Tang Thế Tình Nhân

Chương 214: Việc nhà


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tang Thế Tình Nhân

Nếu là lúc trước, bọn hắn có lẽ sẽ cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể chấp nhận chuyện này, nhưng bây giờ đã là tận thế, có một số việc không cần quá để ý, còn sống mới là quan trọng nhất. Huống hồ, bọn hắn nhìn ra được, tiên sinh và tiểu thiếu gia rất nghiêm túc với đoạn tình cảm này, đã như vậy, bọn hắn chỉ cần ủng hộ, người một nhà ở cùng một chỗ là được rồi.

Điều duy nhất bọn họ lo lắng là đại thiếu gia, khó trách đoạn thời gian trước đại thiếu gia luôn buồn bực không vui, chỉ hy vọng hắn sớm nghĩ thông.

Đường Tư Hoàng đi lên lầu 3, thấy căn phòng được trang trí như phòng tân hôn, nhất là tấm ra giường màu đỏ phủ trên giường lớn, bên môi không khỏi hiện lên ý cười nồng đậm.

Đường Miểu liếc y một cái, bĩu môi. Cậu biết màu đỏ trông có hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ đang là mùa xuân tràn ngập hy vọng, hơn nữa bọn họ đã có căn nhà mà có thể sẽ ở cả đời, tâm tình cậu rất tốt, nên mới chọn ra giường màu đỏ. Cậu tuyệt đối không phải vì thấy mình và Đường Tư Hoàng ở cùng một chỗ nên mới dùng để chúc mừng đâu.

Đường Tư Hoàng nhìn ra cậu không được tự nhiên, không nói gì, bước qua hỗ trợ cậu trải ra giường ra, lại lấy từ không gian ra hoa gừng mà người yêu bé nhỏ thích nhất, cắm vào bình.

Trong lòng Đường Miểu khẽ động, im lặng cười, đem những bộ quần áo hai người cần mặc trong mùa này lấy ra bỏ vào tủ quần áo.

Sau đó cậu lại vội vàng đi xuống lầu, định chuẩn bị ổ chó cho Charles và Hắc Uy. Tới dưới lầu lại phát hiện Đường Xuân đã chuẩn bị hai cái ổ chó xong hết rồi, Hắc Uy đang nhắm mắt nằm nghỉ, còn Charles thì hiếu kỳ chạy tới chạy lui trong "nhà" mới của nó.

"Cha, cha lấy chút nguyên liệu ra đi, con và Xuân thẩm chuẩn bị bữa tối."

"Không mệt? Đường Tư Hoàng từ cầu thang đi xuống, không nhanh không chậm hỏi.

"Không mệt. Hai ngày cứ ăn mì, con sắp phun luôn rồi, con muốn ăn cơm." Đường Miểu kéo tay y đi nhanh vài bước.

Trên tay Đường Tư Hoàng nhiều thêm một cái rổ, bên trong có trứng gà, trứng vịt, đủ các loại thịt rau, là do y sau khi dùng tinh thần lực thu hoạch thì bỏ vào trong giỏ. Lực khống chế không gian của y và Đường Tư Hoàng trên cơ bản đều giống nhau, trước mắt hai người chỉ phát hiện chút khác nhau, chính là Đường Tư Hoàng nếu ở trong không gian thì không cách nào nghe được âm thanh bên ngoài, cũng không thể nhìn tình hình bên ngoài được, đối với điểm này, Đường Tư Hoàng không thấy bất ngờ, dù sao Đường Miểu mới là chủ nhân chân chính của không gian này.

Đường Nhất và Đường Tam đã đưa Đường Võ đến bệnh viện, Đường Văn nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Đường Tư Hoàng: "Tiên sinh, bây giờ cách giờ ăn cơm còn chừng một tiếng, tôi và Trương Vọng bọn họ ra ngoài hỏi thăm tình hình căn cứ một chút xem sao."

Đường Tư Hoàng gật đầu: "Mang súng theo, đừng quên chuyện của em gái Đỗ Tấn."

Bọn Đường Văn, Trương Vọng nháy mắt sững sờ, chuyện Đỗ Hủy, bọn hắn không quên, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện rắc rối, bọn hắn còn tưởng tiên sinh tạm thời chưa để ý đến việc này. Trong lòng tất cả đều rất cảm động, tiên sinh quả nhiên xem Đỗ Tấn là người một nhà. Theo một lão đại thế này, là bọn họ may mắn.

"Tiên sinh yên tâm, Phùng Dã, Đường Thất chúng ta đi thôi."

"Đường Hâm đâu?" Đường Tư Hoàng nhìn quanh một vòng, không thấy Đường Hâm.

"Đại thiếu gia còn ở trong phòng."

Đường Tư Hoàng gật đầu.

Sau khi đám Đường Văn rời đi, trong nhà chỉ còn lại Đường Tư Hoàng, Đường Hâm, Đường Miểu và Xuân thẩm.

Đường Tư Hoàng ngồi ở sofa trầm tư một lúc rồi đứng dậy đi lên lầu 2, tạm thời còn chưa rõ Đường Hâm ở phòng nào.

"Đường Hâm."

"Papa, người tìm con?" Cánh cửa gần cầu thang mở ra.

"Đang bận gì đó?" Đường Tư Hoàng vừa hỏi vừa bước vào.

"Sắp xếp quần áo."

Đường Tư Hoàng nhìn quanh một vòng, căn biệt thự này được dọn dẹp khá tốt, thoạt nhìn rất mới, đồ nội thất cũng hoàn hảo không tổn hại gì, trông y hệt như lúc còn mới.

"Thiếu cái gì thì đi tìm Đường Miểu."

"Con biết." Đường Hâm tay vẫn xếp quần áo. "Papa, có một việc con vẫn không hiểu, không gian không phải là của Đường Miểu sao? Sao lại..."

Đứa con trưởng này của y từ nhỏ đã rất thông minh, sau khi lớn lên cũng có phong thái giống y tám phần. Đường Tư Hoàng sở dĩ đến đây, vốn là để Đường Hâm có cơ hội nêu ra thắc mắc, bây giờ nghe được Đường Hâm thật sự nêu lên vấn đề trong lòng, cũng có vài phần vui mừng, liền thẳng thắn: "Có lẽ vì ta và Đường Miểu kết hợp nên bây giờ bọn ta có thể dùng chung không gian." Còn nhiều chuyện nữa về không gian y vẫn chưa nói, không phải không tin Đường Hâm, mà là chuyện này rất quan trọng, càng nhiều người biết, Đường Miểu càng nguy hiểm.

"Ra là vậy." Đường Hâm nghe xong hai chữ "kết hợp" thì có chút ngượng, nhưng phần nhiều là thấy kinh hãi, thật không ngờ còn có chuyện thần kỳ như thế. Về sau nếu trên người Đường Miểu và papa còn xảy ra chuyện gì thần kỳ hơn nữa, hắn nghĩ, hắn sẽ vẫn bình tĩnh. Tưởng tượng một chút, hắn liền hiểu rõ, Đường Tư Hoàng sở dĩ nói không gian là của y, chính là vì muốn bảo vệ Đường Miểu.

"Vẫn chưa nghĩ thông?" Đường Tư Hoàng đột nhiên hỏi.

Tay Đường Hâm thoáng dừng, ra vẻ thản nhiên cười, buông tay nói: "Sắp." Đáy lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, papa dù sao cũng rất để tâm tới hắn, nếu không cũng sẽ không cố ý đến tâm sự với hắn, gần đây, nhiều lần thấy Đường Tư Hoàng và Đường Miểu thân mật với nhau, hắn cũng nhìn thành quen, chỉ là trong nội tâm vẫn còn hơi mất tự nhiên.

Đường Tư Hoàng gật đầu, không nói gì nữa, cất bước rời đi.

Phòng khách ở lầu 1 rất lớn, Đường Tư Hoàng ngồi một chốc rồi đi vào phòng bếp.

"Sườn xào chua ngọt được rồi đấy, Xuân thẩm, thẩm xem sao rồi."

"Tiểu thiếu gia, hôm nay hình như chuẩn bị không ít củ cải đường."

"Ừm."

"Tiên sinh không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, có nên làm ít đi một chút không?"

"Thật sao?" Đường Miểu sững sờ, lập tức xấu hổ trầm mặc. Cậu vậy mà lại không biết cha không thể ăn quá nhiều đường.

"Tiên sinh nếu ăn nhiều đồ ngọt sẽ dễ bị đau răng." Xuân thẩm nhìn ra được cậu xấu hổ, vội vàng giải thích.

Đường Miểu nhớ tới vài món ngọt lúc trước, cảm thấy hơi xấu hổ, rồi lại kỳ lạ thấy vui vẻ. Khi đó cậu cho cha thịt bò khô ngọt và táo kéo đường, cha không chút do dự ăn hết, có phải là đã nuông chiều cậu không?

Đường Tư Hoàng nhìn cái đầu cúi thật thấp kia, cảm thấy mình không thể không lên tiếng.

"Cần giúp đỡ không?"

Đường Miểu quay đầy nhìn y vẫn mặc đồ tác chiến, trề môi nói: "Cha đừng tới quấy rối thì tốt lắm rồi."

Đường Tư Hoàng liếc nhìn cậu, thấy mấy củ khoai tây đã gọt vỏ trên thớt, sau khi rửa tay thì cầm lấy dao, bắt đầu xắt nhỏ.

Đường Miểu nhìn tư thế ngông nghênh của y, không nhịn được bật cười một tiếng, tiến lên nói: "Phải cắt mỏng một chút nấu ăn mới ngon."

"Thế này?"

"Ừm, không sai."

Xuân thẩm đứng một bên, đi không được, mà ở lại cũng không xong, nhìn hai người nghiễm nhiên đã quên mất sự hiện diện của bà, bà thấy mình nên lặng lẽ rời đi thì tốt hơn, bất quá, bà có hơi lo lắng là bữa tối hôm nay có lẽ sẽ hơi muộn.

Đợi khi Đường Miểu nhớ tới sự tồn tại của Xuân thẩm thì thấy bà đã đi mất rồi, nói cách khác, bữa tối hôm nay chỉ có mình cậu làm. Cậu oán trách liếc Đường Tư Hoàng, chỉ huy y đi cắt toàn bộ củ cải trắng, dưa leo, sau đó lại lấy hai trái khổ qua trong không gian ra, nhìn y đầy khiêu khích.

"Làm thêm khổ qua xào ớt xanh với trứng tráng khổ qua."

"Bảo bối, ta thật sự không muốn đả kích con." Đường Tư Hoàng tiếp xắt củ cải trắng, tiếng cạch cạch vang lên cực có tiết tấu, "Nhưng nhiều món mặn như vậy, sẽ không ai động vào hai món chay này đâu."

Đường Miểu gõ cái xẻng trong tay lên nồi vài cái, phát ra mấy tiếng trầm đục, sau đó yên lặng đảo gà thái lựu xào cay [1] trong nồi.

Đường Tư Hoàng sáp qua hôn vài cái lên má cậu, vẻ mặt tỏ vẻ trấn an, ngữ khí lại trầm thấp mập mờ.

"Nếu con thật sự muốn "làm", ta sẽ đồng ý."

Đường Hâm vốn muốn vào lấy nước uống, đúng lúc thấy được một màn này, nghe thấy câu vừa rồi, im lặng liếc nhìn hai người, không tiếng động rời đi, bên môi hiện lên ý cười nhợt nhạt, không biết vì thấy buồn cười hay thấy vui vẻ.

Nhiệt độ trong người Đường Miểu dồn hết lên mặt, hung hăng trừng Đường Tư Hoàng, vì dời đi lực chú ý của mình mà nhắc tới chính sự.

"Cha định xử lý Tất Thành thế nào?"

"Con thấy sao?" Đường Tư Hoàng phối hợp với cậu. Y sẽ luôn bảo hộ Đường Miểu, nhưng cũng không vì vậy mà từ bỏ không bồi dưỡng tài năng của cậu trên mọi phương diện, mà bản thân y cũng rất hưởng thụ quá trình đó. (¬_¬)

Đường Miểu bày đồ ăn ra bàn, nhìn thời gian còn lại trên nồi cơm điện, chuẩn bị xào thêm một món nữa.

"Con cảm thấy Tất Thành không thích hợp ở lại."

"Lý do? Biểu hiện hai hôm nay của ông ta cũng không tệ." Đường Tư Hoàng nói khách quan. Đương nhiên, y nói thế cũng không có nghĩa y sẽ lưu Tất Thành lại.

Đường Miểu gật đầu tán thành: "Ừm, quả thế, nhất là sau khi Vũ thúc bị thương, biểu hiện của ông ta rất tỉnh táo, nhưng đó là tố chất cơ bản của một bác sĩ. Cái con muốn nói là, tính cách của ông ta, không giỏi trao đổi với người khác, muốn có được sự ăn ý với chúng ta thì cần phải có một thời gian dài ở chung phối hợp, đây là một mặt; mặt khác là tố chất cơ thể của ông ta, tuy nói bác sĩ chú trọng ở y thuật, nhưng nếu thân thủ quá yếu, lúc chúng ta làm nhiệm vụ còn phải phân tâm bảo vệ ông ta, thế thì đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi. Con càng hy vọng có thể tìm được một người giỏi y thuật lẫn thân thủ gia nhập vào đội chúng ta, cha, cha thấy thế nào?"

Đường Tư Hoàng nhìn chăm chú cậu một lúc rồi mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xắt thịt.

"Ngày mai sẽ để cho ông ta rời đi."

Đường Miểu gật đầu. Cậu giống Đường Tư Hoàng, không hề thấy có lỗi với Tất Thành. Lúc trước bọn họ cũng không nói sẽ thuê Tất Thành vĩnh viễn, Tất Thành lựa chọn rời đi cùng bọn họ chính là một quyết định sáng suốt. Hơn nữa, bằng vào y thuật của Tất Thành, sống được trong căn cứ này không là vấn đề, thậm chí muốn tìm một chỗ dựa lợi hại cũng không phải không được.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng làm xong thức ăn, bọn Đường Văn vẫn chưa trở lại.

"Có đói không?" Đường Tư Hoàng hỏi Đường Miểu, y không quên, người yêu bé nhỏ của mình vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, mà nấu cơm cũng không phải việc đơn giản.

"Một chút." Đường Miểu vô thức sờ bụng.

Đường Tư Hoàng lấy một cái chén sạch, gắp mỗi món một chút, đưa cho cậu: "Ăn một chút dằn bụng đi, rồi lên lầu tắm, lúc đó chắc bọn họ cũng về rồi."

Đường Miểu nhận chén, gắp một miếng thịt gà tới bên miệng Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng há mồm ăn, hất cằm, ý bảo cậu ăn đi.

Đường Miểu giải quyết xong thức ăn trong chén, hai người lấy đĩa nhỏ đậy thức ăn lại, sau đó trở lại phòng tắm, đổi một bộ đồ ở nhà dễ chịu thoải mái.

Đợi khi hai người lần nữa xuống lầu, Xuân thẩm và Đường Hâm đã bày đồ ăn ra bàn, chờ những người khác trở về là có thể ăn.

——————————————

[1] Gà thái lựu xào cay 辣子鸡丁: một món đặc sản của Tứ Xuyên

********************************

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tang Thế Tình Nhân, truyện Tang Thế Tình Nhân, đọc truyện Tang Thế Tình Nhân, Tang Thế Tình Nhân full, Tang Thế Tình Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top