Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 59: 59


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Là một chú linh dương nhảy buổi đêm nên đi ngủ, đêm nay Hạ Dương bị đánh thức hai lần.

Lần đầu tiên là do Nguyên Tư Tiệp gọi tới, hỏi cậu ta Lâm Vụ có về ký túc xá không. Cậu ta mơ mơ màng màng, tức giận cúp máy ngay, vẫn còn đang giờ học đêm mà Lâm Vụ trở về ký túc xá cái gì.

Lần thứ hai là do Lâm Vụ về.

Nghe tiếng mở cửa, Hạ Dương miễn cưỡng mở nửa mắt ra, nhìn Lâm Vụ đi thẳng đến tủ, lấy quần áo ra bỏ vào trong ba lô.

Không biết bên ngoài bắt đầu mưa từ khi nào nữa.

Màn đêm tràn ngập sự ẩm ướt của cuối xuân đầu hè.

Hạ Dương cố gắng chống lại sự buồn ngủ, hỏi thăm người đang bận rận: “Sao đấy?”

Lâm Vụ dừng lại, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Tớ đánh thức cậu à?”

Cũng không hẳn là do ồn ào mà bị đánh thức, mà từ lúc Nguyên Tư Tiệp điện thoại hỏi không đầu không đuôi là Hạ Dương đã ngủ không sâu lắm: “Đêm hôm cậu không đi học đi mà về thu dọn đồ đạc làm gì?”

“Đi núi Trường Bạch.” Lâm Vụ cúi đầu, lại bắt đầu bận rộn.

Hạ Dương bị đáp án này dọa đến ngu ra cả nửa ngày.

Núi Trường Bạch?

Du lịch à?

Hôm nay là thứ sáu, mai mốt là thứ bảy chủ nhật, đi du lịch ngắn hạn thì coi như là có thể, nhưng nửa đêm nửa hôm đang học lại quay về nói muốn đi núi Trường Bạch thì thật quái dị!!

“Hạ Dương cậu không ngủ mà thì thầm gì đấy…” Lý Tuấn Trì bị đánh thức, xoay người, mặt hướng ra phía ngoài giường, sau đó bị ánh đèn flash điện thoại của Hạ Dương chiếu đến mù mắt, “Đậu má, cậu làm gì vậy?”

Một câu này làm cho Nhâm Phi Vũ tỉnh theo mà giơ tay bật đèn giường.

Quang cảnh trong ký túc xá lập tức trở nên rõ ràng.

Lâm Vụ thì đang ở dưới giường dọn đồ, Hạ Dương thì bật đèn flash điện thoại như để giúp soi sáng, Lý Tuấn Trì nheo mắt ngồi dậy, Nhâm Phi Vũ thì nhìn qua nhìn lại, mờ mịt cả ra.

Tất cả mọi người đều tỉnh cả rồi, Hạ Dương liền nhảy một cái xuống giường – bây giờ cậu ta có thể nhảy lên xuống giường, năng lực nhảy có thể ứng dụng vào đời sống hằng ngày được luôn – trực tiếp đi mở đèn.

Đèn trần, đèn bàn, đèn flash điện thoại đều sáng trưng.

Ba ngọn đèn được bật lên, cả phòng sáng rực.

“Rốt cuộc là sao đấy?” Cậu ta quay đầu hỏi Lâm Vụ.

“Vương Dã đi núi Trường Bạch rồi,” Lâm Vụ nói, “Tớ muốn tìm cậu ấy về.”

Cái cảm giác bị người khác bỏ rơi mà chẳng hiểu gì Lâm Vụ đã quá rõ, cậu không muốn rời đi mà chẳng nói lời nào, không thì các anh em 333 sẽ lo lắng cho cậu.

“Vương Dã?” Hạ Dương cảm giác như mình như biết được chuyện gì đó, nhưng lại không hiểu được, “Không phải cậu nói là nhà cậu ấy có chuyện sao, sao lại chạy tới núi Trường Bạch làm gì?”

“Cậu ấy không muốn học,” Lâm Vụ bỏ món đồ cuối cùng nhét vào balo, kéo khóa lại, “Tớ phải tìm cậu ấy về.”

Hạ Dương nhíu mày.

Cảm xúc của Lâm Vụ hiện không ổn lắm, tuy là cậu cố gắng giả vờ bình tĩnh như giọng nói vẫn toát lên sự chua xót và run rẩy, do dù ngoài cửa sổ mưa đang rơi tí tách cũng không giấu được.

Với lại chắc chắn là Lâm Vụ chưa nói hết mọi chuyện.

Vương Dã đã mấy ngày rồi không tới trường lại đột nhiên đi đâu đó, lại còn nói không đi học nữa, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.

“Núi Trường Bạch hả?” Lý Tuấn Trì bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, “Gần nhà tớ đấy.”

Lý Tuấn Trì, người Cát Lâm, nhà ở một thôn gần núi, mặc dù có một số thành phố cách khá xa khu danh lam thắng cảnh này nhưng vẫn được xem là địa bàn của núi Trường Bạch.

“Lâm Vụ,” Nhâm Phi Vũ nãy giờ vẫn im lặng nhìn cậu thu dọn đồ đạc lại ngồi dậy, “Tớ đi với cậu.”

Lâm Vụ ngơ ngẩn.

Nhâm Phi Vũ cũng chẳng nói gì nữa, trực tiếp đi xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

Lý Tuấn Trì nhìn đến ngây người ra.

Cái tên đầy sự quyết đoán, đầy động lực như thế là cái tên lo trước lo sau sợ sợ sệt sệt Nhâm Phi Vũ đây sao?

Nhưng Hạ Dương lại chẳng bất ngờ.

Nhâm Phi Vũ là người nhạy cảm nhất cả 333 này, ngay cả mình còn cảm thấy Lâm Vụ không ổn thì Nhâm Phi Vũ còn cảm giác rõ ràng hơn nữa.

“Đừng đi đánh lẻ chứ,” Hạ Dương vội vàng quyết định, “Tớ đi với.”

“Ấy ấy, sao mà đi hết rồi…” Lý Tuấn Trì không theo kịp tiến độ này.

Hạ Dương nghiêng về phía cậu ta: “Nói đi chơi là đi chơi luôn, tự do vô cùng, ngầu vô cùng, đi không nào?”

Lý Tuấn Trì: “….”

“Mới một tí đã quên rồi, cậu là người bản xứ mà,” Hạ Dương vỗ ót một cái, sau đó ánh mắt vô cùng chân thành mà mời mọc Lý Tuấn Trì, “Nói về quê là về quê luôn, đi không nào?”

Lý Tuấn Trì: “….” Cái quần què gì vậy!

Nói chung là không biết là cái quần què như thế nào, nhưng các anh em 333 nhanh tay nhanh chân dọn đồ, giống như đám học sinh tiểu học đang hưng phấn khi chuẩn bị được đi chơi vậy.

Hạ Dương: “Cần đem áo lông không?’

Lý Tuấn Trì: “Không đâu, sắp tới tháng sáu rồi, áo khoác áo tay dài là được rồi, trừ khi là cậu muốn ngủ qua đêm trên núi.”

Nhâm Phi Vũ: “Có đường sắt siêu tốc nào tới núi Trường Bạch không, để tớ đặt vé.”

Lý Tuấn Trì: “Còn đang sửa chữa, bây giờ chỉ có xe lửa phổ thông thôi.”

Nhâm Phi Vũ: “Để tớ tra xem…”

Lâm Vụ cảm giác như bọn họ là người được phái đến vậy, muốn vui lên, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên thì mũi lại chua xót.

“Được rồi, tớ tìm Vương Dã cơ, chưa không phải là đi vào hang hổ.”

Chuyện thú hóa, chuyện nhà trọ, chuyện trong nhà của mình và Vương Dã, bọn họ không biết bất kì chuyện gì cả, nhưng cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ nhanh chóng giúp đỡ cậu, chuẩn bị xuất phát trong đêm.

Thấy cậu cuối cùng cũng nói đùa, Nhâm Phi Vũ cũng an tâm hơn phân nửa, nhưng tay vẫn không ngừng lại, kiên trì lầu bầu: “Vương Dã chạy được xa như thế chắc chắn là không vui rồi, một mình cậu không bắt nổi cậu ấy đâu.”

Lâm Vụ dở khóc dở cười, vậy là mấy người anh em này định giúp cậu trói người về à?

“Bốn người tụi mình cũng khó…” Lý Tuấn Trì thật sự không chắc về giá trị vũ lực của Vương Dã, người mà không hung ác thì ai lại cạo đầu đinh như thế?

“Vậy thì bảy.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng người nối tiếp.

Bốn người trong phòng bị dọa giật mình, Hạ Dương ở gần cửa nhất nhảy lùi lại một phát mấy mét: “Cái đéo gì thế—”

“Cốc cốc.” Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, sau đó có người nói chuyện, “Mở cửa cho bọn tớ được không?”

Bọn… tớ?

Lâm Vụ nghi ngờ đi tới mở cửa, ở bên ngoài, Giang Đàm, Nguyên Tư Tiệp, Cát Lượng đứng thành hàng từ thấp đến cao, vô cùng chỉnh tề.

Người vừa nói là Nguyên Tư Tiệp, Hạ Dương cuối cùng cũng phản ứng lại được: “Mấy cậu nửa đêm chạy tới đây làm vai phụ thật đấy à!”

Nguyên Tư Tiệp: “Tớ còn định gõ cửa, nhưng nãy nghe các cậu náo nhiệt như thế…”

Hạ Dương: “Nên là đổi ý, đi nghe lén, tai vách mạch rừng à?”

“Đó không phải là ý của tớ,” Nguyên Tư Tiệp lùi về sau một bước, nhường lại vị trí Center cho Giang Đàm, bán đứng đồng đội không do dự, “Cậu ấy nói chờ các cậu bàn xong thì làm phiền sau, thế mới lịch sự.”

Hạ Dương: “….”

Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì: “….”

Nhâm Phi Vũ liếc mắt nhìn Giang Đàm, sau đó thì không nhìn nữa, nghe trộm thì nhận nghe trộm đi, còn lại bày ra kiểu trong sáng vô tội nữa.

Nhưng mà có sao thì nói vậy thôi, cửa của trường cách âm kém của chóp rồi, không thể trách mỗi Giang Đàm được – cũng là do bạn học Nhâm không để ý thôi.

“Lâm Vụ,” Cát Lượng đã quen với Lâm Vụ rồi, cũng không vòng vo nữa, hỏi, “Bọn tớ muốn hỏi cậu đây, rốt cuộc Vương Dã bị sao thế.”

Bọn họ ban đầu chỉ hơi nghi ngờ thôi, nhưng lúc mà Nguyên Tư Tiệp gọi điện thoại cho Hạ Dương, biết rằng Lâm Vụ không về ký túc xá, Cát Lượng và Giang Đàm nhìn qua cửa sổ, thì lấy thấy Lâm Vụ vừa đi đến 509 nay lại ở dưới lầu ký túc xá, sau đó là ngồi trú mưa ở bên trong, ngồi như thế cũng được 40 phút, bọn họ thấy vậy cũng chẳng bình tĩnh thế nào được,

Nguyên Tư Tiệp tìm cớ xin giáo viên cho nghỉ, rồi từ lớp về ngay ký túc xá, ba người vừa hội hợp là đi qua tìm 333 ngay.

Nhưng thật ra cũng chẳng cần hỏi.

“Không phải các cậu đều nghe hết sao,” Lý Tuấn Trì nói, “Vương Dã đi núi Trường Bạch đó.”

“Nhưng mà tại sao cơ,” Cát Lượng gấp đến mức muốn cào đầu, “Bỗng dưng muốn đi hóng gió à?”

Lâm Vụ cũng chẳng biết giải thích từ đâu, nhưng nguyên nhân thì quá rõ rồi: “Là vì nhà, nhà của tớ…”

Bỗng nhiên có tiếng chuông di động vang lên, cắt ngang lời Lâm Vụ.

Cậu liếc mắt nhìn người gọi, nhanh chóng nghe lấy, giọng nói vô cùng chờ mong: “Anh Triệu Lý.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây: “Không tìm được người.”

Lâm Vụ ngơ ra: “Không… tìm được?”

“Lúc anh đuổi theo thì không thấy em ấy nữa rồi,” Triệu Lý nói, “Chắc là vào rừng rồi, mà rừng lớn quá, một mình anh tìm không nổi,” Anh ta chầm chậm an ủi Lâm Vụ, “Bây giờ anh đi vào thôn gần nhất, tìm một số người quen với rừng, rồi lại tiếp tục tìm, em chờ tin của anh nhé.”

Lâm Vụ tin tưởng Triệu Lý, nhưng cậu lại chờ không nổi: “Anh Triệu Lý, bây giờ em chuẩn bị đến.”

Triệu Lý: “Em muốn đến đây?”. 

“Vâng ạ,” Lâm Vụ nói, “Thu dọn đồ xong hết rồi à, em chuẩn bị xuất phát đây.”

Triệu Lý kinh ngạc vài giây, rồi cũng chẳng nói gì nữa, như là anh ta có thể hiểu được tâm tình của chính mình từ hành động của Lâm Vụ vậy.

“Sao em lại đến đây?” Triệu Lý hỏi, “Khoảng mấy giờ em đến, anh xuống núi đón em.”

Lâm Vụ dọn dẹp đồ đạc xong rồi, nhưng chưa nghĩ về phương tiện đi lại, nghe vậy thì lập tức nhìn về dân bản địa thâm niên Lý Tuấn Trì: “Đến núi Trường Bạch nhanh nhất bằng cách nào?”

“Nhanh nhất thì phải tự lái,” Lý Tuấn Trì không cần nghĩ.

Đi máy bay thì phải đợi máy bay, đi xe lửa thì phải đợi xe lửa, tới trạm rồi phải tiếp tục ngồi xe lên núi, đi qua đi lại như thế tốn rất nhiều thời gian, mà bây giờ cũng không chắc là có vé đi nữa.

Lâm Vụ hiểu rõ, nhanh chóng quyết định: “Anh Triệu Lý, em bắt xe đến, anh gửi vị trí cho em đi.”

“Bắt xe cái gì,” Lý Tuấn Trì nói, “Mình tự thuê xe lái tới thì tiện hơn.”

Hạ Dương liếc cậu ta: “Cậu lái à?”

Lý Tuấn Trì chẳng nghĩ ngợi gì: “Tớ lái chứ.”

Hạ Dương sững sờ, Nhâm Phi Vũ cũng kinh ngạc chớp mắt: “Cậu biết lái xe à?”

“Biết chứ?” Lý Tuấn Trì giương cổ lên, đầu nghểnh cao lên trời, “Dễ quá luôn, anh đây lớp mười hai đã có bằng lái rồi.”

Hạ Dương: “Bớt có chém gió đi, ông đây cũng có bằng lái, nhưng lái xe vẫn gớm đây này.”

Lý Tuấn Trì lười cãi, trực tiếp cầm điện thoại lên, lướt vài ba cái rồi giơ ra.

Hạ Dương nhận lấy, cùng Nhâm Phi Vũ xem.

Trong màn hình là vòng bạn bè của Lý Tuấn Trì

Bạn học Lưu ngành Toán học (2 ngày trước): Lý Tuấn Trì lớp Công Môi 1 ngành Môi trường khóa 19 lái xe chuyên nghiệp, kỹ thuật số dzách mà!

AAA Lý Tuấn Trì: Cảm ơn nha [Trái tim]

Bạn học Lưu ngành Toán học trả lời AAA Lý Tuấn Trì: Mai mốt tìm cậu tiếp ha ha

Hạ Dương, Nhâm Phi Vũ: “….”

“Bắt xe hay thuê xe gì cũng được, nhưng nhớ chú ý an toàn đó,” Triệu Lý nghe bọn họ thảo luận, nói với Lâm Vụ, “Lát nữa anh sẽ gửi vị trí cho em, em có xuất phát thì nói anh biết một tiếng nhé.”

“Dạ. Cảm ơn anh, anh Triệu Lý.” Lâm Vụ thật lòng nói.

Triệu Lý: “Em không cần nói thế với anh đâu.”

Vừa cúp điện thoại được vài giây, Lâm Vụ đã nhận được vị trí.

Bản đồ hiện ra tới từng đường nhỏ, cho thấy muốn tự lại thì mất bảy tiếng mười lăm phút.

“Hay là bắt xe đi!” Lâm Vụ nhìn về phía Lý Tuấn Trì, “Thời gian dài quá, một mình cậu chạy mệt lắm.”

“Tôi đổi tài với cậu ấy được.” Giang Đàm từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng.

Hạ Dương hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Ý là bọn tớ cũng muốn đi theo ấy,” Nguyên Tư Tiệp nửa nghiêm túc, nửa chọc gheo cười, “Bắt anh hổ nhà 509, đám 509 bọn tớ đây sao mà khoanh tay đứng nhìn được.”

“Nhừng mà,” Nhâm Phi Vũ đếm từng đầu người, “Tụi mình bảy người lận, xe không đủ chỗ đâu…”

“Xe SUV bảy chỗ,” Cát Lượng đang lướt app thuê xe trên điện thoại, “Xong rồi, lên xe lúc nào cũng được cả.”

Chín tháng sau khi thức tỉnh, các ngành dịch vụ cơ bản chuyển sang mô hình 24/7.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sương Mù - Nhan Lương Vũ, truyện Sương Mù - Nhan Lương Vũ, đọc truyện Sương Mù - Nhan Lương Vũ, Sương Mù - Nhan Lương Vũ full, Sương Mù - Nhan Lương Vũ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top