Tế Thủy Trường Lưu

Chương 64: Kiếp Trước ??? Phong Thành 5


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tế Thủy Trường Lưu

Bởi vì trên đời này vẫn còn có một người như vậy khiến hắn không đành lòng nhắm mắt, chìm vào bóng tối vĩnh cửu.

Chỉ vì hắn vừa nhắm mắt, sẽ không bao giờ nhìn thấy người tên Tiêu Ninh nữa.

Qua nửa mùa đông, Tần Thư qua đời.

Khi đó, Phong Thành đang ngồi trước cửa sổ trên tầng ba đọc sách, cơ thể hắn đang suy yếu nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đôi mắt sáng vốn có của hắn cũng bị xám đi, nhưng hắn vẫn dành ra nửa giờ để đọc sách mỗi ngày, sau đó liền ngủ, ngay cả khi cơn đau ập đến khiến hắn khó đi vào giấc ngủ.

Bạch Bắc đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nặng trĩu.

Còn chưa chờ Phong Thành mở miệng, Bạch Bắc đã cho biết, “Tần Thư được phát hiện chết trong một hồ nước nhân tạo ở ngoại ô sáng nay.

Cậu ta bị bắn bảy phát vào người.

Thời điểm chết là vào khoảng nửa đêm qua.”

Phong Thành thoáng cái siết chặt ngón tay, trên trang sách nứt ra một khe hở, sau đó nói, “Tiểu Ninh thì sao?”

Bạch Bắc đẩy mắt một cái, cẩn thận nói, “Tiểu Ninh rất buồn, cậu ấy đang cố gắng hết sức để truy tìm hung thủ.”

Trong không khí rơi vào im lặng ngắn ngủi, phải một lúc sau mới nghe thấy Phong Thành nói, “Anh cùng Lăng Ba cố khuyên giải và an ủi, bảo em ấy không cần tra nữa.”

“Vâng.”

“Tần Tấn cũng đã đã biết tin tức này.

Anh và tôi đều hiểu rõ tình cảm của anh ta dành cho Tần Thư, cứ tiết lộ một số tin tức cho anh ta, nói rằng, tối hôm qua ở An Bình có gặp người của Phong gia ở Thượng Hải, anh ta tự biết nên làm gì.”

Bạch Bắc suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói, “Thành ca, cái chết của Tần Thư chắc chắn có liên quan đến Phong lão gia tử, nhưng dù sao ông ấy cũng là…”

Chưa kịp nói hết lời, anh ta đã bị sự dữ tợn trong mắt Phong Thành dọa lui, đôi môi mỏng duyên dáng của người đàn ông như mất đi tia máu, miệng vẫn thốt ra một lời lạnh sống lưng, “Ông nội của tôi thì thế nào, ai bảo ông ấy muốn cho Tiểu Ninh đau lòng, huống chi, Tần Thư đúng là bị nhà họ Phong giết chết, không thể phủ nhận.”

Bạch Bắc không nhiều lời nữa, xoay người bước ra cửa.

Thời gian sau, Tần Tấn nhận được tin tức, quả nhiên không ngoài dự liệu của Phong Thành, anh ta đã giáng một loạt đòn vào nhà họ Phong ở Thượng Hải.

Phong gia tuy là gia nghiệp trăm năm, nhưng so với nhà họ Tần đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc tại Bắc Kinh, thì còn hơi kém cỏi.

Kết quả cuối cùng là Tập đoàn Toàn Cầu bị thôn tính bởi Tần gia, Phong lão gia tử trong cơn tức giận đi đời nhà ma, trận chiến kết thúc.

Đầu mùa xuân năm sau, Tần Tấn được phát hiện đã chết trước mộ Tần Thư, khi chết quần áo hoàn chỉnh, khuôn mặt an tường.

Phong Khánh có một tập đoàn Toàn Cầu thịnh vượng còn chưa hài lòng, muốn vươn tay tới Bắc Kinh.

Điều này nhất định phải va chạm với các doanh nghiệp địa phương ở Bắc Kinh, và Tần Tấn là lãnh đạo của các doanh nghiệp địa phương, tự nhiên phải có xung đột giữa hai nhà.

Chỉ là Phong Thành không ngờ tới, vì chuyện làm ăn mà lão gia tử lại dùng thủ đoạn đê ​​hèn như vậy để cố gắng vượt qua phòng tuyến trong lòng Tần Tấn, lại không ngờ Tần Tấn lại là người có thù hận tất sẽ báo, dù mất đi người yêu anh ta cũng nhất định phải trả thù xong rồi mới tìm chết.

Vào buổi tối cuối tuần, Bạch Bắc và Lăng Ba cùng đến nhà Phong Thành để ăn tối như thường lệ.

Chường trình “Mạng tin tức” đang phát trên TV.

Lăng Ba nhai chân gà và nghiêng người, “Chúng ta xem một chương trình giải trí đi.”

Phong Thành là Bạch Bắc không nói gì, Lăng Ba nắm lấy điều khiển từ xa và thay đổi kênh.

Ngay sau khi chương trình được thay đổi, giọng nói đầy nhiệt huyết của phóng viên lập tức vang lên trên Tiêu Vũ, “Nửa tiếng trước, một nhà hàng món Tây nổi tiếng ở thành phố chúng ta bất ngờ phát nổ.

Vào thời điểm xảy ra vụ nổ, vẫn còn hàng chục người đang ăn uống bên trong.

Theo các nhân chứng, nghi ngờ có người đã chôn các vật liệu nổ trong nhà hàng để giết kẻ thù, hiện tại vụ nổ đã khiến một người tử vong và hàng chục người bị thương, người chết được xác định là nam giới, 28 tuổi và là chủ một công ty công nghệ ở thành phố này … “

Ngay sau khi trình chiếu ảnh, Phong Thành và những người khác trước bàn ăn lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —— Lập Quân.

Anh ta vốn là cấp dưới của Phong Thành, nhưng sau đó được cử đến để bảo vệ sự an toàn cho Tiêu Ninh, sở dĩ Phong Thành nhớ kỹ là vì anh ta đã theo hắn suốt 5 năm.

Cái nĩa trong tay Phong Thành không thể cầm chắc, trong tích tắc rơi xuống bàn ăn, phát ra một tiếng “đinh” sắc bén, Bạch Bắc và Lăng Ba cũng đồng thời dừng bữa, không dám tin tưởng những gì xuất hiện trong mắt họ.

“Đi xem.” Giọng nói của Phong Thành đang run rẩy, nhưng hắn vẫn nói một câu hoàn chỉnh.

Bạch Bắc và Lăng Ba đồng thời đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe và chạy ra khỏi cửa.

Hình ảnh trên TV tiếp tục chiếu cận cảnh nhà hàng đã bị biến thành đống đổ nát, đầy đất cháy xém, không còn nhìn thấy kiến trúc trang nhã và tinh tế ban đầu nữa.

Phong Thành cảm thấy toàn thân run lên bần bật, hai tay hắn chống trên bàn ăn, chậm rãi đứng dậy, toàn thân đau đớn kinh khủng.

Vừa đi từ bàn ăn ra ngoài hành lang, trán hắn đã chảy ra những hạt mồ hôi lớn, nhưng sắc mặt hắn trông vẫn như thường lệ, cầm lấy chìa khóa xe, từng bước một bước ra ngoài.

Từ nơi Phong Thành ở đến nhà hàng kia vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, Phong Thành phải mất rất nhiều công sức mới có thể lái xe ra khỏi ga ra, trong lòng hắn bắt ngờ có một khoảng trống, đột nhiên hắn có chút sợ, nếu như tin tức kia là sự thật, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Thế giới không có Tiêu Ninh giống như một vòng xoáy đen cực lớn với sức mạnh muốn nuốt chửng con người.

Phong Thành cắn chặc hàm răng, đạp chân ga, xe lao ra như một mũi tên.

Bây giờ đang là giờ cao điểm sau khi tan sở.

Đi một đoạn mất nửa tiếng, đi một giờ mới được nửa đoạn đường, Phong Thành đạp chân ga đến tận cùng, như một kỹ xảo điện ảnh đặc biệt húc phải chiếc xe phía trước như đóng thế trong phim.

Trong mắt hắn ngoại trừ con đường phía trước không còn nhìn thấy gì nữa.

Trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến, rằng Tiêu Ninh sẽ không chết, muốn chết cũng là hắn chết trước.

Dọc theo đường đi cứ như vậy lúc thì tỉnh táo lúc thì hoảng hốt.

Rốt cục ở một ngã tư đường, xe hắn cùng chiếc xe Hummer màu xám bạc đâm vào nhau.

“Bùm!”

Một tiếng vang thật lớn, Phong Thành chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lúc này cũng không nhớ ra cái gì, túi khí vừa bật lên lập tức bao phủ lấy hắn, nhưng vẫn có một chất lỏng lành lạnh từ trên trán trượt xuống, chảy dài qua đôi má gầy guộc của hắn đi xuống dưới, cuối cùng chảy vào cổ áo sơ mi đang mở của hắn.

Phong Thành khẽ mở mắt, sự khó thở hắt ra, xung quanh dần tràn ngập sự hối hả và những tiếng động lớn, mà hắn thầm nghĩ chỉ muốn lái xe đi, Tiêu Ninh có thể đang ở nhà hàng, chỉ cần nhìn người đó từ xa là tốt rồi.

Nghĩ như vậy, hắn liền đưa tay đẩy cửa xe, cánh cửa đã bị lõm xuống do va chạm, chính giữa cửa còn có một ống thép to bằng cánh tay xuyên vào, Phong Thành cúi đầu nhìn, chỉ để phát hiện đầu kia của ống thép đã bị ngập trong cơ thể của mình.

Có đôi khi cơn đau đến mức tận cùng khiến người ta không còn cảm nhận được nữa.

Phong Thành ở trong xe giãy dụa một lúc lâu, mới có người chạy đến cứu nhưng do ống thép cắm thẳng ào hắt lưng, tùy tiện kéo cửa xe chỉ có một con đường chết.

Đúng lúc mọi người ở đây chậm chạp chưa dám làm gì thì có hai người đàn ông từ phía trước chạy đến.

Trong ánh đèn pha ô tô sắp tắt, trên mặt của họ chỉ còn lại lo lắng, thậm chí còn có những hạt mồ hôi lớn không ngừng bay vào gió khi họ chạy đi.

Sau đó, bước chân của họ đồng thời chậm lại, cách chiếc xe hư hỏng nặng nhất vài bước xa thì ngừng hẳn.

“Thành ca.” Bạch Bắc mở miệng gọi, giọng nói rất nhẹ nhàng, biến mất ngay khi có gió thổi qua.

Phong Thành trong xe khó khăn duỗi tay ra, Bạch Bắc và Lăng Ba vội vàng nắm chặt, nghe thấy Phong Thành hơi thở mong manh hỏi, “Tiểu … Tiểu Ninh đâu?”

“Anh ấy sẽ đến sớm thôi!” Lăng Ba lớn tiếng nói, như thể sợ rằng Phong Thành trong xe sẽ không nghe thấy.

Phong Thành cúi đầu cười rộ lên, giọng nói trầm ấm dễ chịu như trong trí nhớ, nhưng trái tim của Bạch Bắc và Lăng Ba đồng thời bị bóp chặt, một lúc sau, từng chữ từng lời của Phong Thành vang lên, “Em ấy đã chết, làm sao đến được?” Hắn rõ ràng chưa từng có nhiều cảm xúc, mà giữa những dòng cảm xúc đó là sự uể oải và tuyệt vọng cho lòng người chua xót, ngay cả khi biết được tin mình chết sớm, hắn cũng chưa bao giờ tuyệt vọng, như tim mình đã chết thế này.

“Không có! Anh ấy không có chết! Anh ấy đang ở trên đường đến, thực sự, Thành ca! Tiểu Ninh rất bản lĩnh Cận Phong không thể làm anh ấy bị thương được!” Lăng Ba nóng nảy kêu lên, nước mắt đột ngột trào ra, Phong Thành nghiêng đầu lại nhìn anh ta, nụ cười trên môi vẫn ôn hòa như cũ, “Tiểu Ninh chết rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa?” Hắn trầm thấp nói, như đang hỏi người khác và tự hỏi chính mình, Tiêu Ninh của hắn chính là sự tồn tại quý giá nhất trên thế giới này.

Trân quý sợ mất đi nên chưa bao giờ dám đến gần, trân quý vì biết mình không lâu sau sẽ chết sớm nên chưa bao giờ dám dũng cảm đối mặt.

Phong Thành như vậy ngay cả chính hắn cũng cảm thấy chán ghét mà ghét bỏ, thế nhưng không có cách nào, ai bảo hắn yêu người này như sinh mệnh.

Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, rồi tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, Phong Thành nói, “Gọi Lão Ô lại đây.”

Từ xưa đến nay người có năng lực kỳ dị cũng không có gì mới mẻ, hiện tại Phong Thành cảm thấy rất may hắn đã nhận người này vào cửa, hắn nói với Lão Ô, “Có cách nào để em ấy khởi tử hồi sinh?”

Lão Ô do dự không dám nói, Phong Thành tự nhìn thấy được băn khoăn của anh ta, giọng nói gian nan, chậm rãi nói, “Cứ nói đừng ngại.”

“Tôi không thể khởi tử hồi sinh, nhưng có một cách để thay đổi vận mệnh của cậu ta và để cậu ta sống lại ở một thời gian và không gian khác.”

Đôi mắt mờ mịt của Phong Thành bỗng nhiên sáng ngời, “Biện pháp gì?”

Lão Ô nhìn vết máu rỉ ra trên khóe miệng hắn, “Thuật nghịch thiên.”

“Phải làm sao?” Phong Thành hỏi anh ta.

“Phải có một người sẵn sàng hy sinh bốn mươi năm tuổi thọ cho anh ta thì thuật bất chấp ý trời này mới khả thi, và xác suất thành công chỉ có ba phần.

Thời cổ đại, một số người đã thực hiện thành công pháp thuật này, nhưng trong mấy trăm năm gần đây không ai dám làm trái ý trời nữa.” Lão Ô cau mày, dường như trong mắt Phong Thành thấy được sự kiên quyết.

Khi Bạch Bắc và Lăng Ba nhìn thấy bộ dạng của Phong Thành, liền biết hắn là có ý gì, vì vậy họ vội vàng mở miệng, “Thành ca, tôi sẵn sàng hy sinh bốn mươi năm tuổi thọ cho Tiểu Ninh.”

Phong Thành lắc đầu, trên môi nở một nụ cười nhẹ, “Đây là chuyện của tôi với em ấy, không cần ai xen vào.” Một lời nói khiến Bạch Bắc và Lăng Ba thành công im lặng, Phong Thành lại nhìn Lão Ô, “Lão Ô, lấy tuổi thọ tôi cho em ấy.”

Lão Ô lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra đến cùng, “Anh không được, cuộc đời này tuổi thọ của anh đã hết, tuổi thọ đâu mà đưa cho cậu ấy?”

Phong Thành thở phào nhẹ nhõm, nói rằng, “Kiếp này không được thì hẹn kiếp sau.”

Nếu có kiếp sau, dù con đường phía trước có gập ghềnh, dù em vẫn không thương anh như trước, anh nhất định vững vàng nắm chặt tay em, thề không buông ra.

Tiêu Ninh Tiêu Ninh

Sai một ly, đi một dặm.

Nguyện kiếp sau, em có thể nhìn thấy anh giữa hàng ngàn người bước đến, mỉm cười đi về phía anh.

Và, hãy yêu anh như anh đã luôn yêu em..

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tế Thủy Trường Lưu, truyện Tế Thủy Trường Lưu, đọc truyện Tế Thủy Trường Lưu, Tế Thủy Trường Lưu full, Tế Thủy Trường Lưu chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top