Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!
Chương 50: Sun!
Polnareff với bàn tay ướt đẫm mồ hôi từ cái nóng, có lẽ nhiệt độ ở nơi sa mạc này khiến cho cơ thể con người ta đi quá giới hạn chịu đựng nó bắt đầu toát mồ hôi từ những chỗ không thể ngờ tới để điều hòa thân nhiệt.
Anh chàng người pháp cầm lấy cái nhiệt kế, con mắt khô khốc và mỏi nhừ, hai mí mắt cứ nhích lại gần nhau nhưng vẫn phải cố mở ra thật to để xem nhiệt độ, chỉ thấy nhiệt kế đang không ngừng chạy lên:
"K-Không thể nào? N-nhiệt kế vừa nhảy qua 60 độ C rồi!!"
Cả bọn đều bất lực nhìn về hướng trời tây, bầu trời như bị cắt ra làm đôi, ánh sáng của mặt trời không những không tắt mà nó còn tỏa ra nhiều và gay gắt hơn bao giờ hết, cứ thể như nó có trí khôn và đang định nướng c·hết hết những con người đang bước đi trên sa mạc này.
"M-mặt trời không những không lặn, mà nó còn đang mọc cao hơn từ phía tây! Cái quái đản gì thế này? Mặt trời mọc từ phía tây?" Kakyoin bất lực giữa cái thiên nhiên c·hết tiệt của sa mạc, cậu ta cố níu cơn đau từ những vết nẻ ở trên môi rồi nói.
"Không nghi ngờ gì nữa, mặt trời đó chắc chắn là:"
"Stand!"
Cả bốn người đều đồng loạt thốt lên, dù họ đã chạy tới tận sa mạc những vẫn không thể cắt đuôi được lũ khốn đang theo đuổi, chúng làm như thế nào mà biết được vị trí của cả đoàn cơ chứ?
"K-không thể tin nổi, chúng ta đang ở giữa sa mạc kia mà? Nấp đằng sau mấy tảng đá đi!" ông Joseph vội vàng ra lệnh cho mọi người xuống ngựa.
Họ nhanh chóng nấp sau những tảng đá, dù có đứng dưới bóng râm của hòn đá thì cũng chẳng thể nào làm dịu được cái nóng như thiêu, như đốt này.
Mặt trời giả như một hành tinh nhỏ dần dần bay đến đỉnh đầu của mọi người, từng vầng hào quang màu cam được nó phun ra nuốt vào, đấy là những tia nhiệt khổng lồ mà thứ này đang lan tỏa.
Mặt cát nóng ran giống như sắp bị nung chảy, không khí bị nấu dãn tạo thành từng luồng gió nóng vặn vẹo giữa không gian bao la tới tuyệt vọng của sa mạc chốn Ả Rập.
"T-thật vô lý! Mặt trời ư? Tại sao lại có một thứ Stand quái thai tới như vậy cơ chứ?" Polnareff vừa thở hồng hộc vì nóng vừa nói, thật khó để tiếp nhận sự thật.
"Có cái gì mà không thể cơ chứ? Chúng ta từng gặp Stand là một con tàu, một chiếc xe, thì không lý nào lại không có một thứ thế này, quả nhiên trực giác của tôi không sai, nó đã luôn mách bảo tôi rằng có thứ gì đang nhìn chúng ta!
Tất nhiên rồi, trên sa mạc hoang vu này thì thứ duy nhất có thể nhìn chằm chằm mà không sợ người khác phát hiện thì chỉ có thể là. . . mặt trời mà thôi!"
Kakyoin cố dựa lưng vào tảng đá, ánh sáng chói mắt khủng kh·iếp của mặt trời giống như hai cái đèn pha ô tô rọi thẳng vào mắt của cậu ta, ánh sáng làm cho đôi mắt mỏi nhừ, đau điếng, mắt phải không ngừng tiết ra những giọt lệ.
Cứ thế này thì tuyến lệ của cậu ta cũng sẽ bị đốt cháy mất.
"Nếu cứ cái đà này, cả ngày. . .không, cả đêm dài chứ! Con Stand đó đang cố nấu chín chúng ta như bạch tuộc!" Kakyoin lại nói.
Thế nhưng ông Joseph lại không cho là như vậy, ông biết việc triệu hồi và duy trì Stand luôn ở trong trạng thái chiến đấu sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều năng lượng và tinh thần, nên có thể kẻ điều khiển một thứ kinh khủng như thế này sẽ không giữ vững được lâu.
Thế nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm nếu nhiệt độ cứ tăng lên như vậy, ông Joseph nói:
"Không, không lâu như vậy đâu! Nếu cứ chiếu theo cái đà này thì ngồi xông hơi 30 phút thôi đã là quá nguy hiểm rồi!"
Ông vừa nói vừa nhìn bọn lạc đà đang dần gục xuống vì nóng, miệng của chúng chảy ra nước để giải nhiệt, lưỡi là tuyến mồ hôi duy nhất của lũ sinh vật có bộ lông dày như thế này, nó giúp chúng cân bằng thân nhiệt.
Nhưng nó hoàn toàn không ăn thua, một sinh vật chịu đựng được cái khắc nghiệt của sa mạc và thành công tiến hóa để phù hợp với nó còn phải chật vật như thế này.
Vậy khả năng còn sống được của họ là bao nhiêu cơ chứ?
10 phút? 20 phút? 30 phút?
Không ai có câu trả lời!
"Làm sao để đánh được nó đây? C·hết tiệt, nhiệt độ lên tới 70 độ C rồi! Chưa kể là còn chẳng biết được Stand mặt trời đó đang ở xa hay gần, không có chút cảm giác về cự ly nào cả!" Polnareff bất lực nói.
Quả đúng là như vậy, mặt trời nhìn như đang ở ngay trên đầu của cả hội thế nhưng khoảng cách thật sự là bao nhiêu thì không ai biết được, họ không thể nhìn thẳng vào mặt trời vì ánh sáng của nó.
Mà dù có nhìn thẳng được đi nữa thì cũng không thể phán đoán được khoảng cách, giống như ta ngắm hoàn hôn vậy, ta tưởng như nó chỉ biến mất sau ngọn núi, tòa nhà hay trên mặt biển, nhưng không ai có thể chạm tới được.
"Cách sử lý nhanh nhất là hạ tên người dùng Stand!" Joataro bình tính nói.
"Người dùng Stand à, Chắc hắn phải ở ngay gần đây! Mau tìm đi! Tên này phải có cách ẩn nấp nào đó khi bám theo chúng ta!" ông Joseph vừa nói vừa nhìn chăm chú vào sa mạc ở trước mặt.
"Chờ đã! Nếu nó giống như Stand Lovers mà chúng ta gặp được lần trước! Là loại Stand có thể điều khiển được từ xa thì sao?" Polnareff nói.
"Chuyện đó là không thể! Stand yếu thì có thể điều khiển được từ khoảng cách xa, Nhưng ta cảm nhận được, năng lượng từ mặt trời này, người dùng tuyệt đối đang ở gần đây!" ông Joseph cực kỳ nhạy bén nói, ông ta có thể cảm nhận được năng lượng của mặt trời bởi Hamon cũng gần giống với như vậy.
Hamon là dạng sóng năng lượng gần giống như của mặt trời, được những ngươi tu hành tạo ra để đối đầu với lũ ma cà rồng và người cột.
Nhưng họ phải nhanh lên, cây cỏ xung quanh bắt đầu héo úa với tốc độ nhìn được bằng mắt thường, các sinh vật nhỏ như kiến hay thằn lằn đều đã vùi mình vào trong cát vì quá nóng.
Mấy con lạc đà cũng bắt đầu chóng mặt, chúng đứng không còn vững được nữa, cơ thể bắt đầu đung đưa, miệng thì sùi bọt, cuối cùng ngất đi và ngã lăn xuống mặt đất.
"Không ổn rồi! Lũ lạc đà nóng quá nên đã gục!" Jotaro nói.
"Không được! Nếu cứ nấp yên ở đây thì chúng ta chẳng thể thay đổi được gì! Tôi sẽ dùng Heirophant Green để giá·m s·át xung quanh!" Kakyoin đứng dậy và nói.
Thế nhưng đó không phải là mục đích chính của cậu ta, kakyoin định dùng Stand của mình để tìm ra vị trí của kẻ sử dụng, cậu ta biết hắn chỉ nấp ở gần mỏm đá nào đó quanh đây.
Thế nhưng ánh sáng quá gắt, cậu ta không thể nhìn ra sa được, nếu khoảng cách nhìn tăng lên, dù chỉ một chút, Kakyoin sẽ tìm thấy được mỏm đá có sự khác thường, đó chắc chắn là nơi mà kẻ á·m s·át đang ẩn nấp.
Kakyoin không nói gì rồi bắt đầu cho Stand của cậu ta bay lên, Kakyoin phát hiện khi biến thành sợi dây thì Stand của cậu có thể di chuyển được với khoảng cách xa hơn nhiều so với hình người.
Và thế là Kakyoin cho Heirophant Greenn tách ra thành một sợi dây, cả người của nó cứ như một cuộn len dần tách rời, phần thân trên thì bay đi.
"20 mét!''
"40 mét! Vẫn chưa thấy gì khác thường!''
"60 mét!"
"80 mét!"
"100 mét! Nani?!"
Khi Stand của Kakyoin bay tới 100 mét thì mặt trời bắt đầu lóe sáng lên, Kakyoin vội vàng thu Stand của cậu lại, đúng lúc này thì hàng trăm viên thiên thạch tí hon bắn ra từ mặt trời.
Chúng văng tung tóe khắp nơi trên sa mạc, nhiều vẫn tập trung hướng về phía tảng đá, nơi mà cả bọn dang ẩn nấp.
Mấy con lạc đà thì khá may mắn khi không b·ị b·ắn trúng, thế nhưng lông của chúng đang cháy, hòn đá nóng bỏng chảy thành dung nham khi chạm vào nơi mà cả bọn đang ẩn nấp.
Nhưng cái thứ khốn nạn nhất đó chính là mấy bình nước treo ở trên người của lũ lạc đà, chúng đều bị đục thủng, nước sạch của mọi người cứ thế tràn ra ngoài rồi chưa kịp ngấm xuống cát nóng thì đã bay hơi.
"C·hết tiệt!"
"Tôi sẽ đục một cái lỗ dưới đất! Mọi người nhanh chóng chui vào đi!" Jotaro triệu hồi Bạch Kim Tinh và nói.
Nắm đấm cứng hơn cả kim cương của Star Platinum nhanh chóng đục ra một cái lỗ lớn trên mặt đất, nói là mặt đất thì cũng không hẳn, đất ở trên sa mạc này thường trộn với cực kỳ nhiều đá.
Mấy hòn đá xếp nên nhau tạo thành một cái ụ nhỏ chỉ vừa đủ để cả bốn người chui vào trong, lớp vỏ đá bên ngoài cũng khá an toàn.
"Son of the B**. . . ." ông Joseph tức giận một cách bất lực.
"Có sao không, Kakyoin?" sau khi bình tĩnh lại thì ông Joseph mới quay đầu nhìn Kakyoin và lo lắng hỏi.
Thế nhưng Kakyoin không có đáp lại ông ta ngay mà cười lên như điên:
"Ha. . ha . . . ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! he he he he he! kih kih kih!" cậu ta ôm ngực cười, đúng rồi là cười, cười không ngậm mồm lại được, nếu không phải ở nơi hẹp như thế này thì cậu ta đã lăn bò ra đất từ bao giờ rồi.
"Cái gì vậy hả? Nóng quá nên cậu cháy não rồi sao, Kakyoin? Đừng có cười như thế nữa!" cả ba người còn lại thì lo lắng cho Kakyoin.
Jotaro không có nhớ lúc cậu ta đào hang rồi để cho mọi người đi xuống, rõ ràng chẳng có mảnh đá nào đập vào đầu của Kakyoin mà nhỉ?
"K-không, ha ha ha, không! N-nhìn kìa. . !" Kakyoin cười chảy cả nước mắt, cậu ta chỉ tay về phía trước, hướng tây nơi mà cả nhóm đang hướng đến vì có một ngôi làng ở bên đó cách chỗ này khoảng 60km nữa, ba người còn lại cũng nhìn theo.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Polnareff cùng Jotaro hiểu được ý mà Kakyoin ám chỉ cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Chỉ có ông Joseph vẫn lăm lăm cái bộ mặt của người da đen hỏi chấm, không lẽ đầu của cả ba người này bị nướng chín rồi hả:
"C-cả Jotaro, P-Polnareff nữa? Oh. . . . My. . God! C-cuối cùng mọi người bị nóng quá mà điên hết rồi! Chỉ còn mình ta là tỉnh táo!
Này, Jotaro! Tỉnh táo lại đi! Những lúc như thế này, bình tĩnh mới có thể chiến thắng!" ông ta túm lấy cổ áo của Jotaro và nói, thế nhưng tiếng cười của ba người còn át đi cả giọng nói của ông ta.
Kakyoin lúc này mới cố nén cười, cậu ta bắt lấy bả vai của ông Joseph và nói:
"Đừng hiểu lầm! Ông Joseph! Ông thử nhìn tảng đá đằng kia đi! Trông đủ to để có ngươi trốn đằng sau nhỉ?" Kakyoin chỉ tay vào tảng đá có hình vỏ ốc ở phía xa xa.
Ông Joseph cũng nghi ngờ nhìn theo, mặc dù đúng là đủ để ẩn nấp, nhưng không kẻ nào ngu muội tới độ lại nấp ở nơi dễ thấy như vậy cả.
"Ý của cậu là sao?"
"Bây giờ, nhìn qua tảng đá ở phía đối diện!" Kakyoin chỉ tay sang bên phải.
"Phía đối diện?" ông Joseph cũng nhìn theo, nhưng nó vẫn chỉ là một tảng đá bình thường mà?
"Ông vẫn chưa nhận ra sao? Hình dạng của hai tảng đá này giống hệt nhau! Chưa kể bóng đổ của chúng còn bị lật ngược lại! Vậy có nghĩa là. . .!" Kakyoin không nói nữa mà cầm lên một tảng đá.
Kakyoin bước thẳng ra khỏi cái ụ.
"Không được, Kakyoin! Đừng ra bên ngoài, nguy hiểm lắm! Cậu sẽ bị thiêu c·hết đấy!" ông Joseph vội vàng ngăn cản.
Kakyoin cười nhạt và lắc đầu, cậu ta triệu hồi Stand rồi ném cho nó tảng đá, Heirophant Green siết chặt lấy tảng đá rồi làm tư thế ném bóng chày, chỉ thấy cánh tay thô to ngang gần ngang ngửa với Star Platinum nó siết lại một cái rồi bật ra như đại bác.
Vụt*
Hòn đá như một viên đạn bay thẳng tới mỏm đá hình vỏ ốc ở bên tay phải, cái mà có bóng đổ bị hất ngược lại so với những tảng đá khác.
Choang*
Chỉ thấy hòn đá đục thẳng một cái lỗ ở trong không gian, đi kèm với tiếng gương vỡ và một tiếng la thất thanh.
[+1]
Hóa ra gã chủ nhân Stand đã dùng một cái kính cực kỳ lớn để phản xạ lại hình ảnh, còn bản thân mình thì nấp ở sau tấm kính chờ đợi mặt trời nung c·hết cả nhóm.
Sau khi tên chủ nhân Stand b·ị đ·ánh bại, bầu trời cũng chuyển về đêm với hàng ngàn những ngôi sao sáng nối đuôi nhau thành một dải lụa dài, ánh nắng biến mất nhường chỗ cho màn đêm.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!,
truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!,
đọc truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!,
Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! full,
Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!