Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Showbiz Là Của Tôi
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Trong lòng tuy rằng nghĩ là như vậy, nhưng cũng không thể nói ra như thế. Cơ
hội mời khách quý giá như thế, làm sao có thể dùng ngay được. Hôm nay
vừa mới gặp mặt rồi, đã đủ cho cô gặm nhấm dư vị thật lâu. Lần sau chờ
tới lúc nhớ anh tới phát điên thì hẹn gặp đi.
Hứa Trích Tinh nhịn đau vẫy vẫy tay với idol: “Vậy, anh ơi em chào anh, lần sau gặp lại nha!”
Sầm Phong gật gật đầu: “Lần sau gặp lại.”
Xe trườn lên phía trước, Hứa Trích Tinh vịn cửa sổ xe lưu luyến vẫy tay,
mãi đến khi xe nhập vào dòng xe cộ đông đúc, không thể nhìn thấy dáng
hình idol nữa, mới thở dài một tiếng ngồi trở lại.
Tài xế taxi nhìn qua kính chiếu hậu nhòm cô, trêu ghẹo cười nói: “Cô bé, mới thế đã nhớ bạn trai rồi à?”
Hứa Trích Tinh cực kì chính đáng mà phản bác bác bài: “Không phải bạn trai ạ, bác tài đừng nói linh tinh.”
Tài xế taxi: “Hề hề, còn thẹn thùng.”
Hứa Trích Tinh: “……”
Thôi, mấy người là người phàm mắt thịt, không hiểu được tâm tình của fangirl
đu idol, cứ để cô một mình đắm chìm trong tình mẹ bao la biển cả đi.
Xe chạy được nửa đường, Vưu Đào gọi điện thoại hỏi cô ở đâu. Chị đã mua
trái cây và đồ ăn, vốn dĩ định chờ đại tiểu thư tỉnh ngủ thì làm cơm
chiều cho cô. Kết quả chờ đến giờ cũng chưa thấy ỏ ê gì, vào trong nhà
mới phát hiện ra không có ai ở nhà.
Hứa Trích Tinh gặm kem: “Em ăn tối bên ngoài rồi ạ, chốc em về liền. Chị cứ bỏ trái cây vào tủ lạnh rồi về đi ạ.”
Vưu Đào ok, lại nhắc nhở cô: “Đại tiểu thư, ngày mai em phải đến trường
nhập học đấy, chứng từ tài liệu cần thiết nhớ chuẩn bị trước đấy nha.”
Hóa ra đã sắp khai giảng rồi.
Hứa Trích Tinh lúc này mới từ từ nhận ra mình đã là sinh viên năm nhất rồi.
Bây giờ thi vào Đại học Truyền thông khác với trường cũ, cả môi trường lẫn
thầy cô bạn học đều không giống trước đây. Những thứ nghênh đón cô đều
mới tinh, chính cô cũng không biết cuộc sống đại học mới sẽ xảy ra những gì.
Nghĩ như thế, lại có chút chờ mong.
Ngày hôm sau Hứa Trích Tinh không ngủ nướng, lúc Vưu Đào mua bữa sáng tới cô đã rửa mặt xong xuôi. Cô mặc áo thun phối với quần jean đơn giản, giày
thể thao trắng đeo balo, tóc vẫn buộc đuôi ngựa, tràn ngập sức sống
thanh xuân.
Vưu Đào khen cô: “Đại tiểu thư, em xinh đẹp quá.”
Hứa Trích Tinh vừa gặm bánh kếp kẹp thịt vừa nói: “Hôm qua chị còn trêu em mặt không có thịt xấu gái.”
Vưu Đào hơi ngượng ngùng: “Đấy là vì chị đốc em ăn cơm nên nói bừa đó, bây giờ cũng đẹp mà.”
Vẻ phúng phính trẻ con trên mặt cô thật ra vẫn chưa hết. Nhưng so với
trước kia, ngũ quan đã thon gọn hơn nhiều, mang cảm giác nhà mình có cô
con gái xinh đẹp mới lớn, rất hợp với khí chất sạch sẽ trong trẻo của
cô, vô cùng có tư vị mỹ nhân.
Ăn xong bữa sáng, Vưu Đào lại giúp cô kiểm tra hết chứng từ tư liệu, xác nhận không sai sót gì, liền chuẩn bị xuất phát tới trường học.
Hứa Trích Tinh vốn tưởng Vưu Đào đi chung với cô, ai dè lúc xuống hầm để xe mới phát hiện Hứa Duyên đã mở cửa chiếc xe Mercedes-Benz của anh đứng
chờ ở đó.
Hứa Trích Tinh cảm động chào hỏi anh: “Anh, anh đưa em đi ạ?”
Hứa Duyên liếc cô một cái: “Tối qua ba mẹ em đặc biệt gọi tới dặn dò anh,
không dám không từ.” Anh nói với Vưu Đào: “Để tôi đưa nó đi là được, hôm nay cho cô nghỉ.”
Vưu Đào gật gật đầu, đưa balo cho Hứa Trích Tinh, lại giúp cô đóng cửa xe rồi mới đi.
Hứa Duyên lái xe ra khỏi gara, thời gian này đang đúng lúc cao điểm buổi
sáng, cả quãng đường đều kẹt xe. Nhưng bọn họ cũng không nóng nảy, dù gì chỉ cần báo danh trong buổi sáng là ok.
Hứa Duyên lái xe chậm rì rì, bàn chuyện công ty với cô: “Em thấy có nên cho Tân Tân tham gia cái gameshow kia không?”
“Chị ấy á?” Hứa Trích Tinh cất điện thoại đi: “Chị ấy thì bỏ đi. Tính cách của chỉ không hợp show thực tế, dễ mời antifan tới.”
Bây giờ phần đông người xem mới chỉ thấy Triệu Tân Tân trên phim truyền
hình. Cô nàng toàn đóng các nhân vật dịu dàng thiện lương, xinh đẹp
ngoan ngoãn, ngày thường một ít phỏng vấn thăm hỏi cũng có kịch bản, cơ
bản sẽ không bại lộ tính tình ngốc xít lại dễ sửng cồ của cô nàng.
Lên show thực tế một cái tuyệt đối sẽ toang ngay.
Mối tình đầu quốc dân thì phải giữ hình tượng của mối tình đầu quốc dân, không thể phá vỡ mộng tưởng của khán giả được.
Hứa Duyên mỉm cười: “Anh cũng nghĩ vậy.” Anh dừng một chút, hơi đau đầu bất đắc dĩ nói: “Nhưng bây giờ cổ cứ ầm ĩ đòi lên gameshow này.”
Hứa Trích Tinh kỳ quái: “Chị ấy ầm ĩ đòi lên thì anh cho chị ấy lên à? Anh
hai, trước kia không phải anh rất có oai sao, sao em cảm thấy Triệu Tân
Tân bây giờ không sợ anh chút nào thế?”
Hứa Duyên: “……”
Hứa Trích Tinh vô cùng đau đớn: “Anh, anh thay đổi rồi, anh đâu còn là Sếp
Hứa tàn nhẫn độc ác sấm rền gió cuốn của ngày xưa đó nữa!”
Hứa Duyên: “?”
Hứa Trích Tinh ngẫm nghĩ: “Thế này đi, anh nói với chị ấy, nếu chị ấy có
thể giữ bình tĩnh không nổi đóa quá hai lần trước khi danh sách khách
mời chính thức được đưa ra, thì anh cho chỉ tham gia.”
Hứa Duyên nghiêng đầu như cười như không nhìn cô một cái: “Nói thế chẳng phải có ý là cả đời cũng không cho cô ấy tham gia à.”
Hứa Trích Tinh buông tay: “Trách em được ư?” Cô tiếp tục cầm lấy di động
lướt Weibo, lướt một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Sau này mảng
gameshow sẽ phát triển càng lúc càng mạnh, chị ấy cũng nhất định phải
tham gia show thực tế. Thừa dịp bây giờ sửa đổi tính tình cho chị ấy,
rén lại chút còn kịp.”
Chờ sau này show
thực tế trong nước mọc lên như nấm, không muốn lên cũng phải lên, một
khuyết điểm nhỏ xíu của minh tinh lên show cũng sẽ đều bị phóng đại. Dựa theo cái xì tai không hợp mắt ai liền đập người đó của Triệu Tân Tân,
phỏng chừng sẽ bị anti tới muôn đời.
Bây giờ cảnh tỉnh cô nàng, bắt cô nàng rén vào một tí, còn đỡ hơn để sau này xảy ra cơ sự gì.
Hứa Duyên không nói gì, chỉ tán đồng gật gật đầu.
Lúc xe chạy đến trường học, trước cổng trường đã người đến người đi, sinh
viên mới đến báo danh đều mang vẻ mặt kích động và chờ mong, lại hơi lo
lắng và thấp thỏm. Còn các đàn anh đàn chị đang nghênh đón thì vô cùng
nhiệt tình thân thiện, khắp nơi đều là sự phấn chấn bồng bột của tuổi
trẻ.
Hứa Trích Tinh xuống xe trước, bảo Hứa Duyên tự tìm chỗ đỗ xe, còn mình đứng trước bảng hướng dẫn nghiên cứu trình tự báo danh.
Cô đứng nơi đó, hơi hơi ngửa đầu, nắng sớm chiếu lên thân mình, chẳng cần
làm gì đã là một phong cảnh hút người, thanh thuần lại xinh đẹp. Nói cô
và Triệu Tân Tân đụng hình tượng là có đạo lý, đều là hình tượng mối
tình đầu, cái loại có thể khiến các cậu trai điên cuồng động tâm ấy.
Mấy đàn anh tiếp đãi tân sinh viên ở bên kia tôi tranh anh đoạt, không ai
nhường ai, cuối cùng chỉ có thể quyết định bằng trò oẳn tù tì. Sau một
phen hỗn chiến, play boy có tiếng của khoa Kỳ Trạch cuối cùng thắng
được, vẻ mặt đắc ý đi về phía Hứa Trích Tinh.
Hắn vừa đi, mấy cậu trai phía sau ầm ĩ đấm ngực dậm chân: “Sao lại để nó
thắng! Lại một em gái khóa dưới bị thằng cặn bã kia hại đời rồi!”
Kỳ Trạch bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, bóng rổ chơi rất giỏi,
những cô nàng crush hắn có thể xếp hàng từ canteen đến ký túc xá. Mặt
nào cũng tốt, bị mỗi cái sống sai, thay bạn gái như thay quần áo. Nhưng
vẫn có không ít các cô trầm mê lời ngon tiếng ngọt và sự lãng tử của
hắn. Đều cho rằng mình là người đặc biệt, kết cục không cần nói cũng
biết.
Mắt thấy em gái khóa dưới mới tới lại bị tên cặn bã nhúng chàm, các cậu ở ban tiếp đón đều kêu rên liên tục.
Kỳ Trạch tự tin nện bước đi đến cạnh Hứa Trích Tinh, cười vô cùng thân
thiện và đẹp trai, “Chào em gái khóa dưới, anh ở ban tiếp đón sinh viên
mới, xin hỏi có thể giúp gì cho em không?”
Hứa Trích Tinh đã trải qua đại học một lần, trình tự của các trường thực ra cũng không khác nhau lắm, thoáng nhìn là hiểu, quay đầu lễ phép cười
với hắn ta: “Cảm ơn, không cần đâu ạ.”
Nụ cười này, Kỳ Trạch cảm thấy mình lần này rung động thật sự luôn.
Tuy rằng lần nào mà hắn chả cảm thấy thế.
Hắn cho là em gái khoá dưới đã nghiện lại còn ngại, kiên nhẫn nói: “Trường
mình rất lớn, mấy phòng làm việc đều ở các chỗ khác nhau. Em gái khóa
dưới em đi một mình à? Hay để anh đưa em đi. Hành lý của em ở đâu?”
Hứa Trích Tinh cảm thấy vị đàn anh này hơi nhiệt tình quá đáng, rốt cuộc quay đầu nghiêm túc nhìn nhìn hắn ta.
Cũng rất bô trai đấy, chỉ là câu ám chỉ “Anh muốn cưa em” hiện quá rõ trong mắt.
Hứa Trích Tinh quyết định đau ngắn hơn đau dài, không thể để chuyện như Chu Minh Dục tái xuất trong quãng đời sinh viên của cô, cô cười xin lỗi:
“Ngại quá đàn anh, anh không phải là gu em.”
Kỳ Trạch: “?”
Bị từ chối dứt khoát vậy luôn??? Quãng đời tán gái lần đầu gặp phải con hàng cứng như vậy.
Đám người phía sau vẫn còn đang hóng hớt, Kỳ Trạch có tí xuống đài không
được, lấy ra tuyệt chiêu bad boy của mình, mỉm cười: “Em gái khóa dưới,
bây giờ nói có thích hay không còn quá sớm mà? Hơn nữa anh chỉ muốn giúp em cầm hành lý thôi, hy vọng em đừng hiểu lầm.”
Sao? Còn trách tôi nằm rừng mơ bắt con tưởng bở?
Hứa Trích Tinh đang định nói chuyện, Hứa Duyên đỗ xong xe không biết đi đến tự khi nào, bước đến cạnh Kỳ Trạch, khẽ hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Kỳ Trạch hoảng sợ, quay đầu thấy ánh mắt không vui của Hứa Duyên, nháy mắt cảm thấy thua kém khí chất tổng tài ưu tú bao năm của anh. Vẻ đẹp trai
hắn ta lấy làm tự hào đột nhiên trở thành ngốc nghếch……
Hứa Trích Tinh hỏi: “Anh, anh đỗ xe xong rồi ạ?”
Hứa Duyên gật gật đầu, tiến lên hai bước, không chút khách khí đẩy Hứa Trích Tinh ra xa khỏi Kỳ Trạch, “Đi thôi.”
Kỳ Trạch:…………
Đại ca ei anh hiểu nhầm em nhiều quá.
Vị đàn anh của Hứa Trích Tinh lễ phép mà cười một cái, cũng bỏ đi theo Hứa Duyên. Đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy Hứa Duyên không vui cảnh
cáo cô: “Về sau cách mấy thằng không có ý tốt thế này xa xa một chút.
Mấy thằng không quen tiếp cận đều là có mục đích cả. Tuy rằng vào đại
học rồi, cũng đừng yêu đương bậy bạ.”
Hứa Trích Tinh: “……”
Anh, em không biết anh còn bị sister complex nha?
(Sister complex: muội khống, là kiểu yêu thương em gái một cách quá đáng)
Cô cho Hứa Duyên một ánh mắt hình viên đạn, dựng thẳng ba ngón tay: “Không màng yêu đương, xin ngài yên tâm.”
Yêu với đương cái nỗi gì, có idol còn không đu à?
Kỳ Trạch thật ra cũng không nói dối, trường học đúng là rất lớn, chỉ mỗi
quá trình báo danh thôi đã mất hơn một giờ. Chờ tất cả thủ tục làm đầy
đủ, Hứa Duyên lại đưa Hứa Trích Tinh đi tìm giáo viên phụ trách xin học
ngoại trú.
Nhưng thật ra không phí công
gì, giáo viên phụ trách phê liền tay đơn xin không ở ký túc xá trong bốn năm đại học. Nhưng vẫn yêu cầu tuần đầu sau khai giảng phải ở tại ký
túc xá, bởi vì mới vừa khai giảng hay phải nộp tài liệu đăng ký gì gì
đó, ở ký túc xá sẽ tiện hơn một chút.
Hứa Trích Tinh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nếu phải ở một tuần thì vẫn nên đến nơi xem cần mua đồ trên giường, đồ dùng sinh hoạt gì thì mua. Hứa Duyên cảm thấy mình đang trải nghiệm cảm giác lần đầu nuôi con gái, khi anh ôm vỏ chăn xách theo phích nước đi vào ký túc xá nữ sinh, hầu như cô gái nào cũng nhìn trộm anh.
Hứa Trích Tinh được phân đến phòng 203 trong ký túc xá, lúc tới nơi, đã có ba cô gái khác ở đó.
Các cô tới sớm, đồ đạc đều đã sửa soạn xong, đang châu đầu vào nhau làm
quen nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy một anh đẹp trai tiến vào, nhất
thời đều ngây ngẩn cả người.
Hứa Trích Tinh theo sau đi vào, cười tủm tỉm chào hỏi: “Chào các cậu nha, mình là Hứa Trích Tinh.”
Ba cô gái đều vội vàng đứng lên.
Cô gái tóc xoăn dài, mặc đồ thời thượng, có vẻ rất hướng ngoại tên là Chu
Duyệt. Cô gái nhỏ yếu, ăn mặc giản dị nhưng mày mắt sáng láng tên là
Bạch Phi Phi. Cô gái tóc ngắn có vẻ rất khẳng khái tên là Tân Huệ.
Nhìn qua đều khá dễ sống chung.
Lúc mấy cô làm quen trò chuyện với nhau, Hứa Duyên liền giúp cô trải giường chiếu. Chu Duyệt lén lút ngó vài cái, ghé vào bên tai Hứa Trích Tinh hạ giọng hưng phấn hỏi: “Trích Tinh, anh trai cậu đẹp trai quá đê! Ảnh có
bạn gái chưa?”
Hứa Trích Tinh cảm thấy tình thế không ổn: “…… Chưa.”
Chu Duyệt: “Vậy cậu thấy tớ làm chị dâu cậu được hông?”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Chị em ei, sao cậu vã thế?
Chu Duyệt đương nhiên phần nhiều là giỡn chơi thôi, nhưng mê giai là thật,
hơn nữa Hứa Duyên vừa thấy là biết chính là kiểu đàn ông chất lượng cao
được dạy dỗ tốt, tuổi còn trẻ đã thành công trong sự nghiệp, đối với các cô gái thích nam giới trưởng thành có thể nói là có lực hấp dẫn trí
mạng.
Trải xong giường, Hứa Duyên lại
giúp Hứa Trích Tinh sửa soạn chỉnh trang đồ đạc, nghĩ đến cuộc điện
thoại tra tấn cùng dặn dò kĩ lưỡng kéo dài suốt nửa giờ tối hôm qua, lại nói với Hứa Trích Tinh: “Thử xem giường có ngủ quen không, không quen
thì anh kêu Vưu Đào đem vỏ chăn trong phòng ngủ của em tới đây.”
Hứa Trích Tinh vội vàng xua tay: “ Không cần phiền toái vậy đâu, ở mỗi một tuần, nằm mấy bữa là đi ấy mà ạ.”
Chu Duyệt hỏi: “Một tuần thôi á? Trích Tinh cậu không ở ký túc xá à?”
Hứa Trích Tinh gật gật đầu: “ Ừa, tớ tương đối nhiều việc nên thuê nhà bên ngoài, hoan nghênh các cậu hôm nào tới chơi nha.”
Mấy cô đều có chút tiếc nuối, nhưng thôi cũng không nói gì nữa. Buổi chiều
phải mở phiên họp, Hứa Duyên thấy mọi chuyện cơ bản đã xử lý ổn thoả,
dặn dò Hứa Trích Tinh vài câu rồi rời khỏi trường.
Anh vừa đi, không khí phòng ngủ liền càng thêm nhẹ nhàng, Hứa Trích Tinh
đời trước cũng chưa từng trải qua cuộc sống ký túc. Khi đó tự ti, chẳng
kết được mống bạn nào, bây giờ rốt cuộc có bạn cùng phòng cùng ký túc
xá, cô rất vui vẻ.
Bốn người lại hàn
huyên một lúc, Hứa Trích Tinh thông qua nói chuyện liền phát hiện, Chu
Duyệt có gia cảnh tốt giống mình, hơn nữa rất tự lập, cực kì hướng
ngoại, cái gì cũng dám nói. Tân Huệ phong cách sang sảng, can đảm thần
kinh thô, hơi giống con trai. Bạch Phi Phi là người xinh nhất trong cả
ba, nhưng hướng nội nhút nhát, hơn nữa phỏng chừng là gia cảnh không tốt lắm, có chút cảm giác sợ hãi tự ti.
Tán
chuyện trên giời dưới biển xong, bốn người lại cùng đi ăn cơm, khoác tay đi nghênh ngang, không khí vô cùng vui sướng, khiến Hứa Trích Tinh hơi
không muốn ra ngoài ở nữa.
Phòng 203 lần
đầu tổ chức liên hoan trúng tuyển trong một nhà hàng Trung Quốc ở quảng
trường sinh hoạt, Chu Duyệt còn khui một chai bia, rót cho mỗi người một ly. Đang ăn đến là vui vẻ, đột nhiên có người bên cạnh kêu lên: “Em gái khóa dưới, lại gặp rồi, trùng hợp ghê.”
Hứa Trích Tinh ngẩng đầu thì thấy chính là vị đàn anh đẹp trai trong ban tiếp đón sinh viên mới kia.
Bạn cùng phòng đều nhìn cô, cũng không dám nói gì, cô cười cười: “Vâng.”
Kỳ Trạch cùng đám bạn liền ngồi vào bàn bên cạnh, hắn ta trực tiếp kéo cái ghế ở bên cạnh cô ngồi xuống, “Anh tên là Kỳ Trạch, năm ba khoa phát
thanh, em gái khóa dưới tên gì vậy? Ở chuyên ngành nào?”
Hứa Trích Tinh gắp miếng sườn heo chua ngọt bỏ vào trong miệng, thong thả
ung dung nói: “Đàn anh hỏi nhiều như vậy, em sẽ lại hiểu lầm đấy.”
Kỳ Trạch bị cô làm nghẹn họng, nhưng vẫn không mất phong độ mà cười nói:
“Trước kia là anh dùng từ ngữ không chuẩn, dốc lòng cầu em dưới khoá tha tội. Để nhận lỗi, bữa cơm này anh mời.”
Nói đoạn, không đợi Hứa Trích Tinh ngăn cản, hắn ta gọi thẳng ông chủ tính tiền.
Thanh toán tiền xong, gã ga lăng mỉm cười: “Có thể nói cho anh tên của em không?”
Hứa Trích Tinh: Nị diễn phim thần tượng à?
Thanh toán một bữa cơm trong nhà ăn sinh viên rồi đòi tên tôi, quả thực có
hiệu quả vi diệu y như đưa nữ chính đi Metersbonwe mua quần áo.
(Metersbonwe: hãng đồ casual nổi tiếng của TQ, hay có trong trung tâm thương mại.)
Chu Duyệt ở bên cạnh hóng hớt đến không kìm được, thò đầu qua nhỏ giọng nói: “Đẹp trai quá đi, nói cho ảnh đi.”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại là ngày đầu tiên khai giảng, Hứa Trích Tinh cũng không muốn trực tiếp làm người ta khó xử, khiến mọi
chuyện trở nên khó coi, cô khẽ nói: “Em tên là Hứa Trích Tinh. Tên anh
đã hỏi rồi, hy vọng kế tiếp đừng làm thêm mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa.”
Kỳ Trạch tựa hồ không ngại bị
giọng nói của cô nhằm vào chút nào, cười đến vô cùng dịu dàng: “Em Trích Tinh dưới khoá, anh nhớ kỹ rồi.”
Hắn
đứng dậy ngồi trở về chỗ, Hứa Trích Tinh tiếp tục ăn sườn xào chua ngọt
của mình. Chu Duyệt hóng hớt chọc chọc eo cô: “Khai giảng ngày đầu tiên
đã có đàn anh đến gần, trâu bò quá, quen nhau thế nào vậy?”
Hứa Trích Tinh cũng không ngẩng đầu lên: “ Cậu thích à? Thích thì theo duổi đi.”
“Thế thì thôi.” Chu Duyệt thu hồi tâm tư hóng chuyện, “Tớ còn đang mê anh
cậu thế này, cậu có đồng ý cho tớ theo đuổi anh cậu không?”
Hứa Trích Tinh:…………
Hôm nay vận đào hoa của nhà họ Hứa hồng đến quá thể đáng.
Cơm nước xong bốn người lại đi dạo siêu thị và phố thương phẩm. Trong khuôn viên trường nơi nơi đều là sinh viên mới, phảng phất khắp nơi đều là
tiếng cười nói vui vẻ. Hứa Trích Tinh cảm giác tâm thái mình cũng trẻ
lại không ít.
Dạo xong lại đi mua trà sữa, tiệm trà sữa đông người, order xong bốn người liền đứng ở cửa vừa nói chuyện phiếm vừa chờ.
Chu Duyệt đang nói chuyện buổi chiều lớp mới sẽ tranh cử lớp trưởng, kêu ba bạn bỏ phiếu cho cô, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói: “Đã hỏi được rồi, cái đứa sinh viên mới kia tên Hứa Trích Tinh, hình như là ở
khoa truyền thông.”
Động tác nhai trân châu của bốn người dừng lại, nhất tề quay đầu lại nhìn xem.
Dưới dù che nắng có ba cô gái trang điểm tinh xảo, ăn vận đắt tiền, đều là
kiểu có tiền có khí chất. Cô gái cầm di động cười lạnh nói: “Sinh viên
mới lần này bản lĩnh đúng là ghê gớm. Còn chưa vào học đã học được cách
quyến rũ đàn anh, rẻ rúng quá thể.”
Hứa Trích Tinh: “?”
Cô nhìn về phía các bạn cùng phòng, chỉ chỉ chính mình: “Mấy bả đang mắng tớ hả?”
Chu Duyệt: “Còn không rõ à?”
Tân Huệ thần kinh thô, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Trích Tinh, cậu quen mấy bả à? Sao mấy bả lại mắng cậu?”
Bạch Phi Phi vẫn luôn yên lặng uống trà sữa không nói chuyện, lời ít ý nhiều nói: “Là bởi vì đàn anh mới nãy chứ gì?”
Cô gái kia mắng xong, lại thở dài vỗ vỗ vai cô gái mặc váy liền kia: “Bội
Bội, đừng đau lòng. Kỳ Trạch cũng chỉ là thấy của lạ ham vui thôi. Chơi
đủ rồi cuối cùng chẳng phải sẽ lại quay về bên cậu sao. Cậu cứ an tâm
chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn quan trọng của cậu đi.”
Cô gái tên Bội Bội cười khổ một chút, rũ mắt nhìn cốc trà sữa: “Phỏng vấn
xong rồi, hẳn là không thành vấn đề. Chỉ là sau khi tớ về bên kia, thời
gian ở trường sẽ càng ít……”
Hai cô gái
liếc nhau, đều có chút căm giận, một cô trong đó nói: “Cứ dứt khoát gọi
cái con sinh viên mới kia ra, dạy cho nó một bài học, khiến nó không dám nhớ thương bạn trai của người khác nữa!”
Vừa mới dứt lời, liền nghe thấy sau lưng có giọng nói âm trầm cười hỏi: “Các chị muốn dạy dỗ em thế nào nhỉ?”
Ba cô gái sợ tới mức suýt thì đánh đổ trà sữa, hoảng sợ quay đầu nhìn.
Hứa Trích Tinh chống nạnh đứng ở đằng sau, cười như không cười mà nhìn chằm chằm các cô. Cô gái cầm di động phản ứng đầu tiên, thất thanh nói: “
Mày chính là Hứa Trích Tinh?”
Hứa Trích Tinh cười cực kì hòa khí: “Không làm chị thất vọng chứ?”
Nói xấu sau lưng người khác bị chính chủ bắt quả tang, ba người đều rất
xoắn, nhưng xoắn thì xoắn, khí thế cũng không thể thua thiệt Cô gái nói
phải dạy cho Hứa Trích Tinh một bài cười khẩy mở miệng nói: “Em gái à,
chị thấy em là sinh viên mới không hiểu chuyện, cho em một lời khuyên,
đừng có nhằm vào bạn trai người khác. Giữ mình trong sạch một chút mới
tốt.”
Hứa Trích Tinh buồn bã mà buông
tiếng thở dài: “Aizzz, em tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lời khuyên
cũng nghe không lọt, vậy phải làm sao bây giờ nhờ?”
Cô gái kia khựng lại: “Mày có ý gì?”
Hứa Trích Tinh cực kì vô tội nhún vai: “Chính là cái ý mà chị đang nghĩ đấy.”
Cô gái kia bị khí chất thảo mai của cô làm sợ ngây người.
Đang thất thần, cô gái tên Bội Bội đột nhiên đứng dậy, run rẩy quát lớn một câu: “Đủ rồi!”
Tất cả người xung quanh đều nhìn qua.
Bội Bội lã chã chực khóc nhìn Hứa Trích Tinh: “Em gái khóa dưới, nếu em
thích A Trạch, hy vọng em có thể trân trọng đoạn tình cảm này, chăm sóc
anh ấy thật tốt. A Trạch dạ dày không tốt, lúc ăn cơm với anh ấy nhớ rõ
đừng thêm cay. Anh ấy thích uống đồ uống không đường, ăn kẹo cao su vị
quýt. Lúc anh ấy cùng bạn cùng phòng đi net chơi game luôn quên ăn cơm,
em nhớ kỹ phải đúng hạn nhắc nhở anh ấy. Chị không còn liên quan gì nữa, chúc hai người hạnh phúc.”
Hứa Trích Tinh: “………………”
Thực xin lỗi, là tại hạ không đủ level.
Mị thua.
Sau đó Bội Bội liền khóc lóc chạy đi.
Lưu lại một đám người xung quanh lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Hứa Trích Tinh như nhìn Tuesday.
Hứa Trích Tinh: “………………”
Huhuhuhuhuhuhu mị sai rồi mị không nên giả bộ thảo mai chọc các bả, ai mà biết mình
giả thảo mai lại gặp phải thảo mai level max.
Cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ba cô bạn cùng phòng.
Chu Duyệt: “Thương mà không giúp gì được.”
Tân Huệ: “Giúp cậu đánh nhau còn có thể, chuyện này tớ bó tay.”
Bạch Phi Phi: “…… Trích Tinh, về sau cậu đừng dùng kiểu khích tướng này nữa.”
Bốn người cầm trà sữa trốn vội dưới ánh mắt khiển trách của quần chúng nhân dân.
Về phòng ngủ nghỉ ngơi một lúc, Chu Duyệt liền cầm di động hô to gọi nhỏ:
“Trích Tinh! Tớ tìm được rồi! Cái chị Bội Bội kia cũng là năm ba khoa
phát thanh, là bạn gái cũ của Kỳ Trạch! Không đúng, không chỉ là bạn gái cũ, trên post nói, chị ta với Kỳ Trạch phân phân hợp hợp, Kỳ Trạch mặc
kệ đổi bao nhiêu bạn gái thì cuối cùng đều vẫn quay lại với chị ta.”
Chu Duyệt líu lưỡi: “Thảo nào, ra chiêu lợi hại thế.”
Hứa Trích Tinh nằm ở trên giường hữu khí vô lực: “Liên quan quái gì tới tớ, tớ chỉ là một con tép riu bị ngộ thương.”
Tân Huệ tức giận nói: “Thằng đểu! Cũng may cậu không thích thằng chả, vừa
nãy lúc ăn cơm đáng ra không nên nói tên của cậu cho gã!”
Bạch Phi Phi tưới xong cây hoa cô bạn mang tới ở ban công, đi vào nhẹ giọng hỏi: “Trích Tinh, bây giờ cậu nghĩ sao?”
Hứa Trích Tinh: “Hối hận, bây giờ tớ đang cực kì hối hận. Không nên cố ý
kích thích mấy bả, đúng ra phải hất thẳng trà sữa lên đầu mấy con mụ
ấy.”
Bạch Phi Phi che miệng cười cười,
nói: “Bây giờ hối hận cũng vô dụng, cậu nên tìm bọn họ nói rõ ràng đi,
tớ thấy cái chị Bội Bội kia cũng lắm tâm cơ đấy, cứ để vậy thì sau này
không tốt cho cậu.”
Hứa Trích Tinh xua xua tay: “Tớ làm gì có thời gian đi ăn thua với lũ chó con mèo con, thời gian của tớ quý báu lắm.”
Gần đây Thần Tinh lại có không ít kịch bản đầu tư tìm tới cửa. Hứa Duyên đã gửi hơn mười phong bưu kiện cho cô, bảo cô nhìn kỹ một lần, chọn cái
nào cô ưng, sau đó gửi lại anh xem.
Hơn
nữa gần đây cô lại có mấy ý tưởng gameshow mới, còn đang trong kế hoạch
bước đầu, học tập bận rộn còn phải công tác kiếm tiền, nào có tâm tư đi
quản những người chả liên quan gì đến mình.
Sau khi ở trường học một tuần, Hứa Trích Tinh liền dọn ra khỏi ký túc xá.
Kỳ thật cô cũng không muốn dọn, nhưng từ trường học đến công ty thật sự
không tiện chút nào, hơn nữa ký túc xá còn phải kiếm tra phòng học cắt
điện các kiểu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch làm việc của cô. Sau
khi mời bạn cùng phòng cùng nhau ăn bữa cơm, cô bèn chính thức dọn ra
ngoài.
Chuyện cô không ở ký túc xá đã xác định ngay từ đầu, nhưng chỉ có bạn cùng phòng và giáo viên phụ trách
biết. Dọn đi chưa được mấy ngày, trong khoa đột nhiên truyền ra một lời
đồn, nói Hứa Trích Tinh ra ngoài ở chung với đàn anh năm ba.
Lúc Hứa Trích Tinh biết chuyện này, cô vừa đến dưới lầu của Thần Tinh,
trong điện thoại Chu Duyệt tức giận đến gào lên ầm ĩ: “Biết thế đíu nào
được Kỳ Trạch cũng ở bên ngoài trường? Đứa tung tin quá ác độc, rõ ràng
muốn hủy thanh danh của cậu!”
Bạch Phi
Phi lấy điện thoại qua nói: “Trích Tinh, tớ nghi là Hạ Bội Bội làm, Tân
Huệ đang giúp cậu tra IP, nếu xác định là chị ta thì cậu tính thế nào?”
Hứa Trích Tinh vừa đi vào trong vừa nói: “Còn có thể làm thế nào nữa? Đương nhiên là giết chết chị ta.”
Cửa thang máy đối diện chậm rãi khép lại, cô chạy chậm lên hai bước: “Thang máy chờ một chút!”
Người bên trong kịp thời giữ lại.
Cô chạy thật nhanh tới, ống nghe truyền đến giọng nói tức giận của Bạch
Phi Phi: “Điều tra ra rồi Trích Tinh ơi, thật sự là Hạ Bội Bội! IP post
bài là từ phòng ngủ của chị ta!”
Hứa
Trích Tinh chạy vào trong thang máy, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy
Hạ Bội Bội mặc một bộ váy liền màu đỏ đứng ở bên trong, ý cười dịu dàng
trên mặt khi nhìn thấy cô thì lập tức cứng lại.
Hứa Trích Tinh khựng lại vài giây, cười thâm sâu: “Á à, đây không phải là chị Hạ khóa trên sao, trùng hợp nhỉ.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng sợ của Bạch Phi Phi: “Trích Tinh
cậu đừng kích động nhá, giết người là phạm pháp đó!”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Showbiz Là Của Tôi,
truyện Showbiz Là Của Tôi,
đọc truyện Showbiz Là Của Tôi,
Showbiz Là Của Tôi full,
Showbiz Là Của Tôi chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!