Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 71: Một Đêm Vần Vũ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo



Chỉ là Thạch Tâm Hân đêm nay, ngay giây phút này, đột nhiên trở nên cuồng bạo quá!
[Vợ, em thật ngọt mà.

]
Thạch Tâm Hân khóa chặt cô bằng một nụ hôn say đắm, đôi tay đã khám phá hết nửa trên cơ thể của người năm dưới, giây tiếp theo liền không tự chủ được, đã bị sắc dục làm cho thần hồn điên đảo.

Anh luồn tay xuống dưới, từ vùng bụng phẳng lì, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chuẩn bị đưa vào trong khu vực đại cấm kỵ mà thám hiểm một phen.

"Không, Hân, đừng!
Giây phút đó, Lục Thiên Tình đã sực tỉnh, cô thoát khỏi cánh môi đang nhiệt huyết của anh, nắm lấy bàn tay nam tính kia mà cản lại.

Cô vẫn chưa sẵn sàng để làm nốt việc đó! Thạch Tâm Hân trông thấy phản ứng đó của cô thì dừng lại mọi hành động, bàn tay hư hỏng kia cũng ý thức được vấn đề mà buông ra.

Anh cảm nhận được, trong phân người cô rõ ràng là còn có ba phần chưa muốn.

Anh thôi không quậy phá nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình.

Trong bóng tối tuy không nhìn rõ mặt nhau, nhưng Lục Thiên Tình có thể nghe rõ được từng nhịp hô hấp nặng nề vì ham muốn của anh đang cố gắng dẫn xuống.

"Hân, em chưa sẵn sàng! "
Lục Thiên Tình lí nhí nói, lại xoay người qua ôm lấy anh thật chặt, rúc đầu vào ngực anh, cô vĩnh viễn muốn giây phút này được đứng yên như thế mãi mãi.

Trong khoảng cách rất gần, cô cố gắng lưu lại trong trái tim mình những mùi hương từ cơ thế anh, khảm vào thật sâu trong đó.


Thạch Tâm Hân lẳng lặng đưa tay xoa lấy tóc cô, áp mũi mình vào, khẽ đặt vào đó một nụ hôn hết sức ấm áp.

Vòng tay cứng rắn đó choàng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khẽ sờ vào vùng bụng phẳng lì của cô.

Giây phút ấy anh đã nghĩ rằng, không biết khi nào trong này mới xuất hiện một sinh mệnh nhỏ.

Cảm giác đó thật khiến anh háo hức làm sao.

Anh đĩ nhiên không ép cô, vì anh biết chỉ cần cô vẫn còn ở đây, anh tất sẽ đợi được! "Mình ngủ nhé.

Khuya rồi.

"
Lục Thiên Tình dịu dàng nói, sau đó lại chui rúc người vào trong lồng ngực ấm áp đó của anh.

Cô tin rằng, chỉ cần nằm yên ở đây, thì mọi bão tố ngoài kia cũng không cách nào cuốn cô đi được.

Thạch Tâm Hân khẽ gật đầu, lại ôm chặt lấy cô, dịu dàng ru ý chí cả hai đi vào giấc ngủ.

Nhưng bàn tay anh sau một hồi an phận lại không chịu nằm yên, lại luôn vào áo của cô, nghịch ngợm đến mức khiến cô phải rùng mình rên rỉ, làm hai vật nhỏ vừa mới rũ xuống lại cứng lên, vươn cao chạm cả lớp áo.

"Ưm! Hân, đừng nghịch nữa mà! em muốn ngủ” Lục Thiên Tình chẳng thể ngủ nổi khi liên tục phải hứng chịu những loại cảm giác choáng váng như thế, cô nói khẽ, thuận tay xoa lấy mái tóc rối của chồng, nhưng dẫu có nói cũng chẳng thể làm yên được bản năng sinh lý của Thạch Tâm Hân.

Bàn tay kia vẫn điên cuồng mò mẫm trên người cô, cô có ngăn cũng không cách nào ngăn nổi.

Giây tiếp theo, Thạch Tâm Hân còn táo bạo mà vén áo cô lên cao, trong bóng tối tuy chẳng thấy gì cả, nhưng ý thức của anh lại chỉ rõ ra vật thể trước mắt không sai lệch một phần nào.

"Hân! anh làm gì vậy chứ?"
Lục Thiên Tình kinh ngạc, cô liên tục kéo áo của mình xuống, mặt cũng đỏ ửng lên.

Thạch Tâm Hân bất ngờ mở đèn, thứ ánh sáng bất ngờ khiến cô lóe mắt mà khẽ che lại.

Khi mở ra, đã thấy gương mặt đỏ lựng cùng ánh mắt tràn ngập dục vọng của anh.

[Nếu em còn ngăn cản anh, anh sẽ bất chấp mà vượt rào thật đấy.

Để anh giải trí một chút, chỉ là thăm dò chất lượng thôi, em an phận ngủ đi, anh hứa anh sẽ chẳng làm việc đó đâu.

Anh chỉ muốn thấy, vợ anh, mỹ miều như thế nào.

]
Dưới ánh sáng đèn ngủ, Lục Thiên Tình thấy rất rõ từng lời nói chắc nịch của anh, máu đỏ dồn vào cả gương mặt cô, còn đỏ hơn cả đèn đỏ trên đường phố.


Sau đó đèn vụt tắt, cả căn phòng lại chìm vào một mảng tối đến choáng ngợp.

Dưới lớp chăn dày được đắp trên người cô, Thạch Tâm Hân thô bạo mà chui luôn vào trong đó, anh lại vén áo của cô lên thật cao, cười hồ ly một cái, bật đèn flash điện thoại lên, trong không gian kín, soi vào nơi đang lộ thiên trước mặt.

Thạch Tâm Hân nhìn qua, thấy trên hai cái gò cao rất to có hai nụ hoa đào đang nở rộ một màu hồng đến kiều diễm, chỉ hận không thể có đủ nước bọt mà nuốt xuống, sau đó tắt đèn đi, lại cười ma mãnh, cúi xuống ngậm lấy viên kẹo màu hồng chết người ngay trước mặt, lùa vào trong miệng, trong nhất thời như muốn cắn cả cái bánh to tròn trịa đó vào miệng mà nhai nát đi.

Dùng vị giác mà vần vũ, hai điểm nhạy cảm đầu tiên của cô sau khi được nhả ra, đầu ướt đẫm nước.

Lục Thiên Tình nằm ló đầu ra ở ngoài chăn, phải cắn chặt lấy cánh môi để không phát ra thứ âm thanh đáng xấu hổ đó của mình.

Đây là lần đầu tiên cô được cảm nhận một loại cảm giác khó tả tới như vậy, khó tả đến nỗi dường như mọi ngôn từ trên đời này đều hóa thành hư không.

Giây tiếp theo, chiếc quần ngủ của cô bị kéo xuống, nhưng cô không ngăn cản, vì cô tin tưởng Thạch Tâm Hân sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình.

Dưới lớp chăn, bàn tay nam tính lại luôn xuống, đi qua cặp đùi thon thon, cùng lúc đó cô ngại ngùng mà khép chân lại.

Bàn tay kia lại tách ra, sau đó có một ngón tay, thực sự bước vào vùng nguy hiểm, lại thêm một ngón nữa, cô không chịu được sự xâm nhập kì lạ đó mà khẽ run lên, lúc này ngón tay kia chạm phải thứ gì đó mới lui đi, trang phục của cô lại được mặc vào.

Thạch Tâm Hân mỉm cười hài lòng, quả nhiên thân thể cô vợ này cũng quá sức nhạy cảm.

Chiếc chăn được lật ra, lại có một nụ hôn mạnh mẽ nuốt lấy đôi môi cô, hôn đến mức chẳng còn thở được.

Trải qua một đêm bão táp như vậy, vần vũ đến hơn hai giờ sáng, Lục Thiên Tình mới ngủ thiếp đi, Thạch Tâm Hân cũng gục mặt vào giữa ngực cô, như một đứa bé liên tục đòi ăn viên kẹo màu hồng, đến khi ngủ đi cũng vẫn còn ngậm lấy mà cảm nhận hương vị tuyệt vời kia trong miệng.

Sáng hôm sau, khi bị tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức, Lục Thiên Tình mới mệt mỏi mà chậm chậm mở mắt ra.

Thứ khiến cô sững sờ đầu tiên, chính là hình ảnh Thạch Tâm Hân vẫn còn ngủ, nhưng là ngủ trong tư thế hết sức ngượng ngùng, mái tóc nâu bừng sáng, khuôn miệng anh tuấn đó vẫn còn ngậm lấy trái cấm đó của cô.

"Tên khốn này! Cô thẹn quá hóa giận, lập tức xô anh ra, sau đó chạy vào nhà vệ sinh, chỉnh trang lại dáng vẻ ám muội đáng giễu cợt của mình.


Cô nhìn vào gương, nhận ra vòm ngực đều đã đỏ ửng, lốm đốm những mảng đỏ vừa nhỏ vừa to đến nhức cả mắt.

Nhìn thôi cũng biết đêm qua đã bị dày vò đến thế nào.

Mặt cô đỏ lựng, lại nghĩ tới những gì đêm qua, lập tức xả nước nhúng mặt mình vào bồn rửa mặt, mượn luông nước lạnh kia khiến ý chí bừng tỉnh lại.

Sau đó cô chỉnh trang lại quần áo của mình, thay ra một bộ trang phục mới sạch sẽ tươm tất rồi mới bước ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng, đã thấy Thạch Tâm Hân ngồi trên giường, cười ma mãnh với cô, mắt thuận tiện đảo một vòng mà quan sát một lượt cái thân thể đẫy đà đó.

[Anh không ngờ, trông em gầy như vậy, mà nội thất lại quá mức tiện nghỉ.

Thế này bảo sao anh xa em được.

] Thạch Tâm Hân ra ám hiệu nói, mà cô thấy xong, lại vừa tức vừa thẹn đến độ run cả người.

Đây là người chồng ít nói mặt lạnh của cô đó sao? Xem ra Lục Thiên Tình cô đã phạm phải một lỗi sai không cách nào sửa nổi.

"Cút! Cô là ai mà dám trèo lên giường của tôi? Mau cút khỏi đây!"
Bên ngoài đột ngột truyên đến thanh âm muôn phần thịnh nộ của Thạch Tâm Thất khiến hai vợ chồng Lục Thiên Tình sực tỉnh.

.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo, truyện Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo, đọc truyện Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo, Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo full, Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top