Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 63: Con muốn ta tức chết à, con cút cho ta!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Có chút không bỏ nổi mỹ nhân, thế nhưng ở kinh thành không gặp được người, chi bằng trở về phát triển thật tốt, có cơ hội lại đến cướp người. Tính toán như thế xong, Ô Lực Cát đi đến cáo từ Hoàng đế Lương quốc. Bùi Càn ý tứ nói vài câu từ biệt, sai Nhị Hoàng tử Bùi Diễm thay y tiễn đưa.

Bùi Diễm và Bảo Âm một đường đưa người ra khỏi thành, nhìn Nhị cữu tử* thảo nguyên ngồi trên lưng ngựa cẩn thận đi từng bước .

*anh trai thứ 2 của vợ.

"Xem ra Nhị ca rất yêu thích kinh thành chúng ta."

Bên ngoài Bảo Âm nở nụ cười, trong lòng nói thầm hắn ta không phải không nỡ rời bỏ kinh thành Lương quốc của ngươi, hướng hắn ta nhìn chính là phía hoàng cung, lo lắng cho đại mỹ nhân trong Trường Hi cung.

Cũng may người ngốc thì ngốc, dù sao vẫn biết cái gì nên nói cái gì không nên, nàng ta không vạch mặt ca ca trước mặt vị hôn phu tương lai.

Lại nhắc đến Ô Lực Cát, lúc trước khi hắn ta đến Lương quốc có hai đội thị vệ, trong đó một đội ở lại bảo vệ Công chúa an toàn. Hắn ta chỉ đem về khoảng mười người, ngoài ra còn có mấy xe đồ vật, vài thứ được Bùi Càn thưởng cho, còn lại toàn là các loại đồ sứ, lá trà, tơ lụa mà hắn tự móc tiền túi ra mua khi ở kinh thành, đều là thứ khan hiếm trên thảo nguyên.

Trên đường trở về, đi qua những thành trì khác, hắn ta lại mua đặc sản ở nơi đây, chất đầy năm xe mang về thảo nguyên.

Vốn tưởng rằng các huynh đệ sẽ vui vẻ khi nhìn thấy những vật này, ai ngờ nghe nói hắn ta trở về, Khánh Cách Nhĩ Thái và Ân Hòa trước tiên tới đón người, ngay khi gặp mặt là hai cái ôm gấu, ôm xong mở miệng liền nói: "Ca đến Lương quốc không những không mang ngựa về mà còn đưa muội muội ra ngoài. Phụ vương cực kì tức giận, nói sẽ cầm roi ngựa quất huynh."

Thật sự, Ô Lực Cát đã sớm quên hắn ta mang theo Phùng Nguyên ra ngoài, Ân Hòa nhắc nhở mới nhớ.

Lại nhớ đến lúc trước, khi rời khỏi thảo nguyên còn từng bảo đảm, kết quả lại thành ra như thế này.

Quên đi, hắn ta da dày chịu được.

Ô Lực Cát thở dài, nói: "Nếu mọi người thấy tận mắt thì biết, đối mặt với mỹ nhân như vậy, làm sao ta có thể nhẫn tâm từ chối? Chỉ cần nàng vui vẻ, đừng nói là một ngàn con ngựa, thêm một ngàn con nữa ta cũng tình nguyện."

"Ca tặng nhiều ngựa như vậy, sờ được tay nàng chưa?."

Ngày nào cũng ở trên thảo nguyên cưỡi ngựa bắn tên, làn da đen sạm, cho dù Bảo Âm là nữ nhân cũng là màu đồng khỏe mạnh, đừng nói đến Ô Lực Cát. Làn da hắn ta ngăm đen, dáng dấp cao lớn cường tráng, gọi là đầu gấu cũng không sai. Đầu gấu này nghe thấy câu hỏi của huynh đệ, mặt dày đỏ lên: "Người ta là Quý phi của Hoàng đế Lương quốc, sao có thể tùy tiện cho người khác sờ? Ca không biết Lương quốc có nhiều quy củ lớn, ta muốn gặp nàng một lần cũng không dễ gì, nói chưa đến hai câu mà nhớ nhung cả nửa tháng."

Hai huynh đệ kia cũng tò mò mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đến cùng có dáng dấp ra sao, nhưng chỉ nghe chứ chưa từng thấy, không như Ô Lực Cát điên khùng đến mức quá đáng như vậy.

Khánh Cách Nhĩ Thái còn chế giễu hắn ta: "Còn chưa sờ tay ca đã như vậy, nếu nàng cho ca ôm vào lòng chắc ca ném mạng vào luôn."

Ô Lực Cát nhớ lại lúc hắn ta đưa Phùng Nguyên trở về, hình dáng đại mỹ nhân đau lòng vì muội muội mà nhìn mình.

Lúc ấy, Ô Lực Cát hận không thể giơ mặt ra cho nàng đánh. Tặng ngựa có thể làm người ta vui vẻ, tại sao không làm?

Nghĩ đến các huynh đệ vẫn luôn rất sùng bái hắn ta, có thể sẽ bắt chước học tập hắn ta, Ô Lực Cát âm thầm cảnh giác. Hắn ta cũng không nói rõ ra, chỉ đáp: "Mọi người không hiểu không hiểu."

"Chính vì không hiểu mới muốn nghe ca kể."

"Không phải Phụ vương đang chuẩn bị đồ cưới cho Bảo Âm sao? Chờ đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng đi tiễn, để đằng kia biết Bảo Âm có địa vị gì trên thảo nguyên. Muội ấy sẽ không bị người ta bắt nạt,"

Ô Lực Cát đang định từ chối, lại bị ngắt lời --

"Đúng rồi, ta còn chưa từng đến Lương quốc."

Hồ vương càng ngăn cản, những nhi tử ngu ngơ của ông ta lại càng muốn, đều tranh thủ sắp xếp vị trí trong đội của mình, nói lúc trước thấy Nhị ca là dũng sĩ trên thảo nguyên, là tấm gương để các đệ đệ học tập, kết quả hắn ta thấy mỹ nhân liền không đi nổi nữa. Các huynh đệ đều một mặt tò mò rốt cuộc nữ nhân như thế nào mới mê hoặc hắn ta đến mức không phân biết được đông tây nam bắc, một mặt khác cũng muốn chứng minh bản thân tuyệt đối sẽ không có tiền đồ như hắn ta, nhất định có thể chịu nổi sức hấp dẫn từ nữ nhân Lương quốc.

Nói thì hay, nhưng Hồ vương không quá tin tưởng.

Ông ta lại nghĩ đến Bảo Âm.

Lúc đi thì nói không yên tâm nên đi theo dõi Ô Lực Cát, không cho hắn ta làm chuyện điên rồi, kết quả qua đó liền đưa luôn bản thân, hiện tại vui vẻ gọi nữ nhân kia là mẫu phi.

Cũng là thân mẫu của Ô Lực Cát va Bảo Âm đã bệnh chết, không thì bà cũng bị tức chết, Hồ vương dự định dự định lảm nhảm với bà, rốt cục làm sao sinh ra hai kẻ ngốc này vậy.

Trên đại thảo nguyên, hiện tại trong lòng Hồ vương rất rối bời.

Cùng lúc đó, bà bà tương lai của Bảo Âm -- Mẫn phi nương nương cũng cực kì khó chịu. Từ khi Hoàng Thượng ban ý chỉ để Bùi Diễm cưới Công chúa thảo nguyên, Mẫn phi không cảm thấy vui. Bây giờ hôn sự đã định rồi, trừ phi người chết bất đắc kì tử tại chỗ, nếu không thì không thể thay đổi. Ngược lại, Mẫn phi hi vọng nàng ta chết bất đắc kì tử. Tuy Bảo Âm tập cưỡi ngựa bắn tên trên thảo nguyên từ nhỏ, nhưng bản lĩnh thì vẫn chưa thể so với các ca ca của nàng ta, so với thân thể nữ nhân Lương quốc thì nàng ta cường tráng như trâu. Ban đầu người này rất có tinh thần, ba lần bảy lượt vào cung, quấn lấy Quý phi nói muốn học múa, nhưng chưa từng tới Nhu Phúc cung thỉnh an bà ta.

Trong lòng Mẫn phi khó chịu, phàn nàn với nhi tử rằng Công chúa thảo nguyên không hiểu chuyện chút nào.

Bùi Diễm nói: "Lần trước, người còn nói nhìn thấy nàng thì trong lòng khó chịu, nàng không đến cũng khó chịu. Thế rốt cuộc người muốn nàng đến hay không đến?"

Mẫn phi tức muốn chết.

"Nàng ta tới hay không cũng chẳng sao cả. Nhưng lúc nào nàng ta cũng chạy ra chạy vào Trường Hi cung, ít nhiều người ta  cũng cười vào mặt bản cung.":

"Nhi tử không thể nào nói Bảo Âm được, nàng tình nguyện gả tới vì muốn theo Quý phi nương nương học múa. Nếu không phải như thế, người đã sớm về thảo nguyên rồi."

Bùi Diễm còn khuyên bà ta: "Mẫu phi, người nghĩ như này đi, trong các nương nương, được sủng ái nhất trong hậu cung chẳng phải là Quý phi sao? Bảo Âm có quan hệ gần gũi với Quý phi không có gì xấu. Sau này nhi tử xảy ra chuyện gì, không chừng còn có thể mời Quý phi nương nương tới nói giúp cho. Xét về lâu dài, tương lai Quý phi nương nương sinh ra dòng dõi, không phải không có khả năng bước thêm một bước nữa. Sớm tạo mối quan hệ tốt có lỗi gì đâu hả mẫu phi? Người toàn tự mình chui vào ngõ cụt, nên nghĩ đến chuyện vui vẻ đi."

"Ta bị các con làm cho tức chết, còn gì có thể vui vẻ đây?"

"Tại sao không có? Nhắc đến Phúc tần nương nương đấy, đám Tuệ phi và Lệ phi đều vô cùng lo lắng, sợ người ta sinh ra nhi tử liền trèo lên phi vị uy hiếp các nàng. Người cũng không cần quan tâm những điều này, trái lại nhi tử cưới Bảo Âm và không có duyên phận với vị trí kia rồi. Người cứ thư thư thản thản mà sống, chỉ cần không tranh đi đấu lại dính vào những chuyện này"

"Tóm lại, con cưới nàng ta là chuyện tốt à?"

Bùi Diễm đang định gật đầu, Mẫn phi chộp lấy miếng điểm tâm bánh ngọt ném về phía hắn, ném xong chỉ tay về phía cửa: "Con muốn ta tức chết à? Con cút cho ta."

"Chuyện đã đến nước này, dù sao người cũng nên nghĩ về hướng tốt."

"Ta không nghĩ, con cút ra ngoài."

Mắt thấy bà ta sắp ném nữa, Nhị Hoàng tử liên tục nói "Dạ!", tranh thủ thời gian lui ra ngoài.

Nhìn cả người hắn dính đầy vụn bánh ngọt đi ra, tiểu thái giám lập tức đưa tay phủi phủi.

"Được rồi được rồi, ta tự làm. Ngươi nói với đám người hầu, bảo các nàng đừng nói những lời không vui trước mặt mẫu phi, mọi lời đều phải hướng đến chuyện tốt, khuyên bảo nhiều vào. Nếu ai dám cầm đầu than thở hoặc nói Bảo Âm không tốt chỗ này chỗ nọ trước mặt mẫu phi, nếu để bản điện hạ biết thì chắc chắn sẽ giết chết nàng ta."

Bùi Diễm không nói sai, một khoảng thời gian sau, các nương nương trong cung khác đều phiền muốn chết, phiền nhất trong số đó phải nhắc tới Tô tần.

Trong lòng người khác đều lo lắng một chuyện, sợ Phúc tần sinh ra nhi tử, thăng lên phi vị.

Nàng ta bận tâm nhiều hơn, còn suy nghĩ trước đây hãm hại Tạ chiêu nghi còn vu oan cho nàng ta, khiến nàng ta bị giáng chức. Lần này người kia có định ra tay không?

Tô tần mong chờ người kia ra tay, chỉ như vậy mới có thể báo thù lần trước, lại có thể giải quyết chuyện Phúc tần. Nếu có thể rửa sạch nỗi oan, thậm chí nàng ta có cơ hội thăng lại về phi vị.

Ôm suy nghĩ này, một mặt nàng ta sắp xếp người kích động cung khác, một mặt tỏ vẻ lo lắng.

Sau khi truyền khẩu dụ ra nửa tháng, một tháng, vẫn chưa có ai ra tay.

Không chỉ Tô tần, mà Phúc tần cũng hơi sốt ruột rồi.

Các nàng đều đang nghi ngờ có phải tất cả mọi người đều sợ liên lụy đến bản thân hay không? Ai cũng chờ người khác ra tay thì có phải đến cuối cùng không có người hành động?

Phùng Niệm cũng từng nghĩ đến chuyện này, lúc đang suy nghĩ thì bị Lữ Trĩ dùng một câu nói toạc ra: "Thân phận Tạ chiêu nghi như vậy, lúc mang thai đều bị giải quyết hết rồi, dù sao nàng ta cũng sẽ không buông tha Phúc tần. Theo ta thấy, có thể do Phúc tần quá cẩn thận, người ta tạm thời không tìm được cơ hội ra tay, hoặc là nàng ta cố ý kéo dài, khiến tâm trạng Phúc tần căng thẳng tột độ. Điều này một mặt không tốt đối với thai nhi, mặt khác có lợi cho việc tìm cơ hội."

Phùng Niệm: "Ý của Lữ tỷ tỷ là, nàng ta cố ý làm Phúc tần căng thẳng? Phúc tần chuẩn bị sẵn tinh thần đợi đám người ra tay, lại không thấy gì, thời gian dài sẽ chủ quan?"

Tây Thi: "Xem ra, chuyện lần trước không phải Tô tần làm. Nàng ta không có lòng dạ tâm kế này."

Hạ Cơ: "Cũng không giống Lệ phi."

Triệu Phi Yến: "Cảm giác không phải là Tuệ phi thì là Mẫn phi. Tuệ phi có khả năng lớn hơn."

Đát Kỷ: "Nhất định là Tuệ phi rồi, chuyện này còn phải bàn sao? Nhớ lại lúc đầu chủ group thượng vị đúng là giẫm lên mặt Mẫn phi ở Nhu Phúc cung. Mẫn phi có thể chịu đựng cho tới hôm nay chứng minh nàng ta là kẻ vô dụng, không làm được chuyện lớn gì. Không giống Tuệ phi, lúc trước Phùng Nguyên là do nàng ta đưa vào cung, suýt nữa đẩy người sang Trường Hi cung khiến chủ group ngột ngạt, quên hết rồi sao? Nữ nhân này luôn kiếm được lời chính đáng để biện hộ, kẻ giảo hoạt nhất trong phi vị chẳng phải là nàng ta sao?"

Bao Tự: "Không ngờ tới nha Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ tinh như vậy, nhìn qua liền nhớ rõ nhiều chi tiết thế?"

Đát Kỷ: "Bởi vì thiếp ghét nhất loại nữ nhân kia, chó đội lốt người, trong lòng chứa đầy ý nghĩ xấu xa."

Đông Ca: "Nhớ ra rồi, hình như Niệm Niệm và nàng ta có thù oán. Các tỷ có nhớ không, nhà mẹ đẻ Tuệ phi thử tặng người cho Hoàng đế, nghe nói là giống Niệm Niệm vài phần. Người mới tiến cung một lần liền bị Hoàng đế cho lui về, khi ấy Tuệ phi rất mất mặt. "

Hạ Cơ: "Đúng rồi, nhớ ra rồi."

Nói thật, Phùng Niệm cũng từng nghi ngờ, thế nhưng không muốn làm rõ chuyện đó.

Nếu không làm sao đụng đến được người có hậu thuẫn lớn?

Phần lớn trong group đều từng được văn hóa hậu cung khai sáng, nhiều người đã chiến thắng trong cuộc chiến cung đấu. Cho dù lúc còn sống có tài nghệ và sắc đẹp bao nhiêu, cũng không có nghĩa là không có thủ đoạn.

Mỗi người các nàng đều nghĩ đến một điều, phân tích loại trừ ra, về cơ bản đều tập trung vào Tuệ phi.

Coi như không có chứng cứ gì, Phùng Niệm vẫn có cảm giác khả năng là Tuệ phi làm đến sáu phần.

Tất cả mọi người đều đang chờ động tĩnh từ Thừa Lộ cung, kết quả đợi đến tháng sáu.

Mùng chín tháng sáu này, Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở Trường Hi cung như thường lệ. Y ôm mỹ nhân trong ngực, thư thản ngủ, chưa tới hừng đông đã có thái giám chạy đến thông báo, nói Thừa Lộ cung đã có động tĩnh, sắp sinh rồi.

Phùng Niệm định đứng dậy sửa soạn một chút, tới nhìn xem, dù sao lên làm Quý phi cũng phải làm ít chính sự.

Bùi Càn chưa ngủ đủ, chậm trễ một lát. Lúc hai người đứng dậy đã là hai khắc sau. Bùi Càn thay y phục, Phùng Niệm rửa mặt xong, ngồi trước gương để Bảo Đại và Thụy Châu tùy ý trang điểm cho mình. Chưa sửa soạn xong thì cung nữ hầu hạ trước mặt Phúc tần xông vào Trường Hi cung, vào đến đình viện thì bị thái giám ngăn lại.

Động tĩnh bên ngoài quá lớn, người trong phòng đều nghe thấy hết. Bùi Càn quát hỏi Lý Trung Thuận xảy ra chuyện gì.

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ hầu hạ Phúc tần vội vàng hấp tấp chạy đến, mời Hoàng Thượng và Quý phi nương nương di giá đến Thừa Lộ cung cứu mạng chủ tử của nàng."

"Bình thường không thuận lợi thì đi mời Thái y, tìm trẫm có tác dụng gì? Từ trước đến giờ trẫm chỉ lấy đầu người, chưa từng cứu người."

Lý Trung Thuận cong eo: "Nàng nói tình huống không đúng, Phúc tần nương nương đang yên ổn bỗng nhiên mất hết sức lực, không sinh được hài tử. Hai thai trước đây của Phúc tần nương nương rất thuận lợi, lần đầu gặp loại tình trạng này. Nô tỳ hầu hạ trong Thừa Lộ cung nghi ngờ có người muốn hại nàng ấy. Cung nữ này khi tuyệt vọng thì có thể làm tất cả, liều mạng xông vào mời người."[/size]

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Có Một Bầy Họa Thủy, truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy, đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy, Ta Có Một Bầy Họa Thủy full, Ta Có Một Bầy Họa Thủy chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top