Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia

Chương 14: Hình phạt tàn nhẫn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia

May mắn chính là, trong phòng nhỏ này chỉ có ta và Lý thúc.

Tựa hồ gần đây cũng không có ai bị nhốt vào, điều này làm cho ta cùng Lý thúc có càng nhiều cơ hội yên tâm nói chuyện với nhau.

Cũng là trong căn phòng tối đen này, ta và Lý thúc tiến hành một cuộc nói chuyện dài.

Lúc này ta còn không biết, đây chính là lần thứ hai ta cùng Lý thúc đếm ngược nói chuyện, mà lần tiếp theo, chính là lúc Lý thúc sắp q·ua đ·ời. Nhưng chúng ta cũng không bị nhốt ở đây lâu lắm, vào ngày hôm sau, ta và Lý thúc liền thả ra.

Nghênh đón chúng ta chính là trừng phạt càng thêm nghiêm khắc, nhưng ta cùng Lý thúc đều không có sợ hãi.

Nhưng là, ngoài miệng nói không sợ hãi, nhưng là khi ta chân chính chứng kiến những này đáng sợ h·ình p·hạt trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.

Ta cùng Lý thúc bị bọn họ từ trong phòng tối nhỏ mang ra sau, liền lại bị dẫn tới một cái càng thêm đáng sợ địa phương.bCòn chưa đi vào nơi này, ta cũng đã ngửi thấy một cỗ mùi tanh nồng nặc.

Đó là một loại huyết dịch đông lại sau tản mát ra nồng đậm mùi, ở cái mùi vị này hấp dẫn dưới, rất nhiều con ruồi đầu xanh ở trong phòng khắp nơi bay múa.

Đây là địa ngục nhân gian như thế nào, ta nhìn máu tươi còn chưa khô cạn trên đủ loại công cụ trừng phạt, trong lòng không khỏi có chút phát run.

Một tiếng hét kéo ta ra khỏi suy nghĩ của mình, tiếng hét của một người đàn ông bị trừng phạt giống như chúng ta. Lúc này đang bị t·ra t·ấn tàn nhẫn là một nam sinh, nhìn không lớn hơn ta mấy tuổi.

Ta không biết hắn phạm phải chuyện gì, mới có thể bị đám súc sinh này ngược đãi như vậy.

Đám súc sinh kia đem hắn ấn ở trên ghế, đó là một loại đặc chế ghế dựa, giống như là trong phim truyền hình loại kia thẩm vấn gián điệp lúc hình cụ.

Trên tay vịn ghế, có khóa buộc, có thể giữ chặt tay người đó. Bọn họ đem nam hài cột ở phía trên về sau, liền mang theo vẻ mặt biên thái tươi cười bắt đầu đem nam hài móng tay từng mảnh tùng mảnh rút xuống.

Mỗi lần nhổ ra một mảnh, ta đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cậu bé.

Khi hắn bởi vì kịch liệt đau đón ngất đi về sau, đám súc sinh này còn có thể cẩm lấy một chậu nước lạnh đem hắn giội tỉnh lại. Tiếng kêu thảm thiết của cậu bé càng lớn, đám súc sinh này lại càng thêm hưng phấn.

Bọn họ tựa hồ coi đây là niềm vui, thậm chí thay đổi phương pháp thay phiên nhau đi nhổ móng tay cậu bé.

Ngươi tưởng tượng được không? Mục đích của họ chỉ đơn giản là để so sánh xem ai đã khiến cậu bé hét lên. Nhưng h-ình p-hạt đên đây còn lâu mới kết thúc, sau khi nhổ móng tay, bọn họ sẽ rắc muối hoặc rượu lên v.ết trhương đã đẫm máu của cậu bé.

Thậm chí, trong bọn họ có người còn đặc chế một chai nước ót, ấn ngón tay cậu bé vào!

Nhưng ta cũng không có thời gian thương hại cậu bé, bởi vì rất nhanh bảo vệ phía sau liền dẫn ta và Lý thúc tới trước công cụ trừng phạt chúng ta. Nhìn chậu nước và tâm ván gỗ trước mắt, ta sợ hãi đồng thời cũng thở phào một hơi. So sánh với các phương thức trừng phạt khác ở chỗ này, thoạt nhìn có thể nói là ôn nhu hơn nhiều.


Sau đó, ta và Lý thúc đã bị bọn họ cố định ở trên tấm ván gỗ, đây là một tấm ván gỗ nghiêng, vị trí chân cao hơn đầu một chút. Tiếp theo, bọn họ lấy ra khăn mặt đã ngâm trong chậu nước thật lâu, đem khăn mặt đắp lên mặt chúng ta.

Đó là một loại khăn lông dày chất liệu rất tốt, nói thật, bởi vì nguyên nhân giá cả, lúc đó ta còn chưa từng dùng qua loại khăn lông này. Không nghĩ tới lần đầu tiên dùng tới loại khăn mặt này, lại là dưới tình huống như vậy.

Loại khăn mặt này có tính hút nước rất mạnh, khi hút nước thậm chí có thể nặng hai ba cân. Vài giây đầu tiên không có cảm giác gì, nhưng rất nhanh, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt đó, kèm theo mỗi lần hít thở miệng mũi đều bị nước vào, khiến ta khó có thể chịu đựng được.

Ta bắt đầu ho dữ dội và đấu tranh. Nhưng tay chân của ta đã bị gắt gao cố định, hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào.

Khi ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, họ lại lấy khăn tắm ra, để ta có được thời gian hít thở ngắn ngủi, đồng thời ho ra nước trong miệng mũi. Chẳng qua rất nhanh, bọn họ sẽ lại nhúng khăn mặt đầy nước, tiếp tục đắp lên mặt ta.

Cứ như vậy lặp lại bước này, nửa giờ sau, bọn họ mới cởi trói cho ta và Lý thúc. Thế nhưng lúc này ta cùng Lý thúc đã bị t·ra t·ấn cơ hồ sắp hỏng mất.

Sau đó, chúng ta lại bị đưa về căn phòng tối.

Ở trong phòng nhỏ, ta cùng Lý thúc nằm trên mặt đất, ngay cả một tia tinh thần cũng không nhấc lên được, đã lâu cũng không có tỉnh lại.

Cái bóng đối mặt với c·ái c·hết đó khiến ta vô cùng sợ hãi, thậm chí chảy nước mắt.

Lần lượt trải qua không ngừng đổi mới nhận thức của ta đối với nơi này, càng hiểu rõ càng nhiều, ta lại càng sợ hãi đối với nơi này.

Không biết qua bao lâu, sau khi người đưa cơm tới.

Ta mới rốt cục dưới sự cổ vũ của Lý thúc, một lần nữa tỉnh thần lên.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến ta nhiều lần nhắc tới Lý thúc trong quyển sách này, nếu như không gặp được Lý thúc, không có Lý thúc trọ giúp, ta nghĩ mọi người cũng sẽ không nhìn thấy quyển sách này.

Trong mấy ngày kế tiếp, bọn họ mỗi ngày đều mang ta cùng Lý thúc đi t-ra trấn một phen, sau đó lại mang về. Không chỉ như thê, bọn họ còn thay đổi phương thức trra tấn chúng ta tàn nhẫn hơn.

Đầu tiên là buộc chúng ta chạy bộ xung quanh, sau đó chờ chúng ta không ngừng thỏ, lập tức ấn chúng ta lên tấm ván gỗ tiến hành trừng phạt. Trừng phạt như vậy kéo dài đại khái một tuẩn sau, Trương Sơn mới tìm được chúng ta lần nữa.

Nhìn ta hữu khí vô lực đang nằm trên mặt đất, Trương Sơn dùng chiêu bài cười đê tiện dò hỏi:

"Thế nào?"

Được lọi từ mấy ngày nay t-ra trấn phi nhân, lúc này ta căn bản không cẩn ngụy trang, nước mắt cũng đã ào ào rơi xuống:

"Son ca, ta biết sai rồi, van cẩu ngươi buông tha cho ta đi."


Trương Sơn nhìn bộ dáng than thở khóc lóc của ta, cười ha ha.

Sau đó, hắn lại đi tới bên cạnh Lý thúc đang nằm bất động trên mặt đất, ghét bỏ dùng chân đá Lý thúc.

"Này, chưa c·hết chứ. Chưa c·hết thì mau đứng lên."

Lý thúc gian nan mở mắt, cố sức dùng cánh tay chống mặt đất, muốn đứng dậy, cuối cùng lại nặng nề rơi trên mặt đất, há to miệng thở hổn hển.

Nhìn bộ dáng Lý thúc, ta ở trong lòng cảm thán Lý thúc thật sự là diễn xuất tốt. Nếu như không phải bởi vì ta biết Lý thúc kỳ thật không có vấn đề quá lớn, chỉ sợ nhìn bộ dáng này của Lý thúc cũng sẽ tin tưởng hắn đã chống đỡ không nổi.

Thấy Lý thúc còn chưa c·hết, Trương Sơn lúc này mới yên tâm, sau đó gọi mấy bảo vệ đưa ta và Lý thúc ra ngoài. Sau đó, ta và Lý thúc được đưa về ký túc xá.

Chúng ta đã có một ngày để nghỉ ngơi.

Tuy rằng gặp phải t·ra t·ấn cực kỳ vô nhân đạo, nhưng đợi đến khi mấy người Trương Sơn đi xa, ta và Lý thúc liếc nhau, cũng gian nan nhếch miệng nở nụ cười.

Đến buổi tối, Quyên tỷ vừa về tới ký túc xá, thừa dịp Trần Thành Vũ và Trịnh Hạo không có ở đây, liền nhanh chóng đi tới bên cạnh ta và Lý thúc.

Nhìn ta và Lý thúc bị t·ra t·ấn không ra người, Quyên tỷ vẻ mặt đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta. Sau đó, cô như là nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra một túi bánh bích quy nhỏ.

Sau khi mở ra chia làm hai phần đút cho ta và Lý thúc. Nhưng khi nàng vươn tay muốn giúp ta sửa sang lại chăn, ta lại thấy được trên cánh tay nàng có vết thương mới.

Ta cố gắng hết sức, bắt lấy cổ tay Quyên tỷ, xắn tay áo nàng lên.

Nhìn thấy chính là, trên cánh tay trắng như tuyết của Quyên tỷ, xuất hiện rất nhiều vết bẩm tím và v;ết thương. Nhưng hiện giờ khí lực của ta làm sao so được với Quyên tỷ, Quyên tỷ kịp phản ứng, lập tức rút cánh tay về. Ta có chút đau lòng, ngồi dậy liền muốn đi tìm đám súc sinh kia liều mạng. Lúc này ta mới biết được, lúc trước Quyên tỷ một mực gạt ta, nói đám súc sinh kia không có khi dễ nàng nữa, chỉ là vì để cho ta không cẩn lo lắng. Quyên tỷ lại đè ta lên giường, sau đó nhẹ giọng nói với ta:

"Tỷ không có việc gì, tỷ yên tâm là tốt rồi. Ngươi bây giờ phải dưỡng tốt thân thể, tỷ còn chờ ngươi mang theo ta chạy đi."

Nhưng nói xong, giọng Quyên tỷ lại có chút nghẹn ngào, hốc mắt cũng trở nên đỏ bừng.

Ta đang muốn nói gì đó, Lý thúc lại lên tiếng cắt đứt ta, ý bảo Quyên tỷ nên đi, bởi vì bọn Trịnh Hạo cũng sắp trở lại.

Quyên tỷ lau nước mắt còn chưa chảy ra, giúp ta và Lý thúc đắp chăn xong, sau đó mới không nõ trở về.

Nhưng ta lại nghĩ đến v“ết thương trên cánh tay Quyên tỷ, thật lâu không. thể bình tĩnh, ở trong lòng càng không ngừng nguyền rủa đám súc sinh kia.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia, truyện Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia, đọc truyện Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia, Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia full, Ta Bị Lừa Tới Myanmar Mấy Năm Kia chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top