Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sủng Mị
Sở Mộ nghe xong, trong lòng cũng chấn động liên hồi, không nghĩ tới ngay lúc đó Sở Thiên Mang đã có thực lực đánh bại Tứ Tịch Thiên Thính. Như vậy Sở Thiên Mang thời kỳ huy hoàng đã đạt tới trình độ gì rồi?
Hiện tại vô tình gặp được một người hiểu rõ phụ thân mình, Sở Mộ tranh thủ nói ra nghi vấn trong lòng.
"Thời kỳ phụ thân ngươi huy hoàng nhất? Chuyện này ta cũng không rõ lắm, chủ yếu là vì phụ thân ngươi mắc phải tội danh không nhỏ. Hồn Minh đã phong kín những tin tức liên quan đến hắn, ta đoán những người trong cùng thế hệ không có người nào đủ sức rung chuyển hắn."
Cẩn Nhu công chúa suy nghĩ một lát rồi nói.
Cẩn Nhu công chúa hiểu biết cũng có hạn, Sở Mộ hỏi không ra một chân tướng sự tình đành phải chuyển sang tìm hiểu tình huống Luân Phong Long.
Luân Phong Long là Hồn sủng được Sở Thiên Mang thu nhận sau này. Ban đầu nó bị phong ấn mới vừa đạt tới mười đoạn không lâu, thực lực xem như là yếu nhất trong đám Hồn sủng của Sở Thiên Mang, nhưng tiềm lực phát triển trong tương lai rất cao. Dù sao nó cũng thuộc về Long tộc.
Sở Mộ hồi tưởng lại nội dung Sở Thiên Mang miêu tả Luân Phong Long:
Luân Phong Long, thân thể màu xám bạc, cao lớn uy vũ. Chúng nó là cao sinh linh kiêu ngạo, chỉ có thức ăn tự mình giành được sau chiến đấu mới có thể nuốt xuống bụng.
Lúc chúng nó hiền hòa tựa như gió mát thảo nguyên, khi táo bạo sẽ biến thành cuồng phong kinh khủng nhất.
Chúng nó là chủng tộc tôn trọng tự do, thích sống tại khe sâu, núi cao thường xuyên bay lượn xuyên qua tầng mây sương mù dày đặc.
Nghĩ đến Luân Phong Long vốn là Hồn sủng bá chủ trời xanh, là một đầu Hồn sủng cao ngạo lại bị phong ấn trong không gian nhỏ hẹp, không còn có tôn nghiêm của chính mình. Hơn nữa, một lần phong ấn chính là mười mấy năm, Sở Mộ nghĩ tới đây trong lòng lại càng khổ sở.
Sở Mộ không muốn chờ đợi lâu, hi vọng có thể mau chóng phóng thích Luân Phong Long ra ngoài, để nó lại được tự do bay lượn giữa thời không.
Tử Lâm tháp cũng không quá xa xôi, đại khái đến ngày thứ tư, Sở Mộ đã chạy tới nơi.
Tử Lâm tháp là một dãy kiến trúc màu đen, mỗi một ngọn tháp cao chừng ba mươi thước, tựa như bảo kiếm xuyên thẳng vào trong tầng mây, khí thế bàng bạc.
"Ô ô ô!”
Sở Mộ đang chuẩn bị bước vào Tử Lâm tháp, tiểu Mạc Tà bỗng nhiên kêu lên mấy tiếng nhắc nhở Sở Mộ.
Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa lập tức che giấu thân hình, âm thầm quan sát tình huống phía bên kia.
Chỉ chốc lát sau, Sở Mộ đã nhìn thấy mấy gã Hồn sủng sư bồi hồi tại vùng phụ cận Tử Lâm tháp, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
"Lý Hoang đại ca, ngươi xác định tin tức không sai? Tử Lâm tháp phong ấn có một con Luân Phong Long hả?"
Một thanh âm lanh lảnh từ bên đó truyền tới.
"Hẳn là không sai, Luân Phong Long xuất ra long huyết, long tâm đúng lúc dùng để bồi dưỡng Thanh Chập Long của ta rất tốt."
Thanh âm Lý Hoang truyền ra, từ giọng nói có thể nhận ra sự tham lam và tàn nhẫn.
Cách đó không xa, Sở Mộ nghe thấy câu này lập tức xiết chặc quả đấm.
Sở Mộ còn đang miên man suy nghĩ chuyện tình Thanh Chập Long, không nghĩ đến Hồn Minh Lý Hoang lại xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa lại còn đánh chủ ý lên người Luân Phong Long, quả thực là chán sống rồi.
"Trước tiên chờ bọn họ giải khai phong ấn, ngươi ở đây chuẩn bị xuất thủ."
Cẩn Nhu công chúa nói khẽ với Sở Mộ.
Sở Mộ hiển nhiên hiểu được chuyện đó, cho nên hắn vẫn núp ở phía xa lẳng lặng quan sát.
Ánh mắt Sở Mộ lơ đãng nhìn tới Thanh Chập Long. Hình thể Thanh Chập Long oai phong cường tráng, toàn thân lộ ra lực lượng mạnh mẽ mang tính hủy diệt, cặp mắt đỏ ngầu hung ác luôn luôn ẩn chứa địch ý đối với tất cả sinh vật lọt vào tầm mắt.
Hình dáng bề ngoài Thanh Chập Long và Thiên Thương Thanh Chập Long hoàn toàn khác nhau. Làn da Thiên Thương Thanh Chập Long có màu xanh đậm, long lân bao trùm toàn thân tựa như khải giáp đúc bằng kim loại, thân thể da thịt tràn đầy tính bạo tạc. Hơn nữa, hai cánh to lớn ngoài sức tưởng tượng, quả thật là tồn tại điển hình của chúa tể ngự trị thế gian.
Về phần Thanh Chập Long cho dù là khí thế hay ngoại hình đều thua kém Thiên Thương Thanh Chập Long một bậc, điểm này Sở Mộ đã xác định rõ ràng sau khi gặp phải Thanh Chập Long trưởng thành tại Ly thành.
Thanh Chập Long trưởng thành thông qua tự thân cường hóa đạt tới trình độ cấp đế hoàng, thực lực mạnh hơn Lý Hoang - Thanh Chập Long gấp mấy lần. Tuy rằng Thanh Chập Long không bằng Thiên Thương Thanh Chập Long, nhưng dưới tình huống bị thương vẫn có thể một mình đối chiến hai Hồn sủng đế hoàng và vô số quân chủ đỉnh phong vây công. Thời điểm đó, khí phách nghiêm nghị, lực lượng cường hãn kinh người của Long tộc khiến cho Sở Mộ rung động không nhỏ.
Hiện tại tiến hành so sánh với Thanh Chập Long của Lý Hoang, Sở Mộ chỉ cảm giác được trên người nó tàn bạo và tàn bạo.
"Lý Hoang đại ca, đây hình như là Song Tinh phong ấn, phải tìm được hai tinh điểm mới có thể mở ra."
Một gã nam tử nào đó nói.
Nam tử này tên là Triệu Mộc Lâm, là một Hồn sủng sư chuyên khống chế Thực Vật giới Hồn sủng. Mặc dù thực lực không có xếp hạng trước mười tại bậc thang thứ nhất, nhưng danh khí trong Thiên Hạ thành cũng không nhỏ.
"Buồn cười, nếu ta đã muốn giết nó làm sao không biết phương pháp mở phong ấn?"
Lý Hoang cười cười nói.
Vừa nói dứt lời, Lý Hoang sải bước đi tới vị trí trung tâm Tử Lâm tháp, bắt đầu dẫn động hồn niệm cảm nhận phong ấn phía dưới Tử Lâm tháp rồi cưỡng bức bài trừ kết giới phong ấn.
Theo quá trình hồn niệm Lý Hoang xâm nhập, trên đỉnh tháp dần dần nổi lên một tầng năng lượng màu đen. Sau đó luồng năng lượng tập trung một chỗ bắt đầu phác hoạ ra một bức tranh hoa văn kỳ lạ.
Năng lượng màu đen càng lúc càng rõ, không lâu sau đồ án phong ấn xuất hiện phía trên Tử Lâm tháp. Quả nhiên là Lý Hoang có phương pháp mở phong ấn rất nhanh.
Trong lòng Sở Mộ âm thầm kinh ngạc, tại sao Lý Hoang có thể kích hoạt phong ấn mà không thông qua tinh điểm. Hay là vì trước đó hắn đã bài trừ một tinh điểm, vì thế Lý Hoang mới có thể mở ra dễ dàng như thế?
Phong ấn đã mở ra, từ dưới nhìn lên sẽ thấy phía trên đỉnh Tử Lâm tháp xuất hiện một cánh cửa không gian vô cùng huyễn lệ.
"Chúng ta vào đi, nghe nói đầu Luân Phong Long trong này là một con rồng cực phẩm, không biết phong ấn lâu như vậy có bị rơi sạch răng không nữa, ha ha ha!"
Lý Hoang cười to một tiếng.
Vừa nói dứt lời, hắn đã nhảy lên trên lưng Thanh Chập Long, ra lệnh cho nó trực tiếp bay vào trong đồ án phong ấn.
Nhìn thấy ba người này chuẩn bị tiến nhập không gian phong ấn Luân Phong Long, Sở Mộ cảm thấy đã đến lúc xuất thủ.
"Nếu không muốn chết thì cách xa phong ấn một chút!”
Sở Mộ nhảy lên trên bức tường thực vật đen nhánh, quát lớn một tiếng về phía ba kẻ tâm địa bất chính kia.
Lý Hoang, Triệu Mộc Lâm cùng với một gã Hồn sủng sư khác vừa muốn khống chế Hồn sủng bay lên, chợt nghe thấy giọng nói này đều thất kinh trong lòng, vội vàng niệm chú tiến hành phòng ngự.
Ba người này coi như là có ý thức chiến đấu rất cao. Tất cả tuyển thủ có thể tiến vào cảnh thứ mười nhất định là thanh niên cường giả mạnh nhất Thiên Hạ Cảnh. Bất kỳ người nào hiện diện ở nơi này cũng không thể khinh thường, vì thế ba người kia vừa nghe thấy tiếng động lạ lập tức cho ra phản ứng.
Thế nhưng, khi ba người này phát hiện đối phương chỉ có một người liền ngây ngẩn cả người.
"Kỳ quái, người kia là ai? Hình như chưa từng thấy qua."
Một người thanh niên trong đó kinh ngạc, trợn mắt nhìn tới Sở Mộ.
"Có chút ấn tượng. À, ta nhớ ra rồi! Là cái tên khiêu chiến vượt cấp, đánh bại tiểu thái tử Yểm Ma cung trở thành nhân vật phong vân tại bậc thang thứ hai, nhạy cảm đến mức chạm tay vào là bỏng, Hồn Điện Sở Thần."
Triệu Mộc Lâm làm như nhớ ra gì đó, vội vàng lên tiếng. Nhưng từ vẻ mặt của hắn cũng nhìn ra được trong lòng hắn còn có nghi hoặc.
Tuyển thủ bậc thang thứ hai chạy tới cảnh thứ mười làm cái gì?
Nếu như đi nhầm đường hình như … cũng quá kinh khủng đi? Khu vực cảnh thứ mười và cảnh thứ chín cách nhau chừng mấy ngày đường, dọc theo đường đi lại có tầng tầng cách trở, vô số Hồn sủng hoang dã tồn tại nữa.
"Hồn Điện tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì?"
Lý Hoang nhíu mày khó chịu. Hắn hơi có ấn tượng đối với Sở Mộ, nhưng thật ra người này vẫn không đáng để hắn xem trọng.
Sở Mộ biết mình nói nhiều cũng chỉ vô dụng, lúc nãy quát lớn chẳng qua là ngăn cản bọn họ tiến vào không gian phong ấn mà thôi.
Dĩ nhiên Sở Mộ cũng biết dù thế nào cũng đi nữa khó lòng thoát khỏi một trận chiến, cho nên ngôn ngữ không hề khách khí:
"Cho các ngươi lăn đi, càng xa càng tốt!"
Bản thân là thanh niên đồng lứa sở hữu Hồn sủng cấp đế hoàng, Sở Mộ có cần thiết khách khí với ai sao?
"Ha ha ha, xem ra tiểu tử này căn bản không biết mình bây giờ đang ở nơi nào!"
Triệu Mộc Lâm bỗng nhiên cười phá lên.
Ba người nghe giọng điệu Sở Mộ ngông cuồng như thế liền suy đoán người này còn cho rằng mình đang ở trong khu vực cảnh thứ chín, hoàn toàn không biết mình đã chạy sai đường lọt vào cảnh thứ mười. Đối mặt với cường giả bậc thang thứ nhất vẫn vô tư bất trị như thế, đúng là không biết trời cao đất dày.
"Bất Hủ thành nhiều đường như vậy ngươi không đi, đồ án màu đỏ đạp nhầm coi như xong. Thế nhưng, giẫm lên khu vực cảnh thứ mười của chúng ta còn hô to gọi nhỏ, ngươi nghĩ lại đi, có phải muốn chết rồi phải không?"
Gã Hồn sủng sư không biết tên cười nói.
"Nghe cho rõ đây, nơi này là cảnh thứ mười, là khu vực săn bắn của bậc thang thứ nhất chúng ta. Ngươi là tuyển thủ tối cường bậc thang thứ hai cũng chỉ tương đương với thứ hạng 30 tại bậc thang thứ nhất. Ngay cả chủ sủng mạnh nhất của các ngươi trong mắt chúng ta chỉ là một đám sủng vật nho nhỏ mà thôi."
Triệu Mộc Lâm cười lên giễu cợt.
"Triệu Mộc Lâm, giải quyết hắn, không cần lãng phí thời gian của ta vì một gã phế vật Hồn Điện."
Sau khi Lý Hoang biết thân phận Sở Mộ lại càng khinh thường, cũng lười quản Sở Mộ là cái khỉ gió gì, trực tiếp hạ lệnh cho đồng bọn xử lý.
Triệu Mộc Lâm cười hắc hắc, cảm thấy khoái trá trong lòng.
Cảnh thứ mười mỗi lần đụng phải đều là cao thủ cực mạnh, làm cho hắn trong khoảng thời gian này thần kinh căng thẳng, bây giờ không giải thích tự nhiên được chạy ra một tiểu tử bậc thang thứ hai. Đúng lúc trở thành món ăn để hắn mặc sức tàn bạo buông lỏng tâm tình.
"Để ta giúp ngươi hiểu rõ chênh lệch giữa bậc thang thứ nhất và thứ hai. Sở Thần tiểu tử, có tin ta chỉ dùng một con Hồn sủng là có thể giải quyết ngươi?"
Triệu Mộc Lâm cũng không nóng nảy, Thực Vật Hệ Hồn sủng của hắn đã ẩn núp dưới đất từ sớm rồi, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng sẽ lập tức trồi lên.
Sở Mộ không có vẻ gì là sợ hãi, bộ dạng vô cùng bình tĩnh đối mặt với cường giả bậc thang thứ nhất.
Cẩn Nhu công chúa không có hiện thân, mà vẫn ẩn giấu ở phía xa nghe thấy Triệu Mộc Lâm nói câu kia không nhịn được âm thầm tự nhủ: "Hẳn là một Hồn sủng của Sở Mộ giải quyết toàn bộ các ngươi mới đúng."
"Mạc Tà, chiến đấu đi!"
Sở Mộ vuốt ve đầu Mạc Tà khẽ nói.
"Ô ô ô...”
Mạc Tà từ trên vai Sở Mộ nhảy xuống, Tội Viêm bắt đầu dâng lên, tà khí nhất thời thổi quét bốn phía, so sánh với Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ càng thêm bá đạo.
Đối phương có Thực Vật giới Hồn sủng nên Mạc Tà bị hạn chế vài phần trên phương diện lực lượng. Vì thế nó khống chế Tội Viêm bao phủ toàn thân, chín cái đuôi hoa lệ mở ra, sau đó mạnh mẽ gia tốc lao tới.
Mạc Tà thả ra khí thế cấp đế hoàng nhất thời tựa như biển lửa tuôn trào, thiêu đốt lan dần tới Tử Lâm tháp. Ba người Lý Hoang lập tức bị trấn trụ ngây người, thậm chí không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Mộc Lâm cho đầu Thực Vật hệ Hồn sủng cấp quân chủ ẩn núp dưới đất, Mạc Tà chính là khóa định nó trước tiên.
Triệu Mộc Lâm không kịp cho ra phản ứng, chợt nhìn thấy Tội Viêm màu ám đỏ nhào tới vị trí Thực vật hệ Hồn sủng của hắn.
"Tội Viêm trảo."
Mạc Tà đánh ra một trảo uy lực kinh khủng, hỏa diễm lan tỏa ập vào mặt ba người kia đau rát.
Bên trong biển lửa Tội Viêm hoa lệ, thân thể Mạc Tà tỏa ra sức nóng hừng hực, móng vuốt sắc bén đâm sâu vào lòng đất.
"Xẹt!"
Tội Viêm trảo có hình Nguyệt Nhận chiều dài đạt tới hai trăm thước, nhanh chóng chém tới bản thể Thực Vật hệ Hồn sủng.
Đầu Thực Vật hệ Hồn sủng quân chủ kia không có cách nào né tránh, lực lượng đế hoàng phá khai thân thể Mộc Đằng. Tội Viêm đẳng cấp thứ năm chui vào trong thân thể nó tạo thành thương tổn rất lớn.
Mạc Tà đánh ra một kích lực lượng cấp đế hoàng đủ sức miểu sát Thực Vật hệ Hồn sủng cấp quân chủ, huống chi là Hỏa thuộc tính Tội Viêm hiệu quả sát thương gấp đôi.
"Vù vù vù vù!”
Một luồng trăng rằm đỏ sậm kinh tâm động phách lướt qua trước mặt ba người, Tội Viêm cực nóng thiêu đốt trong phương viên trăm thước. Thực Vật hệ Hồn sủng của Triệu Mộc Lâm suy giảm sinh mệnh lực cực nhanh, trong thời gian ngắn đã biến thành một đống tro tàn.
Không ai đoán được lực lượng một kích kia cường đại bao nhiêu, nhiệt độ hỏa diễm cao bao nhiêu. Nhưng ba cường giả bậc thang thứ nhất ở gần đó lại có cảm giác chịu không nổi.
Lúc này đám người Lý Hoang đã triệt để ngây dại.
Ngay thời điểm Mạc Tà buông thả lực lượng Tội Viêm, bọn họ lập tức ý thức được đây là một con Hồn sủng cấp đế hoàng.
Sắc mặt Triệu Mộc Lâm tái mét, bởi vì hồn ước đứt gãy làm cho hắn run rẩy toàn thân, nhưng mà thương tổn nhiêu đó còn không bằng khiếp sợ trong nội tâm.
Lúc nãy Triệu Mộc Lâm còn đang suy nghĩ làm sao hành hạ tên tuyển thủ bậc thang thứ hai này, nên giày vò hắn ra sao để buông lỏng tâm tình căng thẳng của hắn.
Kết quả sự thật hoàn toàn ngược lại, người bị ngược đãi không phải là đối phương, mà lại là bản thân hắn.
Đối mặt Hồn sủng cấp đế hoàng, tâm tình hắn bây giờ đâu có buông lỏng được chút nào, quả thực là sắp sửa sụp đổ rồi.
Không thể tin nổi, thật sự là khó lòng tin tưởng chuyện này, quá mức hoang đường rồi. Coi như là Lý Hoang cũng không thể nào bình tĩnh, thậm chí còn kinh hãi hơn cả Triệu Mộc Lâm. Phải biết rằng Hồn Điện Sở Thần khống chế Hồn sủng cấp đế hoàng chính là tồn tại vô địch tại Thiên Hạ Quyết, ngay cả Thanh Chập Long của hắn cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà … tại sao một con Hồn sủng cấp đế hoàng lại xuất hiện trên người một gã thanh niên đồng lứa? Lại còn là một nhân vật vốn không có tý sức thu hút nào.
Thực lực Lý Hoang vốn là tối cường trong hàng ngũ bậc thang thứ nhất, trong tay hắn có tới bốn con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong.
Triệu Mộc Lâm so với Lý Hoang còn kém xa lắm, trong tay hắn có hai con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong, những Hồn sủng khác chỉ là cao đẳng cấp quân chủ.
Về phần thành viên khác ngay cả một con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong cũng không có.
Thông thường chênh lệch thực lực vài ba cấp bậc vẫn còn khả năng miễn cưỡng đánh một trận. Nhưng mà cấp đế hoàng và cấp quân chủ chênh lệch không chỉ trên phương diện lực lượng, mà Hồn sủng cấp đế hoàng còn nắm giữ một số năng lực đặc thù, tất cả thuộc tính cũng cường đại ngoài sức tưởng tượng, ít nhất phải mười quân chủ đỉnh phong mới có cơ hội giằng co chút ít thời gian.
Lý Hoang không có Hồn sủng khắc chế thuộc tính tương tự Bạo Băng Thú, Mạc Tà cũng không cần phải bận tâm bảo vệ đám người Sở Mộ, quá trình chiến đấu vô cùng thoải mái.
Thời điểm ba người Lý Hoang còn đang khiếp sợ vì thực lực cường đại của Mạc Tà. Lúc này Mạc Tà lại phát động công kích một lần nữa, lần này rõ ràng là kỹ năng quần sát.
Bên trong biển lửa Tội Viêm nóng rực, thân thể Mạc Tà đột nhiên biến mất. Ngay sau đó chín con hỏa diễm trường long cùng lúc xuất hiện, mỗi một con dài trên trăm thước, khu vực chung quanh Tử Lâm tháp biến thành biển lửa Tội Viêm, hỏa thế dâng tới tận màn trời, nung đỏ tầng mây rộng lớn.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Sủng Mị,
truyện Sủng Mị,
đọc truyện Sủng Mị,
Sủng Mị full,
Sủng Mị chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!