Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 46: Tặng quà cho nhau


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sự Thiên Vị Độc Nhất

Editor: Nhang – Beta: Hann

Nam Chi nghỉ ngơi vài ngày, sau đó bắt đầu lịch trình tuyên truyền phim ảnh dày đặc. 

Điểm đánh giá của “Hồng Mai” rất cao, vào Weibo cũng có thể thấy được rất nhiều khán giả xem xong đều để lại một một đoạn văn nhỏ, hầu như đều là lời chứng minh cho kỹ thuật diễn đầy kinh diễm của Nam Chi. 

[Tôi quay về sau khi xem “Hồng Mai” này, có sao đi nữa thì hãy chọn bộ phim này cho dịp Quốc Khánh đi, đáng đồng tiền bát gạo cực!]

[Kỹ thuật diễn của Nam Chi như thần ấy, bảo sao trong buổi thử vai có thể đánh bại nhiều người như vậy để bắt được vai này. Tôi sẽ không spoil phim đâu, đến lúc đó mọi người đi coi phim là biết ngay.]

Weibo chính thức của Hồng Mai cũng tung trailer giới thiệu, trailer đầy cảm xúc đã dậy nên lòng hiếu kỳ của mọi người. Đặc biệt là bộ sườn xám màu đỏ và màu xám trắng của Nam Chi trong trailer, trong sáng và ảm đạm cứ như vậy mà đối lập nhau. Lại vừa xứng với thần thái và kỹ thuật diễn của Nam Chi, dường như xem phim thì mọi người đều mong chờ chiếu phim. 

Không đến mấy ngày nữa sẽ đến Quốc Khánh, “Hồng Mai” sẽ khởi chiếu lần đầu tiên. 

Nam Chi cũng không quen biết nhiều minh tinh trong giới nhưng không ít người của Húc Tinh tới để hỗ trợ tuyên truyền. Cô cũng có thể đoán được đây là do Chu Tự Bắc giúp đỡ. 

Mà Từ Chính Hòa với Cố Thừa Viễn thì chẳng cần phải nói luôn, quan hệ vô cùng rộng, bước vào hiện trường thấy chỉ toàn lại nhân vật lớn. 

Vì vậy mà lần chiếu đầu tiên của “Hồng Mai” cũng lên hot search, nhiều minh tinh như vậy hợp tác tuyên truyền khiến gần như là cả giới phải mong mỏi rồi.

Trang Khả Khả cũng may mắn được xem phim ở buổi công chiếu, nước mắt trên mặt đến khi quay lại phòng nghỉ vẫn chưa hết: “Chị Nam Chi, chị diễn tốt quá đi thôi, em khóc muốn chết rồi hu hu hu…” 

“Lau nước mắt đi, nếu không người khác còn tưởng em là thủy quân mà chị bỏ tiền ra mua đấy.” 

Trang Khả Khả lau lau vệt nước mắt chưa khô, sau đó nói: “Chị Nam Chi, chờ đến khi phim vừa công chiếu. Những cái người trước đây nghi ngờ chị trước đây chắc chắn sẽ câm miệng luôn, em bảo đảm luôn!” 

Nam Chi vỗ vai cô nói cảm ơn: “Cảm ơn lời khen của em, dọn dẹp một chút rồi đưa chị về nhà nè.” 

“Ỏ ~” Trang Khả Khả tiếp thu được ngay: “ Hề hề hề, biết rồi nha!” 



Ngày 21 tháng này là sinh nhật của Chu Tự Bắc, Nam Chi đặc biệt để trống ngày hôm nay để chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho anh. 

Cùng ngày hôm đó, Nam Chi nói mình có lịch trình nhưng sau lại lén đi tìm giáo viên dạy làm bánh, chuẩn bị tự tay làm một cái bánh sinh nhật cho Chu Tự Bắc. 

Trang Khả Khả ở một bên nhìn toàn bộ quá trình học tập để làm ra một cái bánh kem cho, cô ấy chỉ có một từ để hình dung, “thảm”, không nỡ nhìn luôn đó. 

“Chị Nam Chi, chị có phát hiện không, một chút thiên phú về nấu nướng chị cũng không có.” Cô ấy che mặt nhắc nhở nói. 

Nam Chi nhìn bánh kem do chính mình làm ra, bơ tầng tầng chồng chất, khối thì dày khối thì mỏng, nhìn qua chẳng muốn ăn tí nào. 

Cô lại nhìn sang cái bánh bên phía giáo viên làm, rõ ràng là cũng một hoa văn, mà một cái là của người đem bán, còn một cái của một người phải đi mua. 

“Rõ ràng là chị dựa theo từng bước rồi mà.” Nam Chi khó hiểu hết sức. 

Giáo viên dạy làm bánh an ủi: “Tôi làm bánh kem nhiều năm như vậy, đã sớm quen tay rồi. Em là người mới mà, như vậy cũng là bình thường thôi.” 

Được cổ vũ nên Nam Chi lại ném cái bánh kem thất bại này sang một bên, lại lần nữa nâng tinh thần: “Em thử lại ạ.” 

Nam Chi tiêu tốn hết thời gian ban ngày, hủy hoại không biết bao nhiêu cái phôi bánh kem. Cuối cùng cũng làm ra được một cái bánh nhìn muốn ăn rồi, cho nên cô cực kỳ thỏa mãn luôn. 

“Khả Khả, cái banh kem này chắc là được rồi nhỉ?” Cô vội vàng chạy tới cho Trang Khả Khả giám định giúp cô.

Trang Khả giơ ngón cái lên: “Đối với trình độ của chị Nam Chi thì cái loại này cũng xem như là tiêu chuẩn cao nhất rồi!” 

“…” Nam Chi nghe cứ thấy giống khích lệ nhưng lại không phải khích lệ nhỉ. Cuối cùng vẫn quyết định xem là khích lệ: “Vậy mang cái này gói lại thôi!” 

Cô ngửi vị bơ cả ngày rồi, bây giờ ngán muốn hoảng rồi. 

“Em đã đặt mua khuy măng-sét giúp chị chưa?” Nam Chi gói xong bánh kem, vừa lên xe là hỏi ngay. 

Trang Khả Khả lấy một cái túi bên ghế phụ: “Nhân lúc chị Nam Chi làm bánh kem, em đã đi lấy rồi, chị xem xem.” 

Nam Chi mở hộp ra, hai chiếc khuy măng-sét tính xảo gọn gàng, ở giữa là thủy tinh giống với đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ của Chu Tự Bắc. Đây là kiểu dáng cô tỉ mỉ đặt làm, cũng là quà sinh nhật tốt nhất mà cô đã nghĩ từ sớm. 

Lúc Trang Khả Khả Khả chở Nam Chi đến biệt thự của Chu Tự Bắc, anh vẫn chưa đi làm về. 

Thừa dịp lúc này, Nam Chi và Trang Khả Khả gấp rút trang trí phòng khách cho tốt, hai người vội vội vàng vàng suốt 3 tiếng đồng hồ mới hoàn thành. 

Sau khi kết thúc, Trang Khả Khả nằm lì trên sofa không nhúc nhích: “Chị Nam Chi, sinh nhật lần tới của Chu tổng chị tìm người khác hỗ trợ đi…” 

Nam Chi không nói hai lời, chuyển cho Trang Khả Khả một nghìn tệ, khí phách nói: “Phí vất vả của em, buổi tối ăn cái gì ngon ngon vào.” 

Trang Khả Khả lập tức sống dậy, cười hề hề nói: “Chị Nam Chi, còn cần em làm gì không? Nhớ là lần sau phải tìm em tiếp nha!”

Nam Chi: “…” 



Buổi tối, Chu Tự Bắc đúng giờ tan tầm, lúc tới sân chỉ thấy im ắng không thôi. Nhớ tới Nam Chi nói hôm nay có hoạt động tuyên truyền, trong lòng cũng trầm hẳn xuống. 

Anh vừa mở cửa bước vào, Nam Chi đã bưng bánh kem hát chúc mừng sinh nhật đi tới trước mặt anh. 

“Chúc anh yêu sinh nhật vui vẻ!” 

Trong nháy mắt cả mặt Chu Tự Bắc đều vui vẻ: “Không phải hôm nay em đi chạy chương trình à?” 

“Chạy chứ.” Nam Chi cong mắt: “Chương trình mang tên chúc mừng sinh nhật Chu Tự Bắc. 

Mắt Chu Tự Bắc quét mắt đến chùm bóng bay trên đỉnh phòng khách, trên tường còn chữ Happy Birthday thật lớn, những món đồ trang trí nhỏ nhỏ cũng cho thấy được người làm đã dụng tâm như nào. 

Ánh mắt anh cũng dịu dàng hơn hẳn: “Mình em trang trí hết sao?” 

“Có Trang Khả Khả giúp đỡ nữa nhưng thiết kế tổng thể vẫn là em làm.” Nam Chi nhìn xuống bánh kem trong tay, hơi oán trách: “Ước nguyện rồi thổi nến nhanh lên anh, tay của em nâng đến mỏi rồi.” 

Chu Tự Bắc nhanh chóng thực hiện xong một điều ước rồi thổi tắt nến, sau đó nhận bánh kem từ tay Nam Chi. Anh nhìn hoa văn và chữ viết xiêu vẹo thì cũng đoán được là Nam Chi tự mình làm. 

“Anh ước gì mà nhanh thế?” Nam Chi có hơi tò mò. 

Chu Tự Bắc cười như có như không nhìn cô: “Hiện tại anh chỉ có một nguyện vọng, đã vậy còn lại nguyện vọng cần hai người chúng ta thì mới làm được.” 

Nam Chi bị lời này với ánh mắt mắt nhìn chằm chằm khiến gương mặt cũng mau chóng nóng lên, cô vội vàng dời mắt: “Chúng ta tới cắt bánh đi anh!” 

Đặt bánh kem lên bàn, Chu Tự Bắc cười nói: “ Bánh kem này là do em làm nhỉ, quả nhiên… Có một phong cách riêng!” 

“Tiêu chuẩn cao nhất của em rồi.” Nam Chi gãi gãi mặt: “Lãng phí rất nhiều phôi kem mới ra một cái nhìn cũng được thế này đấy, anh không được chê đâu.” 

“Anh cảm thấy rất đẹp mà.” Ánh mắt Chu Tự Bắc sáng rực nhìn cô: “Cho nên trước khi cắt bọn mình chụp ảnh lại đi.” Cuối cùng anh cũng có đồ để khoe tên Trì Uyên kia rồi. 

Tuy rằng dáng vẻ của bánh kem không đẹp lắm nhưng hương vị rất được nên Nam Chi cũng đặc biệt chờ Chu Tự Bắc khen nha. 

Chu Tự Bắc ngầm hiểu, giơ ngón tay cái lên với cô: “Từ lúc sinh ra đến giờ,đây là bánh kem ngon nhất mà anh được ăn đấy.” 

Thấy anh khiêu khích như vậy, Nam Chi dùng ngón tay dính kem quẹt lên mặt anh, sau đó cười tủm tỉm nói: “Sinh nhật vui vẻ!” 

Chu Tự Bắc ngẩn người, sau đó lập tức quẹt bơ lên mũi cô đáp lễ: “Cảm ơn em.” 

“Hôm nay là sinh nhật anh, sao anh lại quẹt bánh kem lên mặt em chứ!” Nam Chi tức giận đến nỗi trừng cả hai mắt, lườm anh một cái. Sau đó nhân dịp anh không chú ý quẹt một mảng lớn lên mặt anh rồi vội vã chạy trốn. 

Hai người cứ làm một cuộc truy kích dưới phòng khách, cuối cùng trên mặt cả hai đều dính không ít bơ. 

“Đều tại anh!” Nam Chi nhìn mặt lấm lem như mèo của Chu Tự Bắc, vốn dĩ đang định tức giận lại chuyển hệ sang cười nhạo: “Ha ha, anh nghiêm trọng hơn em nhiều.” 

Chu Tự Bắc đứng trước gương phòng tắm, nhìn bản thân ngoại trừ đôi mắt với chiếc mũi thì những chỗ khác đã chẳng còn rõ ràng nữa rồi. Anh vừa lau vừa bất lực cười cười: “Thế này đã hả giận chưa?” 

“Bình thường thôi.” Nam Chi đắc ý cười. 

Đột nhiên, Chu Tự bắc một tay ôm eo Nam Chi rồi kéo cô vào trong ngực mình, trực tiếp hôn lên khóe môi cô. 

“Trên mặt còn kem đấy.” Nam Chi cười cản lại. 

Chu Tự Bắc càng ôm cô chặt hơn, sau đó âm thanh trầm thấp nói: “Cùng nhau ăn đi.” 



Làm loạn một hồi, hai người mới rửa sạch đống kem trên người. 

Quay lại phòng khách, Nam Chi nhìn một đống hỗn độn, vì thế muốn trốn tránh trách nhiệm ngay: “Đây là sinh nhật của anh, lẽ ra anh phải dọn hết chớ.” 

“Người ăn sinh nhật là lớn nhất.” Chu Tự Bắc nhướng mày: “Em đừng hòng trốn thoát.” 

Nam Chi: “…” 

Sau khi dọn dẹp xong, Nam Chi nằm bẹp trên sofa, cảm thấy mình còn có nửa cái mạng thôi. 

Lúc trước cô không nên trang trí cái gì mà phòng khách mà, không đúng, bánh sinh nhật cũng không luôn, tặng thẳng quà sinh nhật là tốt nhất!

Sau khi rơi vào trầm tư, Nam Chi lại nhớ đến đến mình còn chưa đưa quà sinh nhật, xong lại mau lẹ vẫy tay gọi cái đuôi Chu Tự Bắc đang dọn dẹp lại đây. 

“Sao thế? Còn quà tặng anh à?” Chu Tự Bắc xắn tay áo lên, kéo Nam Chi ngồi xuống bên cạnh: “Để anh đoán xem lần này là quà gì, khuy măng-sét nhỉ?” 

“…” Nam Chi thở dài, trực giác của người đàn ông này quá mạnh mẽ, như vậy thì làm gì có cái kinh hỉ nào. 

“Chu tổng cả ngày mặc vest nên em nghỉ chọn khuy măng-sét là thích hợp với anh nhất.” Nam Chi lấy quà trong tay ra đưa anh, sau đoán oán một câu: “Nhưng mà lần sau anh có thể đừng nói thẳng ra như vậy không, em đã chuẩn bị rất lâu đấy.”

Chu Tự Bắc mở ra xem, là thủy tinh màu hổ phách giống đôi mắt mình nên anh thích ngay. 

“Anh rất thích.” Chu Tự Bắc cười: “Cho nên để cảm ơn em đã nghiêm túc mà chuẩn bị sinh nhật cho anh, anh cũng có quà muốn tặng em.” 

Nam Chi lập tức mong đợi: “Quà gì đấy anh?” 

“Em nhắm mắt lại.” 

Nam Chi làm theo ngay, trong miệng vẫn nói miết thôi: “Quà gì thế nhỉ, thần bí như vậy.” 

Mãi đến khi cô cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo trên cổ, cô mới từ từ mở to mắt. 

Lúc này Chu Tự Bắc cách cô rất gần, đang cẩn thận mang dây chuyền vào giúp cô. 

“Mr.Scott bị bệnh nên ở viện, cho nên thỉnh cầu ông ấy thiết kế dây chuyền cho vẫn chưa hoàn thành xong. Ban đầu là chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho em.” 

Đeo vào xong, Chu Tự Bắc nhẹ giọng giải thích, “Ngại quá, đã qua lâu vậy rồi.” 

Nam Chi sờ vòng cổ, sau đó cụp mắt nhìn xuống. 

Tạo hình của sáu cánh hoa sơn chi, ở giữa nhụy hoa được điểm xuyến những viên kim cương, đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo. 

Ánh mắt Nam Chi sáng lên, yêu thích cầm mãi không buông, vuốt vuốt bông hoa sơn chi: “Đẹp thật ấy, nhưng mà anh giấu em lâu như vậy.”

Tuy cô lẩm bẩm một cậu nhưng vẫn cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Em cực kỳ thích hoa sơn chi, có lẽ là do sinh ra vào lúc hoa sơn chi nở rộ, cũng đúng lúc tên cũng có một chữ Chi.” 

“Em biết ý nghĩa của hoa sơn chi không?” Chu Tự Bắc cười hỏi. 

Nam Chi lắc đầu, phương diện này cô không có để ý lắm. 

Chu Tự Bắc cúi người xuống, dịu dàng hôn trán cô, sau đó thấp giọng nói: “Ý nghĩa của hoa sơn chi là cả đời yêu, cả đời chờ đợi.” 

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sự Thiên Vị Độc Nhất, truyện Sự Thiên Vị Độc Nhất, đọc truyện Sự Thiên Vị Độc Nhất, Sự Thiên Vị Độc Nhất full, Sự Thiên Vị Độc Nhất chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top