Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 47: 47: Chương 36


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến


Bởi vì chỉ là chương trình thí điểm, ngoại trừ những người cực kỳ cảm thấy hứng thú với chương trình này ra, cũng chỉ có fan mới canh để xem.Cho nên khi tiết mục cuối tuần này được phát sóng, khắp nơi đều là fan của Tề Nhiên và Lưu Sở Họa thảo luận, áp đảo và nổi bật hơn nhiều đội khác.
Không chỉ riêng cô xem đến vui vẻ, còn muốn trêu chọc Tề Nhiên với biểu tình ỉu xìu ở một bên, “Fan của anh đều đang tò mò rốt cuộc phòng anh trông thế nào, mới khiến anh chém đinh chặt sắt từ chối cho người khác tham quan.

Có phải trực tiếp ném tất và quần lót ở đầu giường, trên đất đều là quần áo bẩn, đồ ăn vặt chất đầy giá sách hay không?”
Tề Nhiên bưng ly cà phê, sâu kín quay đầu nhìn cô một cái, lại trầm mặc quay về.
Lưu Sở Họa buồn cười nói: “Đừng buồn, mọi người đều cảm thấy anh như vậy càng đáng yêu đó.”
Anh lạnh nhạt kéo kéo khóe miệng, “Anh không buồn.”
Chẳng qua, anh không thích chuyện vốn dĩ có thể hoàn mỹ cuối cùng lại không thể nào hoàn mỹ, mà gần đây thật vừa vặn, tất cả chuyện không hoàn mỹ đều đến cùng nhau.

Hình tượng sụp đổ là một phương diện, vào kỳ thứ nhất của chương trình không nhận được vị trí thứ nhất là một phương diện khác.
Anh cũng không coi 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 là một chương trình tạp kỹ dành cho người hâm mộ bình thường, mà coi nó như một cuộc thi, nếu muốn tham gia, thì nhất định mục đích là phải đạt được thắng lợi cuối cùng.

Căn cứ vào mục tiêu này, anh và Lưu Sở Họa cùng nhau xem chương trình gốc vài mùa trước, so sánh nghiên cứu những công việc cần chú ý trong suốt quá trình chơi.

Ví dụ như quy tắc cho hình phạt thường xuyên bị người ta bỏ qua, các loại nhiệm vụ thường xuyên xuất hiện, một số mẹo có thể giúp mình kéo khoảng cách với các đội khác.
Tổng cộng《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》có mười hai kỳ, có mười một đội tham gia, trong mười một kỳ trước sẽ loại tám đội, còn ba đội cuối cùng sẽ tranh chức quán quân.

Mỗi kỳ quay chương trình sẽ tương đương với một hiệp thi đấu, từ đầu đến đuôi bố trí bốn đến năm nhiệm vụ, đội cuối cùng đến trạm chuyển tiếp có khả năng bị loại rất lớn.

Mà điều khiến Tề Nhiên vô cùng lo lắng chính là, trong quá trình thi đấu cho dù điều quan trọng là phải hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất, nhưng có đôi khi hành trình trên đường còn quan trọng hơn, gặp phải tài xế không biết đường, lạc đường, gặp phải kẹt xe hoặc là xe xảy ra trục trặc, mặc kệ ai xảy ra ngoài ý muốn không tránh khỏi, tất cả thời gian họ bỏ ra đều phải do họ gánh chịu.
Nói tóm lại, mặc kệ trên đường xảy ra chuyện gì, có phải trách nhiệm của các đội hay không, chỉ cần bạn là đội cuối cùng tới trạm chuyển giao, thì sẽ bị loại.

Cho nên, muốn lấy được chức quán quân cuối cùng, thực lực và may mắn quan trọng ngang nhau.
Anh thật sự không thích loại thất bại ngoài tầm kiểm soát này.
Và đặc biệt là vừa vào đầu tiết mục, anh đã phải nếm mùi thất bại như vậy.
….
Mười một đội tham gia chương trình này đều có thể được coi là người nổi tiếng trong các lĩnh vực, tuy rằng Lưu Sở Họa cũng chỉ biết được ít ỏi ba bốn đội.
Đội vô địch Olympic gồm một vài vận động viên ở độ tuổi ba mươi, nam là nhà vô địch bơi lội thế vận hội Olympic- Phòng Quang Vũ, nữ là vận động viên trượt băng nổi tiếng Tiền Thiến, lúc bọn họ tuyên bố tin kết hôn, bọn họ còn đang trong thế vận hội, bản thân lại là những vận động viên nổi tiếng, nên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một đội khác là đội của hai chị em, chị là Lương Thu Dư năm nay hai mươi bảy tuổi, khi debut được xưng là “điều bất ngờ duy nhất còn sót lại trong giới ca hát mười năm nay”, hiện giờ đã là tiểu thiên hậu trong giới, vé vào cửa show diễn có thể bán hết trong vài chục giây.

Em trai của cô ấy Lương Khâu Nhạc chỉ là người thường, ngoại hình nhìn qua cũng không được tinh xảo bằng chị gái.
Còn có một đội nữa có độ nổi tiếng tương đối cao chính là đội cha con, do diễn viên gạo cội Chử Ngạo mang theo con trai Chử Lượng hai mươi ba tuổi của mình tới tham gia, cho tới bây giờ Chử Ngạo thường xuyên xuất hiện trong vai trưởng bối đức cao vọng trọng trong phim truyền hình, được coi là diễn viên nổi tiếng quốc dân.

Nhưng năm nay ông đã hơn 50 tuổi, khiến người ta nhịn không được lo lắng ông có chịu nổi cuộc thi cần thể lực cường độ cao hay không.
Những đội còn lại là đội người mẫu, đội bạn thân, đội idol, đội chủ nhà vân vân, cô chưa từng nghe qua tên bọn họ, khi định tham gia chương trình, cô cố ý điều tra tư liệu của từng người, xem như có thể miễn cưỡng nhìn người và gọi đúng tên người ta.
“Chào mừng mọi người tham gia Cuộc chiến chớp nhoáng mùa này, trước tiên chúng ta hãy giới thiệu….”
Mười một đội đứng thành một hàng trên bãi cỏ trước sườn đồi, bọn họ vừa mới chào hỏi xong, sau khi đạo diễn hô bắt đầu mới im lặng xuống, vẫy tay với camera theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình.

Vẻ mặt Tề Nhiên bình tĩnh nhìn sườn đồi cách đó không xa, hơi siết chặt tay, lòng đầy háo hức muốn thử.
“Đội cuối cùng tới trạm chuyển giao có thể bị loại.

Khi tôi nói bắt đầu, mọi người có thể mở thẻ manh mối trên ba lô.”
Khi những người còn lại gật đầu đáp, Lưu Sở Họa cũng đã cầm thẻ manh mối trong tay.

MC vừa mới ra lệnh một tiếng, những người khác có người duỗi tay cầm lấy tấm card màu vàng đằng sau ba lô, có người xoay người lại muốn đồng đội hỗ trợ, chỉ có một đội của Tề Nhiên như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài.
Trong lúc người quay phim cá nhân sửng sốt, bọn họ đã chạy xa vài mét, Lưu Sở Họa vừa chạy vừa mở thẻ manh mối đọc lên: “Thông tin nhiệm vụ, ở đây có một trăm đống cỏ khô, chỉ có mười đống cỏ khô có đặt thẻ manh mối, bạn cần lấy được thẻ manh mối, mới có thể lấy được manh mối tiếp theo.”
Ngay khi nhìn xung quanh địa điểm quay phim, Tề Nhiên liền biết nhất định địa điểm nhiệm vụ ở một phía khác của sườn đồi, vì thế người dẫn chương trình còn chưa dứt lời, anh đã theo bản năng chạy lên sườn đồi, nhưng khiến người ta bất ngờ là anh còn chưa kịp quay đầu kêu lên, Lưu Sở Họa cũng đã thần giao cách cảm đi theo, trong quá trình chạy còn đọc nội dung nhiệm vụ rõ ràng.
Lúc này rốt cuộc hai người quay phim cá nhân của bọn họ mới đi theo.

Bọn họ dẫn đầu chạy đến chỗ cỏ khô, giữa hai người không có lời nói nào, liền đồng tâm hiệp lực đẩy lên.

Đống cỏ khô này còn cao hơn cả người, rộng bằng hai cánh tay dang ra, đẩy ra cực kỳ mất sức.

Lưu Sở Họa thầm kêu không xong, không ngờ nhiệm vụ đầu tiên lại là hạng mục thử vận may này, trước đó khi bọn họ xem phiên bản của nước ngoài liền ấn tượng sâu về nhiệm vụ này, phải biết rằng, trong đó có một tổ đối thủ bị mắc kẹt ở nhiệm vụ này, từ sáng đến tối, vẫn không tìm thấy tấm thẻ manh mối cuối cùng, nên bất đắc dĩ bị loại.
Loại nhiệm vụ khó khăn này được đặt lên đầu tiên, quá khảo nghiệm phẩm chất của người ta rồi.

“Không có.” Cô lời ít mà ý nhiều trả lời, Tề Nhiên không nói hai lời buông tay đứng dậy đi đẩy cái thứ hai.
Lúc này tất cả các đội đều đã tới đây bắt đầu nhiệm vụ, vào lúc bọn họ đẩy cái thứ ba, đội người mẫu may mắn đã vui vẻ hét lên.

Lưu Sở Họa nhìn thoáng qua phía bọn họ, yên lặng nhớ kỹ vị trí của đống cỏ khô kia.
Bây giờ Tề Nhiên cũng chưa từng nói qua một câu, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm túc, Lưu Sở Họa thử làm sinh động bầu không khí, mỉm cười lẩm bẩm nói: “Xong rồi xong rồi, em cảm thấy kỳ thứ nhất liền bị loại rồi! Mẹ ơi con sai rồi, sau khi trở về nhất định con sẽ giúp bà cụ qua đường.”
Tề Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong lên.
Lưu Sở Họa thấy anh cười, cảm thấy yên tâm, gân cổ lên hỏi đôi chị em bên kia: “Thu Dư Khâu Nhạc, hai người tìm được chưa?”
Lương Thu Dư thở hổn hển, vô lực xua xua tay, câu hỏi của Lưu Sở Họa giống như một cọng rơm cuối cùng đè lên con lạc đà, cô ấy hung hăng đá đống cỏ khô một cái, “Nhiệm vụ gì thế, muốn chỉnh người đúng không.”
Vốn dĩ thể lực của cô ấy không được tốt lắm, bò qua sườn đồi đã thở hổn hển, khi đẩy đống cỏ khô chân đã mềm, sau khi đẩy được hai đống càng không có sức lực, nếu không phải em trai còn ở bên cạnh dịu dàng cổ vũ cô ấy, cô ấy đã sớm từ bỏ.
Lưu Sở Họa nỗ lực làm dịu hô hấp, “Hay là chúng ta phân công nhau hành động đi, như vậy sẽ nhanh hơn một ít.”
“Không được.” Tề Nhiên cởi áo khoác ra, áo thun mỏng dính dát lên lưng anh, bắp tay khi dùng sức và nhân ngư tuyến quyến rũ quả thật có thể làm người huyết mạch sôi trào.
“Sức lực của em cũng không nhỏ, một mình có thể đẩy được…..”
“Anh nói không được.” Lúc này Tề Nhiên không có sức tranh luận với cô, chỉ duỗi tay ra giữ chặt Lưu Sở Họa, kéo về phía mình, “Một người đẩy quá mệt, nghe lời.”
Lưu Sở Họa phụt cười một tiếng, “Đã biết, thưa ba.”
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cũng lười so đo với cô.
Sau khi kiên trì thêm gần hai mươi phút, Lương Thu Dư hoàn toàn không chịu nổi, cô ấy ngồi xuống đất, cam chịu nói: “Từ bỏ từ bỏ, phạt thời gian đi.”
Lương Khâu Nhạc cũng dừng động tác, đứng tại chỗ có chút do dự.
Lương Thu Dư không kiên nhẫn vung tay với đoàn làm phim, “Từ bỏ nhiệm vụ, phạt 1 giờ đúng không.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tính giờ đi, tính luôn bây giờ.” Bọn họ đẩy đến hiện tại, chính bọn họ cũng không nhớ mình đã đẩy những đống cỏ nào, tìm hai tấm thẻ còn lại ở trong trăm đống cỏ này, thật sự không thua gì mò kim đáy biển, còn không bằng sớm từ bỏ một chút, liền có thể rời đi sớm, ít nhất còn có đội Lưu Sở Hoa lót đế cho bọn họ.
Lương Khâu Nhạc thở dài, đúng là anh ta cũng bắt đầu mất sức, nên lặng lẽ đi đến một bên nghỉ ngơi.

Vì thế, trên mảnh đất trống rộng lớn, cũng chỉ còn lại Tề Nhiên và Lưu Sở Hoa còn đang kiên trì.
“Đợi đã.” Lưu Sở Họa cầm lấy một chai nước khoáng ở bên cạnh uống hơn phân nửa, thấy Tề Nhiên trầm mặc không nói mà đi đẩy đống cỏ tiếp theo, cô nghiêng đầu nhắc nhở anh, “Cái này bọn họ đã đẩy rồi, anh xem cách anh hai bước còn có những đống cỏ kia kìa!”
Tề Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, lướt qua đống cỏ này đi tiếp về phía trước.

Lưu Sở Họa mỉm cười, “Cái kia cũng đẩy qua rồi, đội cha con đã tìm được thẻ manh mối ở đống cỏ này.”
Hứng thú của Tề Nhiên liên tiếp bị gián đoạn, anh dứt khoát đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy bình nước khoáng trên tay cô uống một ngụm.
“Em nhớ rõ mọi người lấy được thẻ manh mối ở đống cỏ nào sao?”
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, “Hơi chú ý một chút.”
Anh thở hổn hển, chỉ vào đống cỏ gần bọn họ nhất, “Lấy đống cỏ này làm gốc, trục x ngang trục y dọc, báo cáo tọa độ.”
Lưu Sở Họa nhíu mày lại, trầm mặc đứng dậy leo lên dốc núi gần mười mét, nhón chân nhìn về phía xa, lẳng lặng suy tư một lát, “(1,3) (3,7) (4,5) (5, 2) (7, 4) (8, 8)…..”
“Chỉ mấy đống này?”
Cô cắn cắn môi, “Lúc ấy chúng ta đang ở hàng thứ tư, qua bên phải em không nhìn kỹ.

Nhưng em nhớ rõ hình như đội idol và đội chủ nhà đều tìm được hai chỗ bên phải.”
“Được rồi.” Tề Nhiên đứng lên, duỗi tay với cô, “Chúng ta tìm thử hàng thứ hai và hàng thứ sáu đi, nếu tổ tiết mục mà đặt thẻ manh mối thì sẽ có quy luật.”
Lưu Sở Họa cười nhẹ, tiến lên vài bước nắm lấy tay anh.
Cũng không biết bởi vì hai đời làm người, hay là trí nhớ của cơ thể này quá tốt.

Ít nhất dưới tình huống cố tình ghi nhớ, trí nhớ của cô tốt hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.
Có phạm vi cụ thể, bọn họ lại lần nữa tràn đầy động lực, lướt qua mấy đống cỏ rõ ràng có dấu vết bị người khác đẩy qua, đẩy tới vị trí thứ năm, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được thẻ manh mối.



Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top