Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 249: Cảm thấy xấu hổ cho sở hiên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sinh Con Thời Mạt Thế

“Được rồi, được rồi, tùy mọi người vậy”

Cuối cùng Tô Tô vẫn quyết định giữ thể diện cho Cát Bát Thiên, nếu Cát Bát Thiên đồng ý giúp Kiều Tư làm việc thì cô cũng không ép Kiều Tư làm ruộng nữa, điều này ứng với câu nói gì nhỉ? Phụ nữ càng đa tình, thì càng nên tìm một chỗ dựa vững chắc.

Sau đó, anh Bì cầm quyển sổ nợ, cười hi ha đến thanh toán tinh hạch với Cát Bát Thiên.

Tô Tô thấy không thú vị nữa nên chống eo đứng lên, cô muốn đến thăm Lý Tiểu Vũ. Tối qua loạn hết cả lên, Lý Tiểu Vũ tỉnh lại cô còn chưa nói được mấy câu với cô ấy, nghĩ đến tình cảnh hôm qua, chẳng lẽ Lý Tiểu Vũ đã bị Thư Sinh thịt rồi?

Vừa ra khỏi cửa lớn khách sạn, Tô Tô đã nhìn thấy Thư Sinh mặc một chiếc áo phông màu xanh bộ đội, đằng sau là Lý Tiểu Vũ mặc quần rộng màu xanh lục, khoác áo rằn ri quân đội của nam. Lý Tiểu Vũ cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, tóc dài đen nhánh, đi tới trước mặt Tô Tô.

“Cô tự mình nói với Tô Tô đi.” Thư Sinh đưa Lý Tiểu Vũ đến trước mặt Tô Tô, sau đó quay lại cười hiền hậu với Lạc Tử Dạ, “Tôi bận một chút đã, cô yên tâm, tối qua tôi không sao cả, cô không cần phải tự trách.”

Thấy vẻ ngay thẳng không chút sợ hãi của Thư Sinh, không mảy may áy náy vì đã thịt Lý Tiểu Vũ, Tô Tô liền nghĩ, chẳng lẽ hôm qua, tình cảnh đó mà Thư Sinh vẫn kiềm chế được? Trong lòng cô liền giơ ngón cái cho Thư Sinh, cô cảm thấy Thư Sinh so với Diệp Dục như thể thánh nhân với dã thú vậy.

Thư Sinh nhanh chóng vẫy tay, đi làm việc của anh. Lý Tiểu Vũ đến gần Tô Tô, trong không khí lại phảng phất mùi thơm, nhưng không còn nồng đậm mà chỉ nhè nhẹ. Tô Tô gật đầu, nhìn Lý Tiểu Vũ hỏi:

“Xem ra cô đã khống chế được mùi hương đó rồi.”

“Đúng thế, ngại quá!” Lý Tiểu Vũ cúi rạp người về phía Tô Tô, khuôn mặt vẫn đỏ ửng, “Thư Sinh nói với tôi, thời gian này phiền mọi người rồi.”

“Không phiền, cô không sao thì tốt rồi.” Tô Tô gật đầu, cũng không nói nhiều nữa. Nếu Thư Sinh đã nói về dị năng của Lý Tiểu Vũ cho cô ấy rồi thì cô cũng không phải nhắc lại nữa. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với Lý Tiểu Vũ: “Cô lên tầng ba, tìm người tên là Chu Hiểu Lâm, là người tới sau khi cô bị hôn mê, bảo cô ấy tìm phòng cho cô. Tắm nước nóng, thay quần áo sạch đi, tôi còn có việc bận, lát nói chuyện với cô sau.”

Nói xong, Tô Tô đi ra đằng sau khách sạn, tòa nhà này chỉ có một tầng, trước mạt thế được thiết kế thành một siêu thị. Bên ngoài siêu thị có một hành lang, cố ý thiết kế gấp khúc thành hình đường đi.

Tô Tô còn chưa bước lên hành lang đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy người đàn ông, cô bèn ngồi ở đầu hành lang, đợi Diệp Dục từ trong ra.

Một lúc khá lâu sau, tiếng kêu bớt dần, Tô Tô dựa vào lan can, nhìn đám cây xanh um ở đầu kia hành lang. Cô ngồi không vững nữa liền đứng lên, chuẩn bị đi thì thấy Diệp Dục đầu đầy mồ hôi từ siêu thị ra.

Anh lau vệt máu trên tay, nhìn Tô Tô đứng trong khung cảnh mang hương vị cổ xưa, bèn cười chào đón, hỏi:

“Em ở đây lâu chưa?”

“Một lúc rồi, có hỏi được gì không?”

Bên trong siêu thị là mấy người đêm hôm đó đóng xuân cung đồ sống ở bên cạnh xe tải của Lý Tiểu Vũ. Đêm đó Diệp Dục dặn Thầy Bói xích mấy tên này lại đưa về siêu thị này để thẩm vấn.

Nghe tiếng kêu rên liên tục của những người đó, Tô Tô cũng hiểu đại khái cách thẩm vấn của lính đặc công không được văn minh cho lắm. Cô không hỏi quá trình, chỉ hỏi Diệp Dục kết quả.

Diệp Dục đi về phía cô, trong tay còn cầm mấy tờ giấy vệ sinh, lau vết máu trên nắm tay, lau sạch rồi mới dám ôm eo Tô Tô, đưa Tô Tô đến nơi có ánh nắng, nói:

“Bọn chúng nói là được chỉ thị của Lã Ấn, đến đây trộm đất biến dị. Hôm qua núp trong xe chở cơm của anh Bảo đến đây. Chúng nghe tin đất biến dị của bác gái ở trong xe tải nên tìm đến xe tải của Lý Tiểu Vũ. Ha ha ha, đất biến dị không thấy mà còn bị Lý Tiểu Vũ làm cho mê man.”

Lúc kể chuyện, Diệp Dục rất buồn cười, nên chỉ kể qua loa, Sở Hiên sao có thể đưa người ra được?

Vì anh Bảo mỗi ngày đều phải đưa ba bữa cơm đến cho mọi người trong thôn, nên chiếc xe anh lái là xe bán tải. Ở cốp xe có rất nhiều đồ linh tinh, nếu có người cố ý nằm thẳng chui vào cốp thì hai ba người, thậm chí năm người cũng có thể dễ dàng vào sơn trang Bát Phương rồi.

Tô Tô và Diệp Dục cũng sơ suất, hai người tưởng rằng con người thời mạt thế không lo nổi thân mình, họ nghĩ Lã Ấn trừ đứa bé chưa sinh trong bụng Tô Tô ra, sơn trang Bát Phương cũng không có gì đáng trộm. Hiện nay, Tô Tô còn mấy tháng nữa mới sinh, cô không nghĩ rằng có người chạy đến chỗ có toàn dị năng giả để ăn trộm ăn cắp, vì thế xe đưa cơm của anh Bảo bình thường vào sơn trang Bát Phương không bị kiểm tra.

Giờ xem ra, dù sơn trang Bát Phương có gì đáng giá hay không, người của Diệp Dục vẫn cần phải cảnh giác, trước mạt thế canh gác nghiêm ngặt thế nào thì sau mạt thế cũng canh gác sơn trang nghiêm ngặt như thế. Nếu không đổi lại hôm nay Lã Ấn đến, sơn trang toàn người già, trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Điều này, Diệp Dục đương nhiên hiểu rõ, không cần ai phải nhắc nhở anh, đương nhiên anh sẽ tự điều chỉnh với anh em của mình, tăng cường phòng vệ sơn trang Bát Phương.

“Sở Hiên này…”

Tô Tô lắc đầu, cảm thấy xấu hổ thay cho Sở Hiên. Được lắm, Sở Hiên nửa chính nửa tà, nay là bạn, mai có thể là thù. Hắn dám ngắm đến đất biến dị của mẹ Tô, điều này không có gì đáng xấu hổ, mà đáng xấu hổ là tìm mấy con hàng ngu xuẩn này. Đất biến dị ở đâu cũng không nghe ngóng cho rõ đã thế hành động, còn đang yên đang lành bẻ cong mình luôn.

“Ngày mai các anh đừng đưa hàng cho Sở Hiên nữa, chuyển mấy tên khốn này lên máy bay vứt cho Sở Hiên. Không cần phải nhiều lời với hắn, nhìn sắc mặt Sở Hiên, chúng ta cho hắn đói vài ngày.”

Dù Tô Tô cảm thấy Sở Hiên phái mấy kẻ ngu ngốc này đi ăn trộm “đất biến dị” là chuyện rất buồn cười, nhưng cô không thể vì thế mà cho qua chuyện này, ngược lại, Sở Hiên không phải vừa chính vừa tà sao? Chọc phải Tô Tô, đương nhiên phải nhận quả báo, Tô Tô cũng không đến mức tuyệt tình, cô giữ lại mạng cho năm tên ngu ngốc kia, tặng lại Sở Hiên, tiện thể tạm ngừng giao dịch với hắn.

Đương nhiên, trong nội dung giao dịch của họ còn cả mấy người Kiều Tư. Tô Tô không hề cảm thấy thương xót cô ta chút nào, càng không muốn kiếm thứ gì đó từ Phương gia sau lưng cô ta. Sau khi ngừng giao dịch với Sở Hiên, Tô Tô đảm bảo sẽ đóng gói Kiều Tư, ship đến tận cửa.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sinh Con Thời Mạt Thế, truyện Sinh Con Thời Mạt Thế, đọc truyện Sinh Con Thời Mạt Thế, Sinh Con Thời Mạt Thế full, Sinh Con Thời Mạt Thế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top