Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 47: Lovers.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 47: Lovers.

Steely Dan bây giờ nào còn cái vẻ hống hách như vừa rỗi nữa?

Hắn ta thở hồng hộc, cả cơ thể run lên cầm cập, đôi chân thì không tự chủ lùi ra đằng sau, hai bàn tay của hắn ta dính đầy máu, con mắt teo nhỏ lại mảnh như sợi chỉ vì sợ hãi.

Jotaro biết ngay rằng thằng này đã bị Kakyoin đánh bại, cậu ta lườm hắn nở một nụ cười nhạt và khẽ nói:

"Này, sao đấy? Tại sao lại lùi bước? Không định nói cho ta biết ông ngoại ta thế nào rồi à?"

Steely Dan nghe vậy thì sợ xanh cả mặt, hắn ta vội vàng quay người lại rồi chạy đi, trực giác mách bảo gã rằng, nếu còn ở lại đây hắn chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh tới mức ba má nhìn không ra.

Thế nhưng Jotaro không thích điều này, cậu ta chịu đựng từ đầu tới giờ không phải chờ cơ hội này hay sao, Jotaro đã đi trước Steely Dan một bước, cậu ta đưa cánh tay lực lưỡng của mình túm lấy mái tóc dài của Steely Dan.

"Oi oi oi. . .! Làm gì mà hoảng thể hả? Định đi đâu đấy? Không lẽ định bỏ chạy à? Tới nước này rồi. . ." Jotaro nói với giọng điệu y Steely Dan trước khi bị ăn đấm, bàn tay của cậu ta siết chặt như cái kìm sắt giữ lấy tóc của hắn.

Tay sát thủ dù có cố chạy như thế nào thì cũng không thể thoát được, nhưng hắn ta không bỏ cuộc, vẫn cắm đầu cố chạy đi, phải cho tới lúc một mảng tóc dày ở trên đầu của gã bị giựt đứt.

Steely Dan mất đà rồi ngã đập mặt xuống đất, cú đấy đau đó vì đường toàn bê tông mà, hắn không dám đứng dậy mà quỳ xuống dưới chân của Jotaro:

"L-làm ơn, hãy tha mạng cho tôi, ngài Jotaro! Tôi chịu thua, tôi sẽ hoàn lương! Tôi sẽ quỳ xuống liềm dày cho ngài! Tôi sai rồi, ngài muốn đánh tôi cũng được, đấm đi, đá tôi đi! Nhưng xin hãy tha mạng cho tôi!" tay này vô cùng thuần thục bò tới dưới giày của Jotaro.

Hắn ta thè lưỡi rồi liếm dày của cậu ta vừa van xin tha thứ, trông có vẻ rất chuyên nghiệp, thế nhưng hắn ta là ai? Steely Dan, gã sẽ không bao giờ làm việc gì mà không có mục đích, hắn ta đang cố tình câu giờ.

[Sớm thôi! Lovers của ta sắp quay trở lại rồi! Tên Jotaro này ngu thật, không hề biết chuyện đó!

Lần này ta sẽ chui tới tai rồi phóng thẳng lên não của mi! Kakyoin cách đây tận vài trăm mét, hắn sẽ không tới kịp để cứu Jotaro đâu, chú mày cứ đợi đấy! Ta sẽ cho chú mày đau đớn tới độ thà c·hết còn hơn! T-tới rồi!]

Một điểm sáng nhỏ lấp lóe ở trong không khí, nó nhỏ hơn cả một hạt phấn hoa cứ lay lắt giữa không trung, bay theo từng ngọn gió nhẹ nóng hổi của đất nước Parkitan, thứ bé tí này đang từ từ tiếp cận Jotaro, Steely Dan thấy thế thì mở cờ trong bụng.

[Tới rồi, tới rồi, tới rồi! Giờ thì chui vào tai của hắn đi!!!]

Stand Lovers nghe theo lệnh của chủ nhân, nó bay ngoặt lại hòng hướng vào tai của Jotaro, ngay lúc nó sắp sửa chui vào thì Star Platinum bỗng xuất hiện.

"Ora!!"

Hai ngón tay của Bạch Kim Tinh nhẹ nhõm tóm được con bọ còn bé hơn cả một cong lông hay sợi tóc.

Con bọ đã nằm bẹp dí dưới hai ngón tay khổng lồ của Star Platinum, Bạch Kim Tinh chưa dừng lại mà bắt đầu dùng sức ấn ngón tay xuống, hai ngón tay như những cái máy ép thủy lực dần dần đè bẹp con bọ.

Steely Dan cũng phải chịu chung số phận, chân tay của hắn cong vẹo lên, những khớp xương kêu lên tạch tạch, cả người nằm bẹp dưới mặt đất, không thể cử động, Jotaro biết thừa mánh khóe của tên này, cậu ta nói:

"Ta biết ngay ngươi sẽ lại dùng trò bẩn thỉu này! Ngươi không biết Stand của ta, Star Platinum có nhãn lực và phản xạ xuất sắc sao?

Nhà ngươi có chịu tìm hiểu về bọn ta đàng hoàng không đấy? Hay cứ mở mồm ra là nói đạo lý, biết người biết ta?" Jotaro bước đến trước mặt của Steely Dan.



Tên sát thủ bắt đầu khóc lóc van xin, hắn kêu lên với cái giọng khàn khàn như con vịt đực, trông còn thảm hơn cả vừa rồi:

"T-tôi không giở trò gì hết! Sức mạnh Stand của cậu. . ."

"Của cậu? Của cậu thôi á?" Jotaro giả vờ không nghe rõ.

"À k-không, của ngài! Stand của ngài mạnh lắm, mạnh nhất! Tôi không đánh bại được nên chỉ gọi nó chạy về đây thôi! Nhìn đi, đòn vừa rồi làm gãy tay chân của tôi rồi.

Tôi không đánh được nữa, không cử động được nữa!" Steely Dan van lạy.

Thế nhưng hắn càng van xin Jotaro càng ra tay độc ác hơn, Stand của cậu ta tăng thêm lực đè con bọ xuống, Steely Dan hét lên đau đớn, xương sống của hắn giống như gãy mất rồi.

"Đúng rồi, những gì mà ngươi mắc nợ, ta chỉ việc lấy tay chân của ngươi để trả nợ thôi nhỉ? Có thề là không bao giờ dám bén mảng tới gần bọn ta nữa không?"

Steely Dan nghe thấy câu nói của Jotaro thì giống như người bị đuối nước mà vớ được cọc, hắn ta vội vàng thề:

"T-thề, tôn xin thề! Để cho tôi ra đảo hoang sống luôn cũng được! Tới chân trời cuối biển cũng không dám quay lại!"

"Không nói điêu đấy chứ? Lần tới mà để ta gặp mặt thì ta đấm cho nghìn cái!" Jotaro lướm hắn ta.

"Không nói dối! Tôi tuyệt đối không nói dối!" Steely Dan úp mặt xuống đất.

Jotaro nghe vậy thì thả con bọn ra, cậu ta không muốn phí thời gian với cái loại như vậy, mà có đánh thì cũng chỉ bẩn tay mà thôi, Jotaro quay người rời đi:

"Cút khỏi đây!"

Steely Dan nhìn Jotaro với con mắt căm thù, chưa bao giờ hắn phải chịu sự nhục nhã như ngày hôm này, nhất định, nhất định hắn phải trả được mối thù này thì mới bõ cơn tức.

Đúng lúc hắn ta suy nghĩ cách trả thù thì một đám trẻ con bỗng chạy từ đâu ra:

"Qua bên kia chơi bóng đi!"

"Nhưng thế mình không chơi được!"

Tiếng cười nói của bọn nhóc làm cho Steely Dan cảm thấy khó chịu, hắn đang phải khốn khổ tới như này thì vì sao chúng nó lại được cười.

Bỗng một ý tưởng lóe lên, tay này bất ngờ rút ra một con dao bấm rồi nói:

"Jotaro! ka ha ha ha ah! Đồ Ngu!

Nhìn con bé đằng đó đi! Stand Lovers của ta vừa chui vào tai của con nhỏ đó! Nó đang đi tới não đấy! Đừng có mà động đậy, Jotaro!

Ta sẽ dùng con dao này đâm vào lưng chú mày! Thế thì chú mày liệt cả người luôn! Cứ thử dùng Star Platinum đánh ta xem! Con bé đó c·hết chắc đấy!

Chú mày đâu bao giờ làm hại trẻ con, phải không? Nhưng sự mềm lòng đó chính là điểm yếu của mày đó Jotaro~! Kuh kuh ha ha ha ha ha!" thằng khốn này còn kéo cả một đứa bé vô tội vào cuộc chiến vô nghĩa giữa cả hai.



Jotaro không thèm quan tâm, cậu ta thản nhiên quay người lại:

"Thật tình. . . cứ thử xem!"

Thái độ hờ hững của Jotaro khiến cho tay Steely Dan bắt đầu lo lắng, không lẽ thằng ngu kia không quan tâm tới tình mạng của đứa bé? Không đời nào, chắc chắn nó đang giả bộ:

"Ê không hiểu à? Ta bảo là không được. . . nhúc nhích. . .!" bỗng dưng, một cơn chóng mặt ập tới, cả cơ thể của Steely Dan bỗng tê dại và không cử động được.

Jotaro túm lấy cánh tay cầm dao của gã rồi nói:

"Sao thế? Không định đâm ta à? Như thế này này!"

"Phập!" Jotaro vừa nói vừa bẻ cổ tay của Steely Dan, khiến cho m·ũi d·ao nhọn hoắt đâm thẳng vào mặt của hắn.

"C-cơ thể của ta không cử động được, t-tại sao chứ? C-cái thứ gì đang trói chặt ta thế này?" Steely Dan run rẩy, Stand của hắn đã bị những sợi dây màu lục bảo trói chặt lại.

"Ngươi vẫn không hiểu à? Kakyoin đã dùng Heirophant Green của cậu ta trói chân của ngươi lại trong lúc Stand trốn thoát! Không nhận ra được rằng bản thân đã để lộ dấu vết cho tới tận đây thì đúng là quá mù mờ!" Jotaro giải thích.

Chỉ thấy sợi dây lóe lên, nháy mắt nó kéo con Stand Lovers ra khỏi tai của cô bé vô tội như câu một con cá, Jotaro lạnh lùng bước đến.

Steely Dan lại quỳ xuống xin tha, thế nhưng dù có gào rách cổ họng ra thì hắn phen này hết cứu, đã chạm tới máu nóng của Jotaro thì đừng nghĩ mà an ổn nhé.

"Đi mà xin lỗi với những người, ngươi s·át h·ại ấy! Ngay từ ban đầu, bọn ta đã không có ý định tha cho ngươi rồi!" Jotaro nói.

"X-xin chú! D-Dio đã trả tiền trước cho tôi! T-tôi có thể dùng số tiền đó để trả cho ngài!" Steely Dan cầu xin.

"Đúng là thứ cặn bã! Nợ của ngươi, không có trả. . .Bằng Tiền được!" Star Platinum bỗng lao vụt lên, nó nhanh chóng dùng tuyệt chiêu thương hiệu.

Hàng ngàn cú Ora mạnh như xe tông cứ xối thẳng vào người của Steely Dan, tầm này thì sống thế nào được nữa?

Cuối cùng Steely Dan bị đấm cho nhão nhoét như miếng thịt nát, hắn ta bay ra ngoài rồi đập người vào bức tường khiến cho nó thủng một cái lỗ to tướng.

Jotaro lấy ra cuốn sổ, cậu ta ghi ghi cái gì đó rồi xé rách một trang giấy ở bên trong:

"Đây là hóa đơn!"

Jotaro ném tờ giấy xuống rồi lạnh lùng quay người rời đi.

[+2] Kakyoin mỉm cười sau khi cậu ta bóp c·hết con Stand Lovers, chuyến này mất toi 1 điểm nhưng bù lại kiếm được 2 điểm, cũng khá.

. . . . . . .



"Jotaro! Cháu không sao chứ?" ông Joseph nhìn thấy thằng cháu của mình trở về thì lo lắng hỏi thăm, chỉ nhìn vào gương mặt bê bết máu cùng với bộ áo đồng phục bẩn thỉu là biết.

"Không khiến phải quan tâm, ông già! Người cần lo là ông ấy!" Jotaro hừ lạnh rồi nói.

"Ta? Ta chẳng làm sao cả! Nhờ có Polnareff và Kakyoin ta mới sống sót được! Không những thế còn khỏe như trâu đây này!" ông Joseph vạch áo khỏe cơ bắp và nói.

"Được rồi mọi người! Giờ chúng ta vào việc chính thôi! Mụ Enyaba đã tỉnh lại rồi!" Kakyoin gọi mọi người, cả đám nghe vậy thì nhanh chóng tiến vào trong nhà.

"C-các ngươi định làm gì? Enyaba ta đây là thuộc hạ trung thành nhất của ngài Dio, dù có bẻ răng cạy miệng thì ta cũng không bao giờ hé nửa lời.

Tốt nhất là bỏ cuộc đi, các ngươi không biết sức mạnh Stand của ngài Dio đáng sợ tới mức nào đâu! Đừng có tốn công vô ích, ngài Dio là vua của Stand!" mụ già khọm cứng không ăn, mềm không nuốt, mụ ta nói.

"Thế thì chỉ còn cách này thôi!" ông Joseph bất ngờ đi tới sau lưng của mụ ta, ông đập một phát thật mạnh vào sau gáy khiến cho mụ phù thủy b·ất t·ỉnh.

"Stand của ta không cần đối phương phải tỉnh táo thì mới dùng được! Ngất đi như vậy mới dễ tìm kiếm thông tin!"

"Vậy còn đợi gì nữa? Làm thôi!" Polnareff hối, anh chàng người pháp đã không đợi thêm được nữa khi đáp án về Stand của kẻ thù đang ở ngay trước mặt.

"Okay! Hermit Purple!" một sợi dây gai cắm vào đầu của mụ Enyaba, một đầu khác thì nối với Tivi.

"Hãy cho ta biết bí mật về Stand của Dio!" ông Joseph nói.

Lại giống như cái lần ở Singapore, mấy cái kênh tin tức liên tục nhảy, chúng đang dần ghép lại thành một chữ hoàng chỉnh.

"The. . ."

". . .World!"

"Nani? Stand của Dio có tên là The World?" Kakyoin bỗng lên tiếng.

"Vậy năng lực của nó là gì?" Polnareff hỏi.

"Cứ coi tiếp đi! Chúng ta sắp biết được rồi!" ông Joseph nói.

Thế nhưng, mụ Enyaba bỗng bất ngờ mở mắt, mụ ta nhìn chằm chằm vào trong không khí hoảng hốt và nói:

"K-không, không, tôi chưa nói gì cả! Ngài Dio, tôi trung thành tuyệt đối với ngài! S-sao ngài lại có thể làm như vậy với tôi?"

Ngay lúc mụ vừa dứt lời thì háng đống những cái xúc tu như mạch máu đâm ra từ mắt, mũi và miệng của mụ ta.

"Không xong rồi! Ông Joseph, nhanh chóng phá hủy tế bào của Dio đi!" Kakyoin phát hiện không ổn bèn gọi ông Joseph sử dụng Hamon đểp cứu mụ Enyaba.

Nhưng đã quá muộn rồi, mụ phù thủy máu me đầy người lăn đùng xuống đất, mụ ta thở ra hững hơi yếu duối cuối cùng trong đời.

"Không!! Làm ơn, hãy nói cho tôi bí mật về Stand của Dio!" người gấp nhất chắc chắn đó là ông Joseph và Jotaro, con gái và mẹ của họ đang gặp nguy hiểm, họ phải hiểu thật rõ về Stand của Dio để đánh bại hắn ta.

Mụ Enyaba cố hết sức cuối cùng, tưởng như mụ ta sẽ phản bội Dio sau những gì hắn đã làm với mụ ta, nhưng không mụ Enyaba chỉ cười lên như điên rồi nói:

"T-ta sẽ không bao giờ phản bội lại ngài Dio đâu! Lũ ngu!" mụ ta cười lên khanh khách rồi tắt thở, trước những ánh mắt gấp gáp và hoang mang của những người còn lại.

Họ thất bại rồi!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!, truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!, đọc truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!, Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! full, Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top