Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 219: Xuất Hiện Ở Thời Đại Không Còn Thuộc Về Mình


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới



Đã từ rất lâu, không ai rõ là khi nào.

Thời điểm đấy, toàn bộ sinh linh phải đối mặt với sự hủy diệt đến từ sự giận dữ của thần linh.

Ngày hôm đó, thần linh quyết định loại bỏ toàn bộ sinh vật có trí tuệ trên thế giới, dù là con người, Elf, thú nhân, người Sói, Ma Cà Rồng, Troll, Orc, Tinh Linh, cho đến cả Long tộc cũng không thoát khỏi số phận bị diệt chủng.
Mặt đất bắt đầu nứt ra vô số khe nứt, những cái khe tử thần đó nuốt chửng toàn bộ sinh linh trên mặt đất.

Sau đó mặt đất từ từ chìm xuống đại dương, những cơn mưa bất tận ào xuống, kèm theo sóng thần từ biển cả.

Đừng nói là sinh vật sống, cả một ngọn núi hùng vĩ cũng phải bị nhấn chìm.
Sẽ chẳng có bất kì sinh linh nào sống được trong cái ngày thảm họa đó nếu không được Ngài ấy ra tay cứu giúp.

Nhưng, có một người, không ai biết Ngài ấy có phải là con người thật không.

Có một điều bọn họ biết rằng, Ngài rất quyền năng.

Người đã dự đoán trước toàn bộ thảm họa của thế giới, nên từ sớm đã tập hợp tất cả các chủng tộc lại.
Từ chủng tộc trí tuệ cho đến các loài động vật bậc thấp khác, theo hầu Ngài là những bộ tộc hùng mạnh nhất bấy giờ.

Tộc hiếu chiến nhất, người Sói, hay còn gọi là Ma Sói.

Tộc máu lạnh nhất, Ma Cà Rồng.


Tộc cao ngạo nhất, Tiên tộc - Elf.

Tộc Hung tàn nhất, Troll và đến các chủng tộc hoang dã như Thú Nhân, Orc, Hải tộc, tộc người khổng lồ - Gitan, tộc người lùn Dwarf, Thạch Nhân, Mộc Nhân...
Rất nhiều chủng tộc khác nhau đều hội tụ dưới chân người, tất cả đều trở thành tùy tùng của Ngài.

Người đã tạo ra một thế giới biệt lập tạm thời, đưa tất cả sinh linh vào trong thế giới đó lánh nạn 7 ngày 7 đêm.

Khi cơn đại nạn đi qua, thế giới chẳng còn lại thứ gì ngoài thế giới tàn tích.
Khi nước rút đi, mảnh đất còi cọc xuất hiện trước mặt họ, trời vẫn mưa sau 7 ngày tiếp theo.

Một thế giới mới được hình thành với những sinh vật mới được Thần tạo ra sau cơn mưa đó.

Mục đích là để diệt tận gốc các chủng tộc cũ của thế giới.

Nay, những sinh linh cũ được Ngài cứu lại trở thành những sinh vật yếu thế.

Ngài vẫn ở lại và bảo vệ bọn họ một lần nữa, cho đến khi các chủng tộc đủ sức để sống ở thế giới khắc nghiệt này.
Tuy ngài đã cứu rất nhiều sinh linh, nhưng không phải là tất cả.

Sau đó ngài ấy vẫn ở lại với tất cả chủng tộc, cùng bọn họ xây dựng lên một vương quốc mang tên Miền Đất Hứa.

Tất cả các chủng tộc tôn ngài ấy lên làm vị Vua tối cao cai quản bọn họ.
Dưới sự bảo hộ của Ngài, các chủng tộc trí tuệ của thế giới cũ được Ngài huấn luyện, yêu thương và chăm sóc.

Những sinh linh tiến hóa hơn mới được tạo ra cũng trở thành thuộc hạ của Ngài.
Có một sự thật rằng, vua của bọn họ không phải là người trần mắt thịt, sức mạnh của Ngài ấy vượt qua tất cả các chủng tộc siêu nhiên sống trên thế giới, có thể nói Ngài là Thần cũng không sai.

Một ngày nọ, Ngài rời khỏi thế giới này và dẫn theo vô số các chiến binh hùng mạnh nhất của các tộc rời đi chinh chiến ở một thế giới khác.
— QUẢNG CÁO —
Không biết qua bao lâu, không ai thấy ngài quay về.

Chỉ có các chiến binh dày dặn kinh nghiệm lần lượt trở về với sức mạnh khủng kiếp hơn cả lúc rời đi.

Bọn họ mang theo ý chí của Ngài, lời nói cuối cùng của một vị vua dành cho họ.

Các chủng tộc không bao giờ được phép xảy ra chiến tranh với nhau, những chiến binh đứng đầu chủng tộc sẽ trở thành các nguyên lão và tìm ra vị vua đời tiếp theo của vùng đất này, kế thừa ý chí, kế thừa sự vĩ đại của Ngài.
Thời gian cứ thế trôi đi, các chủng tộc sống với nhau rất yên bình, thi thoảng có xảy ra tranh chấp, nhưng cuối cùng cũng giải quyết bằng những trận đấu tay đôi.

Ý chí của Ngài vẫn đc từng sinh linh mang theo cho đến lúc chết, truyền từ đời này sang đời khác.
Thời đại đó kéo dài đến mấy vạn năm dài đằng đẵng, sự phồn hoa nào cũng có lúc sẽ lụi tàn.

Nhưng không nên lụi tàn theo cách tự diệt lẫn nhau như thế này.
“Điều tối kỵ nhất đối với các chủng tộc theo hầu Ngài, chính là tự giết lẫn nhau.

Thay vì giặc ngoài, các ngươi lại thù trong.

Chí ít ở thời đại của ta sống, không hề có dấu hiệu các chủng tộc thù địch sống mái với nhau.


Nếu chống lại lời của Ngài, sớm thôi tất cả các ngươi sẽ gánh tai họa, vào cái lúc các ngươi không ngờ đến nhất.”
Diggory T.Bogy thở dài nói, hắn không biết hắn đã ngủ bao nhiêu năm.

Lý do hắn ngủ lâu như vậy cũng là vì thám hiểu một hầm ngục, rồi bị đồng đội bỏ rơi.

Sau khi tỉnh lại thì hắn đã ở đây, một hầm ngục xa lạ, không phải là hầm ngục trước kia hắn khám phá.

Vốn đang trong quá trình hồi phục lại sức mạnh của mình rồi rời khỏi.
Không ngờ lại gặp con người nơi này.

Ở thời đại của hắn, không hề có Goblin, tuy nhiên lại có Orc.
“Ngươi nói thời đại của ngươi đã có Orc?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy! Nhưng loài Goblin như tên này thì lần đầu ta thấy.” – Tên Ma Cà Rồng vừa ăn kem, vừa chỉ vào tên Goblin nói.
Từ một phạm nhân, được nâng cấp thành người kể chuyện, nên Diggory T.Bogy được Ma Tùng Quân cho ăn kem bạc hà để thông cổ mát họng, còn ngồi trên cả bàn ghế gỗ để ăn uống đàn hoàng.

Trước đó bị Ma Tùng Quân nhét ma tinh thạch hệ Quang vào họng, khiến cổ họng hắn tới giờ vẫn bị thương.
— QUẢNG CÁO —
Cũng may Ma Cà Rồng có khả năng tự hồi phục, nên trong quá trình ăn kem, hắn hồi phục lại từ khi nào không hay.
“Quái lạ, theo như những gì ta biết.

Orc vốn là chủng tộc hậu duệ của Elf, trong chiến tranh bị tra tấn nên mới sinh ra loài Orc, Goblin cũng là một trong các biến chủng của Elf.” – Long Nguyên Giáp nhíu mày nói.
“Thì đúng rồi, tổ tiên của Orc chính là Elf.

Thời đại của ta, Orc xuất hiện từ lâu.

Ta nghe nói Orc sinh ra là do Elf bị Quỷ Vương của thế giới khác bắt giam và tra tấn nên mới tiến hóa thành tộc Orc.

Nhớ năm đó tất cả các chủng tộc trí tuệ phải chui xuống lòng đất để trốn tên Quỷ Vương kia.

Từ trước khi Ngài xuất hiện, Orc đã tồn tại và trở thành một trong những chiến binh bên cạnh Ngài.” – Diggory T.Bogy gật đầu nói.
Suy cho cùng, bằng cách nào đi chăng nữa thì Orc vẫn tiến hóa từ tộc Elf.

Còn thông tin mà Long Nguyên Giáp biết được, thật ra chỉ là lời truyền miệng từ câu chuyện cổ tích dân gian mà thôi.

Thấy hợp lý, nên người ta mới tin vào nó đến tận ngày nay.
“Theo như lời ngươi nói, có lẽ chiến tranh giữa các chủng tộc đã sinh ra cái bọn Goblin này.

Orc sinh ra do bị tra tấn, còn bọn Goblin có thể là do bị bỏ đói sao? Elf đúng là cái tộc kỳ lạ.” – Diggory T.Bogy lắc đầu ngao ngán.
“Lời hắn nói có thật không?”
Lúc này Ma Tùng Quân khẽ hỏi Phiền Bỏ Mẹ trong đầu hắn.
[98% là thật, từ các mô tế bào trên cơ thể hắn.

Phiền Bỏ Mẹ phân tích ra được tuổi thọ của tên Ma Cà Rồng vào khoảng 5.000 10.000 năm.

Theo như lời Diggory T.Bogy nói, có thể thế giới đã thay đổi khoảng 1.000 năm về trước.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ phân tích, Ma Tùng Quân âm thầm giật mình.

Gì mà thời gian tính toàn cả ngàn năm, trong khi hắn sống chỉ mới vài chục năm.


Thôi chuyện này đi quá xa rồi, hắn cũng không muốn tìm hiểu làm gì cho mệt não.
“Được rồi, coi như ngươi đã cho chúng ta biết một ít thông tin.

Ngươi cũng cực khổ, tỉnh dậy ở một nơi không còn thuộc về mình.

Coi như không có gì xảy ra, ngươi đi đi.” – Ma Tùng Quân vỗ lên đùi nói.
— QUẢNG CÁO —
Là người cùng hoàn cảnh, Ma Tùng Quân biết tiếp theo Diggory T.Bogy sẽ đối mặt với chuyện gì.

Xuất hiện ở thời đại không còn thuộc về mình, cuộc sống xa lạ, mọi thứ quen thuộc đều biến mất.

Dù có là chủng tộc bất tử thì cũng không thể nào chống chọi được với sự cô đơn.
Và như Ma Tùng Quân dự đoán trong đầu, khi cuộc trò chuyện dừng lại, Diggory T.Bogy lâm vào trạng thái trầm lắng.

Vốn chủng tộc Ma Cà Rồng là một chủng tộc bất tử, có khả năng hồi phục siêu hạng, tuổi thọ trung bình lên đến bốn năm chữ số.

Tức một Ma Cà Rồng có thể sống đến vạn năm theo điều kiện tốt nhất.
Vì thế khi Diggory T.Bogy tỉnh dậy, hắn không hề lo lắng những người mình quen biết sẽ chết già vì tuổi thọ.

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, hắn chỉ nghĩ bản thân cùng lắm là ngủ đông vài trăm năm thôi.
Không ngờ chỉ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã ở thời đại khác.

Lại còn nghe Long Nguyên Giáp nói rằng, Ma Cà Rồng dường như đã tuyệt chủng khỏi thế giới này.

Mội nơi không còn người quen, không còn bất cứ thứ gì liên quan đến hắn.

Làm sao Diggory T.Bogy có thể chấp nhận được chuyện này đây?
Hắn nhìn sang Long Nguyên Giáp.

Gã ta tự nhận là Mạo Hiểm Giả lành nghề gì đó, chủng tộc nào cũng từng gặp qua rồi, riêng Ma Cà Rồng là lần đầu tiên gặp được.
Nếu không vì tộc Ma Cà Rồng nổi tiếng trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể mỗi đêm, thì chưa chắc Long Nguyên Giáp đã nhận ra Diggory T.Bogy là Ma Cà Rồng.

Đến cả Ma Tùng Quân thấy lần đầu còn nhận ra.
Là một người xuyên không đến thế giới xa lạ, Ma Tùng Quân phải mất rất lâu mới chấp nhận được.

Huống chi hắn là người không còn ai thân thích, còn với Diggory T.Bogy, hắn chắc hẳn vẫn còn bạn bè và người thân của mình.
Tốt nhất nên để cho hắn ta yên tĩnh, dù gì cả Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp cũng không còn ý định giết tên Ma Cà Rồng này làm gì nữa..



Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top