Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 333: Không người cùng cảnh giới


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game



Chu Văn cảm nhận được Thiên Ngoại Phi Tiên tiến bộ, trong lòng có chút vui vẻ, đang muốn cảm ta Phong Thu Nhạn bồi luyện cùng hắn, bằng không hắn không thể nhanh chóng tiến bộ trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng Chu Văn chưa mở lời, Phong Thu Nhạn đã mở miệng nói:

-Huấn luyện viên, đa tạ chỉ bảo, ta hiểu ý ngài.

-Ngươi hiểu cái gì?

Chu Văn có chút nằm mơ, không hiều ý tứ của Phong Thu Nhạn.

Phong Thu Nhạn nghiêm nghị nói:

-Huấn luyện viên chuyên môn tới chỉ thiếu hụt bên trong đao pháp của ta, thực sự dụng tâm lương khổ, Thu Nhạn nhất định không phụ kỳ vọng, nhất định sẽ có thành tựu, thỉnh giáo luyện yên tâm.

-Quỷ tài mới kỳ vọng ngươi?

Ánh mắt Chu Văn phức tạp nhìn Phong Thu Nhạn, nhìn vẻ mặt thành khẩn nghiêm túc của hắn, lời cảm tạ trong miệng không nói được, đành bất đắc dĩ nói:


-Ngươi cứ luyện tập tiếp đi, ta có việc phải đi trước.

-Huấn luyện viên yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.

Phong Thu Nhạn hô to.

Chu Văn không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo, hắn thực sự không biết nói cái gì, rõ ràng hắn không dạy dỗ cái gì, nhưng mỗi lần chiến đấu Phong Thu Nhạn tiến bộ thần tốc, điều này làm Chu Văn không thể nào lý giải.

-Kiếm pháp của huấn luyện viên thật sự quá mạnh!

Minh Tú đi tới, ánh mắt có chút khí thể hừng hực nói.

Hắn đang nghiên cứu truyền thừa kiếm pháp của phụ thân, muốn đem kiếm pháp cải tiến, khiến có thể chân chính tiến vào thượng thừa kiếm pháp chi lâm, ban đầu còn không đầu mối gì, nhưng một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên về sau, làm Minh Tú mơ hồ có một ít ý tưởng.

Điền Chân Chân đứng bên cạnh cũng nói:

-Kiếm pháp Chu Văn quả thật không tệ, có điều hắn chỉ vẻn vẹn thắng Phong Thu Nhạn một chiêu thôi.

Điền Chân Chân tin tưởng Chu Văn rất mạnh, một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên quả thật bá đạo vô song, khiến người khác khắc sâu ấn tượng, nhưng từ đầu đến cuối, Chu Văn vẫn luôn bị Phong Thu Nhạn đè lên đánh, cuối cùng thắng một chiêu mà thôi, nàng nhìn lại, thực lực hai người có thể tính ngang nhau, Chu Văn chỉ thắng hiểm mà thôil

Phong Thu Nhạn lại lắc đầu nói:

-Đây chẳng qua là cái ngươi nhìn bên ngoài, kỳ thật huấn luyện viên không phải đến bảo ta dạy hắn Khoái kiếm, mà đang chỉ điểm thiếu hụt trong đao pháp của ta.

-Đúng thế không?

Điền Chân Chân có chút hoài nghi lời giải thích của Phong Thu Nhạn.

Phong Thu Nhạn nói:

-Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, từ đầu đến cuối, huấn luyện viên rất ít phản kích sao?

-Không phải bởi Khoái đao của ngươi áp chế sao?


Điền Chân Chân nói.

Phong Thu Nhạn nghiêm trang nói:

-Dĩ nhiên không phải, sở dĩ huấn luyện viên không phản kích, bởi để cho ta biểu hiện thỏa thích đao pháp của ta, sau đó tìm thiếu hụt trong đao pháp của ta. Hắn không phản kích không nhiều, nhưng mỗi một lần phản kích, đều lợi dụng thiếu hụt bên trong đao phát của ta, để ta biết chỗ sai, có thể kịp thời sửa lại.

-Thật sự như vậy sao?

Điền Chân Chân mở to hai mắt nhìn, vẫn có chút không thể tin được, nhưng lời này xuất phát từ Phong Thu Nhạn, làm nàng không thể không tin.

Minh Tú đứng bên cạnh cũng mở miệng nói:

-Xác thực như vậy, mỗi lần huấn luyện viên ra tay, đều lợi dụng tì vết trong đao pháp, huấn luyện viên có thể nhanh chóng tìm được thiếu sót trong chiến đấu, rõ ràng võ đạo của huấn luyện viên cực cao, xác thực hơn hẳn chúng ta.

Ngay cả Minh Tú nói như vậy, Điền Chân Chân không thể không tin.

Nhưng Minh Tú lại không biết, năng lực kia của Chu Văn không phải thuần túy võ đạo tu dưỡng, mà là năng lực phụ trợ Tiểu Bàn Nhược Kinh.

Phong Thu Nhạn rất tán thành gật đầu nói:

-đúng như thế, huấn luyện viên xác thực dụng tâm lương khổ, biết đao pháp của ta có tỳ vết, không ngại tới chỉ bảo ta , chờ ta sửa lại hết tì vết trong đao pháp về sau, mới một kiếm đem ta hạ gục, nếu ngay từ đầu hắn nghiêm túc xuất kiếm, thì một kiếm kia ta đỡ không nổi, làm sao có thể cùng huấn luyện viên tranh tài trăm đao.

Phong Thu Nhạn không biết, lúc mới bắt đầu Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn không mạnh như vậy, sau khi hắn chiến trăm đao về sau, học tập ưu điểm, mới có thể tiến hóa khủng bố như vậy.

-chuyện như vậy sao?

Điền Chân Chân thầm khiếp sợ, hiện tại nàng nghĩ lại tỉ mỉ, chuyện thật sự giống như vậy, nếu như Chu Văn trực tiếp sử dụng chiêu kiếm bá đạo vô song kia, Phong Thu Nhạn đã đại bại rồi.

Nghĩ tới đây, Điền Chân Chân không khỏi cảm thán:

-Tịch Dương học viện không hổ là học viện cao cấp nhất khu vực chúng ta, một học sinh thôi đã mạnh đến trình độ này, trước kia kiến thức của ta quá nông cạn.

-Chuyện này bình thường, các ngươi mới tới, về sau thời gian còn dài, các ngươi sẽ biết thực lực chân chính của huấn luyện viên, trước kia huấn luyện viên vừa chơi game vừa quyết đấu cùng ta, không thêm liếc mắt nhìn ta, ta cũng không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa còn bại hoàn toàn.

Phong Thu Nhạn nói rất đúng, nhưng kỳ thật lần nhặt bóng kia không phải chân chính chiến đấu.


Nhưng lời này rơi vào tai Điền Chân Chân và Minh Tú, lại để hai người khiếp sợ tột đỉnh, cao thủ lợi hại như Phong Thu Nhạn, có thể đánh ngang tay với quái vật Minh Tú, mà Chu Văn lại không cần liếc mắt, dùng một tay đánh bại hắn, hơn nữa đấy còn là thời điểm hắn đang chơi game, điều này thật bất khả tư nghị.

-Huấn luyện viên…..Mạnh như thế sao?

Điền Chân Chân đã thay đổi xưng hô, không tiếp tục trực tiếp gọi tên Chu Văn.

-Không nên nói từ Mạnh, chúng ta căn bản thuộc hai cảnh giới khác nhau. Tốt nhất, ta nên đi luyện tập, huấn luyện viên chỉ bảo ta, không những chỉ ra những thiếu sót, tì vết trong đao pháp, mà còn để ta hiểu, chiêu kiếm cuối cùng nói cho ta biết, không có người ngây ngốc chờ ta chém trăm đao, nếu như ta không có cách nào giải quyết vấn đề này, cuối cùng đao pháp chỉ có thể coi là bất nhập lưu, hiện tại ta muốn luyện tập đao pháp để giải quyết vấn đề này.

Phong Thu Nhạn nói xong, xoay người rời đi.

-Ta cũng muốn đi luyện kiếm, một chiêu kiếm kia của huấn luyện viên, có dẫn dắt rất lớn đối với ta, ta nghĩ ta đã có phương hướng nghiên cứu kiếm pháp của mình.

Minh Tú vội vàng rời đi.

Ánh mắt Điền Chân Chân phức tạp đứng sau lưng Minh Tú, quay đầu nhìn thoáng qua hướng Chu Văn rời đi:

-Ta còn tưởng Minh Tú là người vô địch trong đồng lứa, nhưng không nghĩ trên thế gian này còn có người trong đồng lứa mạnh đến thế, thật đáng sợ.

Chu Văn tự nhiên không biết bọn hắn nghĩ như thế nào, hiện tại Thiên Ngoại Phi Tiên đã tiến bộ không ít, chỉ cần luyện thêm một thời gian, đem xuất đao và thu đao đến cực hạn, việc tấn thăng thập đoạn ở trong tầm tay.

Mấy ngày nay Chu Văn không có cái gì làm, chỉ ở trong trò chơi cày quái và luyện tập Thiên Ngoại Phi Tiên, phải đem Thiên Ngoại Phi Tiên luyện đến cực hạn, dùng tư thái hoàn mĩ nhất chém kén trắng, lấy được huyết dịch trong nội sinh vật khủng bố, thử một chút có thể đem thuộc tính cuối lên max điểm.

Mặc dù hắn không thiếu Sử thi Phối sủng, như Biến dị Thạch Si, Âm Dương Tử Khí Linh Đang và Độc Chi Bạch Ảnh đều rất mạnh, nhưng thực lực bản thân quá kém, cuối cùng là cái nhược điểm trí mạng, chỉ cần hắn bị người ta giết, Phối sủng mạnh như thế nào cũng tan thành mấy khói, không còn nửa điểm tác dụng.






Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game, truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game, đọc truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game, Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game full, Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top