Sủng Mị

Chương 1671: Quyết định chinh phạt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sủng Mị

Trong một đình viện vắng vẻ, dưới gốc cây đại thụ, hai gã nam tử ngồi trên ghế đá, tay bưng chén rượu trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

"Chuyện kế tiếp hẳn là đơn giản rồi chứ?"

Nhìn qua tương đối nam tử trẻ tuổi.

"Tân Nguyệt Địa dám chống lại quyết định của hoàng tộc, cho dù nó bị lực lượng nào đó tàn sát sạch sẽ. Hoàng tộc chúng ta và Thần Tông sẽ không thèm quản."

Cố lão gia chủ vuốt ve chòm râu dài, cười nói giả lả.

"Ta làm sao tàn nhẫn như vậy chứ?"

Gã nam tử trẻ tuổi nở nụ cười.

"Không, đây không phải là tàn nhẫn. Bọn họ không muốn di chuyển sẽ mang đến phiền toái cho chúng ta, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng với thực lực lượng của mình có thể đối phó Giao Nhân cổ xưa? Buồn cười!"

Cố lão gia chủ lắc đầu nói.

Gã nam tử trẻ tuổi bưng ly rượu lên, đưa tới cụng ly với Cố lão gia chủ rồi ngửa cổ uống cạn.

"Thần Tông Trừng Phạt điện đã nguyện ý xuất thủ, Nguyên Tố tông Hỏa phái, Phong phái, Ám phái cũng cảm thấy hứng thú đối với không gian độc lập của bọn họ. Vong Linh cung cũng có người muốn tham gia náo nhiệt, Yêu Thú cung Thú phái chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ích lợi rơi vào tay người khác. Bên phia Mục Thị thế triều, Mục Toản nhất mạch tỏ vẻ khối thổ địa kia vốn là thuộc về bọn họ. Trữ Thị thế triều bên kia tạm thời không có động tĩnh, xem ra Trữ vương không muốn nhúng chàm ở Tân Nguyệt Địa. Về phần hải quân Ô Bàn, vị nguyên thủ đã ngỏ ý gia nhập liên minh, đến lúc đó phần lục địa duyên hải sẽ do bọn họ công chiếm."

Gã nam tử trẻ tuổi.

"Đó là chuyện của các ngươi. Ta chỉ cho các ngươi một cái lý do xuất thủ mà thôi."

Cố lão gia chủ nói xong câu này liền im lặng uống rượu, không muốn nói thêm gì nữa.

Hai người lần lượt giơ chén rượu lên, bắt đầu đối ẩm.

Trong lúc hai người này trò chuyện với nhau, không có chú ý tới một thân ảnh dung nhập vào trong bóng tối nhẹ nhàng lướt đi.

Thân ảnh kia di chuyển không có phát ra tiếng vang, cũng không có gây ra không gian sóng gợn. Cho dù là gia chủ hoàng tộc Cố lão tiên sinh cũng không thể nhận thấy sự tồn tại của nó.

Bóng đen rời khỏi đình viện, xuyên qua dãy hành lang, bay tới một tòa sơn trang trên đỉnh núi.

Ở trong sơn trang có hai hàng đại thụ to lớn tỏa bóng mát, gió thổi dập dờn, ánh đèn chiếu rọi hai bên đường tạo nên khung cảnh vô cùng tĩnh lặng.

Bóng đen bước lên cầu thang, nhẹ nhàng đi đến cuối con đường.

Trên đài ngắm cảnh là Thiện Ác nữ vương đeo khăn che mặt, ánh mắt nhìn về nơi xa tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mái tóc dài, bóng mượt như tơ tung bay trong gió, nếu có gã nam nhân nào ở đây khẳng định sẽ bị vẻ đẹp của nàng hút hồn trong nháy mắt.

Bóng đen kia tiến lại gần, sau đó nhảy vào trong ngực Thiện Ác nữ vương.

Thiện Ác nữ vương giang tay ôm nó, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông êm như nhung.

"Ô ô ô!"

"Ngủ cho lắm vào, đi giúp ta tìm hiểu ít chuyện đã than thở rồi."

Thiện Ác nữ vương dùng ngón tay gõ gõ trán nó.

Tiểu Ám Thương Vương ngáp dài một cái, bộ dạng làm như cực kỳ nhàm chán vì nhiệm vụ này.

Trên người Thiện Ác nữ vương có khí tức tà ác và hắc ám đúng lúc phù hợp với khẩu vị của Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương. Dù sao nó đã bị phong ấn thời gian quá dài, thân thể bắt đầu tiến vào trạng thái suy yếu và khô kiệt năng lượng. Chỉ có thể thông qua thu nạp năng lượng hắc ám mới từ từ khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Ám Thương Vương há miệng kêu mấy tiếng tường thuật lại câu chuyện lúc nãy cho Thiện Ác nữ vương nghe.

Sau khi nghe xong, Thiện Ác nữ vương tiếp tục vuốt ve bộ lông Ám Thương Vương, khuôn mặt trầm tư bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

"Chẳng lẽ tên này là tay sai của hắn?"

"Thế nhưng, lần này Tân Nguyệt Địa đúng là gặp đại nạn rồi."

"Hừ, chính là do cái tên khốn Sở Mộ kia làm rối loạn kế hoạch của ta."

Thiện Ác nữ vương tức giận mắng thầm.

Nếu không phải Sở Mộ phá vỡ kế hoạch thống trị Tân Nguyệt Địa của nàng. Dựa theo an bài lúc ban đầu, bây giờ địa vị Tân Nguyệt Địa tuyệt đối không thua gì Ti Minh thành và Hòa thành.

Hiện tại Tân Nguyệt Địa nguy cơ tứ phía, không bao lâu nữa các thế lực lớn sẽ liên hợp lại tiến hành chinh phạt. Hơn nữa, liên quân sẽ bày ra lá cờ hoàng tộc, điều này khiến cho Tân Nguyệt Địa rơi vào hoàn cảnh bị xâm lược, nhưng không thể cầu cứu nơi khác.

Thiện Ác nữ vương có ý bảo Liễu Băng Lam thỏa hiệp, để cho cư dân Tân Nguyệt Địa tạm thời di chuyển. Đáng tiếc là Liễu Băng Lam không nghe lời nàng, cho dù Tân Nguyệt Địa chưa chính thức tuyên bố chủng tộc độc lập, nhưng vị trí hiện tại cũng không khác bao nhiêu. Tất cả những thế lực đang nhìn chằm chằm Tân Nguyệt Địa đã có được một cái cớ tốt nhất xua quân chiếm đoạt lãnh thổ.

Một trận chiến tranh là không thể tránh được rồi.

Nếu như Liễu Băng Lam không chịu thỏa hiệp, kết quả cuối cùng sẽ đúng như dự đoán của kẻ chủ mưu phía sau màn. Các thế lực lớn cũng không ngần ngại liên thủ đối phó Tân Nguyệt Địa, sau đó mới ngồi lại phân chia lợi ích. Lấy lực lượng Tân Nguyệt Địa bây giờ khẳng định đấu không lại bọn họ.

"Rốt cuộc cái tên khốn Sở Mộ đã chạy đi đâu rồi?"

Thiện Ác nữ vương vừa tức giận vừa bất mãn, lầm bầm oán trách.

Hội nghị này vốn phải do Sở Mộ đích thân tham gia, bởi vì hắn mới là vương giả chân chính của Tân Nguyệt Địa. Hơn nữa, lấy thực lực của hắn đã đủ tư cách nói chuyện với đám người kia.

Hết lần này tới lần khác một đại sự trọng yếu như vậy, Sở Mộ lại biến mất tiêu, để cho một mình Liễu Băng Lam ứng phó, thừa nhận khuất nhục và áp bách. Đúng là một người không có lương tâm mà.

Dưới tình huống hiện tại, Thiện Ác nữ vương cần phải thương lượng đối sách với Sở Mộ.

Các thế lực lớn liên thủ chinh phạt Tân Nguyệt Địa sẽ gây ra một tràng tai nạn khủng khiếp.

Nhưng nếu thay đổi suy nghĩ theo góc độ khác, một khi liên quân chinh phạt thất bại, không có đạt được ích lợi gì. Vậy thì Thiện Ác nữ vương sẽ tranh thủ cơ hội mở rộng thế lực của mình, xâm nhập sâu hơn vào trong những phe phái đang ở trạng thái suy yếu.

Nàng bây giờ đã có thể khống chế vị trí chưởng môn Huyền Môn tiên tông, bên phía Phán Quan điện Thần Tông cũng đã bố trí không ít thuộc hạ. Về phần Tiêu Tuyết Ngang và Tiêu lão tông chủ đang có mối giao hảo khá tốt. Các thế lực Yêu Thú cung, Nguyên Tố tông, Mục Thị vương triều, Trữ thị vương triều và đại gia tộc, môn phái đều có người của nàng.

Những thế lực và phe phái chinh phạt Tân Nguyệt Địa là địa phương ẩn hình vương quốc của Vũ Sa không thể thẩm thấu vào. Bọn họ phái binh chinh phạt sẽ khiến cho nội bộ trống không, đến lúc đó nàng sẽ tranh thủ thời cơ đưa người xâm nhập chiếm giữ các chức vụ chủ chốt.

Nhưng vấn đề là Tân Nguyệt Địa bắt buộc phải chiến thắng. Nếu như bị bọn họ tiêu diệt thì phần tổn thất vượt xa lợi ích có được từ phát triển lực lượng. Bởi vì Tân Nguyệt Địa vốn là căn cơ, là trụ cột ổn định ẩn hình vương quốc của nàng.

Nghĩ đến đây, tâm tình Thiện Ác nữ vương có chút phiền não. Sự tình không có phát triển theo như nàng dự tính, thời gian hiện tại không còn nhiều lắm, trong lòng Thiện Ác nữ vương oán khí hiển nhiên to lớn. Nếu như lúc này nhìn thấy Sở Mộ, nàng khẳng định mắng hắn té tát, mặc kệ sau này sẽ bị cấm bế hay là phong ấn.

Sau khi trở thành Hồn sủng của Sở Mộ, thu hoạch lớn nhất của Thiện Ác nữ vương chính là học được cách thức làm người thường, nàng có thể mắng chửi không cần cố kỵ, buồn là mắng, phiền là chửi, xem như là phương pháp giải tỏa căng thẳng rất tốt. Thời điểm còn ở tại Thiên cung, nàng cảm thấy cách nói năng kiểu này thô bỉ không chịu nổi, nghe thật chói tai, nhưng mà bây giờ nhìn lại nó có thể phát tiết nội tâm tức giận, lại vui lòng hả dạ. Nàng âm thầm thề thốt, chỉ cần nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện sẽ lập tức mắng ngay vào mặt hắn.

Chuyện này đã thành định cục, hội nghị Lưỡng Khôn sơn không còn ý nghĩa đối với Liễu Băng Lam. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng dẫn thành viên Tân Nguyệt Địa rời khỏi Lưỡng Khôn sơn.

Suy nghĩ đến hoàng tộc có thể cho người bắt giữ, giam cầm Liễu Băng Lam, Vũ Sa phái ra một nhóm cao thủ hộ tống nàng rời đi.

Thế nhưng, không bao lâu sau, thủ hạ Vũ Sa quay lại hồi báo làm cho nàng kinh ngạc tột đỉnh:

"Có một đống người âm thầm bảo vệ nàng? Lại còn là cường giả mạnh hơn các ngươi? Xem ra nàng không phải là tứ cố vô thân a...aa…aaa!"

Bởi vì thủ hạ nàng nói rằng có tới ba nhóm người âm thầm bảo vệ Liễu Băng Lam rời khỏi Lưỡng Khôn sơn. Mới đầu bọn họ cho rằng đây là muốn gây bất lợi đối với Liễu Băng Lam, nhưng đi theo hồi lâu không thấy bọn họ xuất thủ, ngược lại bảo vệ nghiêm mật chung quanh, đánh đuổi mấy kẻ mưu đồ bất chính. Vì thế bọn họ mới khẳng định những người này có ý định bảo vệ Liễu Băng Lam rời đi, xem ra chuyến đi trở về Tân Nguyệt Địa phải an toàn tuyệt đối rồi.

Liễu Băng Lam được ba nhóm cường giả bảo vệ nàng, Vũ Sa không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa. Nàng không vội vã rời khỏi Lưỡng Khôn sơn, dù sao Nguyệt cung vẫn luôn là phái trung lập, tranh thủ cơ hội này tìm thêm chút đồng minh sẽ tốt hơn. Mặc dù Tân Nguyệt Địa đã trở mặt hai đại hoàng tộc, nhưng nàng vẫn duy trì lớp vỏ ngụy trang của Nguyệt cung, như vậy đến thời điểm mấu chốt mới có thể đánh cho đám người kia một kích trí mạng.

Hội nghị ngày thứ ba vốn là đột nhiên phát sinh, cả đám người bắt đầu thảo luận vấn đề Tân Nguyệt Địa tạo phản.

Sáu vị gia chủ cùng ra quyết định, nếu như trong vòng một năm Tân Nguyệt Địa không tiến hành di dân, vậy thì coi như là bọn họ lựa chọn chủng tộc độc lập. Bất kỳ thế lực nào cũng có quyền xua quân chinh phạt.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Mị, truyện Sủng Mị, đọc truyện Sủng Mị, Sủng Mị full, Sủng Mị chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top