Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 65: Ánh Lửa Đỏ Giữa Đêm - Phong Lưu Khoái Hoạt Bên Hồ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

68: Ánh Lửa Đỏ Giữa Đêm


Liễu Mi Vũ tỏ ra hiểu chuyện nói: "Không sao, chuyện chính sự của tướng quân quan trọng hơn.

Khi nào tướng quân xong việc thì về mừng sinh nhật với Mi Vũ cũng được".

“Được, vậy ta sẽ cố gắng quay về càng sớm càng tốt”, Tần Như Lương nở một nụ cười dịu dàng, ôm ấp Liễu Mi Vũ một lúc rồi nói: "Nếu như ta trở về quá muộn thì nàng cũng không cần chờ ta, nàng cứ ngủ trước đi".

Hai người lại ôm ấp nhau thêm một lúc, sau đó Tần Như Lương mới khoác công phục rời đi.

Liễu Mi Vũ ngồi dậy, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn theo bóng lưng của Tần Như Lương rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng.

Trong lòng nàng ta thật ra nghĩ Tần Như Lương lẽ ra nên gác lại công việc và dành thời gian ở nhà với nàng ta trong ngày hôm nay.

Chỉ là nàng ta không thể nói ra, bởi vì nàng ta sợ mình sẽ trở thành một người quá đáng khiến cho Tần Như Lương khó xử.

Hôm nay nhà bếp chuẩn bị bữa ăn rất kỹ lưỡng, quản gia theo chỉ dẫn của Tần Như Lương mời người từ những cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất kinh thành mang theo đủ mọi loại trang sức tinh xảo vào phủ bày ra trước mặt Liễu Mi Vũ để nàng ta chậm rãi lựa chọn.

Làm gì có nữ nhân nào không thích trang sức? Vừa nhìn thấy trang sức vàng bạc trước mặt thì sắc mặt của Liễu Mi Vũ liền thay đổi, sau khi lựa chọn được nhiều bộ trang sức ưng ý thì nàng ta liền nở nụ cười vui sướng.

Gần đến buổi chiều, Liễu Mi Vũ ngồi trước bàn trang điểm bảo Hương Lăng chỉnh trang giúp mình.

Hôm nay nàng ta sẽ dùng những món trang sức trân quý này để làm đẹp, khiến cho Tần Như Lương kinh ngạc khi trở về.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt như lang sói của Tần Như Lương nhìn mình thì Liễu Mi Vũ liền cảm thấy vui vẻ.

Bàn tay thon dài mềm mại như không có xương của nàng ta khẽ cầm lên một chiếc trâm cài tóc tinh xảo lên rồi nói: "Hương Lăng, lát nữa ngươi chọn cho ta một bộ y phục nhẹ nhàng mát mẻ, ta sẽ chờ tướng quân trở về cùng ăn cơm".

Nàng ta cho rằng Tần Như Lương biết hôm nay là sinh nhật của mình cho nên chắc chắn phải về sớm hơn.

Chỉ có điều công vụ lần này là chuẩn bị cho thọ yến sáu mươi tuổi của thái hậu, hoàng đế đã đích thân hạ lệnh nhất định phải tổ chức long trọng, Tần Như Lương nào dám sơ suất, chỉ sợ vào thời khắc quan trọng lại có sát thủ đột nhập ám sát.

Vì vậy buổi tối Liễu Mi Vũ đợi đến khi thức ăn nguội lạnh thì Tần Như Lương cũng chưa trở về.

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Liễu Mi Vũ dần biến mất.

Hương Lăng bên cạnh khuyên nhủ: "Phu nhân, sao phu nhân không ăn cơm trước, đừng chờ tướng quân nữa, nếu như tướng quân trở về thấy phu nhân bị đói thì nhất định sẽ cảm thấy xót xa".

Liễu Mi Vũ nói: "Hôm nay ta nhất định phải chờ chàng trở về".

Đêm nay không trăng không sao.

Thẩm Nguyệt ngồi trong phòng, Ngọc Nghiên tháo kẹp tóc hai bên ra cho nàng, dùng một dải lụa buộc nhẹ tóc ra sau đầu.

Ngọc Nghiên cũng chọn ra một chiếc váy dài có tay và eo rộng rãi thay cho Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên biết Thẩm Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài đêm nay liền nói: "Công chúa, chút nữa mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ, người cứ ở bên cạnh xem kịch hay là được".

Thẩm Nguyệt không đáp, chỉ đứng lên mở cửa sổ, nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp".

Khi Tần Như Lương trở về thì đã là nửa đêm.

Vừa bước vào cửa thì hắn ta đã dời bước đến Phù Dung Uyển.

Tuy nhiên, khi Tần Như Lương đi ngang qua rừng mai ở ven hồ nơi mà hắn và Liễu Mi Vũ hay ngồi thì lại đột nhiên dừng bước.

Ở trong đình nghỉ mát ven hồ không biết từ khi nào lại có treo một tấm lụa trắng bốn phía rủ xuống mờ ảo dưới ánh trăng.

Thấp thoáng bên trong màn lụa trắng có bóng dáng của một nữ nhân yểu điệu mặc y phục bó sát màu đỏ tươi, để lộ ra vòng eo cùng cánh tay.

Dáng váy thướt tha, phần chân váy uyển chuyển rung nhẹ theo những bước chân.

Đôi mắt của Tần Như Lương như lập tức được thắp sáng bởi chiếc váy màu đỏ như ngọn lửa kia.

Nữ nhân quay lưng về phía hắn ta, mái tóc đen dài óng ả đổ xuống như thác nước, bóng dáng xinh đẹp vạn phần, vòng eo cùng vòng mông vô cùng gợi cảm.

Bóng dáng của nữ nhân này gần giống với Liễu Mi Vũ, vì vậy bất giác Tần Như Lương đã nghĩ rằng nữ nhân đang nhảy múa trong đình nghỉ mát chính là Liễu Mi Vũ.

Ánh mắt hắn ta trở nên sâu hơn, hắn chậm rãi nhấc chân tiến về phía đình nghỉ mát.

Làn gió đêm thổi tung tấm lụa trắng, một hương thơm nồng ấm mê ly ngay lập tức truyền ra ngoài.

Nữ nhân vẫn đang nhảy múa, vòng eo thon gọn đung đưa qua lại như rắn trườn, Tần Như Lương đứng ở phía sau ngửi thấy hương thơm càng lúc càng nồng đậm khiến cho hắn ta cũng càng lúc càng mê đắm.

Đột nhiên, Tần Như Lương bước tới tóm lấy eo của nữ nhân trong đình nghỉ mát rồi lập tức ôm chặt nàng ta vào lòng.

Nữ nhân kinh ngạc hô lên một tiếng, thanh âm mềm mại như nước.

Lưng nàng ta tựa vào lồng ngực nóng bỏng của Tần Như Lương, Tần Như Lương ngửi thấy mùi hương trên cổ nàng ta, lòng bàn tay đã vuốt ve đến chiếc rốn nhỏ của nàng ta rồi, hắn ta nuốt nước miếng, khàn khàn nói: "Mi Vũ, nàng muốn làm ta ngạc nhiên sao? Nàng học được điệu múa này ở đâu vậy, đã câu mất hồn của ta rồi".

Nhưng người Tần Như Lương đang ôm lúc này không phải là Liễu Mi Vũ mà là Hương Phiến đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.

Tần Như Lương chưa từng nói chuyện dịu dàng với nàng ta như vậy, hơi thở ấm áp phả vào cổ và tai của nàng ta khiếng cho nàng ta như sắp nhũn ra trong vòng tay của Tần Như Lương.

Hương Phiến nói: "Tướng quân thích không?"

Tần Như Lương ngậm lấy vành tai của nàng ta rồi nói: "Ta rất thích".

Hương Phiến khẽ đẩy ngực của Tần Như Lương ra, sau đó quay lưng về phía hắn ta cười ranh mãnh nói: "Vậy thì ta sẽ múa cho tướng quân xem một lần nữa".

Từ đầu đến cuối, nàng ta không hề quay đầu lại.

Càng như vậy thì nàng ta lại càng có thể khiến cho Tần Như Lương thích thú hơn.

Đợi đến khi sự thích thú lên đến cực điểm thì Tần Như Lương cũng đã trở thành con cá lọt lưới.

Đây có thể là cơ hội duy nhất của Hương Phiến, chỉ có thể thành công chứ không được thất bại.

Nếu không lần sau đợi Tần Như Lương có phòng bị thì nàng ta sẽ rất khó tiếp cận được hắn ta.

Thẩm Nguyệt đã nói rằng nếu như nàng ta muốn thoát ra thì nàng ta phải cởi mở hơn, trước tiên phải phô bày ra hết những thứ đẹp đẽ nhất của mình.

Nàng ta phải phơi bày ra thân thể xinh đẹp kiều diễm của mình trước mặt Tần Như Lương khiến cho Tần Như Lương không thể tự kiềm chế.

Vì vậy nàng ta đã nhảy múa quên mình, hoàn toàn biến bản thân trở thành ánh trăng sáng phản chiếu dưới mặt hồ trong, khiến cho đối phương mê mẩn không thôi..

69: Phong Lưu Khoái Hoạt Bên Hồ


Vết thương trên mặt nàng ta đã nhạt đi khá nhiều, chỉ còn lại vệt đỏ mờ mờ. Với ánh trăng như đêm nay, xung quanh treo trướng mỏng, Tần Như Lương sẽ không trông thấy.

Vả lại, thời cơ như đêm nay cực kỳ hiếm có.

Hương Phiến rầu rĩ, vội vàng quỳ xuống dưới chân Tần Như Lương: “Tướng quân nhận nhầm nô tì thành nhị phu nhân, nô tì đáng chết. Nô tì không ngờ tướng quân sẽ đến vào lúc này…”

Tần Như Lương lạnh lùng nheo mắt nhìn Hương Phiến: “Ngươi không ngờ rằng ta sẽ đến? Vậy ngươi ăn mặc như vậy, lại còn nhảy múa ở đây làm gì?”

Hương Phiến cúi đầu, giọng nói mềm mại yểu điệu như thể vắt được ra nước: “Nô tì mới học một điệu múa, nếu nhảy múa vào ban ngày sẽ bị người khác chê cười, thế nên ban đêm mới lén lút tới nơi này luyện tập. Nô tì đã treo trướng lên, cứ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện…”

Nam tử như thế, trừ Thẩm Nguyệt ra, làm gì có ai không muốn? Hắn ta là nam tử trong mơ của các nữ tử Đại Sở đấy!

Ở nơi cây cối rậm rạp, Thẩm Nguyệt giơ tay nhẹ nhàng vạch tán lá ra, nhìn về phía đình.

Ngọc Nghiên tỏ ra khinh thường: “Không ngờ Hương Phiến thực sự câu dẫn được tướng quân, chỉ là hai người này vô liêm sỉ quá”.

Thẩm Nguyệt cười vài tiếng cực kỳ nhẹ: “Có vẻ hơi cay mắt nhỉ? Đừng nhìn nữa, không phù hợp với thiếu nhi, mau đi gọi người tới”.

Ngọc Nghiên nghiêm túc nói: “Công chúa cũng không được xem nữa!”

Thẩm Nguyệt đắc ý: “Ta đã thành niên rồi, tại sao không thể xem?”

“Trong bụng công chúa vẫn còn người chưa thành niên nhé!”

“Được được được, thế thì ta cố gắng xem bớt đi. Mau lên, đừng làm lỡ thời gian!”

Ngọc Nghiên dặn đi dặn lại: “Công chúa không được nhìn!”, sau đó vội vàng xách váy chạy thẳng tới Phù Dung Uyển.

Đêm nay Liễu Mi Vũ trang điểm rực rỡ nhưng bây giờ vẫn chưa đợi được Tần Như Lương, khó tránh khỏi tâm trạng nguội lạnh.



Nàng ta chưa ăn cơm tối, Hương Lăng cũng không thể ăn. Hương Lăng đói đến mức toàn thân bủn rủn cũng không dám nói, chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh an ủi Liễu Mi Vũ.

Không ngờ đúng lúc này Ngọc Nghiên tới Phù Dung Uyển.

Ngọc Nghiên đứng ngay ở cửa viện, cười cười bảo: “Cả phủ đều biết hôm nay nhị phu nhân đón sinh thần, không ngờ sinh thần này lại hiu quạnh đến vậy”.

Liễu Mi Vũ đứng ở cửa phòng, không ngờ rằng một nha hoàn nhỏ bé hôm nay cũng dám tới cười nhạo mình, đang tức nghẹn trong lòng không có chỗ trút giận nên dung nhan méo xẹo, nàng ta the thé giọng: “Tiện tì, đây là chỗ nào mà cũng đến lượt ngươi châm chọc? Chỉ cần tướng quân về nhà sẽ lập tức tới Phù Dung Uyển của ta, còn công chúa nhà ngươi có khóc lóc cầu xin chắc tướng quân cũng không tới đâu! Ngươi có thời gian đứng đây nói móc nói mỉa, chi bằng quay về ôm công chúa mà khóc đi! Hương Lăng, đuổi con tiện tì này ra ngoài!”

Không đợi Hương Lăng ra tay, Ngọc Nghiên đã chủ động lùi ra ngoài, cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Tướng quân quay về rồi đó chứ, mà có thấy người lập tức đến Phù Dung Uyển đâu”.

Liễu Mi Vũ biến sắc, nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghiên: “Ngươi nói cái gì? Tướng quân không tới chỗ ta, chẳng lẽ lại tới Trì Xuân Uyển?”

Ngọc Nghiên đáp: “Cho dù tướng quân muốn tới Trì Xuân Uyển, công chúa cũng sẽ đóng cửa viện chặt kín như bưng. Bây giờ tướng quân đang phong lưu khoái hoạt cùng người khác ở đình hóng mát bên hồ kìa”.

“Không thể nào!”

“Tin hay không tùy ngươi thôi, dù sao điều gì cần nói ta cũng nói rồi, không làm phiền nhị phu nhân nghỉ ngơi nữa”, nói xong Ngọc Nghiên quay người, biến mất bên ngoài viện.

Liễu Mi Vũ bỗng chốc cảm thấy đầu óc nặng trịch.

Lời nói của Ngọc Nghiên chẳng khác nào sấm dội bên tai, không ngừng vang vọng trong lòng Liễu Mi Vũ.

“Không thể nào..”., làm sao nàng ta có thể nhẫn nhịn cho sự việc này xảy ra.

Hương Lăng đỡ lấy nàng ta: “Chưa biết chừng có âm mưu gì đó, phu nhân đừng để trúng kế của họ!”

Liễu Mi Vũ nhìn sắc trời, nhưng đến tận bây giờ Tần Như Lương vẫn chưa đến! Chẳng lẽ tối nay hắn ta định nghỉ lại trong cung?

Hiển nhiên điều đó là không thể. Lúc này trong cung đã nghỉ ngơi rồi, Tần Như Lương cũng phải về rồi.

Liễu Mi Vũ siết chặt mu bàn tay của Hương Lăng, dưới ánh trăng, gương mặt kia âm u tái nhợt, nàng ta nghiến răng nói: “Thẩm Nguyệt, ngươi ưỡn cái bụng to đùng mà còn dám quyến rũ tướng quân! Nữ nhân ti tiện nhất thiên hạ này quả đúng là ngươi rồi!”



Hương Lăng nói đúng, chưa biết chừng đây là mưu kế của Thẩm Nguyệt, phái Ngọc Nghiên dụ nàng ta qua đó để nàng ta đích thân trông thấy Thẩm Nguyệt dùng thủ đoạn quyến rũ được Tần Như Lương!

Nếu không tại đêm tối nay chỉ có Ngọc Nghiên tới đây mà không thấy bóng dáng của Thẩm Nguyệt?

Từ trên xuống dưới phủ, trừ Thẩm Nguyệt ra, Liễu Mi Vũ cũng không nghĩ ra nổi nữ nhân nào khác!

Nhưng cho dù đã biết có thể đây là mưu kế của Thẩm Nguyệt, Liễu Mi Vũ cũng không thể không đi. Nàng ta không thể để Thẩm Nguyệt thành công, càng không thể để Tần Như Lương chạm vào nữ nhân khác...

Liễu Mi Vũ ổn định tâm trạng: “Hương Lăng, cùng ta tới bên hồ”.

Nàng ta nên tin tưởng Tần Như Lương, nhưng càng tới gần bờ hồ, lòng dạ nàng ta càng thấy hoảng hốt.

Trước đó không lâu, Tần Như Lương mới hứa hẹn cùng Liễu Mi Vũ, cả đời sau chỉ có một mình nàng ta, sau đó nhanh chóng xuất hiện ngay Hương Phiến. Hắn ta đảm bảo rằng sau này sẽ không chạm vào nữ nhân khác, Liễu Mi Vũ thực sự sợ rằng hắn ta lại lần nữa thất hứa.

Trong đầu Liễu Mi Vũ toàn là những hình ảnh ô uế khó coi, đâu còn thừa hơi chú ý tới xung quanh. Bước chân của nàng ta nóng vội, về cơ bản không phải Hương Lăng đỡ nàng ta, mà là nàng ta túm tay Hương Lăng kéo Hương Lăng đi theo.

Hương Lăng ở đằng sau nói: “Phu nhân, người đi chậm thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là công chúa lừa người đó! Tướng quân chỉ thâm tình với một mình phu nhân... á!”

Đâu ngờ vừa nói xong câu này, Hương Lăng ở phía sau đã phát ra một tiếng rên rỉ, đợi khi Liễu Mi Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng ta mềm oặt, ngã xuống nền đất.

Bóng cây che phủ ánh trăng, trên nền đất lốm đốm vài điểm sáng, tôn lên gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Nguyệt, còn cả Ngọc Nghiên đang cầm gậy gỗ trong tay.

Liễu Mi Vũ giật mình, ban nãy đi nhanh quá nên không phát hiện ra hai người này đã xuất hiện ở sau lưng từ bao giờ!

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đã chực sẵn ở con đường phải đi qua để tới đình hóng mát bên hồ, chỉ đợi Liễu Mi Vũ mò tới nơi.

Liễu Mi Vũ vô thức định hét lên.

Nhưng động tác của Thẩm Nguyệt nhanh hơn nàng ta, bước lên phía trước, giơ tay tóm lấy cổ tay của Liễu Mi Vũ, trở tay kiềm chế được nàng ta, một bàn tay khác bịt miệng nàng ta.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top