn Long Hạo Thần, lòng thầm nghĩ, thanh niên này không giống giả bộ. Gã thở dài một tiếng, nói.

“Muốn thông qua pho tượng đem kiếm ý biểu lộ ra thật sự quá khó khăn. Cho dù là năm đó người đi theo Dạ Suất, cũng không ai có thể mô phỏng ra kiếm ý của Dạ Suất chứ nói chi là hiện tại.”

“Dạ Suất?” Long Hạo Thần tò mò hỏi.

Từ Trung Lượng nói.

“Dạ Suất không chỉ là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta, cũng là thống soái tam quân biên quan đông nam. Các tiền bối đều lấy tên đó đến xưng hô lão nhân gia.”

Long Hạo Thần gật đầu nói.

“Từ đường chủ, không biết ta có thể gặp điện chủ của quý thánh điện?”

Từ Trung Lượng ngẩn một chút, trong lòng thầm nghĩ. Thằng nhóc này còn muốn gặp điện chủ sao! Hình như cũng quá vọng tưởng, cho rằng mình là đại nhân vật.

Long Hạo Thần đương nhiên nhìn ra trong lòng gã nghĩ gì, tha thiết nói.

“Từ đường chủ, lần này ta đến Chiến Sĩ Thánh Điện có ba sự việc, trong đó hai việc ta có thể nhờ người hỗ trợ, nhưng việc quan trọng nhất thì nhất định phải gặp điện chủ mới được.”

Từ Trung Lượng nhíu mày, nói.

“Chỉ sợ có chút khó, điện chủ đại nhân bận rộn cong việc.”

Long Hạo Thần mặt hướng pho tượng, bình thản nói.

“Nếu như là việc liên quan đến tiền bối Dạ Vô Thương?”

“Hửm?” Từ Trung Lượng kinh ngạc. “Liên quan đến Dạ Suất? Long đoàn trưởng, có thể nói trước cho ta biết là chuyện gì không?”

Long Hạo Thần không giấu giếm, gật đầu nói.

“Mới rồi ta nhắc tới đề nghị, ta nghĩ chắc mình có thể làm được. Ta có thể khiến pho tượng này có được kiếm ý của Dạ Suất.”

Từ Trung Lượng hít ngụm khí lạnh, mặc kệ gã làm sao cũng không tin, nhưng không mở miệng chất vấn Long Hạo Thần. Bởi gã hiểu rõ, cho dù là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn cấp đế, ở tại Chiến Sĩ Thánh Điện này cũng sẽ không nói giỡn chuyện như vậy. Nếu thật chỉ là đùa, vậy sẽ là ***ng chạm cực lớn đến Chiến Sĩ Thánh Điện, dù là ai cũng không gánh vác nổi.

“Long đoàn trưởng, người, người…” Từ Trung Lượng có chút không biết làm sao biểu đạt cảm xúc hiện tại. Đương nhiên gã hy vọng tất cả là thật, nhưng vị Long đoàn trưởng trước mặt thật là quá trẻ tuổi.

Long Hạo Thần nhấc lên tay phải, tha thiết nói.

“Ta mới dẫn theo đồng bạn đội ta từ thánh thành đến. Không biết Chiến Sĩ Thánh Điện các người có được đến tin tức chưa. Khoảng vài tháng trước, thánh thành từng xuất hiện tin thần kiếm năm đó Dạ tiền bối sử dụng đã thức tỉnh.”

Từ Trung Lượng cảm giác tim mình đập nhanh. Đương nhiên họ có nghe nói chuyện này, hơn nữa Chiến Sĩ Thánh Điện đã phái phó điện chủ đích thân đi điều tra. Nhưng tìm đến hậu nhân Dạ Suất là Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương lại kiên quyết không chịu tiết lộ ai có được trọng kiếm của Dạ Suất. Chỉ nói nếu người ta muốn, dĩ nhiên sẽ liên hệ Chiến Sĩ Thánh Điện. Hơn nữa thần kiếm đã nhận người đó làm chủ, bởi vì người kia là kỵ sĩ, nên không có khả năng trở về Chiến Sĩ Thánh Điện nữa.

Việc này khiến cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện chấn động, nhưng Dạ Vị Ương làm hậu nhân Dạ Suất, họ không thể cưỡng ép cô, chỉ có thể ngầm tìm kiếm kỵ sĩ có Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, thậm chí là xin Kỵ Sĩ Thánh Điện giúp đỡ.

Nhưng mấy tháng trôi qua, từ đầu đến cuối vị kia không xuất hiện.

Giờ khắc này, nghe Long Hạo Thần nhắc tới chuyện đó, Từ Trung Lượng kinh ngạc có thể tưởng tượng ra. Càng làm gã chấn kinh là ở phía sau.

Từ Trung Lượng nhìn đến tay phải Long Hạo Thần, bàn tay sáng lạn màu vàng, quang mang vàng nhu hòa khuếch tán, ngay sau đó, kiếm khí uy nghiêm bộc lộ.

Trọng kiếm vàng cao quá đầu, viên ngọc ở mũi kiếm tán ra ánh vàng rực rỡ. Kiếm ý không chỉ phát ra từ thần kiếm, còn có khuếch tán từ người Long Hạo Thần. Giây phút này đem đến trùng kích cho Long Hạo Thần thật sự quá lớn. Vốn đứng yên đó, Long Hạo Thần đem đến cho gã, là cảm giác nhân kiếm hợp nhất không ai địch lại.

Nên biết, làm phó đường chủ Cuồng Chiến Đường, nội linh lực của Từ Trung Lượng đã vượt qua chín vạn, là cường giả đỉnh cấp tám. Nhưng giờ khắc này, đối diện Long Hạo Thần, gã lại cảm giác mình rất nhỏ bé.

Không chỉ là gã, tất cả người trải qua đại sảnh Chiến Sĩ Thánh Điện đều bởi vì quang mang đột ngột mà dừng bước lại. Đương nhiên họ sẽ không có địch ý, bởi vì thuộc tính quang minh không có khả năng là kẻ địch. Tiếp đến là kiếm ý ngập trời khiến mọi người ngơ ngẩn.

Giờ khắc này, họ thậm chí sinh ra ảo giác, dường như tất cả quang mang đều nở rộ là phát ra từ pho tượng Dạ Suất, còn vật lớn bên kia chỉ là vật chết mà thôi.

So sánh thật sự quá khắc sâu, kiếm ý mạnh mẽ như đột phá khung đỉnh Chiến Sĩ Thánh Điện, thân ảnh nhân kiếm hợp nhất càng biến cao lớn.

Bế quan gần một năm, Long Hạo Thần thu hoạch có thể nghĩ. Hắn kế thừa không chỉ là thanh kiếm Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, thêm nữa là kiếm ý. Cùng lúc đó, hắn còn đem kiếm ý và phần lĩnh ngộ một kiếm lúc thức tỉnh thần quyến giả đánh lui A Bảo dung hợp làm một, hình thành kiếm ý riêng biệt của mình.

Không thể nghi ngờ, cường đại thiên phú thần quyến giả đem đến cho hắn trợ giúp. Nói chính xác hơn, lúc này Long Hạo Thần thi triển kiếm ý có khác với năm đó Dạ Vô Thương, cũng vĩnh viễn không thể so sánh lĩnh ngộ Dạ Vô Thương hoàn toàn gửi gắm tình cảm vào thanh kiếm. Nhưng trong tay hắn nắm là Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, càng có kiếm ý phụ trợ, sao không rung động toàn bộ Chiến Sĩ Thánh Điện?

Từ Trung Lượng là người thứ nhất hướng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán hành lễ chiến sĩ cao cấp nhất. Ngay sau đó, những chiến sĩ có mặt đồng loạt cung kính hành lễ.

Ánh vàng thu lại, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán biến mất trong tay Long Hạo Thần, kiếm ý mạnh mẽ cũng tùy theo biến mất. Thấy ánh mắt Long Hạo Thần ráng rực nhìn mình, Từ Trung Lượng mạnh gật đầu.

“Long đoàn trưởng, xin chờ chút, ta lập tức báo với điện chủ.”

Nói xong gã lập tức xoay người đi nhanh.

Long Hạo Thần như cũ đứng ở mặt đất, yên lặng nhìn chăm chú pho tượng trước mắt. Mặc dù pho tượng không có kiếm ý của Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương, nhưng khí thế tung hoành chiến trường kia lại xúc động lòng Long Hạo Thần. Mơ hồ, hắn có chút lĩnh ngộ kiếm ý.

Lần này hành trình dến Chiến Sĩ Thánh Điện hiển nhiên không chỉ bởi vì tổng trưởng quân sự Tinh Tầm Thành. Đó chỉ là việc nhỏ tiện thể mà thôi. Việc càng quan trọng là đưa kiếm ý của Dạ Vô Thương đến Chiến Sĩ Thánh Điện. Đây cũng là nguyên nhân hắn khăng khăng muốn gặp điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện.

Thời gian không dài lắm, từ cầu thang mé đại sảnh có hơn mười ngước bước xuống. Đi trước nhất, là một ông lão mặc áo choàng sắc vàng. Ông lão này tóc bạc phơ, nhưng bước đi hùng hổ cho người lực áp bách cường đại tựa núi cao.

Từ Trung Lượng và một số cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện khí thế mạnh mẽ đi sau lưng ông lão, trực tiếp tiến đến gần Long Hạo Thần.

Ông lão áo vàng vẻ mặt kích động bước tới bên cạnh Long Hạo Thần. Nhưng Long Hạo Thần tựa như không trông thấy, như cũ mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào pho tượng ngàn năm nhất kiếm.

Từ Trung Lượng muốn mở miệng, lại bị ông lão áo vàng nâng tay ngăn cản. Đáy mắt ông lão xẹt qua tia sáng kỳ lạ, xoay người ý bảo mọi người im lặng, đừng quấy rầy Long Hạo Thần. Chính ông thì đứng bên cạnh Long Hạo Thần, đánh giá thanh niên tuấn tú này.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, quang mang trong mắt Long Hạo Thần sáng ngời, chân trái tiến lên một bước, tay phải như tia chớp vung trước mặt, mơ hồ, có luồng sáng vàng nhạt vụt qua.

Một tiếng thét dài tràn ngập vui sướng phun ra từ miệng hắn. Trong chớp mắt, toàn bộ đại điện đột nhiên dấy lên tiếng kêu to sắc bén. Tiếng kêu giây lát biến mất, nhưng cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện đứng một bên lại lộ ra kinh hãi. Bọn họ đều cảm nhận được tay phải Long Hạo Thần chém ra sắc bén. Không chỉ là dao động linh lực, đơn thuần là kiếm ý. Thanh niên này rốt cuộc là ai chứ?

“Ngươi là Long Hạo Thần?” Ông lão áo vàng rốt cuộc mở miệng, trong giọng nói hơi run run.

Long Hạo Thần kinh sợ, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình đã đứng đầy người. Hắn vội vàng xoay lại, vừa lúc đối diện đôi mắt tràn ngập cảm xúc của ông lão áo vàng.

“Tiền bối, ngài là…”

Từ Trung Lượng đứng một bên cắt ngang.

“Vị này chúng là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện của chúng ta, Khâu Vĩnh Hạo điện chủ.”

Long Hạo Thần chân trái giẫm đất, nắm đấm tay phải giơ ngang ngực, đập ***g ngực.

“Đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, Long Hạo Thần, ra mắt điện chủ!”

Khâu Vĩnh Hạo đã đánh giá hắn gần một tiếng đồng hồ.

“Ngươi chính là con của lão đệ Tinh Vũ đi. Quả nhiên là thiếu niên anh hùng! Thật không nghĩ tới, thần kiếm của Dạ Suất lại nhận ngươi làm chủ nhân. Có thể trước tiên cho ta xem Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán của Dạ Suất không?” Ông thật sự có chút nôn nóng.

“Tốt.” Long Hạo Thần lần nữa nâng lên tay phải.

Khi màu vàng rực rỡ hiện ra trước mặt nhóm lãnh đạo Chiến Sĩ Thánh Điện, ánh mắt cả đám ngây ngốc. Đặc biệt là các cường giả lớn tuổi Chiến Sĩ Thánh Điện, nhịn không được rơi lệ đầy mắt. Trong đó, cảm xúc dao động lớn nhất chính là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện, Khâu Vĩnh Hạo.

“Đại ca, đại ca, rốt cuộc đệ lại thấy thần kiếm của huynh, rốt cuộc lại thấy nó tỏa sáng. Đại ca, vì sao năm đó huynh không nghe lời đệ khuyên. Huynh trở thành anh hùng của nhân loại, anh hùng của Chiến Sĩ Thánh Điện, nhưng huynh biết không? Đệ vĩnh viễn mất đi anh trai tốt như huynh!”

Khâu Vĩnh Hạo một bước nhào tới, hai tay nắm chặt Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, khóc rống thất thanh.

Các cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện lần nữa tựa như lúc trước, hướng thần kiếm trong tay Long Hạo Thần hành lễ chiến sĩ cao cấp nhất.

Cảm thụ được họ bi thương và hoài niệm, đôi mắt Long Hạo Thần cũng dần đỏ lên.

Càng khiến người rung động là, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán trong tay hắn dường như nghe hiểu lời Khâu Vĩnh Hạo, không ngờ phát ra tiếng kêu ù ù khe khẽ, dường như là thần kiếm đang khóc thảm.

Thật lâu sau Khâu Vĩnh Hạo mới từ bi thương dần tỉnh lại. Lau khô nước mắt trên mặt, ông lão tóc bạc hai mắt sưng đỏ nhìn hướng Long Hạo Thần.

“Chàng trai, ngươi cố ý đem thần kiếm của Dạ Suất trở về sao? Ta đại biểu Chiến Sĩ Thánh Điện cảm tạ ngươi.”

Long Hạo Thần nhẹ gật đầu, nói.

“Điện chủ, xin ngài nén bi thương. Cũng là cơ duyên trùng hợp, khiến thần kiếm lần nữa tỏa sáng. Nhưng nó đối với Chiến Sĩ Thánh Điện mà nói thật sự quá quý báu. Bởi vậy, tuy ta được thần kiếm nhận chủ, nhưng nhất định phải được các tiền bối Chiến Sĩ Thánh Điện cho phép, mới có thể lấy nó làm vũ khí riêng. Ta xin hứa với mỗi vị có mặt tại đây, ta tuyệt không để thần kiếm của Dạ Suất tiền bối phủ bụi trong tay ta.”

Khâu Vĩnh Hạo khựng lại, tuy cảm xúc của ông rất kích động, nhưng lời nói ẩn tàng huyền cơ. Ông nói là Long Hạo Thần đưa thần kiếm trở lại, chứ không phải đem tới ngắm. Nhưng Long Hạo Thần nói lời tiếp theo, ngược lại là chém đinh chặt sắc biểu lộ thái độ của mình đối với thần kiếm, và sự thật thần kiếm nhận chủ.

“Hạo Thần! Vậy hôm nay ngươi đến là vì sao?” Khâu Vĩnh Hạo lạnh nhạt hỏi.

Long Hạo Thần cung kính nói.

“Hôm nay ta đến có ba sự việc, trong đó việc quan trọng nhất là cần người của Chiến Sĩ Thánh Điện đồng ý mới được. Tuy ta không thể để thần kiếm lại, nhưng ta hy vọng có thể để kiếm ý của Dạ tiền bối ở tại Chiến Sĩ Thánh Điện. Bởi vì đây vốn nên thuộc về Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Khâu Vĩnh Hạo ngẩn ra.

“Kiếm ý của Dạ Suất? Ngươi muốn làm sao?”

Đối với người thanh niên này, ông ngày càng tò mò. Đương nhiên, sâu trong lòng ông vẫn hy vọng có thể giữ lại Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán. Nhưng ông rất rõ ràng địa vị của Long Hạo Thần trong Kỵ Sĩ Thánh Điện. Hàn Khiếm đã nói thằng nhóc này là người thừa kế duy nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện, cũng chính là điện chủ tương lai Kỵ Sĩ Thánh Điện, cưỡng ép hắn để lại thần kiếm là không thể nào. Khác không nói, cha hắn không dễ ứng phó.

Ánh mắt Long Hạo Thần chuyển hướng pho tượng Dạ Vô Thương, trầm giọng nói.

“Điện chủ, nếu ngài đồng ý, ta hy vọng đem kiếm ý để lại trên pho tượng này, khiến sắp tới mỗi cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện đều có thể nhìn thấy, thậm chí là từ đó lĩnh ngộ ra. Đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm cho Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Nếu chỉ mới thấy mặt mà Long Hạo Thần đã nói lời như vậy, Khâu Vĩnh Hạo nhất định sẽ không có cái nhìn tốt với người thanh niên này, nói lời quá đao to búa lớn. Năm đó Chiến Sĩ Thánh Điện có nhiều cường giả như vậy, đều không thể khắc ra kiếm ý của Dạ Suất, chỉ bằng thanh niên như hắn? Tuy Khâu Vĩnh Hạo không biết tuổi thật của Long Hạo Thần, nhưng có thể mơ hồ đoán được hắn nhất định không đến hai mươi tuổi.

Nhưng ở vừa rồi, Long Hạo Thần tay phải chém ra luồng kiếm ý chấn kinh Khâu Vĩnh Hạo. Ông chắc chắn, cho dù là Dạ Suất, ở tuổi cỡ hắn cũng không thể có kiếm pháp siêu như vậy. Thanh niên này, quả nhiên là được trời ưu ái!

Hơi suy nghĩ một lát, Khâu Vĩnh Hạo chậm rãi xoay người, đối diện các cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện, trầm giọng nói.

“Các người thấy sao?”

Một ông lão thoạt nhìn tuổi gần bằng Khâu Vĩnh Hạo trầm giọng nói.

“Không ổn, pho tượng Dạ Suất đã sừng sững trăm năm, sao có thể động đậy? Đây không phải việc chúng ta có thể quyết định, lỡ đâu phá hủy bức tượng, chúng ta không mặt mũi đối diện hàng ngàn hàng vạn các Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Từ Trung Lượng lại nói.

“Điện chủ, phó điện chủ, ta nhận thấy nên để hắn làm thử. Long Hạo Thần có thể kế thừa thần kiếm của Dạ Suất, đã chứng tỏ thần kiếm thừa nhận hắn, cũng chỉ hắn mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý của Dạ Suất. Nếu như…”

“Không được.” Ông lão được gọi là phó điện chủ kiên quyết quát. “Nếu hắn thất bại thì làm sao đây? Chúng ta có thể chịu được tổn thất lớn như vậy sao? Làm chuyện gì đều phải suy nghĩ đến hậu quả tệ nhất. Nếu ngay cả kết cục tệ hại nhất đều chịu được, mới có thể hành động.”

Không nghi ngờ, ông lão này được tính là phái bảo thủ của Chiến Sĩ Thánh Điện.

Tiếp đến, các cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện đều biểu đạt cái nhìn, đa số đều không chịu dễ dàng khiến Long Hạo Thần sửa chữa pho tượng Dạ Vô Thương.

Đương nhiên họ không phải không muốn để kiếm ý Dạ Suất tái hiện, chỉ là tuổi tác Long Hạo Thần thật sự quá nhỏ. Trong mắt họ, người thừa kế thần kiếm Dạ Suất chỉ là một đứa trẻ. Đem sự việc quan trọng như vậy để một đứa nhóc hoàn thành, sao họ có thể yên tâm được?

Nhìn họ tranh luận, Long Hạo Thần lòng thầm than, nói với Khâu Vĩnh Hạo.

“Điện chủ, nếu không ngài xem thế này đi. Ta không trực tiếp ra tay trên bức tượng Dạ tiền bối, xin ngài tìm cho ta một khối tảng đá lớn, ta thử để lại kiếm ý của Dạ Suất trên tảng đá, chẳng qua ta cũng chỉ có năng lực ra tay một lần. Bởi vì chúng ta phải lập tức rời khỏi liên minh, tiến vào lãnh địa ma tộc đi chấp hành nhiệm vụ.”

Hắn có thể không làm như vậy, mục đích Long Hạo Thần tới đây căn bản là muốn Chiến Sĩ Thánh Điện thừa nhận hắn có được Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, đồng thời cho Chiến Sĩ Thánh Điện phần lợi. Dù sao, nếu thần kiếm ở trong tay hắn, lại không ra mặt với Chiến Sĩ Thánh Điện, tương lai sẽ có rất nhiều phiền phức. Hắn đem kiếm ý để lại Chiến Sĩ Thánh Điện, chính là vì chứng minh chính mình có tư cách nắm giữ thần kiếm.

Khâu Vĩnh Hạo gật đầu, nói.

“Nếu đã vậy thì chỉ còn cách đó. Nhưng mà Hạo Thần, ta có yêu cầu quá đáng. Chắc ngươi cũng biết, thần kiếm Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đối với Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta thật là quá quan trọng. Nếu có khả năng, chúng ta vẫn hy vọng thần kiếm ở lại Chiến Sĩ Thánh Điện, điều kiện cậu có thể tùy tiện ra, chỉ cần làm được thì chúng ta nhất định thỏa mãn.”

Khâu Vĩnh Hạo đã nhìn ra được, nếu mình không nói trực tiếp, Long Hạo Thần tuyệt không để lại thần kiếm. Nhưng vậy cũng khó trách, đổi lại là ai chỉ sợ đều như thế. Đây dù sao là thanh thần kiếm cường đại! Cho dù Khâu Vĩnh Hạo nhận thấy, thần kiếm trong tay Long Hạo Thần còn chưa thể hồi phục phong thái năm đó, nhưng đây vẫn là vũ khí cấp truyền thuyết, bất cứ ai có được thần kiếm này, muốn hắn từ bỏ thật không dễ dàng.

Long Hạo Thần nhìn Khâu Vĩnh Hạo, lắc đầu nói.

“Điện chủ, ta không thể. Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán nhận ta làm chủ, chỉ có ta mới sử dụng nó được. Ta nghĩ, Dạ tiền bối cũng không hy vọng nhìn thần kiếm để trong phòng tối. Ta sẽ mang nó tung hoành ngang dọc ma tộc, chém giết cường địch. Chỉ có uống máu ma tộc, mới khiến thần kiếm chân chính tỏa sáng, lại ngưng tụ kiếm hồn. Cho nên, ta chỉ có thể từ chối ngài.”

Khâu Vĩnh Hạo trầm giọng nói.

“Nếu ta dùng bộ trang bị cấp sử thi cùng ngươi trao đổi thì sao? Là quang hệ.”

Long Hạo Thần chấn động, đương nhiên hắn biết trang bị cấp sử thi là ý nghĩa như thế nào. Phải biết, hiện nay người có được trang bị cấp sử thi có thể nói là phượng mao lân giác. Kỵ Sĩ Thánh Điện vì sao có thể luôn luôn đứng đầu Lục Đại Thánh Điện, đó là tại vì Kỵ Sĩ Thánh Điện có thần khí như Thần Ấn vương tọa. Mà Chiến Sĩ Thánh Điện thậm chí một bộ thần khí đều không có, cấp sử thi đã là vũ khí mạnh nhất Chiến Sĩ Thánh Điện có thể lấy ra. Theo Long Hạo Thần biết, Chiến Sĩ Thánh Điện có được trang bị cấp sử thi tổng cộng không vượt qua năm bộ. Không cần nghi ngờ, bất cứ trang bị cấp sử thi nào, đều có thể khiến thực lực của hắn tăng lên một tầng. Dụ hoặc này thật quá to lớn.

Nhưng Long Hạo Thần vẫn là lắc đầu.

“Xin lỗi, điện chủ, với ta mà nói, ý nghĩa thần kiếm này thậm chí vượt qua cả thần khí. Dùng nó chiến đấu, khiến ta cảm thụ được phong thái năm đó của Dạ tiền bối, mặc kệ là tăng cao thực lực của ta hay rèn luyện tâm trí, đều có ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa ta mới nói rồi, có được thần kiếm này, ta nhất định sẽ khiến nó tỏa sáng giống như năm đó.”

“Cậu thanh niên, đã quá cuồng vọng rồi.” Phó điện chủ bước lên hai bước, đi tới bên cạnh Khâu Vĩnh Hạo, uy nhiếp lớn như núi đè phóng hướng Long Hạo Thần.

Ở đây đều là cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện, tuy họ không thể thật sự ra tay với Long Hạo Thần, nhưng cho hắn một ít áp lực thì vẫn hoàn toàn có thể.

Đối diện uy nhiếp bất thình lình ập đến, sắc mặt Long Hạo Thần không biến đổi, sống lưng thẳng tắp, cung kính nói.

“Vãn bối tuyệt không cảm thấy mình cuồng vọng. Ta chỉ là đang nói sự thật, nếu không, ta sẽ không xuất hiện trong Chiến Sĩ Thánh Điện. Nếu ta chỉ là cùng ma tộc chiến đấu mới sử dụng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, sợ là Chiến Sĩ Thánh Điện rất khó phát hiện ta là người sở hữu thần kiếm này. Hôm nay ta đến đây, tuyệt đối mang theo thành ý.”

Khâu Vĩnh Hạo vung tay lên, ngăn chặn ông lão kia phóng uy nhiếp. Trong lòng ông cũng thầm giật mình. Nên biết, nếu Long Hạo Thần thật sự dựa vào tu vi trở thành đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn cấp suất, chẳng qua cũng chỉ là tu vi cấp sáu mà thôi. Đối diện áp lực cường đại từ cường giả cấp chín, vẫn có thể đĩnh đạc nói năng đâu ra đấy, đây không phải người bình thường có thể làm được.

“Hạo Thần, ngươi xem như vậy đi. Mới rồi ngươi cũng nói đồng ý tiếp nhận khảo nghiệm Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta. Chiến, kỵ một nhà, chúng ta dĩ nhiên sẽ không phái người cùng ngươi luận bàn cái gì. Cứ làm như ngươi nói, nếu ngươi có thể trên khối tảng đá để lại kiếm ý của Suất Dạ, vậy chứng minh ngươi có tư cách sử dụng thần kiếm này. Ngược lại thì ngươi phải để thanh kiếm ở đây, chúng ta như cũ đưa ngươi bộ trang bị cấp sử thi.”

Đổi làm trang bị khác, Khâu Vĩnh Hạo nhất định không làm như vậy, bởi hành động của ông đã có kiểu ỷ thế hiếp người. Nhưng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đối với Chiến Sĩ Thánh Điện mà nói thật quá quan trọng. Dù chỉ giữ lại nó không người sử dụng được cũng rất tốt!

Long Hạo Thần nhìn Khâu Vĩnh Hạo ánh mắt sáng ngời, hít sâu, nói.

“Tốt, ta đồng ý. Nếu ta không làm được, ta sẽ để lại thần kiếm nhưng không lấy trang bị cấp sử thi của quý thánh điện. Xin đem tảng đá đến đây.”

Hắn có thể hiểu tâm tình nóng vội của đám cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện. Nhưng dưới lực áp bách, kiêu ngạo trong lòng Long Hạo Thần bị thiêu đốt. Ta sẽ chứng minh cho các người thấy, ta đủ tư cách có được thần kiếm.

Khâu Vĩnh Hạo đáy mặt xẹt tia áy náy, xoay người dặn bảo vài tiếng, dĩ nhiên sẽ có người đi làm. Ông lão phó điện chủ cũng vội vàng rời đi.

Long Hạo Thần không trao đổi gì với Khâu Vĩnh Hạo nữa, mà là ngồi xếp bằng dưới đất. Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, trực tiếp tiến vào trạng thái nhập định. Toàn bộ quá trình tự nhiên như nước chảy thành sông, hầu như chỉ ngồi xuống, chớp mắt hắn giống lão tăng nhập định, như hóa đá.

Thằng nhóc này tương lai nhất định không phải ếch ngồi đáy giếng! Khâu Vĩnh Hạo kiềm không được lần nữa trào dâng khen ngợi, thậm chí có chút ghen tỵ Kỵ Sĩ Thánh Điện. Tuổi trẻ như vậy đã có thành tựu đến thế, tương lai Long Hạo Thần nhất định sẽ là cột trụ vững vàng của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Nếu hắn thuận lợi phát triển, như vậy, Kỵ Sĩ Thánh Điện sẽ lại cho ra một siêu cấp thiên tài. Có lẽ hắn còn vượt qua cả cha mình. Long Tinh Vũ hơn bốn mươi tuổi đã trở thành Thần Ấn kỵ sĩ, còn hắn? Hắn dung hợp Thần Ấn vương tọa sẽ ở độ tuổi bao nhiêu? Bốn mươi tuổi? Hoặc là không đến bốn mươi?

Thời gian không lâu lắm, mười cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện nâng lên tảng đá tiến vào đại sảnh.

Nhìn tảng đá này, sắc mặt Khâu Vĩnh Hạo biến đổi, ánh mắt dò hỏi nhìn phó điện chủ.

Phó điện chủ nghiêm túc hướng ông gật gật đầu, môi động đậy như muốn nói gì đó.

Khâu Vĩnh Hạo chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn là gật đầu. Lại nhìn Long Hạo Thần trong trạng thái nhập định, mắt chất chứa càng nhiều xin lỗi.

Khối đá này hình quả trứng, bên dưới hơi to, toàn thân màu đen, nhưng tản ra hơi thở đặc thù. Trầm ổn, thâm sâu. Nhìn qua không tưởng đó là khối đá, càng giống huyệt động sâu thẳm.

Nó có lai lịch. Nó chính là khối thiên thạch mà Chiến Sĩ Thánh Điện đạt được, cứng rắn vô song. Coi như là trang bị cấp Huy Hoàng đều rất khó để lại dấu vết trên bề mặt. Trang bị cấp truyền kỳ nếu muốn cắt vào cũng cần rót phần lớn linh lực.

Hơn nữa, khối thiên thạch này linh lực truyền lực thậm chí có thể so với tinh kim. Trình độ cứng rắn vượt xa tinh kim. Chỉ là cho tới nay, không vị đại sư luyện kim nào nắm chắc có thể luyện chế nó thành trang bị, mới luôn cất trong bảo khố Chiến Sĩ Thánh Điện. Hôm nay họ lại lấy cả thiên thạch này ra, mục đích không thể nghi ngờ là muốn làm khó Long Hạo Thần. Cho dù hắn có năng lực để lại kiếm ý, cũng phải cắt được khối thiên thạch này mới được, linh lực không phải chỉ vài điểm là làm được.

Dường như cảm thụ được khối đá, Long Hạo Thần chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt rơi xuống thiên thạch cao ba mét, trong mắt lộ tia kinh ngạc.

Khâu Vĩnh Hạo ho khan một tiếng, nói.

“Nếu đã giữ lại kiếm ý của Dạ Suất, đương nhiên chúng ta hy vọng là thiên cổ lưu truyền, cho nên mới lấy ra tài liệu tốt nhất. Hạo Thần, ngươi xem khối thiên thạch này được rồi chưa? Nếu không được thì chúng ta lại đổi.” Ông thật sự có chút ngượng ngùng, sống hơn trăm tuổi lại đi tính kế đứa nhóc mười mấy tuổi. Sau này nếu để cao tầng Kỵ Sĩ Thánh Điện biết, ông thật không có mặt mũi gặp người. Cho nên ông do dự, cuối cùng vẫn là hỏi Long Hạo Thần câu biểu thị có thể đổi tảng đá.

Nhưng khiến Khâu Vĩnh Hạo ngoài ý muốn là Long Hạo Thần lại lắc đầu, nói.

“Không cần đổi, cái này đi. Nhưng ta có một thỉnh cầu nho nhỏ. Nếu đã dùng thiên thạch này điêu khắc, vậy phế liệu ta chém xuống có thể tặng ta được không?”

“Có thể, nhưng đó là nếu ngươi có thể hoàn thành lưu trữ kiếm ý.” Phó điện chủ giành nói trước, như là sợ Long Hạo Thần đổi ý vậy.

Nhưng bọn họ không biết, thiên thạch không phải là lần đầu Long Hạo Thần gặp. Bên phụ thân hắn, Long Tinh Vũ cũng có một khối. Bởi vậy, hắn hiểu rất rõ thiên thạch cứng tới đâu.

Năm đó, Long Tinh Vũ từng nói với Long Hạo Thần, trong Chiến Sĩ Thánh Điện có một bảo vật, chính là khối thiên thạch này. Nếu có thể dùng luyện chế thành trang bị hoặc dung hợp vào trang bị, dù chỉ là một khối nhỏ cũng đủ tăng phẩm chất trang bị. Đặc biệt là tác dụng trên vũ khí, hiệu quả càng là rõ ràng.

Long Hạo Thần chậm rãi đứng dậy, đi hướng khối thiên thạch. Hắn chưa từng điêu khắc qua cái gì, cũng không nghiên cứu về điêu khắc. Nhưng hôm nay hắn làm, không phải là khắc ra hình dạng gì, mà là để lại một phần kiếm ý. Đây chính là khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Đi thẳng tới cách thiên thạch năm mét, Long Hạo Thần dừng bước, cứ đứng đó, nhìn chăm chú thiên thạch tản ra hơi thở sâu lắng.

Không có người quấy rầy hắn, chỉ trầm mặc nhìn. Khâu Vĩnh Hạo trong lòng cảm xúc rất phức tạp, ông thậm chí không biết mình mong chờ Long Hạo Thần thành công hay thất bại. Nhưng mặc kệ thành hay bại, đối với Chiến Sĩ Thánh Điện mà nói đều không phải chuyện xấu.

“Ta cần nhờ tọa kỵ và linh lô hỗ trợ.” Long Hạo Thần bình thản nói, hắn thậm chí không xoay người lại.

Khâu Vĩnh Hạo nói.

“Đương nhiên có thể.”

Long Hạo Thần gật đầu, tay trái chỉ hướng bên cạnh. Bỗng chốc lấp lánh tia sáng tím, ngay sau đó, một vật khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

Hạo Nguyệt mang đến bất ngờ thật sự quá lớn. Thân thể dài tới mười mét tựa như ngọn núi nhỏ. Càng kỳ lạ là nó mọc bốn cái đầu có sừng khác nhau, xuất hiện bên cạnh Long Hạo Thần, khí thế uy nghiêm. Cổ ngẩng cao, ánh mắt Tiểu Quang, Tiểu Hỏa, Tiểu Thanh, Tiểu Lam đồng thời quét hướng người Chiến Sĩ Thánh Điện, có cảm giác ngạo nghễ.

Đây là tọa kỵ? Khâu Vĩnh Hạo và phó điện chủ đứng bên cạnh hai mặt nhìn nhau, đều kinh hãi. Bọn họ chưa từng gặp qua ma thú như vậy! Mặc dù trên người ma thú tỏa ra linh lực đối với họ mà nói không cường lắm, nhưng người nó có một loại khí chất. Cho dù là ngạo nghễ thì vẫn làm người ta cảm thấy đó là đương nhiên.

Ngay lúc đó, thanh âm ngâm xướng trầm thấp bắt đầu vang từ bốn cái miệng Hạo Nguyệt, hơn nữa nó bày ra tư thế rất kỳ lạ. Chỉ có Tiểu Quang ngẩng cao cổ, nhìn lên trước, ngâm xướng chú ngữ. Bỗng chốc, hơi thở bốn loại nguyên tố, phong, hỏa, thủy, quang kịch liệt dấy lên từ người Hạo Nguyệt.

“Ma thú bốn thuộc tính?” Từ Trung Lượng nhịn không được thất thanh kinh hô.

Ánh mắt Khâu Vĩnh Hạo biến trầm trọng, hiện tại ông đột nhiên có chút hối hận. Ông hối hận mình làm khó dễ đứa trẻ này. Long Hạo Thần nói không sai, nếu hôm nay hắn không đến, Chiến Sĩ Thánh Điện không nhìn thấy được Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán! Đứa trẻ này mang theo thiện ý tiến đến, lại bị người của mình đối đãi như vậy. Nhưng mà, bên kia chính là Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán. Khâu Vĩnh Hạo lần đầu tiên cảm thấy mình rất khó xử.

Cùng lúc đó, Long Hạo Thần động. Quang mang vàng rực rỡ bỗng lấp lánh sau lưng hắn, bốn linh cánh cùng lúc giang rộng, mạnh mẽ hấp thu quang nguyên tố trong không khí. Cùng lúc đó, Long Hạo Thần nâng lên tay phải, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Hình ảnh càng thêm kỳ dị còn ở phía sau. Một bóng dáng vàng đi ra khỏi sau lưng Long Hạo Thần, khi hắn giang ra bốn cánh, bóng dáng cũng hiện ra trước mắt mọi người.

Chiến váy vàng, pháp trượng vàng, còn có mái tóc dài màu vàng tuyệt mỹ, và cả sáu đôi cánh vàng trong suốt. Càng quan trọng là, cô có thân cao và thực chất, trông không khác gì nhân loại, chỉ có đôi tai nhọn nho nhỏ là biểu thị thân phận của cô.

“Thượng cổ Tinh Linh tộc?” Phó điện chủ kiềm không được kêu ra tiếng. Mấy chục năm qua, ông chuyên nghiên cứu thượng cổ Tinh Linh tộc, nhưng ông chưa từng gặp hình dạng chân chính của thượng cổ tinh linh! Khi Nhã Đình xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều giống như hình dạng thượng cổ tinh linh trong tưởng tượng, thì sao không khiến ông kinh hãi?

“Không, đây là nguyên tố tinh linh.” Khâu Vĩnh Hạo dù gì là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện, cảm giác của ông mạnh nhất.

Chẳng qua, sau khi phản bác lời bạn thân, trong lòng ông cũng đầy kinh ngạc. Tuy ông có thể cảm thụ được đây là nguyên tố tinh linh, nhưng loại nguyên tố tinh linh giống như thượng cổ tinh linh lại có ai từng gặp qua?

Long Hạo Thần, ngươi rốt cuộc đem đến cho chúng ta bao nhiêu rung động mới chịu ngừng?

Lần này, không chỉ Khâu Vĩnh Hạo hối hận, ngay cả phó điện chủ luôn kiên quyết cũng ngầm sinh ra tia hối hận.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thần Ấn Vương Tọa, truyện Thần Ấn Vương Tọa, đọc truyện Thần Ấn Vương Tọa, Thần Ấn Vương Tọa full, Thần Ấn Vương Tọa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top