Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 45: 45


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Văn Minh Ngọc đã dần thân thiết hơn với Hoắc Hồng Vũ, sau khi trở thành bạn bè, họ nói chuyện với nhau nhiều hơn, tự nhiên sẽ đề cập đến mấy chuyện riêng của mình.

Vì không hề tham gia vào những cuộc tranh đấu nơi quan trường, gia phong mộc mạc, nên cuộc sống ở phủ An Bình Công so với các vương công quý tộc khác mà nói thì tùy ý hơn rất nhiều, thậm chí ở một vài phương diện nào đó còn giống như dân chúng bình thường, không có nhiều quy củ. Nói ví dụ như nếu Hoắc Hồng Vũ gây chuyện, An Bình Công sẽ cầm gậy gộc đuổi đánh cậu ta, đây là chuyện không thể tưởng tượng được trong giới quý tộc đó, chẳng nhẽ không cần mặt mũi gì nữa sao?

Văn Minh Ngọc nghe cậu ta kể rất nhiều chuyện thú vị trong nhà mình, vui cực. Nhưng An Bình Công và phu nhân vẫn còn chưa biết hình tượng của mình đã bị thằng nhóc này hủy hoại hoàn toàn.

Hoắc Hồng Vũ còn kể lể mỗi khi đến sinh nhật mình, cha mẹ cậu ta lại tặng mấy cái thứ cậu ta siêu ghét như giấy và bút mực, cậu ta chính là một tên học tra, thấy sách là đau đầu, sao lại cứ muốn tra tấn cậu ta thế chứ!

“Đúng rồi, bao giờ sinh nhật ngươi? Chúng ta cùng đi ra ngoài chơi đi.”

Văn Minh Ngọc nhất thời sửng sốt, cậu quả thực không biết. Bởi cậu không rõ sinh nhật của nguyên chủ là ngày nào, còn cậu chỉ là một cô nhi bị vứt bỏ ở viện phúc lợi, cũng không biết ngày sinh chính xác. Viện trưởng liền lấy ngày cậu tới đó làm ngày sinh nhật.

Thực ra thì Văn Minh Ngọc rất ít khi tổ chức sinh nhật, cậu cảm thấy ngày đó cũng chẳng khác gì những ngày còn lại, không quan trọng.

Cậu còn chưa nói, Hoắc Hồng Vũ đã tự nghĩ ra rồi, “Thánh Thượng nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho ngươi ở trong cung, sao có thể đi ra ngoài, ta ngốc thật. Đến lúc đó nhớ mời ta nha, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi một món đại lễ kinh hỉ, bảo đảm ngươi không thể nào đoán ra được.”

Văn Minh Ngọc thấy cậu ta cứ kiên trì muốn hỏi, liền nói: “Ta không tổ chức sinh nhật, ngươi không cần tặng quà đâu, Thánh Thượng cũng chưa nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật.”

Hoắc Hồng Vũ không mấy tin tưởng. Tuy tuổi tác cậu ta ở tương lai quả thực chỉ là học sinh cấp hai, nhưng ở cổ đại, chỉ mấy năm nữa là sẽ cưới vợ thành thân, cũng không phải không hiểu chuyện gì.

Trong thời gian quen biết này, cậu ta đã nhìn ra Mục Trạm có bao nhiêu dung túng sủng nịch đối với Văn Minh Ngọc, hiển nhiên rất không bình thường. Cậu ta dám khẳng định, Thánh Thượng thích Văn Minh Ngọc, chỉ là không biết tình cảm này sâu bao nhiêu mà thôi.

Hoắc Hồng Vũ nghiêm túc nói: “Cái khác không nói, nhưng Thánh Thượng đối với ngươi thật sự rất tốt, tốt đến mức khiến người khác không dám tin tưởng, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, chắc chắn ta cũng sẽ cảm thấy người khác nói hươu nói vượn. Thánh Thượng chưa nói, có phải vì không biết không? Sinh nhật quan trọng như vậy, nhất định phải vui vẻ ăn mừng, nếu ngươi nói với hắn, vậy tất nhiên sẽ không giống nhau. Ta cảm giác dù ngươi muốn cái gì, hắn đều sẽ đáp ứng ngươi.”

Văn Minh Ngọc nghe xong, theo bản năng liền phản bác, “Sao có thể.”

Thật sự coi cậu là yêu phi họa quốc gì gì đó sao?

Hoắc Hồng Vũ không hề có ý nói đùa, còn nhỏ giọng bổ sung: “Ta cảm thấy, ở trong mắt Thánh Thượng chỉ có hai loại người, một là ngươi, những kẻ khác đều là khỉ. À không, nếu thế thì chúng ta còn không được coi như người.”

Văn Minh Ngọc bị chọc cười.

Ngoài ra còn một việc mà Hoắc Hồng Vũ chưa nói, rất kỳ lạ, Thánh Thượng cũng không hề phong phi tần vị gì cho Văn Minh Ngọc cả. Bởi vì Thánh Thượng luôn ở bên Văn công tử, cậu ta theo bản năng liền cho rằng người này là một sủng phi, nhưng nghe cung nhân cứ xưng hô Văn công tử Văn công tử, cậu ta mới sực nhớ ra, người này không có danh phận.

Hoắc Hồng Vũ cũng không vì vậy mà cảm thấy Thánh Thượng không coi trọng Văn Minh Ngọc, ngược lại cậu ta lại có cảm giác Thánh Thượng quá mức coi trọng người này, cho nên cảm thấy những vị trí đó không đủ, muốn làm một cái gì đó lớn hơn.

Cuối cùng, vì bị Hoắc Hồng Vũ kiên trì hỏi không ngừng, Văn Minh Ngọc đành phải nói sinh nhật mình.

“Vậy không phải sắp tới rồi sao?!” Hoắc Hồng Vũ mở to hai mắt nhìn, cậu ta phát hiện mình không thể chuẩn bị lễ vật kịp, vì lúc đó vẫn đang ở khu vực săn bắn, chỉ có thể tự mình tìm đồ để tặng. Này sao được? Quá tùy tiện không có tâm ý!

Cậu ta còn nói: “Ta có thể tới hay không không quan trọng, nhưng nơi này nhất định sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.”

Ngữ khí chắc chắn cực kỳ, dường như có thể biết trước tương lai.

Văn Minh Ngọc bật cười.

“Nếu không có thì ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho ngươi, để ta về bảo cha mẹ ta!”

Vừa nói xong đã hấp tấp chạy đi mất, Văn Minh Ngọc không kịp ngăn cản.

Bên kia.

Mục Trạm đang xử lý chính sự, trong lúc tạm dừng nghỉ ngơi, Triệu Đức Toàn ở một bên lập tức bưng lên nước trà cùng điểm tâm có độ ấm vừa đủ, có thể dùng bất cứ lúc nào.

Mục Trạm nhìn điểm tâm tinh xảo kia, trong đầu hiện lên hình ảnh Văn Minh Ngọc cầm bánh hoa đào, hai mắt tỏa sáng, vui sướng ăn.

Hắn cũng cầm một khối, bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Rất ngọt.

Triệu Đức Toàn nhìn ra tâm tình Thánh Thượng đang rất tốt, hắn nghiền ngẫm thánh ý, rồi cầu may cười nói: “Bệ hạ, nô tài nhớ, Văn công tử rất thích bánh hoa đào.”

Mục Trạm nhàn nhạt ừ một tiếng.

Triệu Đức Toàn lại nói: “Bệ hạ thật sự rất sủng ái Văn công tử, hôm qua ngay cả loại cá sang quý như thế mà chỉ vì Văn công tử muốn ăn, bệ hạ liền sai người đi làm, Văn công tử thực sự đã ăn rất vui vẻ. Thánh sủng như vậy quả thật sự là phúc phận của Văn công tử.”

Hôm qua Ngự Thiện Phòng dùng cá chép tươi đó làm vài món ngon, cá chép chua ngọt, cá chép kho tàu, cả canh cá thơm ngon nữa.

Tuy xương cá hơi nhiều, nhưng không thể không nói, hương vị thực sự rất ngon.

Khi cung nhân hầu hạ Mục Trạm cùng Văn Minh Ngọc dùng bữa, ngửi thấy mùi hương nồng đậm mê người kia đều nhịn không được thèm thuồng, con sâu tham ăn trong bụng cũng bị gọi tỉnh.

Sau lại, hai vị chủ tử ăn xong, Triệu Đức Toàn là tổng quan có địa vị tối cao trong đám hạ nhân được ưu tiên nhấm nháp, gắp một miếng vào miệng, quả thực ăn ngon đến muốn nuốt cả lưỡi. Hắn đi theo bên người hoàng đế, may mắn có thể được ăn ngự thiện mà Thánh Thượng không dùng hết, cũng coi như là kiến thức nhiều, nhưng loại cá ngon như vậy vẫn là lần đầu tiên ăn, bảo sao mà quý giá như vậy. Ăn một miếng mà cứ như thể ăn vàng.

Lúc trước, vì Trì Bích Bách nói ra những lời lớn mật lại ác độc đó, Triệu Đức Toàn còn lo lắng vô cùng, sợ Văn công tử sẽ xảy ra chuyện, nhưng hôm qua thấy Thánh Thượng cùng Văn công tử ở bên nhau, tức khắc hắn liền cảm thấy mình nhọc lòng vô ích rồi. Nếu thực sự giận chó đánh mèo, sao có thể vì một câu muốn ăn liền lấy luôn cá quý như vậy ra ăn chứ.

Lúc ăn cá, thực ra Mục Trạm ăn rất ít, cơ hồ chỉ ngồi xem Văn Minh Ngọc ăn. Văn Minh Ngọc ăn rất chuyên tâm, nhưng cũng không khó coi mà lại có cảm giác rất tùy ý tiêu sái, nhất cử nhất động đều thực đẹp, làm người ta không nhịn được cũng thèm ăn theo.

Hơn nữa, tướng ăn thả lỏng tùy ý kia, một chút cũng không giống như đang ngồi trước mặt bạo quân, mà là ngồi cùng một người cực kỳ thân cận, không hề cố kỵ, tư thái không chút câu nệ.

Mục Trạm nhìn như vậy, tâm tình cũng bất giác tốt lên.

Văn Minh Ngọc ăn được một nửa, phát hiện Mục Trạm không ăn, liền nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ không thích ăn cá sao? Không đúng, lúc trước ta đã thấy bệ hạ ăn rồi, cá này thực sự rất tươi ăn rất ngon nha ~”

Cậu duỗi tay gắp một miếng cá to vào bát Mục Trạm, là phần thịt rất ngon. Nhưng vừa thấy chuẩn bị vào bát Mục Trạm, cậu lại dừng lại rồi quay trở lại phía mình, để vào chiếc đĩa sứ sạch sẽ trước mặt.

Triệu Đức Toàn thấy một màn như vậy, có hơi khiếp sợ lại há hốc mồm, Văn công tử đang trêu chọc Thánh Thượng sao? Quá lớn mật!

Mục Trạm lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhướng mày, tiếp tục nhìn cậu.

Văn Minh Ngọc dừng một chút, có vẻ đã nhận ra hành động của mình rất dễ khiến người khác hiểu lầm, liền nói: “Bệ hạ chờ một chút đã nhé, xương cá có hơi nhiều.”

Nói xong, cậu liền cúi đầu dùng chiếc đũa thật cẩn thận gỡ hết xương cá ra, đồng thời còn thực chú trọng giữ cho thịt cá hoàn chỉnh, chờ đến khi nhặt hết xương, cậu mới gắp lại thịt cá vào bát Mục Trạm, hai mắt cong cong cười ngọt ngào nói: “Như vậy thì bệ hạ có thể trực tiếp ăn, không cần lo xương cá. Mau nếm thử đi, rất ngon đó ~”

Hai mắt cậu mượt mà sáng ngời, lại ướt át, giống như động vật nhỏ vậy, khi ánh mắt trông mong đó nhìn một người, chắc không ai có thể cự tuyệt.

Dưới ánh mắt chờ mong của cậu, Mục Trạm ăn xong thịt cá, gật đầu khó có khi khen: “Ăn rất ngon.”

Triệu Đức Toàn chú ý tới khóe miệng Mục Trạm khẽ nhếch lên, nghĩ thầm trước kia hắn cũng nhặt xương cá cho Thánh Thượng, vậy mà phản ứng của ngài hoàn toàn không giống. Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng càng không giống hơn, Thánh Thượng cũng gắp một miếng thịt cá rồi đặt vào bát Văn công tử.

Không biết vì sao Triệu Đức Toàn đột nhiên muốn che ngực, cảm giác mình sắp chớt rồi.

Văn Minh Ngọc nhìn thấy trong bát mình có cá, cậu sửng sốt một chút, ngay sau đó cong lên khóe miệng, cười xán lạn vô cùng, “Cảm ơn bệ hạ ~”

Trước kia cậu từng nghĩ tới cảnh tượng người nhà gắp cá nhặt xương ra cho mình, không ngờ sau khi xuyên tới đây, bạo quân lại giúp cậu thực hiện, làm cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đôi mắt cậu chơi chua xót, vội vàng cúi đầu giả bộ như đang nghiêm túc ăn cơm, nhét thịt cá vào trong miệng.

Có lẽ sẽ hơi quá mức, nhưng cậu thật sự muốn khóc.

Vì sao Mục Trạm lại không phải cha mình chứ?

Nếu tuổi không thích hợp làm cha thì làm anh trai cũng được mà hu hu hu……

Nếu Mục Trạm có thể nghe được tiếng lòng cậu, có lẽ hắn sẽ cười không nổi, còn có thể dùng sức răng rắc bẻ gãy đôi đũa trong tay cũng nên.

Vì trong lòng còn đang nghĩ chuyện khác nên lúc sau Văn Minh Ngọc ăn cá không cẩn thận, đột nhiên liền cảm thấy trong miệng đau xót, bị xương cá chọc rồi.

Cậu bất giác nhíu mày, đau hô một tiếng.

Mục Trạm cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã cúi người lại gần, trầm mặt hỏi: “Làm sao vậy?”

Quá quẫn. Vừa rồi nhặt xương cá cho Mục Trạm lại còn nói không cần sợ xương, vậy mà mình lại trúng chiêu nhanh như vậy. Văn Minh Ngọc cảm thấy thật mất mặt, che miệng lại, không nói chuyện.

Mục Trạm: “Trong miệng có xương cá?”

Văn Minh Ngọc xấu hổ muốn chết, nhưng cậu biết nếu mình không trả lời, Mục Trạm khẳng định sẽ không bỏ qua, đành phải rưng rưng gật gật đầu.

Mục Trạm nhíu mày, bắt lấy cổ tay cậu, “Bỏ tay ra nào.”

Văn Minh Ngọc nghe lời buông ra, cậu nghĩ có lẽ hắn sẽ dùng phương pháp nào đó để cậu có thể nuốt xương cá vào, lại không nghĩ Mục Trạm trực tiếp nắm cằm cậu, mệnh lệnh nói: “Há miệng, cô nhìn xem.”

Không, không phải chứ?

Mục Trạm liếc nhìn, Văn Minh Ngọc chỉ có thể rầm rì, không tình nguyện mở miệng, trong lòng luôn có cảm giác rất quái dị.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Trạm gần trong gang tấc, lông mi cũng có thể thấy rõ ràng, dáng vẻ lạnh lùng, mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt màu, trước kia cậu còn chủ động chạm qua……

Càng nghĩ, Văn Minh Ngọc càng không được tự nhiên, cả người như một quả cầu lông nổ tung đang cảnh giác khom lưng, nhe răng ra vẻ hung hung muốn nhảy ra chạy trốn.

Cậu thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của Mục Trạm đang mơn trớn mặt mình, khiến cậu hơi hơi ngứa, muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng cằm cậu bị Mục Trạm siết chặt, không thể động đậy. Không chỉ vậy, sau khi cậu há miệng, Mục Trạm liền cho ngón tay vào nhặt xương cá ra giúp cậu.

Phần thịt má bị xương cá đâm đó gần sát yết hầu nên ngón tay Mục Trạm cần phải vào sâu. Văn Minh Ngọc không khỏi mở to mắt nhìn, thực khiếp sợ, cũng không tự chủ được mà cứng người, cậu muốn nói lời cự tuyệt, nhưng đầu lưỡi không cẩn thận liền đụng phải ngón tay Mục Trạm, lại sợ hãi lập tức lùi về.

Thực ra thời gian lấy xương cá ra rất ngắn, nhưng Văn Minh Ngọc cảm giác cực kỳ lâu, quả thực là sống một giây bằng một năm, mỗi một chút cảm quan giống như bị phóng đại vô cùng.

Cậu lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan, làm thế nào cũng không đúng, muốn khép miệng thì cánh môi lại đụng tới ngón tay Mục Trạm, giống như đang nhẹ nhàng mút hôn vậy, mà nếu há miệng to hơn chút thì lại giống như lộ ra nơi mềm mại của mình vậy.

Hàng mi dài bất lực run rẩy, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở hàm hồ, hy vọng cảm giác dày vò này có thể mau chóng kết thúc.

Cuối cùng, Mục Trạm cũng nói: “Được rồi.”

Mục Trạm kẹp xương cá vào giữa hai ngón tay rồi lấy ra.

Văn Minh Ngọc cũng không có đau cảm giác, cậu khép lại miệng, theo bản năng mím môi. Vừa cúi đầu là cậu đã có thể nhìn thấy đầu ngón tay ướt sũng của Mục Trạm. Lỗ tai Văn Minh Ngọc nóng lên, vội vàng dùng khăn tay giúp hắn lau khô ngón tay.

Mục Trạm không ngăn cản, cứ nhìn như vậy, một bàn tay khác còn chạm chạm lên khóe mặt hồng hồng của Văn Minh Ngọc, nói: “Đau khóc?”

Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, lắc đầu, “…… Không phải.”

Nhưng vừa nói xong, cậu mới nhớ tới lúc nãy còn vì hành động của Mục Trạm mà muốn khóc, mắt đỏ cũng thực bình thường. Nhưng mà thế thì càng xấu hổ.

May mà sau khi cậu phủ nhận, Mục Trạm cũng không hỏi nữa, chỉ tiếp tục dùng bữa.

Chỉ có điều Mục Trạm lấy hết thịt cá về chỗ mình, sau đó nhặt hết xương rồi mới cho Văn Minh Ngọc ăn. Văn Minh Ngọc kinh ngạc: “Không cần, bệ hạ, tự ta có thể……”

Mục Trạm nhướng mày, “Sau đó lại bị đâm à?”

Văn Minh Ngọc bị hắn nhìn chằm chằm đành phải ngậm miệng, cúi đầu ngoan ngoãn ăn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bệ hạ.”

Triệu Đức Toàn đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình: “……”

Hắn cảm giác mình thật sự rất dư thừa. Thực ra hoàn toàn có thể bảo hắn hoặc cung nhân khác nhặt xương cá, đây vốn dĩ là việc họ phải làm. Nhưng Triệu Đức Toàn sao có thể không thức thời như vậy, toàn bộ quá trình hắn chỉ an tĩnh đứng trong góc, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, làm một phông nền xứng chức.

Trở lại hiện tại.

Triệu Đức Toàn nói một câu làm Mục Trạm trầm mặc nhớ lại một chút, hắn phát hiện mình quả thực vì Văn Minh Ngọc mà phá lệ rất nhiều lần, làm không ít chuyện vốn hắn không bao giờ làm, hình như càng ngày càng không giống chính mình. Cứ không có điểm mấu chốt như vậy, dung túng cậu đến vô pháp vô thiên, sao còn giống một bạo quân.

Mục Trạm bỗng nhiên trầm giọng nói: “Quả thực cô nên mặc kệ cậu ta, không nên để cậu ta làm càn như vậy, thật không có quy củ.”

Triệu Đức Toàn nghe được lời này, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Quy củ? Quy củ gì? Suy nghĩ của Thánh Thượng chính là quy củ, Thánh Thượng nói cái gì đều không được xía vào. Hiện giờ nói như vậy, Thánh Thượng không cảm thấy hơi kỳ quái, tự mâu thuẫn sao?

Đương nhiên những lời này là do Triệu Đức Toàn ngẫm trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra.

Không lâu sau, Văn Minh Ngọc tới uống trà trưa với Mục Trạm. Việc này cũng coi như lệ thường. Lúc Mục Trạm làm việc, thường xuyên sẽ để Văn Minh Ngọc ở bên cạnh đợi, không kiêng dè chi cả.

Mục Trạm đẩy điểm tâm qua, Văn Minh Ngọc rất tự nhiên cầm một miếng lên ăn, hình ảnh kia đã trùng hợp với suy nghĩ vừa rồi của Mục Trạm.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Văn Minh Ngọc nhấp một ngụm trà, ánh mắt lại bay tới trên người Mục Trạm.

Hoắc Hồng Vũ nói Mục Trạm đối với cậu rất tốt, cái gì cũng cho cậu, nếu cậu nói ra, Mục Trạm nhất định sẽ đáp ứng.

Lời này quả thực hơi cường điệu, nhưng sau khi nghiêm túc nghĩ lại một phen, không thể không nói, quả thực Mục Trạm đối với cậu rất tốt, có thể gọi là dung túng sủng nịch.

Đương nhiên, Văn Minh Ngọc cũng không cảm thấy mình nói gì Mục Trạm cũng sẽ đáp ứng. Chỉ là so với người khác mà nói, Mục Trạm đã khoan dung cậu hơn rất nhiều.

Văn Minh Ngọc suy tư do dự một hồi, nhịn không được nói: “Bệ hạ, vừa rồi ta mới nói chuyện phiếm với Hoắc Hồng Vũ.”

Sắc mặt Mục Trạm lãnh đạm, không có hứng thú.

Văn Minh Ngọc lại nói: “Nói tới sinh nhật chúng ta.”

Mục Trạm mặt lạnh, vừa nghe thấy từ “chúng ta”, độ ấm càng thấp.

“Bệ hạ có biết sinh nhật ta là ngày nào không?”

Mục Trạm là người không bao giờ thèm để ý sinh nhật, vừa rồi còn chưa rõ lắm, nhưng giờ hắn đã hiểu.

“Khi nào?”

Văn Minh Ngọc cười nói: “Chính là ngày mốt.”

Mục Trạm hơi kinh ngạc, không ngờ lại gần như vậy.

Hai tay Văn Minh Ngọc chống cằm, nghiêng đầu ngoan ngoãn cười: “Ta có thể xin bệ hạ một món quà sinh nhật không?”

Mục Trạm không chút do dự, gật đầu nói: “Muốn cái gì?”

Văn Minh Ngọc dừng một chút, tựa hồ hơi khó mở miệng, cậu nhấp môi, một hồi lâu cũng chưa nói ra.

Mục Trạm: “Cứ nói, một món quà mà thôi, cô cho được.”

“Món quà này, có vẻ ta đang được một tấc lại muốn tiến một thước, bệ hạ rất bận, vẫn là thôi đi……” Văn Minh Ngọc ậm ừ, cuối cùng vẫn bị Mục Trạm nhìn chăm chú, rồi chậm rì rì mà nói ra, “Ta muốn ăn mì do bệ hạ làm.”

“Mì sợi?” Mục Trạm chưa từng nghĩ tới là món quà này.

Văn Minh Ngọc vẫy vẫy tay, vội vàng nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ tới mà thôi, không phải thật sự muốn, bệ hạ tặng gì ta cũng thích, hơn nữa bình thường bệ hạ đã đối với ta rất tốt rồi.”

Mục Trạm trực tiếp làm lơ những lời này của cậu, nghiêng đầu hỏi Triệu Đức Toàn, “Mì sinh nhật là mì trường thọ phải không?”

Triệu Đức Toàn cúi đầu cung kính trả lời, trong lòng lại là sóng to gió lớn, ý của Thánh Thượng là sẽ đáp ứng sao?

Hắn đâu có mất trí nhớ, vừa rồi Thánh Thượng mới nói không thể cứ dung túng Văn công tử, muốn cho cậu ấy phải hiểu quy củ, tại sao chỉ chớp mắt Văn công tử nói cái gì cũng lập tức đáp ứng chứ? Lạ còn tự mình xuống bếp nấu mì! Thánh Thượng ngài vả mặt có đau không?

Mục Trạm không quản Triệu Đức Toàn, nói với Văn Minh Ngọc: “Cô có thể làm mì trường thọ cho ngươi.”

Ngữ khí thực bình đạm, tựa hồ đây này chỉ là một việc nhỏ.

Văn Minh Ngọc ngây ngẩn cả người, cậu chỉ muốn thử một chút, vốn không nghĩ Mục Trạm sẽ thật sự đáp ứng. Giờ còn có người tự làm mì sinh nhật sao? Trong truyền thuyết, ai sinh nhật cũng đều ăn mì trường thọ?!

Văn Minh Ngọc rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hỉ, cậu không suy nghĩ đã nhào tới ôm chặt lấy Mục Trạm.

“Bệ hạ thật tốt! Ta rất thích bệ hạ!”

Cảm xúc kích động lên, nói chuyện cũng không cố kỵ.

Triệu Đức Toàn nghe được trong lòng liền lộp bộp, hắn giương mắt trộm nhìn, nhìn xong tâm cũng hóa ngọt. Tuy không hợp lễ nghĩa, nhưng một mỹ nhân ngọt ngào như vậy, ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ?

Có vẻ Mục Trạm cũng không ngờ cậu sẽ nói vậy, nháy mắt rất kinh ngạc, ngay sau đó lại khẽ cười. Chỉ là người bình thường tươi cười thường thường đều xán lạn như ánh mặt trời, tràn đầy hơi thở vui sướng, nhưng Mục Trạm lại bất đồng, nụ cười của hắn bao phủ một tầng ám sắc, giống như hung thú phá tan nhà giam, tóm lấy ánh mặt trời kia ôm vào trong ngực, điên cuồng mà tối tăm.

Đây là ngươi tự nói, thực thích ta, nếu có một ngày ngươi thay đổi……

***

Mục Trạm là một hoàng tử, thân phận tôn quý, theo lý mà nói, hẳn là hắn chưa từng phải xuống bếp, nhưng hắn không được sủng ái, khi niên thiếu lại còn chủ động xin ra trận, ở tiền tuyến, hắn cùng ăn cùng ở với các binh lính. Trước sinh tử, tôn ti giới tuyến gì cũng đã sớm mơ hồ. Cũng lúc đó, hắn đã học được cách làm mấy món ăn đơn giản.

Hắn đến Ngự Thiện Phòng, bên cạnh còn có ngự trù dạy, cho nên một chén mì trường thọ cũng không khó làm.

Nhưng thật ra ngự trù run sợ vô cùng, ông sợ Thánh Thượng trong lúc nấu ăn lại xảy ra chuyện, vậy toàn bộ những người ở đây sẽ khó mà giữ được đầu. Nhưng càng khiến ông khiếp sợ hơn là động tác của Thánh Thượng vậy mà lại khá thuần thục, ông mới nói hai câu, ngài ấy rất nhanh đã làm được, thành phẩm còn tốt ngoài dự đoán của mọi người.

Thánh Thượng không chỉ biết trị quốc, lại còn biết nấu ăn, thế thì đầu bếp như ông còn có ích lợi gì! Trong lòng ngự trù quả thực đã chịu đả kích không nhỏ.

Mục Trạm đương nhiên sẽ không để ý dao động trong lòng ngự trù.

Lúc hắn nấu mì, một cái đầu nhỏ thập thò ở cửa Ngự Thiện Phòng, tay bám lên cạnh cửa, một đôi mắt tròn xoe lộ ra, lén lén lút lút trộm nhìn hắn.

Văn Minh Ngọc rất để ý, căn bản không ngồi yên được, liền chạy tới.

Cậu không phải lo lắng Mục Trạm nấu không ăn nổi, chén mì trường thọ đầu tiên trong đời, cho dù nấu kiểu gì thì cậu cũng sẽ nghiêm túc ăn.

Cậu chỉ hơi lo lắng liệu Mục Trạm xuống bếp có thể xảy ra vấn đề gì không. Đồng thời cũng rất muốn xem dáng vẻ khi nấu mì của Mục Trạm, hắn đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu nha.

Văn Minh Ngọc vốn dĩ chỉ muốn lén liếc mắt một cái, nhưng không ngờ Mục Trạm lại nhạy bén như vậy, cậu chỉ thăm dò chút mà hắn đã nhận ra.

Mục Trạm quay lại đối diện với cậu rồi nói: “Vào đi.”

Ngón tay Văn Minh Ngọc vô thức cọ cọ trên cửa, dường như cậu đang ngượng ngùng, nhưng sau đó vẫn nghe lời nói ngoan ngoãn đi vào.

Cậu đến rất gần Mục Trạm rồi mới ngừng lại, tò mò nghiêm túc nhìn.

Ngự trù nhịn không được khẽ nhìn lén vị này vài lần, ông đã nghe đồn không ít, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người thật. Trước đó ông còn cảm thấy thật khó hiểu, sao Thánh Thượng có thể coi trọng một tên nhóc, lại còn sủng ái như vậy, nhưng giờ thấy người thật thì ông đã hiểu.

Vẻ đẹp thật sự sẽ chẳng phân biệt nam nữ, nếu đã đẹp tới một cảnh giới nào đó thì dù ai thấy cũng sẽ không nhịn được tâm sinh hảo cảm.

Trách không được Thánh Thượng lại nguyện ý tự mình xuống bếp.

Ngự trù cảm giác như mình đang tận mắt chứng kiến chuyện xưa trong thoại bản vậy.

Nấu mì trường thọ cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đều rất có kiên nhẫn, họ chuyên chú nhìn chằm chằm cái nồi kia, bộ dáng làm ngự trù không nhịn được cũng khẩn trương lên. Bát mì này nhất định phải thành công!

Cuối cùng cũng nấu xong mì trường thọ.

Mì nóng hôi hổi, hơi nóng lượn lờ, trên sợi mì còn có thịt bò hồng hồng, bên cạnh là rau xanh biếc, nước canh nồng đậm, mùi thơm bốn phía.

Văn Minh Ngọc ngồi xuống cầm đũa ăn, sợi mì hấp thu nước canh thịt bò, hương vị tươi ngon vô cùng, không hề kém ngự trù làm chút nào, thậm chí còn ngon hơn nhiều.

Văn Minh Ngọc cúi đầu ăn, Mục Trạm ngồi ở một bên cũng ăn hai miếng, nhưng đa phần chỉ ngồi nhìn cậu ăn.

Mì sợi nóng hầm hập ăn vào trong bụng, rất là ấm áp, còn có một loại cảm giác rất khó hình dung, cảm giác ấy nhanh chóng chiếm đầy toàn bộ lồng ngực.

Văn Minh Ngọc không nhịn được nghĩ.

Hình như cậu……

Có hơi không muốn rời khỏi đây rồi. 

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Phi Omega Của Đế Vương, truyện Sủng Phi Omega Của Đế Vương, đọc truyện Sủng Phi Omega Của Đế Vương, Sủng Phi Omega Của Đế Vương full, Sủng Phi Omega Của Đế Vương chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top