Siêu Cấp Cường Giả

Chương 462: Trận chiến có một không hai (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Siêu Cấp Cường Giả

Cả quyền tràng liền im phăng phắc, giọng nói lạnh như băng của Diệp Cô Thành giống như một tiếng sấm nổ vang, làm cho ai ai cũng nghe rõ.

"Bá!"

Trong phút chốc, sắc mặt của đại đa số người trong quyền tràng liền thay đổi, trên mặt bọn họ liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Vốn ta tính toán chỉ cần đấu 2 trận, hiện giờ xem ra cần phải đấu thêm 1 trận nữa bởi vì chờ sau khi ta chặt đầu Bùi Vũ Phu xuống thì sẽ chặt đầu của ngươi.

Ánh mắt của Y Hạ Nhẫn híp lại thành một đường nhỏ, nhìn vào bóng lưng Diệp Cô Thành:

- Hy vọng đến lúc đó ngươi cũng không giống như loại người như nhược, không dám nghênh chiến.

- Chặt đầu của hắn…

Y Hạ Nhẫn vừa nói xong thì những người đến từ NB liền gào lên, tiếng hét rung trời.

Nghe được lời nói cuồng ngạo của Y Hạ Nhẫn, đối mặt với những tiếng hét to như vậy thì Diệp Cô Thành không để ý đến, thậm chí cả cước bộ đều không có dừng một cái mà đi vào chỗ ngồi cách lối vào không xa.

Y Hạ Nhẫn thấy thế thì không nói cái gì nữa, mang theo Đằng Dã sắc mặt khó coi đi vào.

Chỗ ngồi của bọn hắn là do ban tổ chức chuẩn bị, mà cha con Bùi gia ngồi ở phía đối diện.

- Tàng Bố Trát Khắc đại sư, Long Vương Diệp Cô Thành nếu nói Bùi đại sư có thể dùng một tay bóp chết tên NB kia thì tên NB kia căn bản không phải là đối thủ của Bùi đại sư phải không?

Cùng lúc đó những võ giả ngồi ở phía Tây cũng không có giống như đám người NB mà hét to lên, trong đó chưởng môn của Hình Ý Môn là Dương Thiện nhịn không được mà hướng về phía Tàng Bố Trát Khắc đại sư hỏi.

Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

Cường giả thứ 5 trên Long bảng.

Năm trước nhận được lời khiêu chiến của Cô Độc Phong Ảnh, kết quả là bị đánh bại.

Dù là như thế thì cũng không ai có thể hoài nghi thực lực của Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

“Bá”

Nghe Dương Thiện hỏi như thế thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Tàng Bố Trát Khắc đại sư.

- Ngày đó Cô Độc Phong Ảnh chỉ dùng một chiêu mà khiến ta phải nhận thua, thực lực đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính đỉnh phong. Hiện giờ ông ta lại tình nguyện đi theo Bùi Vũ Phu, hơn phân nửa là bại bởi Vũ Phu, hơn nữa lại thua tâm phục khẩu phục.

Tàng Bố Trát Khắc đại sư trầm ngâm nói:

- Vừa rồi Long Vương còn nói ra vậy, nói như vậy thì Bùi Vũ Phu đã đạt đến cảnh giới Cương Kính như trong truyền thuyết.

Cương Kính?

Nghe được 2 chữ ngày thì sắc mặt ai nấy đểu biến đổi.

Bởi vì bọn hắn đều biết Cương Kính chính là cảnh giới phía trên của Hóa Kính, đây là cảnh giới tối cao mà tất cả những người luyện võ đều theo đuổi.

Nhưng mà.

Trong 100 năm qua, cả TQ cũng không có một người nào đạt đến cảnh giới ấy.

- Nếu Bùi đại sư đã đạt đến cảnh giới Cương Kính thì nếu muốn giết tên NB ấy thì cũng dễ như trở bàn tay.

Dương Thiện trầm giọng, nói:

- Như vậy, việc duy nhất là chúng ta cần phải lo lắng chính là trận chiến giữa Đông Lai và tên tiểu tử Đằng Dã kia.

- Đúng a, tên tiểu tử Đằng Dã kia đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn, luận về thực lực thì những người trẻ tuổi bên chúng ta không phải là đối thủ của hắn.

- Sở dĩ Bùi đại sư để con mình xuất chiến rất có thể là không muốn chúng ta ý lớn hiếp nhỏ, hơn nữa tên tiểu tử Đằng Dã kia rõ ràng hướng về phía Đông Lai mà tới, điều này có quan hệ đến vinh dự của giới võ học TQ, không thể không chiến.

- Tên tiểu tử Đằng Dã kia tuy mạnh nhưng mà nếu Bùi đại sư đã để con Đông Lai xuất chiến thì cũng đã có chuẩn bị. 2 ngày hôm nay Vũ Phu đã truyền cho Đông Lai một bộ quyền pháp thần bí. Nói như vậy thì Đông Lai có thể thông qua bộ quyền pháp này để giành chiến thắng.

- Hy vọng như thế.

Ngắn ngủi nghị luận đi qua, sau đó, mọi người cũng không nói gì nữa mà nhìn về phía cửa của quyền trang, cùng đợi cha con Bùi gia xuất hiện.

Cùng lúc đó.

Thấy được Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai đã đến Thái Kinh liền xuất hiện ở cửa thang máy, cung kính chờ đợi.

Ngoài Thái Kinh thì còn có Hạ Y Na và Đông Phương Lãnh Vũ đứng ở một bên, vẻ mặt khẩn trương.

“Ping Pông”

Lúc này đây, cửa thang máy được mở ra, Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu, Tần Đông Tuyết và Cô Độc Phong Ảnh xuất hiện trong thang máy.

Cô Độc Phong Ảnh vẫn mang một chiếc trường bào màu trắng, Bùi Vũ Phu mặc một chiếc trường bào màu đen, phối hợp với một đôi giày vải, hơi có cảm giác của nhân sĩ võ lâm.

Bùi Đông Lai thì ngược lại.

Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ở bên dưới là một chiếc quần tây màu đen phối hợp với sợi dây lưng màu đen.

Mà Tần Đông Tuyết ở phía sau hắn thân mặc một bộ sườn xám màu trắng làm lộ lên khí chất tao nhã của nàng.

- Bùi gia, Bùi thiếu, Cô Độc đại sư, Tần tiểu thư.

Thái Kinh thấy 4 người xuất hiện thì vội vàng chào đón.

- Đông Lai ca.

Đông Phương Lãnh Vũ vốn là ngẩn ra, sau đó cũng không cam chịu rớt lại phía sau, hưng phấn mà cười nói.

"Bá!"

Ở bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ là Hạ Y Na thây vậy thì há hốc miệng ra, lại không hô to lên mà sắc mặt nàng biến đổi, vẫn không nhúc nhích nhìn vào 2 người Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, giống như là một pho tượng, hoàn toàn ngây người.

Trước tiên Bùi Vũ Phu gật đầu ý bảo Thái Kinh, sau đó nhìn sang Hạ Y Na.

Mặc dù Tần Đông Tuyết ngầm đồng ý mình và Hạ Y Na cùng một chỗ nhưng mà ngay khi thấy được Hạ Y Na xuất hiện ở đây thì sắc mặt của Bùi Đông Lai hơi biến đổi, lộ ra vẻ xấu hổ.

- Hạ Y Na, chào cậu.

Khi Bùi Đông Lai còn cảm thây xấu hổ thì Tần Đông Tuyết buông cánh tay Bùi Đông Lai ra, bước chân đi về phía Hạ Y Na, chủ động vươn tay:

- Tớ là Tần Đông Tuyết.

- Chào…chào cậu, Tần Đông Tuyết.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì là người thứ 3, cũng có lẽ là do khí chất giống như Tuyết Liên cao quý của Tần Đông Tuyết mà làm cho Hạ Y Na cảm thấy ảm đạm, thế cho nên khi mở miệng thì giọng nói của nàng hơi nhỏ, bàn tay cầm lấy tay của Tần Đông Tuyết cũng run run.

- Thật cao hứng hôm nay cậu có thể tới.

Nụ cười trên mặt của Tần Đông Tuyết cũng không giảm, một câu hai nghĩa.

Cậu…cậu ta tiếp nhận mình rồi sao?

Nghe được Tần Đông Tuyết nói như vậy thì Hạ Y Na cũng hiểu ra, sắc mặt của nàng biến đổi, từ tự trách, bàng hoàng, khẩn trương biến sang vui mừng.

Thấy được hành động của Tần Đông Tuyết thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng cảm động.Tần Đông Tuyết thì mỉm cười, nói:

- Tớ cùng với Y Na sẽ ngồi ở phía dưới, chúng tớ đều tin tưởng cậu sẽ không để chúng tớ phải thất vọng.

- Ừh.

Bùi Đông Lai gật đầu.

- Đông Lai ca, tiểu quỷ tử đến nước chúng ta giương oai, ca cần phải đánh cho bà mja của hắn cũng không nhận ra hắn.

Lúc này đây Đông Phương Lãnh Vũ hướng về phía Bùi Đông Lai giơ giơ quả đấm lên, cổ vũ.

Bùi Đông Lai mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Đông Phương Lãnh Vũ, sau đó hít một hơi, hoàn toàn thu liễm tâm thần, mang theo 3 người Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na cùng Đông Phương Lãnh Vũ đuổi theo Bùi Vũ Phu và Cô Độc Phong Ảnh. Cuối cùng mọi người đã bước tới quyền tràng ngầm.

Cùng lúc đó, phía đông của quyền tràng.

- Sư phụ, người vừa rồi chính là Diệp Cô Thành, là thủ lĩnh của tổ chức Long Nha thần bí sao?

Sắc mặt Đằng Dã khó coi hướng Y Hạ Nhẫn hỏi. Sát ý trên người tỏa ra, cảm giác kia hân không thể lập tức xé nát Diệp Cô Thành.

- Ừh.

Sắc mặt Y Hạ Nhẫn không chút thay đổi gật đầu.

- Sư phụ, ngài có thể nhìn ra thực lực của hắn đạt đến trình độ nào không?

Mặc dù hận không thể lập tức xé nát Diệp Cô Thành để tiết hận nhưng mà Đằng Dã cũng biết mình không có tư cách để chiến với Diệp Cô Thành một trận.

- Dựa vào cảnh giới phân chia của TQ thì hẳn là hắn bước vào cảnh giới Cương Kính.

Y Hạ Nhẫn lau lau thanh đao Bố Đô Ngự Hồn trên tay, thản nhiên nói:

- Tương đương với Nhẫn Thuật Cửu Đoạn của NB chúng ta.

- Mạnh như vậy sao?

Nghe được Y Hạ Nhẫn nói như thế thì tuy rằng Đằng Dã có chút giật mình, dù sao hiện giờ ở giới võ học của NB thì chỉ có một mình sư phụ của hắn là Y Hạ Nhẫn mới đột phát được Nhẫn Thuật Cửu Đoạn mà thôi.

Thậm chí, trong vòng 200 năm qua, trừ Y Hạ Nhẫn ra thì giới võ học NB chỉ có một người đạt đến cảnh giới này.

Trong đầu của Đăng Dã không khỏi nhớ lại tình cảnh 3 ngày trước, lúc đó Bùi Vũ Phu chỉ thổi một hơi vào chiến thư mà hắn ném qua đã khiến cho chiến thư bay ngược lại hắn, hắn nhịn không được mà hỏi:

- Long Vương Diệp Cô Thành đã đạt đến trình độ này, vậy tên hỗn đản Bùi Vũ Phu kia không phải là mạnh hơn sao?

- 5 năm trước thì vi sư đã đột phát Nhẫn Thuật Cửu Đoạn hơn nữa trong tay có thanh Bố Đô Ngự Hồn này nữa, có thể khiến cho thực lực của ta tăng lên thập bội, bọn hắn mạnh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị chém giết.

Trong đôi mắt Y Hạ Nhẫn toát ra sát ý, sau đó hướng Đằng Dã, nói:

- Con không cần chú ý đến việc này, hãy chú ý vào trận chiến của mình đi.

- Yên tâm đi sư phụ, con tuyệt đối sẽ không để tên cẩu tạp chủng TQ kia sống qua khuya hôm nay.

Sát ý của Đằng Dã sôi trào:

- Con sẽ ở trước mặt nhiều người màn hung hăng vũ nhục hắn, để hắn phải chủ động quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó con sẽ chặt đứt đầu của hắn.

"Vù..Vù..."

Đằng Dã vừa nói xong thì một tiếng vang vang lên, một cỗ sát ý khủng bố trên người của Y Hạ Nhẫn phóng ta, ánh mắt của hắn giống như lợi kiếm thông thường, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa của quyền tràng.

“Ách?”

Đột nhiên Y Hạ Nhẫn nhìn về phía trước thì thấy được đoàn người Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu đi vào.

"Bá!"

Không riêng gì sư đồ Y Hạ Nhẫn mà những người khác cũng đều nhìn vào.

Trong phút chốc.

Cả quyền tràng ngầm im lặng như chết.

Cha con Bùi gia đến rồi.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Siêu Cấp Cường Giả, truyện Siêu Cấp Cường Giả, đọc truyện Siêu Cấp Cường Giả, Siêu Cấp Cường Giả full, Siêu Cấp Cường Giả chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top